Tứ Ca, Xin Tự Trọng!

Chương 1 - Minh Đông Công Chúa

" Công chúa, tỉnh lại đi. Công chúa, mau tỉnh lại."

" Tiểu Du à, em có để cho ta ngủ không chứ.Đừng ồn, vẫn còn sớm mà, bổn công chúa còn phải tu tiên."

" Công chúa à, người lại mơ những giấc mơ kì quái đó rồi. Công chúa, nếu người không đến kịp, e rằng các hoàng tử sẽ đi mất đấy."

" Cái gì, em nói cái gì?"

Tuyết Anh - tiểu Minh Đông công chúa đang nằm trên giường vội vục dậy. Cô bé đi khỏi giường, vội vã thay y phục. Vừa bước ra cửa cung, cô bị ma ma gọi lại:

" Điện hạ, người đi đâu vậy. Người còn chưa ăn gì nữa mà."

" Ma ma, con không ăn nữa sắp không kịp rồi." -Tuyết Anh quay đầu lại và nói.

" Tiểu Du, phụ hoàng ta đang ở đâu, sao đột nhiên người lại hạ lệnh đưa các ca ca, đệ đệ ra khỏi hoàng cung."

" Điện ha, đó đều là ý của các đại thần và hoàng tộc ta. Hoàng thượng còn đang thượng triều, các vị hoàng tử đều ở đó. Có lẽ họ sắp đi rồi."

Tuyết Anh vội chạy đi, đám nô tì chạy theo phía sau.

'' Điện hạ, người chạy cẩn thận, mới lại hoàng thượng vẫn đang thượng triều, điện hạ, người không thể vào."

" Im lặng cho bổn công chúa. Cho dù ta mới có 4 tuổi thôi, bọn họ muốn ngăn ta. Ha. Nực cười, ta là công chúa duy nhất của Đại Ninh này. Để ta xem ai dám làm trái ý ta."

Công chúa vừa đi vừa nói, không để ý bỗng va vào một vị phi tần - Hoa Tần nương nương. Cô ta không biết công chúa liền quát:

" Đứa nhỏ này ở đâu ra, làm bẩn hết y phục của bổn cung. Người có biết y phục này là ta cố ý mặc cho hoàng thượng xem, người làm bẩn hết rồi có biết nó đáng giá hàng vạn lượng hoàng kim không. Là sứ giả Đại Ly mang tặng đó."

" Ta biết, ta sẽ đền cho người sau. Bây giờ ta có việc gấp, không nói với ngươi nữa."

Tuyết Anh đứng dậy nói và chuẩn bị chạy đi thì bị nô tì của Hoa Tần kia ngăn lại.

" Chỉ là một con nhỏ xấu xí cũng dám nói vậy với bổn cung. Bổn cung là sủng phi của hoàng thượng, chỉ cần ta nói một tiếng là ngươi, các ngươi chắc chắn sẽ chết." Cô ta chỉ vào mặt Tuyết Anh và đám nô tì của cô, quát.

Ma ma vội ôm lấy Tuyết Anh nói:

" Hoa Tần nương nương, người có biết đây là ai không, người dám quát đây chính là..."

Lịch ma ma chưa nói hết câu đã bị nô tì ở bên cạnh tát, ma ma tức giận:" Ngươi..."

"Ta, ta làm sao, người nghĩ ngươi là ai mà dám lên giọng với ta và Hoa Tần nương nương"

" Câm mồm cho ta" Tuyết Anh quát." Chỉ là một nô tì mà dám hỗn với ma ma, đúng là vô pháp vô thiên."

" Con bé kia, ngươi nói gì cơ chứ. Dám nói ta xem ta xử lí ngươi thế nào." Hoa Tần quát, định đánh Tuyết Anh, nhưng may thay đúng lúc Dịch tiệp dư vừa đi qua nghe được hết mọi chuyện. Cô tiến lại và nói:

"Muội muội tham kiến tỷ tỷ. Không biết tỷ tỷ vì sao lại nổi giận như vậy, cũng chỉ là một bộ y phục thôi mà."

" Một bộ y phục! Ngươi có biết bộ y phục này đáng giá cả gia tài nhà ngươi không. Chỉ là con gái của một thương nhân nhỏ mà cũng xen vào chuyện của ta. Ngươi..."

" Tỷ tỷ đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc của tỷ đấy, đến lúc đó chẳng biết hoàng thượng còn sủng ái tỷ không. Cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà, tha cho con bé không được sao."

" Ngươi..."

" Được rồi, được rồi. Trong cung của muội còn có một bộ y phục hoàng thượng ban, muội chưa mặc lần nào, cũng đáng giá hàng trăm lượng,muội đưa cho tỷ vậy. Cô bé, hình như con có việc gấp mau đi đi" -Dịch tiệp dư quay lại nhẹ nhàng nói với Tuyết Anh.

" Ta, ta biết rồi, cảm ơn cô." Nói rồi Tuyết Anh chạy đi cùng nhóm nô tì ma ma. Sau khi Tuyết Anh đi, Hoa tần kia quát:

" Ngươi làm gì vậy chứ, dám xen vào chuyện của ta. Nhưng bây giờ ta sẽ không tính toán với ngươi bởi ngày tháng còn dài. Ở trong cung ngươi sẽ không được yên ổn đâu." Cô ta quay đi.

" Đúng là ngu ngốc, vừa mới vào cung mà đã đắc tội với bao nhiêu người, ta thấy người không được yên ổn chính là cô."

...

Tuyết Anh chạy trên con đường trải đầy lá khô. Trong trái tim cô luôn nắm giữ một tia hi vọng rằng cô sẽ đến kịp để cầu xin cha cô. Nhưng có lẽ đã quá muộn, hoàng thượng chuẩn bị bãi triều. Cô định xông vào cung thì bị thị vệ ngăn lại.

" Ta phải vào, ta nhất định phải vào. Ta phải gặp tứ ca, đại ca và thất đệ ta. Mau cho ta vào bằng không các ngươi đi chết tất đi."

" Công chúa điện hạ, hoàng thượng vẫn đang thượng triều, người không thể vào. Công chúa cho dù thế nào chúng thần cũng không thể để người vào! Thứ lỗi cho thần thưa công chúa."

" Tránh ra!" Mặt cô xị xuống, cô quát lớn. Rồi xông thẳng vào điện

Bất ngờ, quân lính cũng chẳng thể ngăn được cô bé có quyết tâm rực lửa kia, họ chỉ chạy theo cô vào điện, vừa đi vừa hô: Công chúa điện hạ!

Tuyết Anh bước vào điện. Hoàng thượng cùng các quan đại thần và các hoàng tử vẫn còn đứng ở đó.Khuôn mặt ai cũng bắt ngờ vì đây là lần đầu học thấy cô hành động như vậy.

" Để con bé vào!" Hoàng thượng ra lệnh cho quân lính

" Phụ hoàng, Tuyết Anh biết cả rồi. Sao người lại đuổi các ca ca, đệ đệ ra khỏi cung chứ.?" Cô hét to và chạy lại phía ngai vàng. Vừa đi vừa khóc, tiểu công chúa bé nhỏ đang rất buồn.

Bình Luận (0)
Comment