Trịnh Thanh Mây mơ màng tỉnh dậy, vách tường trắng xóa cùng mùi nước khử trùng gay mũi khiến cô bất giác nhíu mày.
Đầu cô như muốn nứt toát, nhưng vẫn gắng gượng chống tay ngồi dậy.
Gương mặt phóng to của Đinh Quang Lưu khiến cô giật mình xô mạnh anh ta ra.
Đinh Quang Lưu không biết đối phương lấy đâu ra sức lực lớn như vậy đẩy anh ngã vào cạnh bàn, cũng may kịp thời bám víu nếu không thì thắt lưng anh đã bầm tím: “Cậu định mưu sát tôi đấy à?”
Trịnh Thanh Mây nhìn rõ người trước mắt là ai lập tức buông lỏng: “Là cậu à.”
Đinh Quang Lưu ngồi gác chân trên xô pha gần đó, lấy vạt áo lau trái táo trên tay rồi cho vào miệng cắn một miếng: “Chứ cậu nghĩ là ai?”
Trịnh Thanh Mây liếc xéo anh: “Bạn học cứu tôi đâu rồi?”
Đinh Quang Lưu trừng mắt với cô: “Dù gì tôi cũng góp công đưa cậu tới đây.
Cậu đừng có chỉ nghĩ đến đại ca thôi chứ!”
Trịnh Thanh Mây sửng sốt: “Hứa Định Kiên cứu tôi?”
Đinh Quang Lưu vừa nhai táo vừa gật đầu: “Đúng vậy! Cậu không biết cậu ta lúc đó phát điên như thế nào đâu.
Một đấu ba cứ như người sắt không biết đau là gì.
Giờ thì hay rồi, người đầy vết thương đang ở phòng khác băng bó kia kìa!”
Cô nghe vậy vội vàng xốc chăn, đến dép còn chưa kịp mang chạy một mạch ra khỏi phòng bệnh.
Đinh Quang Lưu lắc đầu cảm thán: “Mấy đứa này cứ làm như đang đóng phim truyền hình không bằng.”
Chưa đi được vài phút, Trịnh Thanh Mây lại quay trở về, cô thò đầu vào làm anh giật mình mắc nghẹn miếng táo trong cổ họng.
Đinh Quang Lưu vỗ ngực ho sặc sụa, phải uống hết một bình nước đầy mới trở lại bình thường được.
Anh gắt gỏng lên tiếng: “Chúng ta có thù với nhau à? Rồi cũng có một ngày tôi bị cậu hại chết! Đừng có mơ tưởng tôi chết rồi cậu sẽ chiếm được quỹ đen của tôi.
Nói cho cậu biết đến lão già nhà tôi còn chưa có vinh dự này đâu.”
Trịnh Thanh Mây không hề che giấu ánh mắt ghét bỏ dành cho đối phương: “Đúng là cha nào con nấy! Chắc cậu cũng xem hơn 20 bộ phim truyền hình rồi nhỉ?”
Đinh Quang Lưu ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Cô không có thời gian ở đây nói đùa với người này liền đi thẳng vào vấn đề: “Hứa Định Kiên ở phòng nào?”
“208.”
Đinh Quang Lưu buột miệng thốt lên.
Anh vừa dứt lời, Trịnh Thanh Mây đã đi mất dạng.
Cô hớt hãi xông vào phòng bệnh, vô tình bắt gặp lúc Hứa Định Kiên để trần nửa người.
Trịnh Thanh Mây xấu hổ quay đầu lại vội chạy ra ngoài đứng nép bên hông cửa, gò má cô đỏ bừng như quả cà chua.
Y tá băng vết thương cho anh thấy vậy phì cười: “Bạn gái của em à?”
Hứa Định Kiên không phủ nhận, trong giọng nói còn đầy ắp sự cưng chiều: “Cậu ấy hay xấu hổ vậy đấy, để chị chê cười rồi!”
Nữ y tá xua tay: “Có gì đâu.
Bạn gái em xinh như búp bê vậy.
Chị là con gái còn thấy thích nữa là!”
Hứa Định Kiên nhíu mày: “Cậu ấy là của em.
Chị thích người khác đi!”
Đối phương trợn tròn mắt không hiểu nổi mấy đứa trẻ thời nay nghĩ gì trong đầu.
Y tá vội vàng làm xong việc.
Trước khi rời khỏi, cô có ghé mắt nhìn Trịnh Thanh Mây một lần tỏ vẻ đồng cảm.
Trịnh Thanh Mây không hiểu cái nhìn kỳ quái của nữ y tá, cô gật đầu rồi quay trở lại phòng bệnh.
Lần này, Trịnh Thanh Mây rút kinh nghiệm, quay lưng về phía anh đi thụt lùi, hai bàn tay bao lấy khuôn mặt nhỏ: “Cậu mặt áo vào đi! Chúng ta còn nói chuyện.”
Hứa Định Kiên thu hết dáng vẻ đáng yêu của cô vào mắt, tuy chút vết thương nhỏ này với anh không đáng nói nhưng thỉnh thoảng lợi dụng nó cũng không tồi: “Khắp người tớ ê ẩm sao có thể tự mình mặc, cậu mặc giúp tớ đi!”
Mặt Trịnh Thanh Mây nóng muốn bốc hỏa, lắp bắp lên tiếng: “Cậu… Cậu đừng có bậy bạ.
Để tớ gọi y tá vào cho cậu.”
Hứa Định Kiên cúi gằm mặt giả vờ tủi thân: “Mẹ tớ dặn không được để người khác giới tùy tiện xem cơ thể của mình.”
Trịnh Thanh Mây bĩu môi lầm bầm: “Ban nãy không phải y tá thấy hết rồi sao, ở đó mà giả vờ giả vịt!”
“Ui da!”
Hứa Định Kiên làm bộ gắng sức mặc áo khiến vết thương rách ra.
Trịnh Thanh Mây thấy vậy, không còn do dự nữa tiến lại gần giúp anh.
Cô nhắm chặt hai mắt, đôi tay cầm áo anh ướt đẫm mồ hôi.
Trầy trật gần 15 phút, Hứa Định Kiên cuối cùng cũng được mặc áo tử tế.
Chỉ nhiêu đó thôi, Trịnh Thanh Mây đã căng thẳng suýt lên cơn đau tim.
Hứa Định Kiên không phải lần đầu vuốt tóc cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô không hất tay anh ra: “Hiếm khi cậu nghe lời như vậy? Có chuyện gì sao?”
Nghe vậy, Trịnh Thanh Mây nghiêng đầu né tránh bàn tay tà ác của anh, dịch người sang một bên, cụp mắt lên tiếng: “Cảm ơn cậu!”
Hứa Định Kiên vờ không nghe thấy, đặt tay lên tai kề sát mặt cô: “Cậu nói gì tớ không nghe rõ!”
Trịnh Thanh Mây nào thục nữ được quá ba giây, biết mình bị đối phương trêu chọc liền trả đũa bằng cách hét thật lớn vào tai anh: “Tôi nói CẢM ƠN CẬU!”
Hứa Định Kiên nhếch môi, quay mặt sang hôn nhẹ lên má cô rồi vội vàng tách ra với tốc độ sét đánh.
Nhìn đối phương một tay che mặt, đôi mắt hạnh trừng lớn uất ức không nói nên lời, trái tim Hứa Định Kiên như tan chảy chỉ muốn dang tay ôm lấy cô vào lòng.
Thế nhưng, anh biết bản thân đã chạm tới giới hạn của cô, nếu còn tiếp tục cô sẽ không bao giờ nhìn mặt anh nữa.
Hứa Định Kiên cười xấu xa: “Xem như quà cảm ơn cậu dành cho tớ.”
“Đồ dê xồm!” Trịnh Thanh Mây mắng xong vội vã rời đi.
Tiếng cười của Hứa Định Kiên vang lên phía sau làm cô tức chết..