Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 120

Vài ngày trôi qua, Tiêu Sơn lúc này toàn bộ đậu nhấp đến một đại trấn. Hắn đặt năm viên đá với năm màu khác nhau đặt ở bốn góc trong một khu vực nhỏ. Tiêu Sơn thông qua miêu tả kỹ trong trận pháp thiên nói đến phong sinh thủy khởi lợi dụng thiên địa tăng phúc cho trận pháp. Tiêu Sơn hiển nhiên muốn tìm một thiên địa thất tốt để tạo ra trận pháp tốt nhất hiện nay rồi.

Trên mặt đất chằng chịt các loại đồ án. Hắn lúc này toàn thân mồ hôi nhễ nhại, cũng không biết qua bao lâu rồi. Hắn chỉ biết lúc nào mình cũng miệt mài với cái loại phục thú trận này, đến hắn trời tối mịt hắn mới trở về. Hầu như toàn bộ thời gian này hắn chỉ chú tâm vào học hỏi. Tiêu Sơn lắc đầu cười khổ, hắn biết quả thực muốn học trận pháp cấp tốc vô cùng khó khăn nếu như hắn không có cái loại năng lực thiên nhân mô thức đó cùng với lực lượng lình hồn cường hãn thì không biết học tập được đến bao giờ.

Thiếu niên đưa tay nhẹ nhàng xoa đi. Hắn lúc này mặc một thân y phục màu đen bóng nhoáng còn bên ngoài khóc một chiếc áo khoác màu xanh lam. Mồ hôi lúc này đã dính lên một thân y phục màu đen làm cho hắn có cảm giác bết bát. Hắn cười khổ trực tiếp lột bỏ y phục của mình sau đó tiếp tục ngồi xuống đất khoanh chân điều tức.

Thiếu niên nhìn xung quanh, có vẻ như không có các loại ma thú trung quanh đây. Vừa rồi hắn đã tự tay mình rắc các loại phân của ma thú cấp cao nên khá nhiều đám ma thú cấp thấp không dám bén mảng đến đây. Ở trong ma thú sơn lâm này cấp bậc cũng phân chia khá xâm nghiêm, thật ra thì Tiêu Sơn lợi dụng phân của ma thú để xua đi các loài ma thú cấp yếu hơn. Các loài ma thú ở đây chúng đánh dấu lãnh thổ của mình bằng nhiều cách như phân, nước tiểu, hoặc là lông, hoặc dùng bàn tay cào lên thân cây để lại vết bàn tay của mình… Tiêu Sơn chẳng qua chỉ lợi dụng chúng mà thôi.

Thiếu niên sau khi nghỉ ngơi hắn mở ra đôi mắt, tinh khí thần của hắn đã khá hơn nhiều. Hắn lại tiếp tục một lần xóa đi tất cả ký cùng với thiết kế trước đây đưa mọi vật trở lại ban đầu. Nhìn trên đất đã hoàn toàn được trả lại như lúc ban đầu, thiếu niên quát nhẹ ra một tiếng: “Thiên nhân mô thức…”

Hắn rơi vào một cảm giác vô cùng vi diều, toàn thân thể lại giống như kết nối thiên đĩa. Hắn nhắm mắt lại cảm ngộ trận pháp lúc đó sau đó lẩm bẩm nói: “Trận pháp lấy thiên địa trong ngũ hành kim thủy thổ hỏa mộc, trong đó kim sinh thủy, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim. Ngũ hành tạo nên một vòng tuần hoàn bất tận, trận pháp dựa vào ngũ hành khí mà câu thông với thiên địa ngũ hành khí cung cấp không dứt duy trì trận pháp. Năm viên đá khởi động lần lượt có ngũ hành khí lần lượt là kim tử sắc quang thạch, động viêm lam vân thạch, hắc thiên tịnh thạch, lục vân điệp lãng thạch, thủy tuyết hoa ấn thạch…”

“Trong đó kim tử sắc quang thạch hàm chứa kim trong ngũ hành, động viêm lam vân thạch năm giữ khu vực hành hỏa, hắc thiên tinh thạch nắm giữ hành thổ, lục vân điệp lãng thạc nắm giữ hành mộc, thủy tuyết hoa ấn thạch nắm giữ hành thủy. Trận pháp theo lý thuyết không sai nhưng tại sao ngũ hành không thể tạo ra kết nối đây!?”

Thiên nhân mô thức hắn dùng linh hồn lực quét qua các loại đá. Mặc dù các loại đá vẫn hàm chứa tạp chất bất quá chúng vẫn nắm giữ theo ngũ hành khá mạnh, theo lý thuyết trận pháp không nên bị gián đoạn tai vị trí ngũ hành tương sinh mới đúng. Tiêu Sơn nhìn về phía viên thủy tuyết hoa ấn thạch. Viên đá này toàn thân màu lam phát ra năng lượng hệ thủy mạnh mẽ, trên viên đá có những vết hoa ấn giống như bông tuyết thế nên nó mới có tên như vậy. Tiêu Sơn cảm giác được viên đá ngoài tỏa ra thủy nguyên tố năng lượng nồng đậm còn có phát những tia khí lạnh nhè nhẹ. Tiêu Sơn lúc này còn mắt sáng ra kinh ngạc lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy thì ra là như vậy…”

Thiếu niên mở to con mắt. Trân hắn vận công đạp mạnh về phía trước, hai tay dùng một thanh kiếm ngắn trên đó vẽ một hình tròn lớn. Bên trong hình tròn là một ngôi sao năm cánh, phía bên ngoài cùng với bên trong bao trung quanh hình tròn vẽ loằng ngoằng các loại chữ vô cùng kỳ lạ. Theo cấu trúc loại chữ này thì lại hiểu nó khá giống với chữ la tinh, chữ tượng hình ai cập hoặc vài chữ cổ khác, cụ thể không biết loại chữ nào.

Thiếu niên đặt bốn viên đá lần lượt là kim tử sắc quang thạch, động viêm lam vân thạch, hắc thiên tịnh thạch, lục vân điệp lãng thạch nhưng không có đặt vào thủy tuyết hoa ấn thạch. Hắn lấy ra một viên đá toàn thân màu trắng như pha lê nhưng trong đó lại ẩn chứa các loại đốm màu nham thạch trắng. Viên đá này bốc ra thủy nguyên lực không quá mạnh mẽ hơn nữa nó còn đồng thời phát ra một loại năng lượng của thổ hệ.

Thiếu niên hai tay kết ấn, miệng của hắn thì liên tục lẩm nhẩm những ký tự khá là kỳ lạ. Hắn ngay sau đó sử bàn tay huy sái ra, bàn tay của hắn tạo ra những hình thù kỳ quái, đồng thời các loại ánh sáng vẩy về phía trận pháp. Ngay sau khi thiếu niên làm xong những động tác này thì trận pháp không có phản ứng hắn nhíu mày lên tiếng nói: “Tại sao sai a, loại trận này không quá khó khăn, với đẳng cấp linh hồn của ta tính ra có thể thừa học được mới phải vì sao còn không có được đây!? Chẳng lẽ ta đoán sai hay sao!?”

Thiếu niên lẩm bẩm, bất chợt không khí trở nên bạo động, thiếu niên có chút giật mình nhìn chăm chú về phía trận pháp. Bất chợt trận pháp bắt đầu sáng lên, ngay sau đó từ kim tử sắc quang thạch phát ra ánh sáng tử kim lan tràn vào vòng tròn, nó khuếch trương theo mất đường vân trong bí pháp, động viêm lam vân thạch thì khuếch tan ra màu lam, hắc thiên tịnh thạch phát ra ánh sáng màu nham thạch, lục vân điệp lãng thạch có màu xanh lá cây tuyệt mỹ, còn viên hắn mới điền vào thì phát ra màu lam cùng với đen phá trộn.

Mấy viên đá này giống như đang giót vào mấy vết rãnh một dung dịch màu phát quang vậy. Ngay sau đó chúng hòa vào nhau được một lúc bất chợt chúng phát ra ánh sáng chói lóa năm màu. Ngay sau đó mấy chữ cũng đồng loạt sáng lên. Các chữ này không ngờ lại chuyển động trung quanh vòng tròn. Thiếu niên tiến tới dùng ngón tay nho nhỏ cắt lên sau đó nhỏ lên giữa trận pháp. Ngay lập tức trận pháp sáng lên một cái thật lớn sau đó cũng không có tiếp tục biểu hiện gì khác, chúng vẫn phát ra ánh sáng nho nhỏ ngũ sắc, các ký tự thì liên tục chuyển động.

Thiếu niên vân vê ấn quyết đánh ra đồng thời quát nhẹ một tiếng: “Ẩn!” Ngay lập tức cái trận pháp kỳ lạ trước mặt của Tiêu Sơn đột nhiên sáng lên ngay sau đó nó chui vào trong lòng đất. Trên đất hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu gì xuất hiện của mấy thứ thiếu niên đã từng vẽ. Tiêu Sơn mỉm cười nhếch mép nói: “Thành! Hài…” Hắn thở dài ra một hơi sau đó lên tiếng tiếp tục nói: “Trận pháp này ta có thể duy trì được hai canh giờ, ta vẫn là nghỉ ngơi một canh giờ sau đó trực tiếp tiến tới tìm một con ma thú tiến hành kiếm tra”.

Sau khi nghỉ ngơi một canh giờ, hắn nhìn về phía trong rừng rậm sau đó cất bước tiến về phía trước.

Trong một con suối, một nữ tử xinh đẹp cả người thân ca giáo, nàng mặc một thân quần áo màu trắng kết hợp với màu lam tạo ra sự thanh tú và cáo quý, đầu của nàng búi túc lên, toàn thân phát ra khí chất cao quý. Một thiếu nữ khác cũng mặc bạch y nhưng nàng lại kết hợp với một sắc màu tím tạo ra các đường riềm trên cổ và ống tay, làn da trắng nõn xinh đẹp, khuôn mặt cực kỳ trẻ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi nhưng cả người đã phát ra mị lực của một thiếu phụ thành thục, thiếu nữ đang đứng khá xa nữ tử xinh đẹp…

Nhìn cảnh đồng thời xuất hiện hai nữ tử xinh đẹp như vậy quả thực làm cho bất cứ nam nhân nào cũng muốn điên cuồng. Thiếu nữ trẻ tuổi đang chỉ dạy rất kỹ dành cho nữ tử đang tu luyện. Nữ tử xinh đẹp cao quý kia hai tay chập vào nhau, một luồn phong cuốn trong bàn tay của nàng nhưng không hề ổn định chút nào. Cả thân mình của nữ tử lúc này đã ướt nhẹp, trên cơ bản y phục màu trắng đã dính sát cơ thể của nàng khiến cho từng đường cong như ma quỷ hiện lên. Ẩn ẩn dưới lớp áo trắng có thể thấy được làn da trắng mềm lả lướt ở đó như ẩn như hiện quả thực là ma dược đối với mọi nam nhân.

Khuôn mặt của nữ tử xinh đẹp cao quý kia đỏ bừng, tràn ngập mồ hôi chảy xuống. Nàng chăm chú nhìn về phía quả cầu gió đang bị mình nén ép.

Ầm!

Bất chợt quả cầu nổ tung phát ra tiếng chói tai, ngay lập tức nữ tử hét lớn: “Aaaa…”, đồng thời nàng bị bắn xa ra mấy trường, miệng trực tiếp phun ra một ngụm máu. Bàn tay rách nát hơn nữa còn nhìn được các cơ thịt ở phía trong. Cả thân mình của nữ tử cao quý ngã phịch vào trong đất. Bụi mà vang lên tung tóe.

Thiếu nữ mặc bạch y pha lẫn màu tím kia hốt hoảng chạy đến hô: “Vân Vận tỷ tỷ, ngươi không có sao chứ!?” Nàng nhanh chóng hướng về phía cái hố kia đi tới. Cả đám cây cối trung quanh không biết lúc nào đã toàn bộ rách nát, đổ nghiêng ngả. Phía chỗ nàng vừa đứng thử luyện tuyệt chiếu lúc đó đã hoàn toàn biến thành một cái hố khá lớn.

Vân Vân lò dò tỉnh dậy sau đó nữ tử này ngay lập tức phun ra một ngụm máu. Bạch y tử sam thiếu nữ vội vàng chạy đến nhìn thấy được khuôn mặt của Vân Vận lúc này tái xanh tái mét lại, trên khuôn mặt của nàng cũng bị một vết cắt khá là sắc. Vân Vân thở ra một hơi nói: “Tiên Nhi muội muội, ta không có sao!?”

Tiểu Y Tiên ngay lập tức nhanh chóng đặt bàn tay của mình lên mấy vết thương trên người của Vân Vận. Vân Vận toàn thân quần áo rách nát, toàn bộ để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ cùng với làn da mềm mãi trắng nõn. May mắn là Tiêu Sơn hắn không có ở đây lúc này. Tiểu Y Tiên từ bàn tay phun ra một đám sương màu trắng. Đám sương này nhanh chóng phủ lên cơ thể của Vân Vận. Các vết thương của Vân Vận có thể thấy được bằng mắt thường thấy được nhanh chóng khép lại. Mỗi lần vết thương khép lại không những không để lại ám tật mà tựa hồ khiến cho cơ thể của Vân Vận trở nên tốt hơn. Ngay cả xương cốt của nàng dù có bị đánh nát, Tiểu Y Tiên hoàn toàn có thể chữa khỏi.

Vân Vận nhìn về phía Tiểu Y Tiên hoàn toàn có chút phân vân. Thực sự năng lực này quá tốt, tốt đến mức quá đáng sợ. Nếu như có thể đem Tiểu Y Tiên trở lại nơi này hiển nhiên toàn bộ thực lực của Vân Lam tông sớm ngày sẽ tăng mạnh. Nói dễ hiểu một chút, cách nhanh chóng sinh ra cường giả lớn nhất đó chính là gì? Cách sinh ra cường giả lớn nhất đó chính là chém giết ở trong sinh tử mà bồi hồi.

Mặc dù biết cách này nhanh chóng bồi dưỡng ra các cường giả mạnh mẽ nhất nhưng thực sự các môn phái nào dám làm như vậy. Hiển nhiên họ có làm nhưng chẳng qua giới hạn mức độ nào đó mà thôi. Ví dụ như Nạp Lan Yên Nhiên vốn là một kỳ tài, liệu Vân Vận có hay không dám đánh cược để cho nàng rèn luyện ở trong sinh tử mà tăng trưởng tu vi của bản thân đây. Hiển nhiên là không rồi, mấy loại thiên tài này đối với Vân Lam tông khá là hiếm, họ không dám ra đánh cuộc mặc dù biết rằng như vậy sẽ hạn chế khả năng lớn lên cực hạn của thiên tài nhưng họ vẫn không có đem thiên tài đưa ra cái kiểu rèn luyện trong sinh tử.

Giả sử Tiểu Y Tiên đến Vân Lam tông lại khác, không nói quá về Tiểu Y Tiên chỉ cần đám để tử còn một hơi thở sống như vậy Tiểu Y Tiên hoàn toàn có thể cứu sống. Không giống như đan dược cải tử hoàn toàn vừa hiếm có, Vân Lam tông hoàn toàn không mang ra được hơn nữa dùng đan dược hầu như sẽ có hậu quả bất lương nhưng Tiểu Y Tiên thì không. Ở lâu với Tiểu Y Tiên, Vân Vận phát hiện mấy ngày nay luyện tập đấu kỹ khủng bố này chính xác ăn khổ không nhỏ nhưng sau khi được Tiểu Y Tiên chữa trị hoàn toàn không bị ám thương hơn nữa đối với chỗ tốt không thể kể hết. Làn da của Vân Vận sau khi được chữa trị thì trở nên trắng hồng mềm mại hơn, xương của nàng sau khi được chữa trị cũng trở nên rắn chắc hơn, đặc biệt là trong cơ thể của nàng giống như được thoát thai hoàn cốt một lần vậy. Vân Vận ẩn ẩn mấy ngày nay có cảm giác tu vi tăng trưởng. Có lẽ không đầy một tháng nữa nàng sẽ tăng lên nhất tinh tu vi.

Vân Vận nhìn về phía Tiểu Y Tiên, trong lòng của nàng thưc sự bận tâm suy nghĩ bởi vì có phải hay không mình ra tay bắt hai người đó lại mạnh mẽ đem về phía Vân Lam tông đem lại ích lợi cho Vân Lam tông đây. Một người có năng lực y thuật như thần, một người khác đó chính là có năng lực nấu ra món ăn độc nhất vô nhị tăng lên tu vi mà lại không lưu ám độc dược giống như các loại đan dược khác, hơn nữa Vân Vận còn ẩn ẩn biết được hắn chính là một luyện dược sư nữa. Nếu như họ đồng ý thì tốt rồi đáng tiếc có vẻ như họ không hứng thú với Vân Lam tông. Vân Vận cũng có điều cố kỵ thứ nhất đó chính là họ có hay không có một thế lực khổng lồ đứng sau lưng mà Vân Lam tông không đắc tội được. Thứ hai là bản tâm của nàng thực sự cảm giác có tội nếu như làm như vậy với hai người họ.

Sau khi Vân Vận được chữa khỏi toàn bộ, trên cơ thể của nàng các vết thương hoàn toàn chính là không còn dấu tích trắng qua chỗ vết thương trắng hồng hơn so với bình thường mà thôi. Tiểu Y Tiên mỉm cười hòa ái đối với Vân Vận nói: “Vân Vận tỷ tỷ, ta đã chưa khỏi cho ngươi rồi! Ngươi có cần hay không nghỉ ngơi một chút!?”

Vân Vận lắc lắc đầu thở ra một hơi sau đó dậy phủi phủi đi y phục của mình nói: “Không cần đâu chúng ta tiếp tục…” Xuân quang bị tiết ra, Vân Vận có chút xấu hổ, nàng lấy ra một cái áo choàng khá lớn. Tuyệt chiêu này mặc dù vô cùng hung hiểm nhưng đồng thời uy lực lại vô cùng mạnh mẽ, nếu như nàng học được chắc chắn có tỉ lệ thắng tử tinh dực sư vô cùng lớn. Hơn nữa hoàn toàn không sợ hắn cận thân nhục bác.

Vân Vận có chút xấu hổ ngước nhìn về phía trung quanh, mặc dù nàng biết trung quanh đây không có một ai ngoài Tiểu Y Tiên ra nhưng cứ nghĩ đến việc giả sử Tiêu Sơn sẽ đột nhiên trở về lúc này nàng sẽ cảm giác vô cùng xấu hổ. Chiếu thức này hoàn toàn đem quần áo của nàng phá sạch, nếu như nàng còn tiếp tục thay một bộ y phục khác thì không biết bao nhiêu y phục có thể cho nàng đây. Nữ tử thầm mắng trong lòng: “Tên hỗn đản, rõ ràng lại muốn ta học đấu kỹ này… Có phải hay không hắn cố ý làm như vậy!?” Vân Vận có chút xấu hổ khi nghĩ đến quần áo của mình bị phá vỡ sau đó bị hắn bắt gặp. Nàng thực sự không hiểu lắm cảm xác của mình lúc này có lẽ đó chính là sợ bị hắn bắt gặp nhưng một phần khác lại hy vọng mình trong lúc quần áo bị rách nát bị hắn bắt gặp.

Nếu như Tiêu Sơn hắn biết ý nghĩ này của Vân Vận sẽ hô to: “Phụ nữ quả là một loại động vật khó hiểu!”

Tiểu Y Tiên lúc này đứng ở xa hô lên: “Vân Vận tỷ tỷ điều khiển gió phải thuận phong mà không phải nghịch phong. Tỷ tỷ lên hướng dẫn đám gió này theo chiều xoáy tự nhiên của cơn lốc xoáy như vậy mới có thể được. Tốc độ xoáy càng nhành, đấu khí năng lượng càng được nén ép tốt thì uy lực sẽ càng mạnh…”

Vân Vân lắc đầu, khuôn mặt trầm xuống, nàng nói: “Ta cũng biết là như vậy! Mặc dù thể chất đấu khí là phong hệ nhưng lúc này không chế nó trong bàn tay quả thực rất khó…” Hai tay của Vân Vận chập vào nhau, một tay thì vận dụng điều khiển đấu khí liên tục hướng về phía quay tròn, một cái tay khác thì liên tục truyền vào đấu khí. Vân Vận đang giống như cầm một chiếc thìa trong một cái cốc nước gần đầy khuống nước lên đảm bảo cho nó quay tròn nhưng không cho nước tràn ra ngoài.

Oanh!

Một tiếng nổ vang lên, Vân Vận lại một lần nữa phun ra một ngụm máu bay ngược ra phía sau. Tiêu Sơn có vẻ tính nhầm trong việc dạy các nàng đấu kỹ. Đạt đến cấp bậc đị đấu sư trở nên, đấu khí hoàn toàn là hóa hình ngoại phóng, thực sự nắm giữ so với các cấp phía dưới khó khăn hơn. Cấp bậc cao hơn đồng nghĩa với đấu khí tăng lên, nhưng linh hồn lực lại không tăng lên quá cao kết quả mới tạo ra trường hợp này. Giống như Tiêu Mị trước đây mặc dù của nàng lắm giữ không tốt nhưng đấu khí khá ít ỏi lên khả năng thương tổn khá thấp cùng với lượng đấu khí khá ít nên lắm giữ khá tốt. Chỉ cần luyện thành như vậy sau này dù lên cấp bậc cao hơn cũng có thể dựa theo cảm giác dễ dánh đánh ra đấu kỹ này.

Trong một khu vực rộng lớn, một con ma thú đang đứng ở trong vòng tròn sáng đau đớn lắn lộn. Thiếu niên đứng ở trên cao lặng im nhìn về phía hắn. Đây vốn là một con ma thú cấp ba hoàn toàn không phải là đối thủ của thiếu niên. Hắn nhẹ nhàng quát ra một tiếng chết, một loại sức mạnh từ linh hồn của hắn trực tiếp đánh về phía đầu của con ma thú.

Hống!

Con ma thú ngay lập tức hống lên một tiếng, máu mũi, mắt cùng với miệng của nó trực tiếp chảy ra máu tươi. Ngay lập tức nó nằm vật xuống phía dưới. Thiếu niên từ trên cao nhảy xuống phía dưới lẩm bẩm nói: “Quả thực như vậy đối với các loại ma thú bình thường thì linh hồn chúng kha yếu ớt, hơn nữa với năng lực linh hồn của một luyện dược sư như ta hoàn toàn chính là khắc tinh của bất cứ họ ma thú nào. Ta vẫn cần kiểm tra cùng luyện tập nhiều một chút tránh đến lúc đấu với Tử Tinh Dực Sư Vương lại không linh như vậy chẳng khác nào đi tim chết…”

Hắn ngước nhìn lên bầu trời đã thấy bầu trời khá là tối. Hắn lúc này thu thi thể con ma thú vào trong trữ vật giới chỉ sau đó hắn lẩm bẩm nói: “Nên trở về tránh cho họ lo lắng…” Từ trong trữ vật giới chỉ thiếu niên lấy ra một vật có hình hù quái lạ màu bạch kim sau đó trực tiếp nhảy lên trên đó. Vật kỳ lạ nâng hắn lên không trung tập trung bay về phía xa. Thiếu niên khe khẽ lẩm bẩm nói: “Mấy hôm nữa ta thử sử dụng ma tinh của ma thú thay thế xem thế nào!?” Bất ngờ trong đầu của thiếu niên có một chút ý nghĩ kỳ quặc.
Bình Luận (0)
Comment