Đối với năm bình linh đan, người có hứng thú không chỉ ở lầu một, mà trên ghế khách quý ở lầu hai cũng bắt đầu có người chú ý, cuối cùng năm bình linh đan bị Tiêu Dao Môn mua đi, giá cả là hai mươi lăm vạn.
Cái giá tiền này thực ra đã vượt xa giá trị thật của năm bình linh đan rồi, chỉ là Tiêu Dao Môn giàu như vậy, hẳn là không để tâm tới chút tiền ấy, những người khác thấy người ra tay là Tiêu Dao Môn, đành phải buông tha, tranh đoạt với Tiêu Dao Môn kỳ thực chính là hành động châu chấu đá xe mà thôi.
Du Tiểu Mặc cảm giác mình bị thiệt thòi quá nhiều, lúc nghe thấy cái giá tiền này, bật khóc thành một dòng sông chui vào trong ngực Lăng Tiêu cầu an ủi.
Đan Tâm Phường quá thâm hiểm, dùng mười ba vạn để mua linh đan của hắn, trong nháy mắt đã bán lại với giá hai mươi lăm vạn, buôn bán lời gấp đôi, quá hiểm độc, hắn quyết định ghét bọn họ.
Lăng Tiêu cười híp mắt ôm Du Tiểu Mặc, khẽ vuốt lưng hắn tỏ vẻ an ủi.
Cảnh tượng này không thể tránh khỏi mà lọt vào mắt nhiều người, đặc biệt là cô nàng áo đỏ Mộc Dao ngồi đối diện, vừa nhìn thoáng qua đã trợn tròn hai mắt, không kiềm chế nổi tia dị sắc lóe lên trong mắt, chỉ là nàng vẫn không nghĩ tới hướng kia, dù sao thì ở đại lục Long Tường này, nam nam ở chung với nhau cũng không nhiều lắm.
Cô nàng chẳng qua chỉ cảm thấy kì lạ, hóa ra quan hệ của hai người này còn thân thiết hơn nàng tưởng.
Năm bình linh đan cấp hai bán được những hai mươi lăm vạn, lão đầu cười sung sướng tới mức mắt biến mất luôn.
Sau khi đợt cao trào nhỏ này trôi qua, lão đầu lại bắt đầu đấu giá một vật phẩm khác, chỉ thấy lão tiếp nhận cái khay thị nữ đưa tới.
“Các vị, thứ đồ chuẩn bị đấu giá lúc này, chắc hẳn có nhiều người đã chờ mong rất lâu, đây là móng vuốt và da lông của yêu thú cấp sáu Lôi Vân báo, mọi người đều biết, móng vuốt của Lôi Vân báo vô cùng sắc bén, có thể đơn giản xé rách cơ thể của cường giả Nguyệt Cảnh, còn da của nó, nếu luyện chế thành áo giáp, có thể đỡ được một chưởng toàn lực của cường giả Nhật cảnh.”
Câu cuối cùng tức khắc khơi gợi sự ham muốn trong lòng mọi người, đặc biệt là những thế lực thấp hơn Nguyệt cảnh kia, nếu như có da lông và móng vuốt Lôi Vân báo, chẳng khác nào nhiều thêm một tấm bùa bảo mệnh, hơn nữa nếu về sau gặp được cường giả Nguyệt Cảnh, liền có thực lực chiến đấu ngang hàng rồi.
Lão đầu đưa giá khởi điểm là một trăm năm mươi vạn, vừa mới nói xong, lập tức có người cướp giá.
Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc nghe tới yêu thú, lập tức đã quên sạch tổn thương, lại ghé vào lan can tò mò nhìn một đôi móng vuốt cùng một bộ da trên đài đấu giá, móng vuốt Lôi Vân báo có màu đen, ngẫu nhiên còn phát ra một tia sáng nhàn nhạt, vừa nhìn đã thấy lợi hại, da lông có màu bạc, rất đẹp.
Kiến thức về yêu thú của Du Tiểu Mặc khá nửa vời, cho nên cũng chẳng nhìn ra cái gì đặc biệt.
Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc cứ nhìn chằm chằm thứ kia, còn tưởng rằng hắn cảm thấy hứng thú, trong mắt thật nhanh hiện lên một ánh sáng quỷ dị, dò hỏi: “Tiểu sư đệ, ngươi thích thứ kia?”
Du Tiểu Mặc ‘A’ một tiếng, lập tức lắc đầu, “Ta không dùng được những thứ đó, nếu như có Lôi Vân báo còn sống thì tốt rồi.”
“Vì sao?” Lăng Tiêu nhướn mày.
“Bởi vì có thể giúp đỡ việc vặt đó mà.” Du Tiểu Mặc nghiêm trang trả lời, sau đó lại hạ giọng: “Ruộng linh thảo trong không gian càng ngày càng lớn, mỗi ngày đều phải tưới nước cho linh thảo, một mình ta bận muốn chết, cho nên nếu có người giúp thì tốt rồi.”
“Ý này cũng không tồi.” Lăng Tiêu nghe xong, gật đầu đầy suy ngẫm.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, giá cả đã qua rất nhiều lượt đấu giá, giá tăng lên tới 240 vạn, lập tức làm một ít người phải thất vọng rời khỏi cuộc tranh đoạt, theo từng lượt đấu giá, những người còn lại đều là kẻ có tiền, cuối cùng vẫn bị Cực Lạc Lầu dùng giá cao tới tận 280 vạn mua được.
Lão đầu đập búa, tuyên bố người sở hữu, ngay sau đó lại tiếp tục lượt đấu giá mới, từ sau khi có sự xuất hiện của yêu thú cấp sáu, giá trị của những vật phẩm sau đó cũng dần cao lên, thậm chí còn xuất hiện vài cây linh thảo cấp bảy thượng phẩm, Du Tiểu Mặc nhìn tới mê mẩn, chỉ là vì giá quy định tận 80 vạn, đắt muốn chết, còn không bằng mua hạt giống về tự trồng.
Ngoại trừ linh thảo, còn có linh đan và công pháp, đều thuộc hàng hiếm có, nhưng Du Tiểu Mặc đều không cần, hắn còn đang suy nghĩ linh dịch của mình tới khi nào mới xuất hiện, chỉ là ngay lúc hắn đang sắp chán nản, lão đầu rốt cuộc lấy ra một thứ làm cho hắn cực kỳ mong muốn, Kim Minh đỉnh, là lô đỉnh mà đan sư dùng để luyện đan, cấp sáu, giá khởi điểm 40 vạn.”
Lô đỉnh là thứ mà đan sư chỉ dùng đến lúc luyện đan, có điều người muốn đấu giá không chỉ là đan sư, những thế lực lớn ở lầu hai cũng có không ít đan sư, dù sao nếu muốn phát triển một thế lực, không thể nào thiếu đan sư được.
Theo giá cả ngày càng tăng dần, Du Tiểu Mặc cũng ngày càng sốt ruột.
“Lăng sư huynh, cái đỉnh kia…” Du Tiểu Mặc quay đầu lại, lo lắng giật giật tay áo Lăng Tiêu.
Đối với hắn thì một cái Kim Minh đỉnh cấp sáu còn hấp dẫn hơn đám công pháp linh đan kia ngàn lần, dù sao bản thân hắn cũng là đan sư, mặc dù chỉ là một đan sư cấp hai, nhưng nếu mua được cái đỉnh này, vậy một thời gian dài sau này hắn không cần phải lo tới chuyện đổi lô đỉnh nữa rồi.
“Không cần nóng nảy, cuối cùng chúng ta đấu giá cũng chưa muộn.” Lúc lô đỉnh được mang ra, Lăng Tiêu liền nghĩ có lẽ Du Tiểu Mặc sẽ thấy hứng thú.
Nghe được lời của y, lúc này Du Tiểu Mặc mới tỉnh táo lại, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc lô đỉnh đang nằm yên lặng trên đài đấu giá.
Cũng may mà Kim Minh đỉnh chỉ là lô đỉnh trung cấp, cho nên lúc Tiêu Dao Môn ra giá 90 vạn, rất nhiều người đều bỏ cuộc, cuối cùng vẫn chỉ còn mấy thế lực lớn đang tranh giành nhau, một trong số đó chính là đối thủ của Tiêu Dao Môn, Cực Lạc Lầu.
“95 vạn!” Nam tử lúc nãy mua Lôi Vân báo, Mộ Vân Thiên lại lên tiếng lần nữa, nói xong, hắn còn nhìn qua phía Mộc Dao đầy khiêu khích.
Hắn chính là đồ đệ của lâu chủ Cực Lạc Lầu, tuy không phải con ruột, nhưng địa vị của hắn ở Cực Lạc Lầu rất cao, cũng là một trong những kỳ tài ngút trời, vẻn vẹn hai mươi năm đã thành cường giả Nguyệt Cảnh.
Mộc Dao lạnh lùng nhếch mép, sau đó hô lớn: “100 vạn!”
Mộ Vân Thiên nhíu máy, một trăm vạn đã vượt qua giá trị của Kim Minh đỉnh, nếu như cứ tiếp tục đấu giá như vậy thì sẽ lỗ mất, hơn nữa hắn còn phải giữ lại tiền bạc để tranh giành những vật phẩm phía sau, nếu lúc này ra tay mạnh quá chỉ sợ tiếp theo sẽ không đủ dùng, nghĩ vậy, hắn không lên tiếng nữa.
Mộc Dao thấy thế không khỏi hứ một tiếng.
Vân lão ngồi bên cạnh cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ vì tranh giành cái đỉnh với Mộ Vân Thiên mà tốn oan một trăm vạn.
“101 vạn!”
Lão đầu thấy không có người tiếp tục tăng giá nữa, giơ cái búa trong tay lên đang muốn đập xuống, thì một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên, ngẩng đầu nhìn, cũng là một người ngồi ghế khách quý, chỉ có điều người tăng giá lúc này có chút vượt qua dự liệu của mọi người, bởi vì từ lúc đấu giá hội bắt đầu tới giờ đều chưa từng thấy người này ra giá.
Lăng Tiêu thầm nghĩ, nếu y còn không ra giá, tiểu sư đệ của y sẽ lườm y đến chết cho xem.
Về phần tại sao lại bỏ thêm một vạn, là bởi vì bước giá thấp nhất của đấu giá hội là một vạn, nếu như có thể ít hơn, y dám cá tiểu sư đệ nhất định sẽ bảo hắn ra giá ít hơn.
Nghe được âm thanh này, Mộc Dao nhìn sang mới phát hiện lại là hai người mà nàng chú ý lúc trước, hơi sững sờ, quả nhiên Vân lão đoán đúng, xem ra hai người kia không phải hạng người thầm thường, nghĩ đến điều này, nàng liền không tăng giá nữa, dù sao nàng cũng không muốn cái lô đỉnh kia lắm, huống hồ bỏ một trăm vạn mua một cái lô đỉnh, đúng là thua lỗ.
Vốn mọi người còn tưởng rằng Tiêu Dao Môn sẽ tiếp cục cạnh tranh, ai ngờ Mộc Dao lại yên lặng, không khỏi ngạc nhiên, lúc nãy còn đấu với Mộ Vân Thiên đến một mất một còn, sao bây giờ lại bỏ cuộc dứt khoát như vậy, chẳng lẽ nàng quen biết người kia?
Sắc mặt Mộ Vân Thiên lúc này có chút khó coi, con nhỏ Mộc Dao kia rõ ràng cố tình nhằm vào hắn.
“Vị tiên sinh ở ghế số mười ra giá một trăm lẻ một vạn, có người khác muốn thêm giá không? Nếu như không có, vậy Kim Minh đỉnh liền thuộc về vị tiên sinh ở ghế số mười rồi.” Lão đầu cười hỏi, cái giá này làm lão rất hài lòng, trước kia lão chỉ nghĩ giá cao nhất cũng khoảng chín mươi vạn mà thôi, không thấy ai trả lời, lão đầu rốt cục cũng đập búa xuống.
Du Tiểu Mặc lại tóm lấy tay áo của Lăng Tiêu, biểu lộ vô cùng xoắn xuýt.
Vì sao? Bởi vì dùng 101 vạn để mua một cái lô đỉnh quả thực đắt muốn chết mà, hơn nữa trên người hắn căn bản không có ngần ấy tiền.
Lăng Tiêu xoa đầu Du Tiểu Mặc, vuốt lông cho hắn, cười nói: “Tiểu sư đệ, không cần đau lòng, đấu giá hội cũng sắp kết thúc rồi, linh dịch của ngươi không lâu nữa sẽ ra, đến lúc đó ngươi sẽ cười không ngậm miệng được đâu, tin ta đi.”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn y, được rồi, tin ngươi.
Sau hai canh giờ, đấu giá hội rốt cục cũng đi vào những bước cuối, cũng là bước đấu giá ba bảo bối có giá trị nhất.
Một vật trong đó là bản công pháp trung giai thượng phẩm, Thiểm Điện Kỳ Quyết, đây là một bản công pháp luyện thân pháp, người tu luyện công pháp này sẽ có được thân thủ nhanh như tia chớp, tốc độ cực kỳ dữ dội, có người từng nói ai tu luyện được công pháp này có thể khiêu chiến người mạnh hơn mình, kể cả thất bại, cũng có thể dựa vào thân thủ nhanh nhẹn mà chạy thoát, cho nên nó vừa xuất hiện đã khiến cả hội trường vốn ồn ào lập tức chìm vào yên lặng, mấy giây sau mới lộ ra từng đợt tiếng hô kinh ngạc.
Vô số ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cuốn công pháp trên đài đấu giá kia, tuy không phải công pháp đẳng cấp cao, nhưng nếu có thể tu luyện được thân thủ nhanh như chớp như vậy, chẳng phải sẽ có thêm một tầng đảm bảo sự an toàn của bản thân sau này sao, tác dụng của nó cùng với linh đan bảo vệ tính mạng không khác nhau là mấy.
Nhưng cũng chẳng thể trách được, dù là một môn phái lớn như phái Thiên Tâm, loại công pháp trung giai như Ngự Kiếm quyết cũng bị họ tôn sùng là công pháp không thể truyền ra ngoài, đủ để thấy công pháp trung giai thượng phẩm hiếm hoi cỡ nào.
Du Tiểu Mặc cảm thấy mình nghe được rất nhiều tiếng thở dồn dập, nhưng đáng tiếc hắn không phải là tu luyện giả, chẳng thể nào kích động như họ được, chỉ là sau khi mua được Kim Minh đỉnh, hắn vẫn cười, con mắt cong cong như trăng khuyết, lộ ra tâm trạng cực kỳ tốt.
Lăng Tiêu cúi đầu liền nhìn thấy bộ dáng này của hắn, tâm tình cũng cực kỳ sảng khoái.