Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 223

Thành Diêm, nằm ở phía đông của Gia Mã đế quốc, đường lớn rộng mở, khiến cho nó trở thành con đường thông từ bên trong đế quốc tới các tỉnh phía Đông, có một vị trí chiến lược không tồi, vì vậy nơi đây còn được gọi là thành thị lớn nhất phía Đông Gia Mã đế quốc. Hằng năm đều được đế quốc phái binh đến trấn thủ.

Trong thành Diêm, Mặc gia là thế lực cường đại nhất ở Gia Mã đế quốc.

Vì Mặc gia bá đạo lũng đoạn nên gần 60% sản nghiệp trong Diêm thành tất cả đều thuộc vê Mặc gia. Lợi nhuận hằng năm cho dù phải bỏ một chút tiền thuế cùng với một lượng tài sản phía sau thì Mặc gia vẫn là càng ngày càng giàu có a.

Tuy rằng có thế lực lớn dễ gây hoạ nhưng có Vân Lam tông đứng phía sau cho dù là hoàng thất của Gia Mã đế quốc cũng không tìm đến Mặc gia gây phiền toái. Cho nên Mặc gia cơ hồ không kiêng nể gì đem thế lực phát triển mạnh, cơ hồ trở thành bá chủ của thành Diêm. Nếu ở phía Đông không có ba gia tộc kiềm chế chỉ e Mặc gia đã sớm khuếch trương thế lực đến các khu vực khác.

Nhưng ngay cả như vậy, vài năm gần đây Mặc gia dựa vào thế lực đằng sau, đã đem tam đại gia tộc đặt xuống dưới, nghiễm nhiên trở thành bá chủ.

Ở thành có mấy chục binh lính ánh mắt sắc lạnh đứng hai bên tường thành không ngừng quét qua những người đi đường. Mặc dù nơi này không phải biên cảnh của đế quốc, mà phòng ngự so với Mạc thành còn nghiêm hơn.

“Ai, thật sự lớn a. Mặc gia quả không hổ danh là đệ nhất gia tộc thành Diêm.” Mấy nam tử thân mặc trang phục lính đánh thuê khẽ nói nhỏ với nhau.

“Hắc, hắc, hôm nay có lẽ là sinh nhật của Mặc gia nhị tiểu thư Mặc Linh Lâm? Nghe nói không chỉ các thế lực phía Đông mà ngay cả những thế lực khác cũng đều tới ăn mừng, ngay cả Vân Lam tông cũng phái người đến.” Một lính đánh thuê nói.

“Nga, Vân Lam tông cũng phái người tới, mặt mũi tiểu thư này lại lớn như vậy!?” Tên lính đánh thuê bên cạnh hỏi.

“Hừ, Mặc gia tuy rằng thế lực cường đại nhưng trong mắt Vân Lam tông lại không được coi trọng, nếu không phải Mặc gia hằng năm đều nộp một khoản khổng lồ cho Vân Lam tông, thì bọn họ liệu có cùng Mặc gia có quan hệ không? Lần này hai người là Nạp Lan Yên Nhiên cùng Cát Diệp tới là do Nạp Lan Yên Nhiên có quan hệ khá tốt với Mặc Linh Lâm. Nếu không vì cái gì mà sinh nhật của một tiểu cô nương mà hai người này đến!?” Một gã lính đánh thuê khinh thường nói.

“Hắc, hắc, đúng vậy.” Một vài tên lính đánh thuê tựa hồ đối với Mặc gia cũng không quá quan tâm, cười phụ hoạ nói.

Bất chợt mấy tên lính nhìn về phía trước phát hiện mấy người nam nữ cưỡi ngựa đang phóng đến. Bụi bay mù mịt làm cho những người xếp hàng chờ đợi tức giận, nhưng khi ánh mắt phẫn nộ của bọn họ nhìn thấy bóng người trên con ngựa phía sau, bao nhiêu tức giận liền biến mất.

Ngồi trên ngựa là một nữ tử trẻ tuổi, thân mặc bộ hồng y bó sát người, lả lướt vô cùng nhuần nhuyễn, hai má của nữ tử có chút trơn bóng, trên cổ đeo một quả trang sức thủy tinh nho nhỏ, làm cho khuôn mặt của nàng có chút linh động.

Hồng y nữ tử nhìn lướt qua mọi người, không vì nàng điều khiển ngựa gây ra phiền toái cho những người đang xếp hàng chờ đợi mà dừng lại, liền dẫn theo người của mình phi thẳng vào trong thành.

Sau khi tiếng vó ngựa xa dần, trong đội ngũ xếp hàng liền vang lên vài tiếng nói bất mãn: “Mẹ nó, không phải ỷ mình là Mặc gia nhị tiểu thư sao? Thần kỳ cái rắm a, Mặc gia không phải là dựa vào việc lấy lòng Vân Lam tông để có được địa vị như hôm nay hay sao, một ngày nào đó, nếu Mặc gia làm chuyện gì không vừa ý họ, Vân Lam tông sớm muộn cũng đem Mặc gia đá đi.”

Trong khu vực đại sảnh, một đám thanh niên đang bu lấy một vị thiếu nữ mặc hồng y ra sức nịnh nọt. Người này chính là nhị tiểu thư của Mặc Gia, Mặc Linh Nam. Một vị thanh niên lấy ra một chiếc vòng vô cùng đẹp nói: “Linh Lan, đây là chiếc vòng do lam tinh ngọc ta mua được từ phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ. Trên đó có gắn một viên ma tinh hệ Mộc. Trong lúc ngươi tu luyện sẽ giúp ích rất nhiều…”

“Ha ha, Linh Lâm muội muội, đã lâu không gặp ngươi ?” Ở bên cạnh vị hồng y nữ tử cùng vị thanh niên đang biểu hiện vẻ lấy lòng kia, một tiếng cười thanh thúy bỗng nhiên từ cửa lớn truyền vào.

Tiếng cười như chuông ngân truyền vào địa sảnh làm trong lòng mọi người khẽ run, từng đạo ánh mắt vội vàng hướng về phía cửa lớn.

Tiếng cười của nữ tử vang lên không lâu, một tuyệt sắc giai nhân mặc quần áo thanh xuất hiện, chậm rãi lọt vào tầm mắt của mọi người. Ánh mắt nhìn nữ tử tao nhã kia, tất cả nam nhân trong đại sảnh ngừng hô hấp bị sắc đẹp làm cho ngừng thở.

Nữ tử thân mặc trường bào màu xanh bó sát người, một vòng đai lưng trong suốt bó lấy vòng eo, thể hiện sự hoàn mỹ đến cực điểm. Bàn tay nữ tử như ngọc, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhàn nhạt hiện lên vẻ anh khí, làm cho người ta hâm mộ và kính ngưỡng. Vành tai mềm mại của nữ tử lộ một đôi hoa tai lục sắc, hoa tai khẽ lay động kêu leng keng rất nhỏ giống như tiếng suối chảy róc rách như một bản nhạc.

Ở chỗ này bỗng nhiên xuất hiện vị tuyệt sắc nữ tử, bất luận khí chất cùng dung mạo, đều hơn xa vị kia hồng y nữ tử, hai người đứng chung một chỗ, thật sự là có chút khiến người ta tự biết xấu hổ.

Trong đại sảnh, từng đạo ánh mắt nóng bỏng hướng đến thân thể mềm mại lả lướt kia đí tới. Nhưng mà khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy kí hiệu một đám mây xanh cùng một thanh trường kiếm bàng bạc trên ống tay áo nữ tử, tâm hồn như bị một gáo nước lạnh, ánh mắt hiện lên một chút kinh sợ.

Hồng y nữ tử mặt cười kinh ngạc được nhìn kia cười dài được tiến lên nữ nhân kia, sửng sốt một lúc vội vàng cười duyên nói : “Nạp Lan tỷ tỷ, sao tỷ cũng đến đây?”

Nhìn nữ tử kia thần tình vui sướng, nguyệt bào nữ nhân khẽ cười cười, nụ cười ẩn chứa sự cao quý, lập tức khiến người khác không cảm thấy lạnh lùng, lại có một khí chất làm người ta cảm thấy không dám đến gần, mặc kệ như thế nào, qua hơn hai năm, làm cho cô gái ngây ngô lúc trước, thành thục hơn rất nhiều.

Trong đại sảnh mọi người, khóe mắt dư quang đều đảo qua nguyệt bào nữ nhân xinh đẹp trên gương mặt hiện lên nụ cười, đều không khỏi có chút cảm thấy mê mẩn.

Sau khi nguyệt bào nữ nhân tiến vào một lúc, một gã đồng dạng bào phục lão giả, cũng cười tủm tỉm đi đến, hắn đứng sau nguyệt bào nữ nhân, mắt lão mở rồi khép, ngẫu nhiên tinh quang thiểm lược, bàn tay khô héo ở ngoài tay áo bào giống như ưng trảo bén nhọn.

Cùng nguyệt bào nữ tử nói chuyện một lúc, Linh Lâm lại là hướng về vị lão giả kia cười ngọt ngào nói: “Cát diệp lão tiên sinh.”

“Ha hả, vài năm không gặp, Linh Lâm nha đầu thật ra càng ngày càng đẹp a.” Lão giả được xưng là Cát Diệp cười dài gật đầu.

Khuôn mặt cười hiện lên một chút ửng đỏ, hồng y nữ tử tên là linh lâm vô cùng thân thiết lôi kéo bàn tay mềm mại trắng nõn như ôn ngọc của nguyệt bào nữ nhân, kinh hỉ cười nói: “Nạp Lan tỷ tỷ, không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại hạ núi Vân Lam nếu phụ thân bọn họ biết, nhất định thật cao hứng.”

“Phụng lão sư phân phó mà thôi, hơn nữa ta cũng phải trong khoảng thời gian này phải về nhà một chuyến, cho nên thuận tiện đi tới.” Nguyệt bào nữ nhân thanh âm nhu hòa nói, trong con mắt sáng lưu chuyển, ở trong đại sảnh nhìn quét một lần, vui đùa nói: “Xem bộ dạng Linh Lâm muội muội rất được nam nhân để ý a!”

Bị nguyệt bào nữ nhân nhắc tới vấn đề này, linh lâm trên mặt cười lên một chút cười mỉa, nàng tuy rằng thái độ làm người có chút không thích, bất quá cũng không phải ngu ngốc, mặc dù nàng biết mình có chút xinh đẹp nhưng nàng biết rõ mấy tên thiếu gia công tử này phần lớn vì nàng là nhị tiểu thư của Mặc gia mà thôi. Nếu như không có địa vị này thì không biết đám người này có hay không lấy lòng nàng như vậy cũng là cả một vấn đề.

Linh Lâm đạm mạc nói: “Muội sao có thể so với tỷ được!” Linh lâm trên gương mặt hơi đỏ lên sau đó nàng lấy lại bình tĩnh. Xoay qua.... Nhìn đám người tuổi trẻ kia vốn vẫn vây quanh bản thân bên cạnh muốn được hảo cảm của chính mình. Lúc này lại thần tình thèm nhỏ dãi nhìn nhìn vào phía sau nguyệt bào nữ nhân. Trong đó một vị định lực kém một chút, khuôn mặt đỏ lên, cặp mắt nóng cháy.

Nhìn biểu tình mất mặt những người kia. Linh lâm mày nhíu lại. Trong lòng âm thầm nói thầm: “Một đám không biết trời cao đất rộng. Chút điểm thế lực nhà các ngươi cùng với người ta so sánh. Bất quá chỉ là một khối đá vụn dưới chân mà thôi!”

Linh Lâm mỉm cười nhìn về phía hai người sau đó nói: “Yên Nhiên tỷ tỷ, để ta dẫn hai người tới nhà a. Đến lúc đó hẳn phụ thân cùng với mấy vị trưởng lão sẽ rất vui mừng đây!”

“Được rồi! Vậy thì phiền toái Linh Lâm muội muội.” Nguyệt bào nữ nhân cười gật đầu.

Nghe vậy. Linh lâm ngượng ngùng cười cười, cũng không nói gì. Nàng ở phía trước dẫn đường, đem nguyệt bào nữ nhân cùng lão giả dẫn đi. Nhìn kia mấy người rời đi, trong đại sảnh, khe khẽ nói nhỏ lại giống như tiếng ruồi bọ bình thường vang lên.

“Chậc chậc, không nghĩ tới a, thế nhưng ngay cả đệ tử thân truyền của Vân Lam tông tông chủ lần này cũng tự mình vội tới tham gia sinh nhật nhị đại tiểu thư Mặc gia Mặc Linh Lam xam ra Mặc gia thật là mặt mũi lớn a.”

“Đúng vậy, tuổi trẻ tuyệt đại tao nhã, hơn nữa lấy thực lực của ta, thế nhưng còn nhìn không thấu chân tướng của nàng, không hổ là đệ tử thân truyền tông chủ Vân Lam tông a.”

“Hắc hắc, Mặc gia kia thật đúng là nhặt được bảo a, tương lai Vân Lam tông tông chủ, công chúa trong Nạp Lan gia tộc, này hai phương thế lực cùng đứng lên, tại Gia Mã Đế Quốc, còn có ai có thể địch nổi?”

“Đúng rồi, ta lần trước ngẫu nhiên tựa hồ nghe nói, ở Ô thản thành Tiêu gia tam thiếu gia, đó là vị hôn phu của nàng ?”

“Hừ, tin tức của ngươi quá lạc hậu ? Từ hơn hai năm trước đây, người ta tiểu thư Nạp Lan đã hùng hổ hướng đến Tiêu gia, cường hành khiến cho Tiêu gia gia chủ đem hôn ước giải trừ.”

“A? Tiêu gia kia không phải thể diện bị mất hết sao?”

“Như thế cũng phải chịu thôi ? Tiêu gia có thể cùng Nạp Lan gia tộc, Vân Lam tông so sánh? Ăn cái khổ lớn như vậy, cũng chỉ hướng trong chính mình bụng nuốt, huống hồ, lúc trước Tiêu gia tam thiếu gia kia, chính là phế vật thanh danh vang dội, như thế nào có thể cùng thiên phú trác tuyệt tiểu thư Nạp Lan xứng đôi?”

“Thiết, miệng chó vô tri, lại ở nơi này sủa bậy.” Một gã nam tử ngồi trên góc, không khách khí hướng hai người vừa nói bỉu môi, nhìn thấy bọn họ trợn trừng mắt, lúc này mới lười biếng nói: “Nạp Lan tiểu thư ở hai năm trước đây đích xác có giải trừ hôn ước Tiêu gia, bất quá nàng chưa lấy được khế ước giải trừ hôn ước, ngược lại lấy đến...chỉ là hưu thư (Thư bỏ vợ), đúng vậy...Vị thiếu gia Tiêu Viêm, trực tiếp đem nàng vị hôn thê thân phận quả thực có thể cùng công chúa đế quốc so sánh đem bỏ...”

“Bỏ ?” Lời này vừa ra, những người nghe ngốc trệ, tất cả mọi người đều ngạc nhiên giương miệng, ai có thể tin tưởng, một vị lúc trước gần là một thiếu gia phế vật, cũng dám đem vị hôn thê thân phận địa vị cực kỳ cao quý chủ động đem bỏ?

“Ta dựa vào, người nầy rất ngưu bức...” Trong đại sảnh,tuy có đại đa số người không tin tính chân thật của lời nói này, bất quá vẫn như cũ có thêm số ít người, thần tình rung động lẩm bẩm nói.

Có thể đem một vị hôn thê không chỉ có thân phận cao quý như thế, hơn nữa dung mạo còn xuất chúng cấp hưu, thật đúng là cần một ít quyết đoán, ít nhất, rất nhiều người đang ngồi, sau khi tự đánh giá bản thân, phát hiện, chính mình tuyệt không có phân quyết đoán kia.

Người nam tử này lại tiếp tục nói: “Điều này còn chưa phải điều đáng kinh ngạc…” Nhất thời đám người đều mở to cái tai nghe truyền. Nam nhân này tiếp tục nói: “Các ngươi có biết sau đó chuyện gì đã xảy ra hay không?” Đám người một mực lắc đầu, nam nhân này tiếp tục nói: “Ở trong gia tộc Tiêu gia xuất hiện một vị thiếu niên. Vị thiếu niên này vì không nhịn được người đánh mặt Tiêu gia đã đứng gia khiêu chiến Nạp Lan Yên Nhiên! Mà hắn còn nhỏ hơn tiểu thư Nap Lan một tuổi!?”

“Cái gì!” một người trong đó hô lên: “Thiên phú tiểu thư Nạp Lan tuyệt đối là thiên tài! Hắn lại dám đi khiêu chiến tiểu thư Nạp Lan… Hắn, hắn muốn chết sao!?”

“Vô tri, ấu trĩ…” nam nhân này khinh bỉ nhìn về phía đám người sau đó tiếp tục nói: “Trong trận chiến đó thiếu niên chỉ dùng một chiêu đánh bại tiểu thư Nạp Lan.”

“Cái gì!?” Nhất thời cả đám người này đều mở to tròn con mắt kinh hãi nhìn về phía nam nhân vừa nói. Một người trong đó kinh hô lên: “Làm sao có thế!? Tiểu thư Nạp Lan vốn là thiên trư trác tuyệt trong đồng lữa khó có đối thủ. Người thiếu niên này chẳng lẽ là yêu nghiệt!”

“Hừ…” Nam nhân tiếp tục hừ lạnh khinh bỉ nhìn về phía đám người. Hắn giọng nói đầy mỉa mai nói: “Tin tức này đã bị Tiêu gia cùng với Vân Lam tông cố gắng phong tỏa nhưng làm có thể phong tỏa được. Các ngươi còn không có biết lúc đó đại thiếu gia Mặc Lê của Mặc gia vì tiểu thư Nạp Lan bị thương nên đã khiếu chiến. Nói đúng hơn là đánh lén thiếu niên kia kết quả bị thiếu niên kia dùng một quyền đánh cho bị thương nặng. Sau đó hắn phải nằm chữa thương ba tháng!”

Đám người nhất thời nhìn nhau hiển nhiên họ nhớ được hai năm trước hình như Mặc Lê trở về đúng là có sự hiện diện này. Nam nhân ho khan vài tiếng nói: “Các ngươi biết sau đó chuyện gì xảy ra hay không?” Đám người này vội vàng nhẹ nhàng lắc đầu. Nam nhân lại tiếp tục ho khan vài tiếng nói: “Sau đó Cát Diệp của Vân Lam tông ra tay. Cát Diệp có tu vi gì? Hắn hiển nhiên có tu vi của một đại đấu sư. Vì Vân Lam tông bị người làm mất thể diện nên Cát Diệp tức giận ra tay. Các ngươi có hay không biết kết quả?”

Mọi người càng ngày càng hứng thú nhìn về phía nam nhân, nam nhân cắm lấy cái đũa xuống bàn sau đó nói: “Cậu thiếu niên kia toàn lực đỡ lấy đòn tấn công của Cát Diệp. Hơn nữa hắn còn không có rơi xuống hạ phong. Bởi vì lúc đó Cát Diệp dùng cậy già lên mắt với vãn bối lên tộc trưởng Tiêu gia là Tiêu Chiến ra ngăn cản. Điều này còn không dừng lại ở đây…”

Tai của đám người nghe nhất thời mở lớn. nam nhân này tiếp tục nói: “Tam thiếu gia Tiêu Viêm đã hẹn ước tiểu thư Nạp Lan quyết đấu sau ba năm sau. Kết quả là thiếu niên này cũng định ra ba năm sau hắn sẽ lên Vân Lam tông tiến hành quyết chiến với Cát Diệp!”

Đám người kia nhất thời há hốc miệng. Người thiếu niên này không ngờ lại mạnh mẽ như vậy. Một quyền đánh gục Nạp Lan Yên Nhiên, một quyền đánh trọng thương Mặc Lê, chịu được một quyền Cát Diệp mà không rơi vào hạ phòng. Ngoài ra còn dám định ra ba năm quyết chiến với Cát Diệp quả thật là can đảm. Nếu như là họ tuyệt đối họ không dám làm.



Đám người Mặc Linh Lâm dẫn theo Cát Diệp tiến sâu về phía bên trong đại môn. Lúc này, một vị thanh niên có chút anh tuấn, tươi cười đầy mặt đã chờ sẵn, vô cùng thân thiết đối với Nạp Lan Yên Nhiên cười nói: “Yên Nhiên sư muội, ha ha. Ngươi đã đến rồi a! Sao ngươi không báo cho vi huynh một tiếng, vi huynh nhất định sẽ cho người tiếp đón!”

Mặc Linh Lam vội vàng hô lên: “Đại ca!”

“Mặc Lê sư huynh khách khí.” Khuôn mặt hiện lên chút ý cười miễn cưỡng, Nạp Lan Yên Nhiên hướng về phía thanh niên đang tươi cười đầy mặt, vẫn không vì thanh niên mà có chút nhu hòa.

Nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên miễn cưỡng tươi cười, Thanh niên được xưng là Mặc Lê thoáng hiện lên chút thất vọng, vài năm ở chung nữ tử này được hắn xem là nữ thần trong lòng, tựa hồ vẫn như cũ không có chút tư tâm với hắn, thật sự là làm cho trong lòng hắn chó chút nản.

Trong mắt thất vọng nhanh chóng ẩn dấu đi, Mặc Lê cười nói : “Nạp Lan sư muội, để ta dẫn đường cho ngươi.”

Mặc Linh Lam mỉm cười cố ý đùn đẩy Nạp Lan Yên Nhiên cho Mặc Lê sau đó nói: “Đại ca, Nap Lan tỷ tỷ ta phải nhờ người rồi. Tối nay ta còn chờ món quà từ hai người a!”

“A, a, a…” Thanh niên kia mỉm cười nói: “”Được!”

Mặc Linh Lam quay về phía Cát Diệp nói: “Cát Diệp thúc để ta dẫn đường cho thúc!”

Cát Diệp nghe thấy vậy cười khổ nói: “Được!”

Nghe vậy, Nạp Lan yên Nhiên thoáng có chút chần chờ, sau đó chợt mỉm cười gật đầu. Nhìn thấy Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu, trong lòng Mặc lê có chút mừng thầm, mặc kệ như thế nào, vài năm ở chung vẫn có chút thành quả, nếu hiện tại đổi lại người khác, chỉ sợ là Nạp Lan Yên Nhiên lập tức cự tuyệt, cho nên hắn tin tưởng bằng vào dung mạo gia thế cùng với thiên phú tu luyện, chỉ cần có thể kiên trì tiếp thì vị Vân Lam tông Tông chủ tương lai này sẽ nằm trong lòng bàn tay của hắn.

“Chỉ cần nàng sau này trở thành nữ nhân của ta, thì Gia mã đế quốc còn ai dám vượt lên ta ?” Lúc này, trong lòng Mặc Lê nổi lên dã tâm to lớn.
Bình Luận (0)
Comment