Tự Cẩm

Chương 679

Con trùng nọ như có linh tính, ở trong bóng đêm tránh đi những chướng ngại nhanh chóng uốn lượn, chờ tới mép giường liền linh hoạt vòng quanh cột giường rồi bò lên.

Sau khi bò lên, hắc trùng trong nháy mắt chần chờ.

Hai người?

Ngay trong lúc hắc trùng chần chờ, Khương Tự mở mắt, duỗi tay bắn ra.

Hắc trùng bị bắn trúng đầu, lật ngửa ngã lăn xuống giường, lảo đảo bò ra ngoài.

Úc Cẩn ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắc trùng đang bò ra cửa, ngữ khí có chút phức tạp: “A Tự, nàng …… Không sợ sao?”

Khương Tự buồn cười nhìn Úc Cẩn.

A Cẩn đến bây giờ còn chưa tiếp nhận sự thật, cũng làm nàng rất ngoài ý muốn.

“Ta là Thánh Nữ Ô Miêu nắm giữ Ngự Cổ thuật.” Khương Tự nhàn nhạt giải thích một câu.

Úc Cẩn sờ sờ cằm, thấy hắc trùng vặn vẹo thân thể nhỏ bé từ kẹt cửa chui ra ngoài, hỏi: “Theo sau nhìn xem?”

Đèn bên giường tản ra ánh sáng yếu ớt, làm vẻ mặt của Khương Tự thoạt nhìn thần bí khó lường.

Nàng cười cười, nhẹ giọng nói: “Không vội, chờ một lát rồi đi ra ngoài.”

Trong phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Sau khi hắc trùng bò ra ngoài, giống như đã có mục tiêu, bò thẳng đến nơi nào đó.

Bóng cây khẽ động, nơi đó ẩn núp một người nam tử.

Thấy hắc trùng bò tới, mắt nam tử sáng lên, vươn tay ra.

Như mọi ngày, hắc trùng uốn éo uốn éo bò lên trên, cuộn tròn trong lòng bàn tay nam tử.

“Thành công?” Nam tử lộ ra ý cười, nhỏ giọng nói một câu.

Gã đương nhiên không phải nói cho hắc trùng nghe, mà là đang khen ngợi bản thân thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Hoàn thành nhiệm vụ một cách nhẹ nhàng, xác thật đáng giá cao hứng, có điều kế tiếp còn phải vào đi xác nhận một phen.

Nam tử đang nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau xót.

Gã cúi đầu nhìn, liền thấy hắc trùng đang cắn ngón giữa tay trái gã.

Ngón giữa tay trái tương liên với tâm mạch, nếu như nọc độc tiến vào từ nơi này đó chính là tối kỵ.

Nam tử thay đổi sắc mặt, một tay khác nhanh như tia chớp bóp lấy hắc trùng.

Ai ngờ hắc trùng nhanh hơn, cong người nhảy lên, dán bẹp vào mặt gã nam tử.

Nam tử hét thảm một tiếng, liều mạng đập vào mặt.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Khương Tự kéo Úc Cẩn đứng dậy: “Đi, chúng ta ra đó nhìn xem.”

Nghe được động tĩnh còn có mấy người Khương Trạm.

Rất nhanh ánh đèn lần lượt sáng lên, động tĩnh sột sột soạt soạt vang lên.

Thấy Úc Cẩn mang theo một thiếu niên thanh tú đi ra, ánh mắt Khương Trạm đăm đăm.

“Là A Tự.” Úc Cẩn lười nghĩ Khương Trạm nghĩ gì, trực tiếp nói rõ thân phận “Thiếu niên”.

Khương Trạm đảo tròng mắt, thần sắc trở nên rất phức tạp.

Trước đến nay không nghĩ tới nhận ra muội muội ruột lại là một việc gian nan như vậy, Tứ muội trong chốc lát giả thành A Hoa cô nương, trong chốc lát lại giả thành nam nhân, rốt cuộc muốn thế nào nha?

Khương Tự mở miệng: “ Trước xem thử đi đã.”

Chờ mấy người theo thanh âm đi qua, nam tử đã run rẩy lăn lộn trên mặt đất, không phát ra tiếng nào.

“Xách người vào nhà.” Úc Cẩn giao phó một tiếng, kéo Khương Tự trở về.

Long Đán nhìn trái nhìn phải, một bên là lão Tần, một bên là Khương Trạm, đành phải chịu thiệt thòi nhấc nam tử lên.

Đèn trong phòng sáng như ban ngày.

Long Đán quăng người xuống mặt đất, đợi thấy rõ mặt người nọ, hít hà một hơi: “Uầy, sao người này lại luẩn quẩn trong lòng như vậy?”

Mặt nam tử đã bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, nhìn không ra tướng mạo vốn có, mà mười ngón tay của gã máu tươi còn nhỏ giọt, thậm chí chỉ còn lớp thịt.

Còn con hắc trùng, đang ghé vào trên cổ nam tử, uốn éo uốn éo hút máu chủ nhân.

“Đó là cái gì?” Khương Trạm mắt đều trợn tròn.

Long Đán lộ ra vẻ mặt buồn nôn: “Một con đại hắc trùng hút máu!”

Úc Cẩn duy trì vẻ mặt không biểu tình hỏi Khương Tự: “Không lưu người sống?”

Khương Trạm kinh ngạc, nhìn Úc Cẩn ánh mắt có chút quỷ dị, trong lòng nói thầm: Vương gia vì sao lại hỏi Tứ muội? Trường hợp này theo lý thuyết không nên để Tứ muội nhìn thấy, vạn nhất làm muội ấy sợ thì làm sao bây giờ?

Đang bị huynh trưởng lo lắng Khương Tự tiến lên một bước, duỗi tay túm lấy con hắc trùng đã béo lên một vòng kia.

Trên râu Hắc trùng còn dính máu, nâng lên thân thể vô tội đối diện với Khương Tự.

“Đi vào.” Khương Tự chỉ chỉ ống tay áo của mình.

Hắc trùng giãy giụa một chút, yên lặng chui vào.

Khương Trạm kinh ngạc: “Nó, nó ——”

“Nhị ca chớ sợ, nó sẽ không cắn người bậy bạ.” Khương Tự an ủi nói.

Nhìn muội muội ý cười nhợt nhạt, Khương Trạm hận không thể tát cho mình một cái.

Hắn nhất định là đang nằm mơ!

Xoay cái cổ cứng đờ nhìn về phía Úc Cẩn, lại phát hiện săc mặt Úc Cẩn vô cùng tự nhiên.

Khương Trạm lặng lẽ nhéo mình một cái.

Đau đớn truyền đến, lại làm hắn càng thêm mờ mịt.

Nếu không phải nằm mơ, vậy sao muội muội lại biến thành như vậy?

Long Đán đồng tình nhìn Khương Trạm một cái, thầm nghĩ: Xem ra Khương Nhị công tử không biết rõ tình hình rồi, Vương phi nhìn thấy người chết hai mắt còn không chớp cơ, một con sâu đã là gì?

Lão Tần cũng đồng tình nhìn Khương Trạm một cái, yên lặng nghĩ: Nhị công tử hẳn là không biết Vương phi là bởi vì hắn biết giết người mới giữ hắn lại nhỉ?

Khương Trạm: “……” Đều nhìn hắn làm gì, chẳng lẽ bọn họ đều không cảm thấy kỳ quái sao?

Úc Cẩn nhấc chân đá đá nam tử trên mặt đất: “Đừng có giả chết, đứng lên mà nói, bằng không tiếp tục thả sâu.”

Vốn đang chuẩn bị kiên trì một chút nam tử bỗng nhiên ngồi dậy, một khuôn mặt khủng bố nhìn Úc Cẩn, ánh mắt lộ ra khó hiểu và hoảng sợ.

Gã kinh sợ không phải nam tử trước mắt, mà là Mặc trùng gã nuôi đã lâu vì sao lại phản phệ chủ nhân. 

“Ngươi là người nào?”

Nam tử không lên tiếng.

Úc Cẩn nhíu mày: “Nếu không muốn nói, vậy giết chết đi. Long Đán ——”

Long Đán sửng sốt.

Chủ tử thẩm vấn như thế, có hơi đơn giản thô bạo đó.

“Hử?” Úc Cẩn không vui nhướng mày.

Long Đán phản ứng lại, vội nói: “Được.”

Dứt lời lấy ra một cây chủy thủ, nhắm vào ngực nam tử.

Sắc mặt nam tử trắng bệch, hô: “Ta nói!”

Mũi chủy thủ đã ghim vào ngực, đâm thủng áo ngoài cắt qua da thịt, hiển nhiên chỉ cần mở miệng chậm một chớp mắt thôi thì mạng đã không còn.

Nam tử run như cầy sấy, suýt nữa xụi lơ trên mặt đất, trong lòng chỉ còn một ý niệm: Người này có bệnh, nào có hỏi một câu không chiếm được đáp án đã giết người.

“Nói đi, ngươi là người của bộ tộc nào?” Úc Cẩn mặt không biểu tình hỏi.

Nam tử liếc chủy thủ trên ngực một cái, ý tứ rất rõ ràng: Lấy chủy thủ ra mới dễ nói chuyện nha.

Úc Cẩn thấu hiểu lòng người gật gật đầu, nói với Long Đán: “Chủy thủ không cần thu, nếu hắn do dự cứ trực tiếp đâm vào.”

Nam tử: “……”

Khắc sâu nhận thức mạng của mình đối với người ta mà nói không đáng giá tiền, nam tử gục đầu xuống, hữu khí vô lực nói: “Ta là người Ô Miêu ——”

Một tiếng cười lạnh truyền đến, ngay sau đó là một giọng nói thanh lãnh vang lên: “Ngươi đang nói dối.”

Nam tử không khỏi nhìn về phía người nói chuyện.

Mở miệng chính là một thiếu niên thanh tú, đang lạnh lùng nhìn hắn.

Tránh ở trong ống tay áo hắc trùng nhận thấy động tĩnh, cẩn thận nhô đầu ra.

Khương Tự ấn hắc trùng trở về, ánh mắt lạnh hơn.

Hắc trùng mà nam tử nuôi gọi là Mặc trùng, xem như một trong những kỳ trùng, ở Ô Miêu lấy nữ tử vi tôn căn bản không có nam tử có tư cách nuôi dưỡng.

Sẽ vu oan cho Ô Miêu, lại có nam tử nuôi kỳ trùng ——

“Tuyết Miêu vì sao lại phái ngươi ám sát Yến Vương?” Khương Tự gợn sóng bất kinh hỏi.
Bình Luận (0)
Comment