Truyền Thuyết Hùng Bá

Chương 36

Thoáng cái đã qua hai ngày. Nhiếp Phong hiện nay mười hai tuổi, võ công đã vượt trên nhiều cao thủ hàng đầu, nếu mà bộc phát “máu điên” thì uy lực khôn lường. Đoạn Lãng tuy chỉ mới chín tuổi, nhưng trong lòng đã ôm chí phục hưng nhà họ Đoạn, ngày ngày nỗ lực cố gắng không một chút lơ là, kiếm pháp luyện đến độ thuần thục tinh chuẩn mà lại hiểm ác vô cùng.

Hôm nay là ngày ba người xuống núi. Sáng sớm, khi Nhiếp Phong và Đoạn Lãng vẫn còn đang say giấc, Bộ Kinh Vân đã đi tới Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.

Lăng Ngạo Thiên thấy Bộ Kinh Vân đã chuẩn bị xong xuôi, mỉm cười cầm tay bảo nó ngồi xuống, ôn hòa nói: “Có phải Vân nhi còn thắc mắc về lý do sư phụ muốn con đi cùng các sư đệ không?”

Bộ Kinh Vân nhẹ gật đầu.

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Một phần lý do là vì muốn con chiếu cố các sư đệ như ta đã nói lúc trước. Nhưng quan trọng hơn cả, là sư phụ mong Vân nhi đi đây đi đó để mở mang kiến thức.” Lăng Ngạo Thiên nhìn vào mắt Bộ Kinh Vân, nói với vẻ nghiêm túc: “Vân nhi, thế giới này bao la rộng lớn vô cùng, đời người dài lâu, sư phụ không muốn con bị giới hạn trong một khoảnh trời nho nhỏ, mà mong con nhìn khắp thế gian muôn màu. Lần này bảo con đi là muốn con tiếp xúc với nhiều người hơn, không trò chuyện với họ cũng không sao. Sư phụ mong con gặp gỡ những kiểu người khác nhau, để mở rộng tầm mắt.”

Ánh mắt Bộ Kinh Vân trở nên nhu hòa, cũng sáng lên thấy rõ. Nó cứ thế lẳng lặng nhìn sư phụ, không nói gì rồi lại như đã tỏ bày tất cả.

Lăng Ngạo Thiên nhẹ nhàng vỗ về tay Bộ Kinh Vân, bảo: “Lúc trước con không tài nào hợp nhất được ba loại nội lực, tuy con không nói gì, nhưng sư phụ biết trong lòng con vẫn thấy buồn rầu lo lắng, đúng không?”

Bộ Kinh Vân nhẹ gật đầu, ánh mắt có phần ảm đạm.

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Ngốc quá, con năm nay mới mười lăm chứ mấy, nếu kết hợp được ba loại nội lực thì đã thành tuyệt thế cao thủ trẻ tuổi nhất trên đời này rồi. Hồi ấy sư phụ cũng phải đến hai mươi lăm tuổi mới đột phá được, còn phải trải qua bao khốn khó gian nguy. Con có tư chất thiên bẩm, không cần lo lắng về vấn đề này.”

Bộ Kinh Vân lại sáng mắt lên.

Lăng Ngạo Thiên nói tiếp: “Lần này xuống núi, sư phụ mong con tích góp thêm kinh nghiệm trải đời, thực chất cũng là một cách để tăng cảnh giới. Lúc các con miệt mài khổ luyện mà không thể đột phá cũng là lúc nên đi thăm thú đó đây, không chừng sẽ nhanh chóng gặp được thời cơ đột phá.”

Bộ Kinh Vân tỏ ra thoải mái hơn, nhẹ gật đầu.

Lăng Ngạo Thiên đứng dậy, mỉm cười vỗ vai Bộ Kinh Vân, rồi cao giọng nói: “Được rồi, các sư đệ của con đã chuẩn bị xong xuôi. Để ta tiễn các con xuống núi.”

Hai người vừa ra khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu liền thấy Nhiếp Phong với Đoạn Lãng đang đi về phía này.

Đoạn Lãng nhảy vài cái đã đến chỗ Lăng Ngạo Thiên, vui vẻ nói: “Sư phụ sư phụ, chúng con chuẩn bị xong hết rồi. Vừa rồi đi tìm nhị sư huynh mà không gặp, thì ra là đến chỗ sư phụ.”

Lăng Ngạo Thiên bẹo má Đoạn Lãng: “Con khỉ con này, được ra ngoài một cái là vui sướng vậy đó hả?”

Đoạn Lãng cười hì hì. Nhiếp Phong đi tới, cười nói: “Phong nhi và sư đệ đã chuẩn bị xong xuôi, đến đây để chào từ biệt sư phụ.”

Lăng Ngạo Thiên cười đáp: “Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi. Sư phụ tiễn các con xuống núi.”

Đoạn Lãng chớp chớp cặp mắt to tròn sáng rỡ, hỏi: “Có phải sư phụ cũng muốn lén chạy xuống núi chơi không?”

Lăng Ngạo Thiên tiếp tục nhéo nhéo cái mặt bầu bĩnh của Đoạn Lãng, cười đáp: “Sư phụ muốn xuống núi chơi mà còn phải lén lút hay sao? Khỉ con ngứa đòn hử?”

Đoạn Lãng lè lười. Lăng Ngạo Thiên nói: “Đi thôi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi, để sư phụ xem xem bản lĩnh chạy thoát mạng của các con luyện đến đâu rồi.”

Đoạn Lãng lầm bầm: “Con còn lâu mới thèm học cái trò chạy thoát mạng đó.”

Lăng Ngạo Thiên nói giễu: “Hừ, khinh công của con kém nhất cho nên mới nói vậy. Không đánh thắng được thì đương nhiên phải chạy rồi, chẳng lẽ ở lại chịu chết?” Tiếp đó quay sang nói với Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong: “Vân Nhi, Phong nhi, các con cứ dùng hết tốc lực đi, để sư phụ xem khinh công của các con ai tốt hơn ai, đừng để ý thằng khỉ con này.”

Bộ Kinh Vân nghe xong lập túc lao xuống núi nhanh như tên bắn. Nhiếp Phong hơi ngẩn ra, rồi cũng vội vàng dùng khinh công đuổi theo.

Lăng Ngạo Thiên túm gáy Đoạn Lãng lao đi, giữ khoảng cách không xa với Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong. Đoạn Lãng vùng vẫy kêu la: “Sư phụ sư phụ thả con xuống, con cũng muốn so đấu với các sư huynh.”

Lăng Ngạo Thiên giả vờ như không nghe thấy.

Nhiếp Phong từng đuổi theo Nhiếp Nhân Vương chạy hơn nửa đất Thần Châu, khinh công bất phàm, sau đấy học thêm bộ pháp Cấp Chuyển của Quỷ Hổ, kết hợp với khinh công gia truyền, tốc độ lại càng nhanh hơn. Mà Phong Thần Thối Lăng Ngạo Thiên dạy cho hắn cũng giúp tăng tốc độ, cho nên bây giờ Nhiếp Phong di chuyển phải nói là vừa nhẹ vừa nhanh như gió thổi.

Bộ Kinh Vân luyện khinh công độc môn do Lăng Ngạo Thiên đúc kết và cải tạo, lại thêm bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh đi đôi với Bài Vân Chương, khinh công tất hơn người. Năm ấy gặp nhau ở Nhạc Sơn, Nhiếp Phong đã rất ngạc nhiên trước bản lĩnh khinh công của Bộ Kinh Vân. Có điều bây giờ Nhiếp Phong học thêm Phong Thần Thối nên tốc độ nhanh hơn một chút. Bộ Kinh Vân thì chiếm ưu thế về nội công. Hai người so đấu nhất thời khó phân cao thấp.

Chỉ lát sau, bốn người đã sắp xuống tới chân núi. Thấy đoạn đường không còn bao nhiêu, Lăng Ngạo Thiên cười nói: “Vân nhi và Phong nhi cứ trổ hết bản lĩnh đi, không cần khiêm tốn.”

Bộ Kinh Vân mặt không đổi sắc, tốc độ lại đẩy nhanh thêm mấy phần. Nhiếp Phong theo sát Bộ Kinh Vân, cả hai chỉ cách nhau chiều dài một bàn chân. Ngay trước lúc xuống đến chân núi, Nhiếp Phong chợt lắc người, vượt lên Bộ Kinh Vân với góc độ không thể tưởng nổi, đến đích trước nửa tấc.

Phong, Vân vừa dừng lại, Lăng Ngạo Thiên đã mang Đoạn Lãng xuống đến nơi. Lăng Ngạo Thiên nhìn hai người, Bộ Kinh Vân mặt không đổi sắc, Nhiếp Phong thở hơi gấp, cho thấy nội lực của Nhiếp Phong kém hơn một chút. Nhưng điều này càng làm bật lên tốc độ nhanh kinh người của Nhiếp Phong.

Bộ Kinh Vân thản nhiên liếc qua Nhiếp Phong, bình tĩnh nói: “Ngươi thắng.”

Nhiếp Phong cười ôn hòa: “Vân sư huynh công lực thâm hậu, sư đệ chẳng qua là có chút tiểu xảo, không đáng nhắc đến.”

Bộ Kinh Vân lạnh lùng nói: “Thua là thua, thắng là thắng.”

Nhiếp Phong hơi sượng, Đoạn Lãng xuống đến nơi liền hoa tay mua chân hò reo vui sướng: “Nhị sư huynh nói đúng, Phong sư huynh lợi hại nhất. Lần sau nhị sư huynh mà có bắt nạt ta, Phong sư huynh phải giúp ta đó.”

Lăng Ngạo Thiên thả Đoạn Lãng xuống, cốc đầu nó một cái: “Sư huynh đệ với nhau đừng so đo quá nhiều.”

Sau đấy Lăng Ngạo Thiên nói với Bộ Kinh Vân: “Vân nhi cước bộ vững vàng, đạp tuyết vô ngân, rất tốt.”

Vẻ mặt lạnh lẽo của Bộ Kinh Vân thoáng dịu đi.

Lăng Ngạo Thiên lại quay sang nhìn Nhiếp Phong: “Phong nhi tiến bộ thần tốc, sư phụ rất phấn khởi. Tuy lúc cuối Phong nhi dùng chút tiểu xảo, nhưng đây cũng là thực lực chân chính, đừng nên xem nhẹ bản thân.”

Nhiếp Phong cười đáp: “Đều nhờ công sư phụ dạy bảo.”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Gia đình Phong nhi có tiếng là võ học sâu xa, sư phụ không dám kể công. Lúc cuối cùng có phải Phong nhi dùng bộ pháp Cấp Chuyển không?”

Nhiếp Phong hơi ngạc nhiên, đáp: “Dạ đúng vậy, sư phụ biết bộ pháp này ạ?”

Lăng Ngạo Thiên mỉm cười gật đầu: “Đây là bộ pháp của một cố nhân mà sư phụ quen biết. Nhiều năm qua sư phụ vẫn thường tới thăm bàn luận võ học với người này, sao có thể không nhận ra.”

Nhiếp Phong tròn mắt ngạc nhiên, hỏi: “Chẳng lẽ cố nhân của sư phụ chính là chủ nhân của Quỷ Hổ thúc thúc?”

Lăng Ngạo Thiên chần chừ một lát mới nói: “Sư phụ không biết Quỷ Hổ, nhưng vị cố nhân đó bản lĩnh bất phàm, có lẽ chính là chủ nhân của Quỷ Hổ cũng nên. Hôm nay tạm không bàn đến chuyện này, lần sau có dịp ta sẽ dẫn con đi thăm vị cố nhân đó. Con tự mình hỏi hắn vẫn tốt hơn.”

Nhiếp Phong gật đầu, có lẽ là nhớ lại cảnh Quỷ Hổ chết thảm nên hơi buồn.

Bộ Kinh Vân nghe nhắc đến “cố nhân”, “chủ nhân Quỷ Hổ”, ra chiều đăm chiêu.

Lăng Ngạo Thiên thấy thế liền vỗ vai Bộ Kinh Vân, dịu giọng bảo: “Chính là người áo đen ở gian nhà đá năm đó.” Bộ Kinh Vân hấp háy mắt, nhìn sư phụ với vẻ ôn hòa.

Đoạn Lãng chớp chớp mắt, dường như không muốn bị mọi người bỏ quên, nói to lên: “Sư phụ và các sư huynh đang nói gì mà sao Lãng nhi không hiểu?”

Lăng Ngạo Thiên xoa đầu Đoạn Lãng: “Đừng tò mò nhiều. Các con lên đường đi thôi, nếu không đến tối không gặp được thành trấn sẽ phải qua đêm ngoài trời.”

Ba người gật đầu, xuất phát lên đường.

Lăng Ngạo Thiên trở lại Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, gõ nhẹ lên bàn một cái, lập tức có người xuất hiện trước án thư.

“Trên đường nhớ theo sát ba đứa nó, mỗi ngày ghi lại hành tung của ba đứa, dùng phi ưng đưa tin về cho ta.”

“Rõ!”

“Còn nữa, nếu có người có ý đồ xấu với chúng thì thu thập tư liệu rồi đưa cho bản tọa xem, còn lại không cần can thiệp nhiều.”

“Tuân lệnh!”

“Lui đi.”

“Vâng.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment