Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 222

Tại thành Thạch Mạc, tổng hội dung binh đoàn Mạc Thiết…

Mọi người đang ngồi trong đại sảnh, mấy người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ cũng ngạc nhiên nhìn về nhau thì bất chợt một đám người dẫn người xông vào.

Cầm đầu đoàn người là một nam nhân trung tuổi mặc một y phục màu xám, trên tay áo có ký hiệu mây và kiếm. Người này hiển nhiên là người của Vân Lam tông. Theo bên cạnh hắn là ba người tất cả. Một nam nhân cũng tầm trung tuổi mặc y phục hoa, khuôn mặt có vài phần khí khái. Hắn đối với nam tử cầm đầu là người Vân Lam tông cực kỳ cung kính.

Hai nam tử khác đứng bên cạnh người Vân Lam tông cũng cực kỳ cung kính. Hai người này cũng tầm trung tuổi tuy nhiên trên vẻ mặt của họ lại thoáng qua nét gian xảo. Cả hai mặc một áo nâu cùng với áo lam có màu hơi tối.

Mọi người thấy vậy thì đồng thời đứng dậy, Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ cũng phải kinh ngạc bởi chuyện này. Tiêu Đỉnh nhìn về phía nam nhân mặc hoa phục tầm trung tuổi hỏi: “Thành chủ đại nhân, ngài đây là…”

Nam nhân trung tuổi mặc hoa phục nhìn về phía đám người Tiêu Sơn. Trong tay hắn cũng cầm một vài bức họa. Sau khi mở ra bức họ thì vị nam nhân mặc hoa phục này đột nhiên chỉ về phía đám người Tiêu Sơn nói: “Bắt họ lại!” Nhất thời, bọn binh lính đều tiến về phía hai người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên.

Vẻ mặt Tiêu Sơn trở nên âm trầm nhìn về phía đám người này. Trong ánh mắt hắn tràn ngập sát khí. Tiêu Đỉnh vội vàng đứng ra quát lạnh: “Dừng lại!”

Nghe được lời này thì nam nhân trung tuổi vội vàng hỏi: “Tiêu Đỉnh, ngươi muốn làm gì! Chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh của bản quan!? Hừ, đừng tưởng ngươi có thực lực là một đấu sư mà bản quan sợ ngươi. Nếu như ngươi cùng với dung binh đoàn của ngươi chống lệnh lại của bản quan, vậy bản quan không ngại khép ngươi vào tội chống lại người thi hành công vụ!”

Hai hàng lông mày Tiêu Đỉnh hơi cau lại, hắn bình tĩnh hai tay chắp lại nhau sau đó đạm mạc nói: “Không dám, không biết đại nhân đến tận nơi này là vì cái gì!?”

Vị nam nhân trung tuổi mặc áo bào hoa kia cười lạnh nói: “Còn phải hỏi, ta đến đây tất là để bắt hung phạm!”

“Nga” Tiêu Đỉnh tỏ ra ngạc nhiên sau đó ánh mắt nhìn chăm chú về phía nam nhân trung tuổi mặc y phục màu hoa kia hỏi: “Không biết đại nhân bắt ai? Còn nữa tội danh là gì!?”

Vị nam nhân trung tuổi mặc áo bào hoa chỉ thẳng ngón tay về phía Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên, khuôn mặt hắn trở nên âm trầm, hắn nở một nụ cười: “Chúng ta đến là bắt hai người họ. Chúng ta nghi ngờ họ có thể liên quan tới hung thủ trong việc sát hại ba vị trưởng lão của Vân Lam tông!” Sau đó nam nhân trung tuổi cầm trong tay bức tranh thả xuống, bức tranh vẽ khuôn mặt một thiếu niên khá giống với Tiêu Sơn, vị nam nhân trung tuổi thành chủ tiếp tục nói: “Đây là bức hình miêu tả một trong những hung thủ đã giết hại hai vị trưởng lão một vị chủ sự, điều này còn sai nữa sao!?”

Ánh mắt Tiêu Sơn cau lại. Bởi vì đi đến nơi này hắn cũng không có tiếp tục biến hóa hình dáng bởi vì hình dáng hắn có thể thay đổi tùy tiện. Xem ra hắn làm việc có chút bất cẩn rồi. Lần sau hắn có lẽ phải thay hình đổi dạng cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.

Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh nhìn nhau. Lúc này, Tiêu Lệ bước ra phía trước nói: “Xin hỏi thành chủ, ta nhớ được hình như nơi mà mấy vị trưởng lão Vân Lam tông chết không thuộc thành Thạch Mạc. Theo lý thành chủ không có lý do gì cần phải tiến hành điều tra a. Việc này thuộc thành Mạc mới đúng. Tất nhiên nếu như thành chủ lấy ra chỉ ý của hoàng thất Gia Mã như vậy thì lại là một việc khác…”

Nghe được những lời này thì vị nam nhân trung tuổi mặc hoa phục giật mình, vẻ mặt âm trầm trở nên lạnh buốt. Tiêu Đỉnh thấy vẻ mặt vị nam nhân trung tuổi mặc hoa phục như vậy thì cười nói: “Nhị đệ, ngươi nói rất đúng. Nếu như thành chủ không lấy ra được ý chỉ hoàng đế thứ cho chúng ta không thể theo mệnh để ngài dẫn người rời đi!”

Thân mình vị thành chủ hơi run lên, hắn chỉ về phía đám người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nói: “Các ngươi…”

“Đủ rồi!” Vi nam nhân mặc y phục có hoa văn mây và kiếm kia phất nhẹ tay. Thành chủ ngoan ngoãn đứng im lặng không có lên tiếng. Vị nam nhân mặc y phục có hoa văn mây và kiếm này nhìn về phía Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên nói: “Hai vị, chúng ta nghi ngờ hai vị có dính líu đến vụ việc thảm sát hai vị trưởng lão cùng với một vị chấp sự của Vân Lam tông chúng ta. Chúng ta hy vọng hai vị có thể hợp tác để chúng ta điều tra.”

Tiêu Sơn khoanh tay lại, bộ dạng nghênh ngang nói: “Nếu như phải chúng ta là hung thủ thì sao? Còn không phải thì sao?”

Vị nam nhân trên y phục có hoa văn mây và kiếm này lên tiếng nói: “Nếu như các vị là hung thủ sát hại ba người của Vân Lam tông chúng ta vậy chúng ta sẽ làm thẳng tay nhưng các vị yên tâm nếu như chúng ta điều tra ra các vị không phải là hung thủ chúng ta sẽ thả các vị rời đi!”

Khóe miệng nhếch lên, Tiêu Sơn khoanh hai tay trước ngực ngạo nghễ nói: “Chúng ta có lý do gì phải đi cùng các ngươi đây! Hôm nay các ngươi mang theo một đám chó tiến tới đây tìm ta thật sự rất phiền phức. Ta chỉ nói một câu hôm nay ta tinh thần không tốt mau cút khỏi nơi này cho ta nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Nghe được lời nói này của Tiêu Sơn thì vị nam nhân trung tuổi mặc y phục màu xám có hoa văn mây và kiếm kia giận tím mặt lên tiếng nói: “Ngươi đây là không cho Vân Lam tông chúng ta mặt mũi hay sao?”

Tiêu Sơn nhếch khóe miệng lên, hắn khinh thường nhìn về phía đám người này: “Đừng tưởng Vân Lam tông là to ở cái đế quốc Gia Mã này. Ta chính là giết ba con chó của Vân Lam tông lúc đó vậy thì các ngươi làm gì được ta!”

“Ngươi!” Vị nam nhân trung tuổi mặc áo bào xám này nhìn về phía Tiêu Sơn. Đám người nhất thời cũng kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn tiếp tục nghếnh mặt lên ngạo nghễ nói: “Ba con chó ấy ý định giết ta là do chúng không tự lượng sức mà thôi! Nếu như không phải nể mặt Vân Vận ta đã đạp bằng Vân Lam tông rồi…” Ngón tay chỏ chỉ thẳng về phía đám người Vân Lam tông và người thành chủ nói: “Cho các ngươi ba tức thời gian cút khỏi đây nếu không đừng trách ta. Ta không ngại đưa các ngươi xuống hoàng tuyền đâu!”

“Ngươi!” Khuôn mặt vị nam nhân trung tuổi mặc áo xám này trở nên âm trầm. Vẻ mặt hắn đỏ phừng phừng, hiển nhiên hắn đã cực độ tức giận. Bộ ngực phập phùng bất định, hai hàm răng cắn vào nhau. Hắn hít một hơi vào nói: “Khẩu khí thật lớn! Ngươi đã nhận định mình là người giết hai vị trưởng lão và một vị chấp sự của Vân Lam tông ta, ta tuyệt đối không thể để các ngươi rời đi. Để hôm nay Vân Phong ta xem ngươi có bao nhiêu cân lượng!” hắn phi thân về phía Tiêu Sơn.

Vị thành chủ mặc áo bào hoa ngửi được mùi không đúng, hắn vội vàng khom lễ với mấy người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ đồng thời nói: “Các vị, hôm này đúng là thành chủ ta đã phạm sai lầm rồi! Lần này ta đã vượt quá quyền hạn mà đến đây. Thật sự xin lỗi, việc này ta sẽ không xen vào nữa!” Nói xong hắn hướng về phía đám người nói: “Chúng ta đi!”

Mấy người lính đánh thuê cùng với đám lính hộ vệ thành chủ nhìn về phía vị thành chủ này thì đều kinh ngạc. Họ biết rõ vị thành chủ lần này đến đây là để liếm đít cho Vân Lam tông giúp Vân Lam tông tìm ra hung thủ giết chết hai vị trưởng lão và một vị chấp sự hay sao? Thế nào rút còn nhanh hơn cả chó cụp đuôi thế?

Hai người nam nhân trung tuổi, một người mặc áo xanh lam, một người mặc áo đen tối màu nhìn về phía vị thành chủ này vội vàng nói: “Ngươi!” Hiển nhiên chính họ cũng ngửi thấy mùi không đúng.

Thân mình Vân Phong bao bọc bởi một lớp đấu khí màu xanh da trời. Nó tạo ra một bộ áo giáp đấu khí hoa mỹ giống như bạch ngọc. Bàn tay hắn phóng ra, trảo đánh về phía Tiêu Sơn. Trên năm ngón tay phát ra đấu khí thuộc tính phong cực kỳ sắc bén.

Tiêu Sơn cười lạnh nói: “nhỏ nhỏ đấu linh. Chẳng qua chỉ đạt đến ngũ tinh đấu linh mà cũng lớn nối như vậy!” Toàn thân hắn được bao bọc bởi một bộ áo giáp tinh mỹ, nó lóe ra năm màu ánh sáng xinh đẹp.

Vị thành chủ vừa rời đi thì đột nhiên một tiếng cực lớn vang lên.

Phanh!

Một bóng người bị đánh bay. Thành chủ theo bản năng quay đầu lại thì phát hiện được rằng một cái thân hình từ trong phòng bay ra. Nó phá tan bức tường được xâu trong tòa lầu các bay thẳng ra bên ngoài. Con mắt thành chủ mở to nhìn thân ảnh mặc y phục màu xám này bay theo một đường vòng cung cực đẹp rơi bịch xuống đất tạo ra một đám khói mù.

Con mắt thành chủ thể hiện ra sự kinh hãi. Hắn đã ngửi được mùi gì đó không đúng. Hắn biết người này rất có khả năng là thiết bản đồng thời hôm nay có lẽ Vân Lam tông sẽ đá phải thiết bản. Nếu như hôm nay hắn cự tuyệt Vân Lam tông sau đó nhanh chóng rời đi như vậy rất có thể gặp sự bất mãn của Vân Lam tông, hắn biết mình sẽ gặp phải khó khăn cực lớn. Tuy nhiên trong trường hợp Vân Lam tông đá phải thiết bản như vậy mình sẽ sợ phải cùng mấy người ở đây chôn cùng. Mặc dù hắn chỉ là một vị thành chủ nhỏ nhoi nhưng con mắt nhìn đại cục thì rất rõ.

Hắn cũng không nghĩ được rằng vị chấp sự Vân Phong lại nhanh như vậy thảm bại. Hắn thấy được trên bụng của vị chấp sự này vẫn in một dấu quyền cực lớn. Vân Phong vội vàng dậy sau đó từ miệng phun ra một ngụm máu. Ánh mắt kinh hãi nhìn về phía trước.

Đầu thành chủ quay lại thì cả người hắn toát đầy mồ hôi. Một thanh niên tuấn tú với mái tóc bạc được bao bọc bởi một lớp áo giáp tuyệt đẹp phát ra năm màu. Hắn từng bước đi về phía Vân Phong. Hắn đạm mạc nói: “Vân Lam tông đã rất nhiều lần gây sự với ta. Ta nhiều lần bỏ qua không chấp nhặt với các ngươi chẳng qua Vân Vận là bằng hữu cũ của ta. Thật sự là… Cứ nghĩ dễ dàng bỏ qua thì các ngươi sẽ biết điều một chút. Xem ra ta sai rồi! Ta sai thật rồi! Ta càng nhượng bộ thì các ngươi càng tiến tới!”

Vân Phong kinh hãi, vẻ mặt trở nên trắng bệch, ngón tay chỉ thẳng về phía Tiêu Sơn nói: “Ngươi, ngươi cũng là đấu linh cường giả. Không, không… ngươi chẳng lẽ là cường giả đấu vương!?”

Tiêu Sơn đưa bàn tay lên xoa xoa, hắn thở dài nói: “Được rồi! Ta sẽ làm hết sức nhẹ nhàng. Ngươi sẽ không đau một chút nào đâu. Ta giết ngươi để cảnh cáo Vân Lam tông một lần. Nếu như Vân Lam tông các ngươi đến một người ta sẽ giết một người!”

Vẻ mặt Vân Phong kinh hãi, hắn vội vàng nói: “Ngươi, ngươi… không thể giết ta được!?”

Tiêu Sơn thở ra một hơi, hắn nhún nhún vài biểu hiện ra vẻ khinh thường, hắn nói: “Có phải ngươi sẽ nói người là một con chó của Vân Lam tông. Đứng đằng sau ngươi là Vân Lam tông. Nếu như ta giết ngươi sẽ dẫn đến Vân Lam tông truy tìm ta. Đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ không có đất dung thân!?”

Vân Phong nghe được lời này thì vẻ mặt trở nên âm trầm, hắn hít một hơi nói: “Vị tiên sinh này! Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi thực sự không sợ Vân Lam tông đuổi giết hay sao?”

Tiêu Sơn thở ra một hơi, hắn nhún nhún vai sau đó nói: “Được rồi! Ngươi muốn ta tha chết cũng được nhưng phải trả lời ta hai câu hỏi!?” Vân Phong nghe thấy thì thì kinh hãi, hắn nhìn về phía Tiêu Sơn càng tò ra tò mò. Đôi mắt nhìn về phía Tiêu Sơn tràn đầy lo lắng. Tiêu Sơn đạm mạc nói: “Thứ nhất nếu như ta thả ngươi về vốn thù này đã kết ngươi nói ngươi có hay không để người Vân Lam tông đuổi giết ta? Thứ hai Vân Lam tông của ngươi có đấu tôn hay không?”

Tất cả đám người từ trong đại sảnh đều đi ra phía bên ngoài. Cả đám đều kinh ngạc nhìn về phía cảnh này. Họ cũng không nghĩ tới chỉ bằng một đòn Tiêu Sơn đã đánh bại được vị cường giả đấu linh Vân Phong này. Họ cũng rất tò mò nhìn về phía hai người giống như muốn biết chuyện mà hai người đang nói đến cùng là chuyện gì!

Vân Phong nghe được những lời này thì hoàn toàn ngây ngẩn, hắn ngây ngẩn một chút sau đó trả lời: “Ta… nếu như ta được thả về ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện này báo cho tông môm. Còn nữa, tông môn ta cũng không có cường giả đấu tôn. Tại cả đế quốc Gia Mã cũng không có lấy một đấu tôn…”

Bình thản khoanh tay trước mắt, Tiêu Sơn ngạo nghễ nói: “Thứ nhất lời ngươi vừa rồi là nói dối! Bởi vì dù ta tha ngươi trở về ngươi sẽ giống như con chó trốn trong tông môn sau đó đem truyện này bẩm báo lên cao tầng Vân Lam tông. Thứ hai bởi vì Vân Lam tông của người không có đấu tôn cường giả thế nên ta không sợ. Nếu như Vân Lam tông các ngươi có đấu tôn cường giả ta còn có kiêng kị đáng tiếc bây giờ…” Tiêu Sơn nhún nhún vai đưa tay lên nói: “Xem ra ngươi khó trốn kiếp này!”

Vân Phong biết không đáng lại vội vã kêu lên: “Đại nhân, đại nhân… that a một mạng!”

Bất chợt một âm thanh của nữ giới vang lên: “Phu quân, ngươi mau dừng lại!”

“Hả!” Tiêu Sơn ngẩn người ra, hắn quay đầu lại thì phát hiện được lời nói này không ngờ phát ra từ miệng của Tiểu Y Tiên. Hai mắt Tiêu Sơn cau lại tò mò hỏi: “Tại sao!?”

Tiểu Y Tiên nhìn về phía nam nhân Vân Phong đang nằm ở dưới đất nói: “Phu quân, ngươi có nghĩ đến hay không? Sau khi đám người Vân Lam tông đến đây thì nha đầu Thanh Lân mới mất tích. Hơn nữa còn trùng hợp đến như vậy. Sau đó họ đến nhận định chúng ta là hung thủ giết chết người của Vân Lam tông!”

Nghe được lời này thì lập tức Tiêu Sơn cảm giác sáng tỏ. Ánh mắt hắn âm trầm nhìn về phía Vân Phong nói: “Ngươi có hay không đã bắt đi một cô nương tầm mười ba, mười bốn tuổi của dung binh đoàn Mạc Thiết!” Nghe được lời này khuôn mặt hai vị lão già đi theo Vân Phong đã trở nên kinh hãi trong thoáng chốc.

Vân Phong vội vàng nói: “Đại nhân, đại nhân… ta… ta thực sự không biết ai là Thanh Lân cả! Người này ta chưa từng biết hơn nữa trong mấy ngày này ở thành Thạch Mạc ta cũng không có bắt đi bất cứ nữ nhân nào mười bốn, mười năm tuổi cả!”

Đám người nghe vậy đều nhíu mày nhìn về phía Vân Phong. Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng, một luồng sát khí tràn tới người Vân Phong làm cho hắn cả kinh. Cả người hắn run lên giống như bị một con dã thú nhìn chằm chằm vào. Tiêu Sơn nói: “Ngươi thật sự không có bắt cóc Thanh Lân!?”

“Đại nhân, đại nhân…” Vân Phong hiện giờ giống như một kẻ hèn mọn đâu có giống một chấp sự của Vân Lam tông. Hắn vội vàng nói: “Ta tuyệt đối không nói dối! Đại nhân, nếu như ngài không tin ta có thể thề!”

Hai hàng lông mày Tiêu Sơn cau lại. Hắn cảm nhận được rõ ràng tên Vân Phong này không có nói dối. Tuy nhiên sự việc mất tích Thanh Lân sao lại trùng hợp đến như vậy. Đám người này vừa đến như vậy. Hắn hơi nhíu mày quay đầu lại nhìn về phía hai nam nhân trung tuổi. Bước chân đi về phía hai nam nhân trung tuổi mặc áo màu xanh lam tối màu và màu đen. Bị ánh mắt Tiêu Sơn nhìn chằm chằm, hai nam nhân trung tuổi cảm giác cả người phát lạnh. Từng hạt mồ hôi làm cho họ ướt áo.

Con mắt Tiêu Sơn hơi híp lại nhìn về phía hai người hỏi: “Hai người các ngươi là ai!?”

Vị nam nhân trung tuổi mặc áo đen vội vàng lên tiếng: “Đại nhân, ta là Mặc Lâm, người của Mặc gia. Lần này chúng ta đến đây cùng chấp sự Vân Phong là để điều tra cái chết của hai vị trưởng lão và một vị chấp sự của Vân Lam tông!”

Vị nam nhân trung tuổi mặc áo lam tối màu nói: “Ta là Mặc Lam cũng là người của Mặc gia”

Tiêu Sơn dùng linh hồn lực quan sát cử động của cả hai người. Khóe miệng hắn cong lên: “Hai người các ngươi có biết Thanh Lân!”

Hai nam nhân trung tuổi nhìn nhau. Nhất thời bọn họ kinh hãi vạn phần trong lòng. Con mắt họ thoáng thay đổi một chút nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Một người trong đó quay sang hỏi người kia: “Biểu đệ, ngươi có biết nữ nhân nào có tên là Thanh Lân hay không!?”

Người kia vội vàng lắc lắc đầu nói: “Biểu ca, ta cũng không biết! Ta chưa từng có nghe người nào nói đến nữ nhân nào tên Thanh Lân cả!”

Hai người nhìn về phía Tiêu Sơn, một người cung kính nói: “Đại nhân, chúng ta quả thực không biết người nào tên là Thanh Lân cả!”

Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, ánh mắt hắn trở nên âm trầm, cả hai người đều rét run, Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Xem ra đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không!” Nói đến đây bàn tay Tiêu Sơn lóe ra ánh sáng màu vàng. Trên ngón tay hắn dài ra một đoàn ánh sáng màu vàng. Hắn vung lên một cách gọn nhẹ.

Một cái đầu bay thẳng lên không trung. Từ miệng vết thương máu ầm ầm chảy ra bên ngoài. Cái xác sau đó mới đổ ập xuống. Chỉ còn duy nhất lão già mặc áo xám đứng ở bên cạnh nhìn về phía cái xác đổ ập xuống. Lúc này, vẻ mặt của hắn tràn đầy không tin. Tuy nhiên hắn cũng không có bất cứ tức giận nào.

Đám người ở đây cũng rùng mình. Họ không nghĩ tới Tiêu Sơn một người lại có thể một lời không hợp đem một người giết chết. Lúc này, hình tượng Tiêu Sơn đã trở thành ác ma trong lòng họ. Tiêu Sơn cười lạnh nói: “Đừng đem Vân Lam tông ra làm khiên đỡ làm gì. Ngươi cũng biết ta không sợ Vân Lam tông. Ta chỉ hỏi một câu mà thôi! Các ngươi có hay không bắt Thanh Lân. Cho ta câu trả lời hợp lý ta để cho ngươi sống nêu không!?” Tiêu Sơn vung vây đoàn ánh sáng màu vàng.

Đám người kinh hãi, họ chưa từng thấy được một bộ đấu kỹ nào quỷ dị như thế. Vẻ mặt nam nhân trung tuôi mặc áo bào đen Vân Lâm trở nên trắng bệch. Hắn vấn cắn răng nói: “Đại nhân, liệu người có nhầm lẫn gì hay không!? Ta chưa từng bao giờ nghe đến cái tên Thanh Lân này cả!”

“Hài!” Tiêu Sơn vung kiếm lên ngay sau đó hai cánh tay bay lên.

“Aaa…” Khuôn mặt Mặc Lâm trở nên vặn vẹo, hắn cực kỳ đau đớn hét lên một tiếng. Hai cánh tay bay lên không trung máu từ miệng vết thương xối xả tuôn ra ngoài.

Tiêu Sơn lại hỏi lại lần nữa: “Ta không có kiên nhẫn! Trả lời ta, các ngươi bắt Thanh Lân dẫn đi đâu rồi!”

Vẻ mặt Mặc Lâm trở nên trắng bệch nhưng hắn vẫn cắn răng nói: “Đại nhân! Ta không biết ngài đang nói đến chuyện gì cả!”

“hài…” Tiêu Sơn nhẹ nhàng gật đầu, hắn mỉm cười nói: “Cũng được thôi! Ta hiểu mà! Xem ra miệng ngươi rất cứng. Ta biết ngươi sẽ không khai ra. Cũng khá tốt, ta đang thử một môn pháp thuật mới mình thử tu luyện chuyên nhằm vào kẻ địch có miệng cứng rắn.”

Mọi người không biết pháp thuật trong lời Tiêu Sơn nói là gì nhưng họ đã nhìn thấy được Tiêu Sơn vươn tay ra túm thẳng cổ của Mặc Lâm. Tiêu Sơn nhếch miệng cười nói: “Môn pháp thuật này ta gọi là sưu hồn thuật chuyên đọc ký ức của người khác. Ta hy vọng ngươi sẽ không bị biến thành ngu ngốc!”

Mặc Lam cảm giác được lần này thống khổ vô cùng. Hắn điên cuồng gào thét, toàn thân dãy dụa, vẻ mặt vặn vẹo đến tột cùng. Mỗi lời gào thét của hắn giống như ma quỷ từ trong địa ngục bò ra. Mọi người nhìn thấy con mắt Tiêu Sơn biến thành màu đỏ như máu. Hình ảnh Mặc Lâm trong hai trong mắt hắn hiện ra vẻ đầy thống khổ. Sau nửa ngày hắn mới thu tay lại, thân mình Mặc Lâm rơi bịch xuống phía dưới đất không rõ sống chết.

Tuy nhiên, ngay sau đó từ ngón tay Tiêu Sơn bắn ra một vết ánh sáng xuyên thủng não của tên Mặc Lâm. Hành động sát phạt hết mức quả quyết. Tiêu Sơn đưa hai bàn tay lên xoa xoa huyệt thái dương của mình. Ngay sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Vân Phong. Nhất thởi vẻ mặt Vân Phong trở nên trắng bệch.

Tiêu Sơn thở ra một tiếng, vẻ mặt trở nên âm trầm nói: “Giỏi cho một Mặc gia dám đảnh chủ ý vào Thanh Lân!” Hắn nhìn về phía Vân Phong nói: “Ngươi có biết được đường đến thành Diêm hay không!?”

Nghe được lời này Vân Phong giống như một con chó chết vội vàng nói: “Đại nhân, đại nhân… ta đương nhiên là biết!”

Tiêu Sơn lạnh lùng lên tiếng nói: “Vậy ngươi dẫn đường đi!” Ánh mắt hắn quét về phía Tiểu Y Tiên tràn đầy ôn nhu hỏi: “Tiên Nhi, nàng muốn ở lại đây hay là cũng ta cùng đi!?”

Tiểu Y Tiên biết hắn không muốn nàng nhìn thấy cảnh hắn sẽ đồ sát Mặc gia tràn đầy máu tanh. Nàng sợ lần này Tiêu Sơn đi tới Mặc gia sẽ chém tận giết tuyệt ngay cả già cũng không tha, trẻ cũng không thương. Hắn sẽ giết chết không chừa một ai. Tiểu Y Tiên khe khẽ thở dài một hơi, sau đó nói: “Phu quân, thiếp muốn đi cùng chàng!”

Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu nói: “Được!” Nói xong hắn phất tay ra. Bất chợt trong không khí xuất hiện một thanh niên ánh tuấn mặc y phục màu lam với mái tóc màu nâu. Mọi người cực kỳ ngạc nhiên nhìn về phía cảnh này. Họ thực sự không biết làm thế nào thanh niên này đột nhiên lại xuất hiện.

Thanh niên tuấn tú này vội vàng cung kính chào hỏi hai người: “Chủ nhân, chủ mẫu!”

Tiêu Sơn mỉm cười bình thản nói: “Thanh Viêm, ngươi hóa ra bản thể trở chúng ta tới thành Diêm. Ngươi dùng tốc độ nhanh nhất đi tới nơi đó!”

“Vâng!” Khe khẽ khom người. Ngay sau đó thanh niên tung mình lên không trung. Hắn hóa thành một con chim ưng không lồ. Toàn thân bốc ra một ngọn lửa xanh da trời cực lớn. Nó có một bộ móng vuốt màu vàng kim.

Một người kinh hô lên tiếng nói: “Là ma thú cấp sáu!” Tất cả đều nhìn về phía con chim khổng lồ mà hít một hơi khí lạnh. Họ không nghĩ tới được hai người này lại là chủ nhân của một con ma thú cấp sáu. Thảo nào người thanh niên này không có sợ hãi Vân Lam tông.

Tiêu Sơn tiến về phía tên nam nhân trung tuổi Vân Phong kia. Bàn tay vươn ra chộp thẳng lấy bả vai hắn. Tiêu Sơn nhảy lên không trung dắm trên thân mình của Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng. Tiểu Y Tiên lấy ra một tấm vải lụa bao quanh mình. Thân mình phiêu hốt giống như tiên tử bay thẳng lên sau đó đáp xuống phía dưới lưng Thanh Hỏa Kim Trảo Ma Ưng.

Vị thành chủ mặc hoa phục kia kinh ngạc nói: “Lăng không phi hành! Cường giả cấp bậc đấu tông!”

Mấy người Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ nhìn nhau. Họ cực kỳ kinh hãi chẳng lẽ Tiểu Y Tiên thật sự là đấu tông. Tuy nhiên trong lần trước thì Tiểu Y Tiên cũng chỉ có bộc lộ ra thực lực của một đại đấu sư. Trong thời gian gần đây nàng cũng không tiến triển nhanh như vậy được.

Tiêu Sơn nhìn về phía Vân Phong trong khi Vân Phong đang trong vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, hắn lạnh giọng nói: “Dẫn đường đi!”

“Vâng!” Tên Vân Phong không dám chậm trễ vội chỉ đường cho đám người Tiêu Sơn. Thanh Viêm hóa thành một ngôi sao băng bắn vút về phía trước. Trong khi ở trên không trung hắn phát hiện được hình như có vài người đang tiến về phía dung binh đoàn Mạc Thiết. Mấy người này hắn biết rõ là vị lão Thiết cường giả đấu linh của phòng đấu giá gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, một người khác là vị đại chủ tịch phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tại thành Mạc Thiết.

Khóe miệng Tiêu Sơn cong lên, hắn lầm bầm nói: “Gia tộc Mễ Đặc Nhĩ dưới tay nàng làm ăn nhưng không tệ a!” Lúc này, Tiêu Sơn cũng rút đi tín ngưỡng khôi giáp.

Tiểu Y Tiên bĩu môi nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Phu quân, xem ra trong lòng chàng Nhã Phi tỷ tỷ chiếm vị trí không nhỏ a!”

Tiêu Sơn mỉm cười, hắn đem bình dấm chua ôm vào trong ngực vỗ về nói: “Tiểu ny tử, nàng lại ghen rồi! Cả hai nàng vốn là bảo bối của ta. Nếu như phân ai nặng ai nhẹ rất dễ làm cho bên kia tổn thương. Nàng cũng không muốn làm khó ta đấy chứ. Nàng là người ta yêu nhất còn Nhã Phi là người ta thương nhất. Ai gặp chuyện gì ta cũng đau lòng chết!”

Tiểu Y Tiên cũng không có tiếp tục nói nữa mà ngoan ngoãn nằm trong ngực hưởng thụ sự ôn nhu của hắn. Tuy nhiên có một người ở đây tràn đây kinh ngạc cùng với sợ hãi, hắn phát hiện được người này không ngờ lại có quan hệ với Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi. Chẳng lẽ người đứng sau lưng gia tộc Mễ Đặc Nhĩ chính là cặp nam nữ này hay sao? Nghĩ đến đây, Vân Phong càng nghĩ thêm thì càng cảm giác khó tin.
Bình Luận (0)
Comment