Ngữ khí của Khương Tự quá bình tĩnh, quá chắc chắn, làm nam tử kinh ngạc hoảng sợ, buột miệng thốt ra nói: “Ngươi làm sao biết?”
Gã sợ chết, nhưng càng không dám bại lộ bí mật của bổn tộc, vừa mới nhả ra chẳng qua là mê hoặc những người này, muốn đẩy sự tình lên trên người Ô Miêu.
Nhưng thiếu niên trước mắt làm sao biết gã là người Tuyết Miêu?
Khương Tự càng bình tĩnh, nam tử càng khủng hoảng.
Úc Cẩn đột nhiên cúi người nhìn thẳng vào nam tử, vuốt cằm chậm rãi hỏi: “Tộc trưởng của các ngươi phái ngươi ám sát ta?”
Vốn dĩ chuẩn bị giết chết người lại tiên hạ thủ vi cường, đây là muốn lật trời đấy à?
Cũng bởi vậy, một tia do dự Úc Cẩn cũng hoàn toàn không có.
“Nói một lý do đi.”
Nam tử mím chặt khóe môi, không hé răng.
Đánh chết gã cũng không nói!
Khương Tự cũng không thấy lạ với thái độ của nam tử.
Những bộ tộc này lấy Chân Thần làm tín ngưỡng, tâm tính vô cùng kiên định, điều không nên nói cho dù có phải chịu nỗi khổ vạn xà nuốt tim cũng sẽ không nói.
Tuyết Miêu tộc ra tay với A Cẩn, nhất định có đầy đủ động cơ, bằng không bọn họ không cần thiết đối đầu với hoàng tử Đại Chu.
Mấy ngày nay Khương Tự từ chỗ Đại trưởng lão biết được rất nhiều chuyện mà kiếp trước chưa biết, tâm niệm xoay nhanh, mơ hồ có suy đoán.
“Có phải là vì quẻ ngôn không?”
Nam tử sửng sờ, như là gặp quỷ nhìn Khương Tự.
Gã nghĩ không ra thiếu niên thoạt nhìn tầm thường này vì sao lại biết chuyện này.
Phản ứng của nam tử khiến Khương Tự càng thêm khẳng định suy đoán này hơn, lạnh lùng nói: “Đối với Thất hoàng tử Đại Chu có thể mang đến cho Ô Miêu ánh bình minh, Tuyết Miêu các ngươi muốn trừ bỏ cho sảng khoái, có phải không?”
Tuyết Miêu và Ô Miêu nhiều năm trước cùng thuộc một chi, sau lại bởi vì bất mãn truyền thống nữ tử vi tôn, nên một ít nam tử có thiên phú tách ra lập nên Tuyết Miêu tộc.
Chỉ tiếc có thiên phú nhất luôn là nhiều thế hệ Thánh Nữ, khiến Tuyết Miêu vẫn luôn bị Ô Miêu đè đầu.
Nếu như nói trong mười mấy bộ tộc, bộ tộc nào coi Ô Miêu là cái đinh trong mắt, không ai ngoài Tuyết Miêu. Đối với người có lợi cho Ô Miêu, Tuyết Miêu đương nhiên phải tìm mọi cách diệt trừ.
Nếu là ở kiếp trước, Khương Tự không biết quẻ ngôn tồn tại, cũng sẽ không nhanh chóng đoán được manh mối Tuyết Miêu, có thể thấy được tin tức rất quan trọng.
Giờ khắc này, Khương Tự nhịn không được nghĩ: Hai quẻ ngôn khác là gì đây? Nếu biết được hai quẻ ngôn kia, những bí mật khó bề phân biệt có lẽ đều có thể cởi bỏ.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Nam tử gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tự, trái tim cũng hạ xuống.
Ngay cả Đại trưởng lão Ô Miêu cũng không thể khẳng định bọn họ biết đến quẻ ngôn này, thiếu niên này đến tột cùng làm sao biết được?
Gã nhìn chằm chằm mặt Khương Tự, hận không thể đem người nhìn thấu.
Khương Tự không để ý đến nam tử nghi vấn, nghĩ đến một chuyện cũ: “Nói như vậy, tìm kiếm một nữ tử có vài phần giống Thánh Nữ Ô Miêu muốn tiếp cận Yến Vương, cũng là bút tích của các ngươi?”
Lần kinh hồn ở Chùa Bạch Vân, ký ức của nàng hãy còn mới mẻ, sau đó cùng A Cẩn hợp tác bắt được hai người kia, cuối cùng lại không hỏi ra cái gì.
Mà A Cẩn lọt vào ám sát không chỉ lần này ——
Khương Tự nhìn Úc Cẩn.
Sắc mặt Úc Cẩn nặng nề, lộ ra ý cười nghiền ngẫm: “Ta nói sao mà sau khi trở lại kinh thành luôn sẽ xuất hiện một ít ruồi bộ không thể hiểu được, bây giờ cuối cùng cũng biết ngọn nguồn.”
Nam tử bị Úc Cẩn cười đến da đầu tê dại, dùng sức cắn môi dưới.
Chuyện những người này đã biết gã không có biện pháp, còn về cái khác, gã tuyệt không sẽ nhiều lời một chữ.
Tiếng răng rắc rất nhỏ truyền đến.
Nam tử vặn vẹo cơ mặt, muốn nói gì đó, lại phát hiện không phát ra thanh âm.
Làm sao vậy?
Trước khi lâm vào bóng đêm vô tận, trong lòng nam tử hiện lên nghi hoặc này.
Trong nháy mắt ngắn ngủi ấy, gã đột nhiên ý thức được đã xảy ra chuyện gì: Thất hoàng tử Đại Chu vậy mà một câu cũng không hỏi nhiều, liền vặn gãy cổ hắn.
Người này nhất định có bệnh…… Nào có ai thẩm vấn như vậy hả……
Những ý niệm này cũng hoàn toàn biến mất theo đầu nam tử rũ xuống.
Úc Cẩn móc ra khăn tay chà chà tay, ném cạnh thi thể, nhàn nhạt nói: “Đem người xử lý đi.”
Long Đán lên tiếng vâng, đem thi thể hãy còn ấm của nam tử kéo ra ngoài.
Khương Trạm liếm liếm môi nói: “Vương gia, còn chưa hỏi ra cái gì, sao ngươi đã giết chết người rồi?”
Lên chiến trường phía Nam, Khương Trạm thấy máu cũng không ít, nhưng khi thẩm vấn dứt khoát lưu loát giết người như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Úc Cẩn cười cười: “Biết người muốn đối phó ta là ai là đủ rồi, hỏi nhiều vô dụng.”
Khương Trạm không tán thành lắm, có chút lo lắng nói: “Nhưng Tuyết Miêu tộc muốn đối phó ngươi, mà mấy dị tộc này thủ đoạn thần kỳ tầng tầng lớp lớp, khiến người khó lòng phòng bị.”
Sau khi hắn đi đến đây, rất được thượng cấp chiếu cố. Thượng quan từng cố ý dặn dò hắn, tận lực đừng trêu chọc mấy bộ tộc sống giữa Đại Chu và Nam Lan, để tránh bị tính kế cũng không biết là ai làm.
Vương gia không hỏi rõ ràng đã giết chết người ta, quay đầu khẳng định lại có phiền toái, vạn nhất cuốn cả Tứ muội vào, sẽ càng không xong.
Khương Trạm nghĩ như vậy không khỏi nhìn Khương Tự một cái, tầm mắt nhịn không được dời xuống, nhớ đến hắc trùng đang ngốc ở trong ống tay áo của muội muội, yên lặng thu hồi ánh mắt.
Có lẽ, có thể là hắn suy nghĩ nhiều……
Úc Cẩn không cho là đúng cười cười: “Có bao nhiêu thủ đoạn thần kỳ cũng không sao cả. Long Đán, bảo vệ tốt Vương phi, ta đi ra ngoài một chuyến.”
“A Cẩn ——”
Úc Cẩn vỗ vỗ tay Khương Tự: “Đừng lo lắng, ta đi giết một người rồi sẽ trở về.”
Khương Trạm lau mặt một phen: “Từ từ, Vương gia, ngươi chuẩn bị đi giết ai?”
Ngữ khí nhẹ nhàng như vậy, rất giống đám bằng hữu trước kia của hắn nói ta đi dạo sông Kim Thủy rồi sẽ trở về.
“Tộc trưởng Tuyết Miêu.” Úc Cẩn lạnh nhạt trả lời Khương Trạm.
Khương Trạm suýt nữa lảo đảo ngã quỵ, bắt lấy ống tay áo của Úc Cẩn nói: “Vương gia, tộc trưởng người ta không dễ giết như vậy đâu, ta cảm thấy việc này cần bàn bạc kỹ hơn ——”
Khương Tự đem một cái túi thơm cho Úc Cẩn, ôn nhu nói: “Đi sớm về sớm.”
Khương Trạm chậm rãi xoay cổ, đờ đẫn nhìn Khương Tự.
Khương Tự thấy thế an ủi nói: “Nhị ca đừng lo lắng, A Cẩn có chừng mực.”
Nghe Khương Tự nói như vậy, Úc Cẩn tâm hoa nộ phóng, khóe miệng chứa ý cười yếu ớt: “Ừ, trước hừng đông sẽ trở về, sẽ không chậm trễ lên đường.”
Cho đến khi thân ảnh Úc Cẩn biến mất trong bóng đêm, Khương Trạm vẫn chưa tỉnh táo lại.
Đây là vấn đề có thể chậm trễ lên đường hay không sao, Tứ muội lại cứ mặc cho Vương gia đi như vậy?
“Tứ muội ——”
“Sao?”
“Ta vẫn luôn cảm thấy ta rất lỗ mãng ——”
“Nhị ca gần đây tốt hơn nhiều rồi.” Khương Tự mỉm cười an ủi huynh trưởng.
“Không, ý của ta là…… Vương gia như vậy có phải quá qua loa rồi không?”
“Nhị ca yên tâm, A Cẩn không phải người lỗ mãng. Đã khuya rồi, đều đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường đó.”
Khương Trạm trở về phòng, đặt mông ngồi xuống, hậu tri hậu giác phản ứng lại: Vương gia không phải ngưòi lỗ mãng, mà hắn gần đây tốt hơn nhiều, Tứ muội đây rõ ràng là bất công nha!
Hờn dỗi chốc lát Khương Nhị công tử ngẫm lại dù sao cũng không có ai dỗ, căm giận rồi ngủ thiếp đi.
Khác với người lâm vào giấc ngủ say, Úc Cẩn lại phi nước đại trong đêm mùa đông.
Giết một người có đôi khi rất phiền toái, có đôi khi lại rất đơn giản.
Mà hắn thích dao sắc chặt đay rối, mặc kệ Tuyết Miêu có bao nhiêu thủ đoạn, cái tên miệng cóc vừa chết, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không rảnh quan tâm chuyện khác.