Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 35

Lúc Lăng Ngạo Thiên trở lại đỉnh Thiên Sơn, trời đã về chiều. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đang luyện công trong sân tập võ cách Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu không xa. Bất ngờ là Bộ Kinh Vân lại đứng một bên quan sát. Lăng Ngạo Thiên vừa đến, ba cặp mắt sáng lấp lánh như sao lập tức nhìn sang.

Lăng Ngạo Thiên dùng khinh công suốt ba ngày hai đêm chạy từ Nhạc Sơn trở về, trên đường vui sướng khôn cùng khi cảm nhận được chân khí căng tràn trong cơ thể, thỉnh thoảng thả chậm tốc độ nhìn ngắm phong cảnh, gặp thành trấn thì lên núi đồi quanh đó thăm thú, còn thu hoạch được mấy cây nhân sâm hơn trăm năm tuổi cùng một vài loại linh dược quý hiếm mọc trên vách núi. Quả thật là vô cùng phấn khởi.

Nhưng hậu quả của chuyến đi phấn khích đó cũng rất chi là “phấn khích”. Bang chủ nay đã thành truyền kỳ cao thủ khí chất bất phàm, có điều không có khả năng “chống bụi”, đường xá xa xôi vất vả, không khí thời cổ đại trong lành mấy vẫn có bụi đất, bang chủ đại nhân nhà ta còn leo trèo hái thuốc, vốn chỉ cần dùng chân khí hộ thể là không có vấn đề gì, đằng này bang chủ thấy chân khí cuồn cuộn như sông lớn chảy trong cơ thể, nhất thời hứng khởi muốn cảm nhận hơi thở của bụi đất tự nhiên để tiện tìm kiếm sức mạnh căn nguyên cho mình, thế nên bộ áo gấm sạch sẽ đẹp đẽ đã gặp bi kịch. Trông bang chủ bây giờ quần áo tả tơi lấm lem bùn đất, lưng đeo bọc vải nặng trịch, trông chẳng khác nào nông dân chạy nạn.

Bởi thế mà ba cặp mắt sáng như sao lúc nhìn thấy Lăng Ngạo Thiên đều trợn tròn lên. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng mới tiếp xúc với hắn trong thời gian ngắn, nay kinh ngạc đến độ rớt cằm. Ngay cả bản mặt lạnh băng của Bộ Kinh Vân cũng suýt không duy trì được.

Lăng Ngạo Thiên cũng rất bất đắc dĩ. Hắn đã đánh giá thấp khinh công của mình, vốn tưởng đêm nay mới về đến nơi, vụng trộm tắm rửa sửa sang một phen là ổn. Nào ngờ mới buổi chiều đã về rồi. Mà hắn nhớ thường các buổi chiều mấy đứa này không hay tụ tập với nhau, thế mà hôm nay lại đến đây, thành thử bộ dạng chật vật này bị chúng bắt gặp.

“Khụ khụ.” Lăng Ngạo Thiên ho khan hai tiếng, vẻ mặt đứng đắn nói: “Các con cứ tiếp tục đi, luyện tập cho tốt.”

Đoạn Lãng là người đầu tiên không kìm được, phì cười. Nhiếp Phong cũng không nén được ý cười. Bộ Kinh Vân mặt mày như thường, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy hai vai hơi run, chắc chắn là đang nhịn cười rất vất vả.

Lăng Ngạo Thiên thấy thế không nói gì thêm, bay vút vào Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu như một cơn gió, có điều là gió “thơm” mùi bùn đất.

Lăng Ngạo Thiên ngâm mình trong hồ tắm có hệ thống nước ấm tuần hoàn, thở phào một hơi, nhanh chóng ném hình ảnh xấu hổ vừa rồi ra khỏi đầu. Dạo gần đây, Lăng Ngạo Thiên khá thoải mái trước mặt những người thân cận. Hắn thấy để một lần sơ sảy phá hỏng hình tượng mới thực sự là bi kịch, vì đó thường là lúc then chốt, bất ngờ bị người bên cạnh nhìn ra bản chất thật, như thế rất dễ gây ra tổn thất nặng nề. Thay vào đó, ngày thường cứ để mọi người quen dần với nhiều khía cạnh của hắn, chỉ cần giữ gìn hình ảnh quan trọng nhất là được rồi.

Tắm rửa xong, Lăng Ngạo Thiên cầm bọc hành lý xuống tầng hầm. Đầu tiên là cất kỹ Huyết Bồ Đề, sau đấy treo bản in dập của Huyền Vũ Chân Kinh lên phòng luyện công trong mật thất, bấy giờ mới ra ngoài gặp đồ đệ. Cứ nhớ đến thu hoạch của chuyến đi lần này là Lăng Ngạo Thiên lại không kìm được ý cười.

Lúc ra sân tập võ, hắn đã khôi phục hình tượng lúc trước, áo khoác ngoài màu xám nhạt thêu rồng càng làm bật lên khí chất phi phàm vốn có, cảm giác như sắp thăng tiên đến nơi. Vốn Lăng Ngạo Thiên trông đã không giống người tuổi ngoài tứ tuần, nhìn chỉ như chưa đến ba mươi. Nay đột phá lên truyền kỳ cao thủ, khí chất và phong thái đều thay đổi, trông lại càng trẻ ra mấy tuổi.

Nhưng hiển nhiên là ba thiếu niên này vẫn còn nhớ mãi hình ảnh chật vật lấm lem bùn đất của hắn lúc nãy, cho nên bây giờ không hề bị phong thái của Lăng Ngạo Thiên hấp dẫn, đứa nào cũng nhìn hắn với ánh mắt lạ lạ.

Lăng Ngạo Thiên mặt dày vô đối, thấy thế vẫn mỉm cười thân thiết hỏi han các đệ tử: “Sư phụ đi xa lâu vậy, các con có nhớ ta không?”

Sau khi trở thành đệ tử của Lăng Ngạo Thiên, Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đã biết bang chủ đại nhân thực chất là người rất bình dị gần gũi. Đoạn Lãng tuổi nhỏ lại càng dễ thân, cười khì khì nói: “Í da … Sư phụ đúng là không biết xấu hổ, chẳng biết chạy tới ngõ ngách nào mà lúc về người ngợm bẩn thỉu. Chúng con còn lâu mới nhớ sư phụ.”

Nhiếp Phong cũng mỉm cười. Thấy thế, Lăng Ngạo Thiên quay sang nói với Bộ Kinh Vân: “Các con không ai nhớ ta sao? Sư phụ đau lòng quá. Chẳng lẽ các con không lo cho sư phụ?”

Nhiếp Phong cười đáp: “Sư phụ bản lĩnh cao cường, đi đến đâu chẳng được.”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Thì ra mọi người đều tin tưởng vào sư phụ đến vậy. Các con đã xem nhẹ thiên hạ này rồi. Lần này sư phụ đến một nơi rất nguy hiểm đấy.”

Bộ Kinh Vân thoáng lộ nét lo lắng. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng nghe vậy đều ngừng cười. Đoạn Lãng tò mò hỏi: “Thật không thật không, sư phụ đi đâu thế ạ?”

Lăng Ngạo Thiên ra chiều bí hiểm: “Đi … không nói cho các con biết.”

“Hứ!” Đoạn Lãng nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, “Sư phụ nói khoác!”

“Ha ha …” Lăng Ngạo Thiên nhéo cái mặt nhỏ nhỏ tròn tròn của Đoạn Lãng, sờ rất sướng tay. Sau đấy hắn chuyển đề tài, hỏi Nhiếp Phong: “Phong nhi, trước lúc đi sư phụ tính một tháng sẽ quay lại, cho nên đã đánh cược xem trong một tháng con có luyện hết được Phong Thần Thối không. Bây giờ đã qua ba tháng, chuyện này còn tính không?”

Nhiếp Phong còn chưa nói gì, Đoạn Lãng đã cướp lời: “Đương nhiên là có! Sư phụ nói phải giữ lời nha, chỉ trong một tháng Phong sư huynh đã luyện xong rồi. Không tin sư phụ hỏi nhị sư huynh mà xem.”

Lăng Ngạo Thiên “A” một tiếng, nhìn về phía Bộ Kinh Vân. Bộ Kinh Vân ánh mắt ôn hòa nhẹ gật đầu.

Lăng Ngạo Thiên mừng rỡ: “Tư chất của Phong nhi thật khiến sư phụ ngạc nhiên. Giờ sư phụ thua cuộc, Phong nhi cứ nêu nguyện vọng ra đi, ta nhất định sẽ thực hiện.”

Nhiếp Phong nghe sư phụ tán thưởng cũng rất vui, đến khi sư phụ nói “nêu nguyện vọng” thì liếc nhìn Đoạn Lãng rồi nghiêm túc nói với Lăng Ngạo Thiên: “Sư phụ, Phong nhi muốn cùng Lãng nhi đi Lăng Văn Quật để tìm lại hài cốt phụ thân, xây mộ dựng bia cho hai người.”

Lăng Ngạo Thiên cũng nghiêm túc: “Phong nhi, Lãng nhi, các con có biết chuyện này rất nguy hiểm không?”

Đoạn Lãng vội nói: “Sư phụ, chỉ khi nào nước dâng ngập đầu gối tượng Phật, Hỏa Kỳ Lân mới xuất hiện. Chúng con sẽ không vào sâu bên trong, tìm lại hài cốt phụ thân là được rồi.”

Nhiếp Phong nhẹ gật đầu, tiếp lời: “Tuy sư phụ từng nói muốn chúng con luyện tập võ nghệ thành tài rồi mới đi tìm con dị thú kia, nhưng cứ để hài cốt phụ thân ngoài nơi hoang vắng như thế, phận làm con cũng thấy hổ thẹn. Cho nên lần này chúng con đi chỉ muốn tìm một nơi để phụ thân yên nghỉ, tuyệt đối sẽ không bồng bột tìm đến con dị thú đó.”

Lăng Ngạo Thiên trầm tư một lát rồi nói: “Được rồi, âu cũng là chuyện  nên làm.”

Nhiếp Phong với Đoạn Lãng hết đỗi vui mừng. Lăng Ngạo Thiên lại nói tiếp: “Để Vân nhi đi cùng các con đi.”

Bộ Kinh Vân quay sang nhìn Lăng Ngạo Thiên.

Lăng Ngạo Thiên dịu dàng nói: “Vân nhi, ngày thường con ở miết trên Thiên Sơn, chuyến này con nên đi để mở mang thêm kiến thức. Lần này xuống núi, sư huynh đệ các con đi cùng sẽ tiện coi sóc nhau hơn.”

Sau đấy Lăng Ngạo Thiên quay sang nói với Nhiếp Phong và Đoạn Lãng: “Các con đều có võ công tốt, nhưng tuổi còn nhỏ, một mình đi xa sư phụ không yên tâm. Nếu để một nhóm đệ tử theo sau sợ là các con cũng không vui. Tốt hơn cả là để Vân nhi đi với các con. Với võ công của Vân nhi hiện nay, ở vùng phương bắc này chắc hẳn không có gì nguy hiểm. Đường từ đây đến Nhạc Sơn đều nằm trong tầm kiểm soát của Thiên Hạ Hội, nếu chẳng may có vấn đề gì, các con cứ bảo đệ tử các phân đàn xử lý, biết chưa?”

Nhiếp Phong với Đoạn Lãng gật đầu lia lịa.

“Vân nhi, con là sư huynh, phải quan tâm nhiều hơn đến các sư đệ.” Lăng Ngạo Thiên dừng một lát mới nói tiếp: “Sư phụ lo Phong nhi với Lãng nhi nhất thời bồng bột, con nhớ phải trông chừng hai đứa nó, đừng để hai đứa vào quá sâu trong động.”

Bộ Kinh Vân nhẹ gật đầu. Nhiếp Phong với Đoạn Lãng hết sức cảm động, cam đoan mình nhất định sẽ không hành động bất cẩn.

Lăng Ngạo Thiên cười nói: “Hai ngày này các con chuẩn bị cho tốt, đồ đạc sắp xếp xong xuôi rồi lên đường. Lâu rồi không gặp, sư phụ cũng muốn kiểm tra xem võ công các con thế nào, xem có lười biếng hay không.”
Bình Luận (0)
Comment