Đời nào thành chủ Tinh La lại bỏ qua cho Du Tiểu Mặc, nhất là sau khi phát hiện kẻ trộm kim khố thật ra là hai con tiểu yêu thú, trong lòng lão ra có mấy phần tâm tư.
Kim khố của lão không chỉ dùng sắt cực phẩm chế tạo, mà bên trong còn có cấm chế lão tự bày, nhưng hai con tiểu yêu thú này không chỉ lách qua được phòng ngự, còn lặng lẽ lẩn vào trong kim khố mà không ai phát hiện, chỉ riêng điểm này, thành chủ có thể khẳng định hai con tiểu yêu thú này tuyệt đối không phải là yêu thú bình thường.
Thành chủ không nhận ra Thôn Kim thú, dù sao nó cũng là yêu thú từ viễn cổ, chỉ được biết đến trong truyền thuyết, nhưng Kim Sí trùng thì khác, đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai.
Phát hiện một con Kim Sí trùng đã đủ làm lão kinh hỉ, vậy mà còn có tới hai con, bất luận thế nào, lão phải bắt được chúng.
Thành chủ cảm giác vết thương nơi ngón tay đau nhức tới tận xương tủy, chỉ bị Kim Sí trùng cắn một chút nhưng lão đã tôn thất vài giọt tinh huyết, nhìn qua hướng Du Tiểu Mặc bỏ chạy, ánh mắt thành chủ không chỉ có lửa giận, mà còn có nồng nặc tham lam.
Du Tiểu Mặc cảm thấy hôm nay gay go quá trời, bốn phương tám hướng đều là kẻ địch. Lần này nhất định phải dạy cho Thôn Kim thú và Tiểu Binh biết cái gì gọi là chiến thuật, cái gì gọi là đồng đội như heo, lúc nào cần giả bộ cũng không biết.
Đương nhiên, điều kiện trước tiên là đợi hắn an toàn thoát hiểm đã.
Xa xa, Đường Trung Hoa không tham chiến, đứng lặng trên không trung, lão đang dùng biểu lộ giật mình nhìn Du Tiểu Mặc bị đuổi chạy toán loạn, thị lực tuyệt hảo giúp lão thấy rõ ràng khuôn mặt của Du Tiểu Mặc.
Rõ ràng là thanh niên mà mấy ngày trước bọn họ mới gặp ở quán rượu, khi ấy còn tưởng hắn đã đi, không ngờ lại chạy đến phủ thành chủ ăn trộm.
Nghe thấy thành chủ nghẹn ngào hô lên ba chữ ‘Kim Sí trùng’, trong mắt Đường Trung Hoa có thêm một chút tâm tư khác thường. Thành chủ đã trì hoãn quá mức, cuối cùng cũng cầm được máu, biểu lộ vặn vẹo tham lam, nhìn Du Tiểu Mặc như nhìn con mồi.
Lúc mọi người đang tập trung vào vòng chiến, lão lại yên lặng di chuyển vào phía sau Du Tiểu Mặc, tất cả âm thanh ầm ĩ đột nhiên biến mất, đây là lĩnh lực của thành chủ Tinh La.
Nhiều cường giả Thần cảnh đều có lĩnh vực riêng, mà cường giả Thần cảnh có lĩnh vực còn mạnh hơn cường giả Thần cảnh bình thường, hơn nữa lĩnh vực còn có một công năng rất tốt, lão có thể dẫn mục tiêu của mình nào, ngăn cách những người khác bên ngoài, không ai có thể nhìn thấy tình hình bên trong lĩnh vực.
Du Tiểu Mặc nghe thấy xung quanh không có tiếng động gì liền biết đại sự không ổn.
Quả nhiên, đợi hắn quay đầu lại đã thấy thành chủ Tinh La, ánh mắt nhìn hắn khinh miệt như nhìn con sâu cái kiến, như thể hắn chính là con khỉ dù có bay nhảy thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ Như Lai.
Lần này hắn biết, có lẽ sắp thua rồi.
“Chạy đi, ngươi chạy nữa đi.” Thành chủ cười lạnh, bây giờ lão không động thủ nữa, vốn với thực lực của lão thì không cần triệu hồi lĩnh vực, nhưng lão có tâm tư riêng, hơn nữa Du Tiểu Mặc lúc này chẳng khác nào con giun đang nằm dưới đế giày.
Du Tiểu Mặc đảo mắt, đột nhiên nói: “Thực ra ta còn có một đồng lõa.”
Thành chủ Tinh La nheo mắt lại.
Du Tiểu Mặc thây slão không phản bác, tiếp tục nói dối: “Ta với hắn chia thành hai đường, hắn dẫn yêu thú khế ước của ta tới kim khố trộm đồ, ta thì tới phòng ngươi, chắc bây giờ hắn đang mang bảo bối trong kim khố đào tẩu mất rồi.”
“Cho nên?”
“Hắn đã không để ý đến sống chết của ta, bất nhân bất nghĩa, vậy cũng đừng trách ta vô tình, ta có liên hệ với hắn, có thể hẹn hắn tới gặp mặt.”
“Ta thấy, ngươi muốn gọi đồng bọn tới cứu ngươi chứ gì.” Thành chủ nhìn hắn lom lom, tiện thể nói một câu phá vỡ âm mưu của hắn.
Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, “Thành chủ đại nhân, kể cả hắn có tới cứu ta, bằng thực lực của ngài, hắn cũng không phải đối thủ của ngài, dù sao bây giờ ta đã rơi vào tay ngài, có chạy đằng trời cũng không thoát, cho nên nếu ngài tin tưởng ta, nói không chừng có thể lấy lại được bảo bối.”
Trong mắt thành chủ lóe lên một tia tinh quang, “Được, bản thành chủ sẽ tin ngươi một lần.”
Du Tiểu Mặc lập tức lấy đá truyền âm ra, suýt nữa thì nước mắt đã rơi đầy mặt, cầu ông trời phù hộ, lần này nhất định phải gọi được, nếu không thì hắn thật sự chết chắc.
Đợi sau khi hắn thoát hiểm, hắn sẽ sám hối với Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc kích động không chú ý tới, khóe môi thành chủ nhếch lên một nụ cười lạnh lơ đễnh, căn bản không thèm tin lời hắn, lúc này lão đang đứng xem tôm tép nhãi nhép làm trò.
Du Tiểu Mặc xoay người đưa lưng về phía thành chủ, đưa mắt nhìn đá truyền âm bắt đầu lóe lên, ngay thời điểm hắn đang lẩm bẩm cầu thần bái phật, đá truyền âm đột nhiên hóa thành một vòng sáng nhàn nhạt.
Suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã ngẩng đầu cười lớn, ôm lấy đá truyền âm như bảo bối, “Đồng lõa thân yêu, anh đang ở đâu, em nhớ anh lắm, một ngày không gặp như ba năm, em nhớ anh nhiều ngày lắm rồi.”
“Ha ha…”
Năm giây sau, một tiếng cười vang bên tai hắn.
Du Tiểu Mặc cố gắng bỏ qua hờn dỗi đột nhiên trào dâng trong lòng, cười khan: “Anh yêu, anh đừng cười nữa, em sắp chạy ra khỏi phủ thành chủ rồi, anh nhanh tới tiếp ứng đi, nếu không thì sang năm chính là ngày giỗ của em đó.”
Hắn sợ thành chủ sẽ nghe được đối thoại của họ, cho nên không dám nói quá rõ ràng.
Người nọ như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, “Phủ thành chủ hả, phủ thành chủ ở đâu, em đi lúc nào thế, sao ta không biết, vì sao phải chạy ra khỏi phủ thành chủ?”
Du Tiểu Mặc sợ tới mức tranh thủ thời gian bịt chặt đá truyền âm, quay đầu lén nhìn trộm thành chủ Tinh La, thấy lão không có biểu lộ kì quái, lúc này mới yên lòng, vội ho một tiếng.
“Anh đừng hỏi nhiều như vậy, em đang ở phủ thành chủ thành Tinh La, cấp tốc mau!”
“Cấp tốc? Ta thấy em đùa vui lắm, chạy từ phía bắc tới phía tây, đúng là hào hứng mà, ta nhìn mà thấy hâm mộ quá chừng luôn nè.”
Du Tiểu Mặc lắp bắp: “Tại tại… Em có cố ý đâu, đến cùng thì anh có đến cứu phu nhân của anh không hả?” Hắn biết mà, Lăng Tiêu lại lôi chuyện cũ ra nói.
“A, lúc này mới thừa nhận mình là phu nhân của ta?” Lăng Tiêu cười mờ ám. Du Tiểu Mặc buồn phiền, “Được rồi, em biết em sai rồi, về sau em không dám thế nữa, anh nói đông chắc chắn em sẽ không đi về phía tây, cho nên anh nhanh nhanh cầm bảo bối trong kim khố tới cứu em đi.”
Nói đến câu cuối, hắn cố ý nói thật lớn.
“Vậy em cứ từ từ mà đợi.”
Lăng Tiêu nói xong câu cuối, đá truyền âm cũng tắt ngóm.
Không còn nghe thấy giọng y, Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy an toàn đã đi xa lắm, cảm giác thất lạc trống rỗng này quá đáng ghét.
Thu hồi cảm xúc trên mặt, Du Tiểu Mặc quay người nở nụ cười, tủm tỉm nói với thành chủ: “Thành chủ đại nhân, ta đã nói với bạn ta rồi, hắn nói chẳng mấy chốc hắn sẽ hạy tới, đến lúc đó sẽ trả lại hết bảo bối trong kim khố cho ngài.”
Thành chủ nheo mắt nhìn hắn vài giây, biểu lộ như một lão hồ ly, đột nhiên cất tiếng cười lớn, cười không chút đắc ý, mà còn lộ ra một tia hung ác.
“Ngươi cười gì?” Du Tiểu Mặc nhíu mày, tiếng cười gớm quá, như ma âm xuyên não.
Thành chủ ngưng cười, âm lãnh nhìn hắn, “Ngươi thật sự cho rằng bản thành chủ sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi sao?”
“Ngươi có ý gì? Không phải ta nói đồng lõa sẽ mang đồ đã trộm tới chuộc ta sao, không phải ngươi đã nghe thấy hả?” Trên đầu Du Tiểu Mặc hiện một dấu hỏi chấm, chẳng lẽ lão không nghe thấy đối thoại giữa hắn và Lăng Tiêu, mặc dù nội dung có chút kì quái, nhưng thật sự chứng minh rằng hắn có “đồng lõa” còn gì.
Thành chủ cười lạnh một tiếng: “Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng dám bày trò trước mặt bản thành chủ, lá gan không nhỏ, trong lĩnh lực của ta, đá truyền âm như một hòn đá vứt đi, bàn trình diễn của ngươi khá lắm.”
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, “Đợi một chút, ý của ngươi là đá truyền âm không thể dùng trong lĩnh vực hả, vậy lúc nào mới dùng được, chẳng lẽ là đối trượng ta truyền âm phải ở trong lĩnh vực mới dùng được chăng?”
“Đúng thế, nhưng ngươi đừng hòng lừa bản thành chủ, đừng tưởng ta không biết ngươi giở trò với đá truyền âm, thực ra ngươi không hề có đồng lõa!” Thành chủ Tinh La cười lạnh.
Du Tiểu Mặc há hốc miệng, có một đáp án đang sinh động hình thành trong đầu hắn, mãi một lúc lâu, hắn mới khó khăn nuốt nước miếng, thăm dò hỏi: “Mới nãy ngươi không nghe thấy đối thoại của ta và ‘đồng lõa’ hả?”
Thành chủ bắt đầu mất kiên nhẫn, “Cho rằng ta không biết ngươi đang tự biên tự diễn à, đúng là ngu xuẩn, bên trong lĩnh vực của ta, nhất cử nhất động của ngươi đều bị ta giám sát.”
Nói đến đây, Du Tiểu Mặc đã xác định chắc chắn được một việc.
Hắn bị đùa bỡn!
Bị Lăng Tiêu đùa bỡn, hóa ra y đã sớm biết hắn ở trong phủ thành chủ, hơn nữa còn nhìn từ đầu tới đuôi, đá truyền âm có thể gọi được, là bởi vì y cũng đang ở trong lĩnh vực, nhưng tên này đâu có đối thoại với hắn bằng đá truyền âm, mà trực tiếp truyền âm kìa.
Bảo sao thành chủ Tinh La lại cho rằng hắn nói dối!
Hay quá ha, lừa hắn chạy vòng vòng luôn!
Có điều, Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn đã lo lắng quá đủ rồi, ánh mắt nhìn thành chủ Tinh La lập tức trở thành không biết sống chết, còn có chút hả hê, “Thành chủ đại nhân, ngươi có biết không, bên trong lĩnh vực của ngươi còn có một… Ối!”
Chưa kịp nói hết lời, đầu hắn đã bị một bàn tay vô hình gõ mạnh một cái.