Đinh Quang Lưu hẹn anh ở cổng trường, thế nhưng còn chưa đến nơi anh đã bị cậu ta bất ngờ vỗ vai từ đằng sau: “Đại ca, sao không về đi? Quay lại trường làm gì?”
Đột nhiên, một dự cảm xấu nảy sinh trong đầu Hứa Định Kiên: “Chẳng phải cậu hẹn tôi sao?”
Đinh Quang Lưu sửng sốt, vài giây sau xua tay cười gượng: “Đại ca đừng giỡn chứ! Điện thoại tôi rơi mất, tôi hẹn cậu ra bằng niềm tin à?”
Bùm!
Trong đầu Hứa Định Kiên lúc này như muốn nổ tung, cuối cùng anh cũng nhận ra mình bị người khác tính kế, liền quay đầu chạy thục mạng về hướng ngược lại.
Lần đầu tiên thấy anh hoảng hốt như vậy, Đinh Quang Lưu dù không biết thực hư ra sao vẫn cắm cúi chạy theo
Anh ta vừa chạy vừa hét lớn: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hứa Định Kiên vẫn không ngừng lại một giây một phút nào, lời của anh bị gió cuốn đi: “Mây xảy ra chuyện rồi!”
Đinh Quang Lưu nghe vậy vội vã tăng tốc: “Cái gì? Mụ La Sát đó mà bị gì, Lân Nhi phải làm sao đây? Không được! Cậu ta không được xảy ra chuyện!”
Vì chạy quá nhanh, hai người vượt qua luôn con hẻm Trịnh Thanh Mây bị bắt cóc, nhưng tiếng động lớn tiếng phát ra làm bước chân họ khựng lại.
Hai người họ ăn ý ra hiệu bằng ánh mắt với nhau, từ từ tiến vào hẻm nhỏ.
Khoảnh khắc Hứa Định Kiên bước vào, chỉ còn lại ba tên bắt cóc lôi gậy gỗ sột soạt kéo theo vệt máu chảy dài dọc thân gậy, chẳng khác nào một bộ phim kinh dị, Trịnh Thanh Mây cúc áo xộc xệch nằm bất tỉnh trên đất.
Hai mắt Hứa Định Kiên đỏ ngầu, chút lý trí còn sót lại của anh cũng tan thành mây khói, một mình xông lên đối đầu với bọn chúng.
Do đối phương đông người nên ban đầu anh rơi vào thế bất lợi, khắp người dày đặc vết thương.
Thế nhưng, vì phẫn nộ mà Hứa Định Kiên càng đánh càng hăng, gần như không biết mệt là gì, ngược lại ba tên kia đã sắp kiệt sức, thở hổn hển liên tục.
Trong lúc giằng co, anh giật lấy vũ khí trên tay chúng, phẫn nộ gầm lên: “Bọn mày đã làm gì cậu ấy? Bàn tay dơ bẩn nào của bọn mày chạm vào cậu ấy? Ai cho bọn mày lá gan đó? Hửm?”
Từng gậy một mang theo lửa giận ngút trời dán xuống người bọn bắt cóc khiến chúng gần như tàn phế, không thể cử động thêm nữa.
Bọn chúng chỉ còn cách hèn mọn cầu xin bằng hơi thở thoi thóp: “Chúng tôi… Chúng tôi chưa làm gì cô gái đó cả! Chúng tôi biết lỗi rồi! Đại ca… Đại ca tha cho chúng tôi lần này! Chúng tôi hứa nhất định không có lần sau.
”
Bốp! Bốp! Bốp!
Hứa Định Kiên không vì vậy mà buông tha cho bọn chúng, lực tay anh càng lúc càng mạnh.
Khóe môi anh nhếch lên, sâu trong đáy mắt là sự lạnh lẽo đến thấu xương: “Là ai ra lệnh cho bọn mày?”
Ba tên kia nhìn nhau nhất trí không hé răng nửa lời.
“Được! Giỏi lắm!”
Nụ cười của Hứa Định Kiên càng lúc càng đậm, nhưng người quen với anh sẽ biết anh của hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm.
Đinh Quang Lưu sau khi lấy áo khoác ngoài đắp lên người Trịnh Thanh Mây, đợi mãi vẫn không có cơ hội ra tay.
Tiếng còi xe cảnh sát ngày một gần chỗ bọn họ.
Anh lại nhìn bạn mình dần mất đi lý trí, trở thành một con người hoàn toàn khác đến cả anh cũng phải lạnh sống lưng.
Đinh Quang Lưu vội vàng xông vào can ngăn: “Cảnh sát sắp tới rồi, chúng ta đi mau còn kịp!”
Thấy Hứa Định Kiên vẫn không hề hấn gì, anh chỉ còn cách tiêm liều thuốc mạnh: “Trịnh Thanh Mây sắp chết rồi, còn không đưa cậu ta tới bệnh viện sẽ không kịp nữa đâu!”
Đến lúc này, Hứa Định Kiên mới chịu buông gậy ra, vội vã bước tới chỗ Trịnh Thanh Mây đặt tay lên mũi cô kiểm tra hơi thở.
Vài giây sau, anh thở phào nhẹ nhõm, gương mặt tuấn tú mồ hôi nhễ nhại bất ngờ nở một nụ cười xán lạn như cầu vồng sau mưa.
Hứa Định Kiên nhíu mày ghét bỏ ném áo khoác của Đinh Quang Lưu đi, đổi lại bằng áo mình, sau đó mới bế bổng cô lên chạy ra đầu hẻm.
Thấy tay mình bị níu lại, anh bực bội quát lớn: “Chuyện gì?”
Đinh Quang Lưu hạ thấp giọng: “Tổ tông của tôi ơi! Cậu đi đường đó chẳng khác nào tự dâng mình cho cảnh sát?”
Hứa Định Kiên khựng lại: “Vậy còn đường nào?”
Đinh Quang Lưu chỉ vào vách tường cao bên phải.
Hứa Định Kiên giật mình: “Cậu giỡn mặt với tôi à? Hay cậu tưởng tôi là người nhện?”
Đinh Quang Lưu biết đối phương hiểu lầm ý mình, vội giải thích: “Không phải đại ca! Cậu nghĩ đi đâu thế? Tôi nói lỗ chó đằng kia kìa!”
Hứa Định Kiên nhìn theo hướng tay anh, liền thấy cái lỗ đủ để một người chui lọt đóng đầy rong rêu, còn có cục xương và vài thứ rác rưởi xung quanh.
Anh dứt khoát từ chối: “Cậu tự đi mà chui!”
Đinh Quang Lưu vô cùng sảng khoái: “Được thôi! Nếu sỉ diện của cậu quan trọng hơn Trịnh Thanh Mây, thì cứ để tôi chui một mình.
Ông đây cóc cần thứ sỉ diện ảo đấy!”
Hứa Định Kiên bị nói trúng tim đen nhưng qua suy xét kỹ lưỡng, cuối cùng vẫn phải không tình nguyện thỏa hiệp.
Đợi Hứa Định Kiên và Trịnh Thanh Mây vừa chui qua, Đinh Quang Lưu quay lại cảnh cáo bọn bắt cóc: “Nếu bọn mày dám nói lời không nên nói thì coi chừng ông đấy, biết chưa?”
Ba tên kia ban đầu hùng hổ bao nhiêu, hiện tại cụp đuôi ngoan ngoãn như cún bấy nhiêu, có chướng ngại tâm lý phía trước liền đồng thanh đáp: “Em biết rồi, đại ca!”.