Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 496

Du Tiểu Mặc ôm đầu ngồi xuống, hắn lại ngộ ra một chân lý —— Người quả nhiên không thể quá cứng rắn! Đồng thời còn có chút oán niệm nhỏ, ít nhất cũng phải để hắn nói nốt chữ cuối cùng rồi mới gõ cũng không muộn mà.

Thành chủ Tinh La đứng phía đối diện đang chấn kinh đến mức suýt rơi cả đồ lót.

Lão đã đoán được chữ Du Tiểu Mặc chưa kịp nói xong, cảm xúc hoảng sợ trong mắt hiện lên rõ mồm một, lĩnh vực cũng được coi như một thế giới nhỏ, trong thế giới này, sự tồn tại của bản thân cũng tương đương với ông trời, nếu thật sự còn có người thứ hai, sao lão lại không biết. Chỉ có hai khả năng giải thích được vấn đề này.

Thứ nhất là Du Tiểu Mặc đang lừa lão, nhưng hiển nhiên là không có khả năng, nếu không thì sao hắn lại đột nhiên bị đánh? Tiếng gõ đầu vang tới nỗi chính lão cũng có thể nghe thấy.

Thứ hai, một người có thể vô thanh vô tức tiến vào trong lĩnh vực của lão, hơn nữa còn không bị phát hiện, chắc chắn thực lực phải cao hơn lõa, thậm chí còn cao hơn rất nhiều.

Giải thích thứ hai càng gần với sự thật hơn, thành chủ Tinh La đang hỗn độn trong gió.

“Làm sao có thể, làm sao có thể xảy ra!”

Thành chủ lập tức giải trừ lĩnh vực, nhưng cảnh tượng xung quanh vẫn không trở về hình ảnh của phủ thành chủ, ngược lại biến thành một không gian kín đen tối, xung quanh là những ngọn lửa đang cháy rực, nhiệt độ lập tức tăng vọt.

Trung tâm của ngọn lửa dần dần vây quanh một bóng người thon dài, tay áo, lọn tóc tung bay theo ngọn lửa, như một ma vật khí phách từ trên trời giáng xuống, uy áp tràn ngập toàn bộ lĩnh vực.

Thành chủ bị ép tới mức không đứng thẳng lưng được, lão chỉ cảm giác được sự sợ hãi này từ một người duy nhất, đó chính là lão gia chủ Du Chấn Thiên của gia tộc Xích Huyết.

Nghĩ tới việc đối phương là cường giả Thánh cảnh, mặt thành chủ Tinh La đã trắng bệch.

Bảo sao người này có thể bỏ qua lĩnh vực của lão, bảo sao lão không hề phát hiện được sự hiện hữu của y, cũng chỉ có cường giả Thánh cảnh mới làm được.

Thế nhưng mà, từ khi nào đại lục Thông Thiên lại xuất hiện thêm một cường giả Thánh cảnh?

Thành chủ bỗng nghĩ tới trận bạo động lớn mà bổn gia của gia tộc Xích Huyết gặp phải, thân phận của lão khá cao, cho nên có nghe được chút chuyện từ trận bạo động lớn ấy, nghe nói người thả tù phạm trong cấm địa là một cường giả Thánh cảnh, chẳng lẽ là người này?

Còn cả sự kiện ở Ngọc Tiên Thành, đối phương cũng là một cường giả Thánh cảnh, có khi nào hai người đều là một?

Lăng Tiêu không để ý đến thành chủ Tinh La, mà buồn cười nhìn Du Tiểu Mặc đang ngồi xổm ôm đầu trên đất.

Du Tiểu Mặc hết đau từ lâu rồi, nhưng hắn đang giả ngu, cái cảm giác bị bắt thật tệ quá, phát hiện Lăng Tiêu đang nhìn hắn, hắn lập tức nhắm đầu mâu vào thành chủ Tinh La.

“Thành chủ đại nhân, đồng lõa của ta đã tới, muốn lấy lại bảo bối, cứ tìm hắn nha.”

Bắp thịt trên mặt thành chủ bắt đầu chuyển động, nếu đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra vấn đề thì quá uổng phí ngần ấy năm lão sống trên đời, “Rốt cuộc thì các ngươi là ai, có mục đích gì?”

Ánh mắt Lăng Tiêu rời khỏi Du Tiểu Mặc, cợt nhả nhìn lão: “Không thấy à, đương nhiên là ăn cướp, giao hết tất cả bảo bối trên người ngươi ra đây.”

Thành chủ Tinh La có thể thề, đây là lần đầu tiên lão gặp cường giả Thánh cảnh có da mặt dầy đến vậy.

“A!” Du Tiểu Mặc bất chợt nhớ ra, kêu lên một tiếng, chỉ vào thành chủ: “Em nhớ ra rồi, chắc chắn long huyết em đang tìm đang ở trên người lão.”

Lăng Tiêu vuốt cằm cười lớn, “Hóa ra mục tiêu của em là long huyết à!”

Du Tiểu Mặc lập tức ngượng ngùng thu tay lại.

Thành chủ Tinh La lập tức lấy ra bình ngọc đựng long huyết, trong mắt lão, tuy long huyết có trân quý, nhưng còn chưa hi hữu đến mức để một cường giả Thánh cảnh bỏ qua thể diện mà chạy tới cướp bóc, có điều nếu đây thật sự là người làm loạn bổn gia và Ngọc Tiên Thành, thế thì chẳng có gì kì quái nữa.

“Ta có thể đưa long huyết cho hai vị.”

Long huyết có quý đến mấy cũng không quan trọng bằng mạng mình.

“Nhưng muốn ta tha cho các ngươi một mạng đúng không?” Du Tiểu Mặc nói tiếp, hắn biết mà, đứng trước mặt cường giả, người có cốt khí đến mấy cũng biến thành động vật nhuyễn thể hết, hơn nữa long huyết không thuộc sở hữu của thành chủ, lão không thể vì bảo vệ long huyết mà đánh mất mạng mình.

“Không tệ.” Thành chủ Tinh La nói xong liền nhìn về phía Lăng Tiêu, lão biết người làm chủ chính là nam nhân này, “Nếu các ngươi không đáp ứng, dù sao ta cũng chết, còn không bằng hủy long huyết.”

Du Tiểu Mặc suy tư, thực ra hắn không nhất định phải có được long huyết, cơ mà có vẫn hơn không chứ hả, nói cho cùng thì dùng long huyết đổi mạng lão cũng lời hắn, nghĩ đến đây, hắn lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu, nỗ lực nháy mắt.

Nhận được sóng điện não của hắn, Lăng Tiêu mỉm cười nói: “Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta, hoặc là đưa long huyết đây, hoặc là chết, tùy tiện chọn một.”

Không hổ là nam nhân của hắn, đề nghị liên quan đến sống chết này mà cũng có thể tùy tiện chọn một, quá khí phách!

Sắc mặt hành chủ Tinh La lúc trắng lúc xanh, dĩ nhiên đáp án này không phải là thứ lão muốn, nhưng đúng là trong tình huống hiện tại lão không có tư cách. Cuối cùng thành chủ vẫn phải giao long huyết ra, thời gian càng kéo dài, lão càng bất lợi.

Bên ngoài, Đường Trung Hoa phát hiện thành chủ và Du Tiểu Mặc đồng thời biến mất, lập tức đoán được thành chủ Tinh La đang sử dụng lĩnh vực, mắng thầm một tiếng, lão biết rõ tên hồ ly kia đang có ý đồ gì.

Đường Trung Hoa cũng muốn nuốt riêng Kim Sí trùng và con yêu thú thân phận không rõ kia, nhưng đáng tiếc thực lực không đủ, nếu không có thể chen một chân vào cuộc tranh giành này rồi.

Lại nói tới thủ vệ mất đi mục tiêu, đành phải đứng im tại chỗ chờ lệnh.

Trong lúc bọn hắn rảnh rỗi tới mức quay sang than thở, một tiếng ồn như sấm sét vang lên, đợi tới thời điểm bọn hắn ngẩng đầu, chỉ thấy bóng thành chủ bị đá ra từ hư không, thân thể đập đúng vào cột đá trên hành lang, kêu một tiếng thật lớn, người đứng đầu một thành chật vật lăn xuống mặt đất.

Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch…

Đám thủ vệ ngơ ngác, trơ mắt nhìn lỗ đen trên không trung biến mất trước mắt họ, thậm chí còn chẳng thấy người đã đánh bay thành chủ.

Có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ thành chủ đã bị tiểu quỷ kia đánh bại rồi hả?

Nghi vấn này cứ bay quanh đầu họ, chẳng ai ngờ rằng đột nhiên có một cường giả Thánh cảnh xuất hiện, hơn nữa còn chẳng tốn sức mà đánh bại thành chủ của họ.

Đường Trung Hoa và Đường Hách ý thức được việc không ổn, lập tức lui lại.

Lúc này, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã rời khỏi phủ thành chủ, an toàn rút lui hơn nữa còn mang theo một đống chiến lợi phẩn, có điều bản thân Du Tiểu Mặc còn chưa biết khế ước thú của hắn đã chuẩn bị cho hắn một sự kinh hỉ lớn đến nhường nào.

Bây giờ hắn vẫn chưa xem, vừa về quán rượu đã bị Lăng Tiêu túm tai kéo lên lầu, đau đến nỗi hắn tru tréo không ngừng, làm không ít người ghé mắt tò mò.

Vừa về phòng, Du Tiểu Mặc đã bị ném lên giường như gà con, hắn dùng sức đứng dậy, vậy mà vừa chuyển người đã bị Lăng Tiêu đè xuống, đè nghĩa đen, toàn bộ trọng lượng đều đè trên người hắn, suýt thì khỏi thở luôn.

“Anh…” Du Tiểu Mặc thò tay định đẩy y ra.

Lăng Tiêu tóm lấy cổ tay hắn để lên đỉnh đầu, tay kia nâng cằm hắn, như công tử trăng hoa đang đùa giỡn thiếu nam nhà lành.

“Phu nhân, để cho ta làm trước mấy lần, hay là làm mấy lần rồi nói sau?”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, khác quái gì nhau?

Ánh mắt không chút rung động của Lăng Tiêu đang nói đáp án cho hắn —— Hiện tại gia có chút khó chịu, không làm gia thoải mái trước thì lát nữa em cứ chuẩn bị tinh thần mà chịu đựng!

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, dù sao cũng phải làm một hồi, có lẽ chủ động chút sẽ được khoan hồng, nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu hôn đôi môi mỏng của Lăng Tiêu, vì biểu đạt thành ý còn lè lưỡi, đầu lưỡi hồng hồng chui vào, xấu hổ câu dẫn đầu lưỡi Lăng Tiêu.

Dù không có nhiệt tình như lửa, nhưng Du Tiểu Mặc cảm giác hô hấp của Lăng Tiêu nặng hơn, phả trên mặt hắn, hơi ngưa ngứa, vì vậy càng ra sức khiêu khích y, còn cong chân lên cọ cọ vào háng, không ngoài dự liệu, nơi đó vừa căng vừa nóng.

“Xoẹt!”

Du Tiểu Mặc phát hiện y phục của hắn lại bị xé một cách thô bạo, còn chưa kịp phản ứng, Lăng Tiêu đã chuyển từ thế bị động sang chủ động, cướp mất đôi môi hắn, truyền đạt khát khao trong mười ngày chia ly này, thô bạo lục lọi từng góc trong khoang miệng hắn, cực kỳ bá đạo.

Quần áo bị xé toang rốt cục cũng hoàn thành sứ mệnh của nó, biến thành một đống vải rách, bị Lăng Tiêu ném xuống đất, lúc này, trên giường chỉ còn lại một cơ thể trơn mượt, ngược lại người đè lên hắn vẫn áo mũ chỉnh tề như trước.

Ngay cả màn lụa cũng không buông, hai bóng người trên giường không kịp chờ đợi để quấn quít lấy nhau, mồ hôi rơi, tiếng thở dốc đan xen.

Có thể là hai, ba lần hoặc nhiều hơn nữa….

Du Tiểu Mặc còn tưởng tối đa là ba lần, ai ngờ đến thời điểm cả chân lẫn eo hắn bủn rủn chẳng còn chút sức đã qua lần vô số lần, nhiều tới nỗi hắn chẳng đếm nổi, người đè phía trên hắn vẫn uy vũ dữ dội, như thể muốn ăn sạch hắn không chừa một miếng.

Đợi tới lúc xong việc, hắn còn chẳng nhấc nổi một ngón tay.

Cái giá phải trả này lớn quá!

Du Tiểu Mặc nằm lỳ trên giường, chăn đang phủ từ eo trở xuống, lộ ra một đường cong ngạo nghễ, nửa người trên thì vẫn trơn bóng, da thịt trắng nõn đầy vết xanh xanh hồng hồng, vô cùng thê thảm, như vừa bị bánh xe cán qua.

Lăng Tiêu thoải mái xong chỉ mặc một cái quần ngồi bên cạnh bàn, nhấp một ngụm trà lạnh ngắt, biểu lộ như đang thưởng thức trà ngon.

“Làm màu!”

Du Tiểu Mặc không nhịn được oán thầm.
Bình Luận (0)
Comment