Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 238

Lúc này sắc trời đã hôn ám nhưng mà trong gia tộc Nạp Lan, Lại vẫn như cũ là đèn dầu thắp sáng, tộc nhân lui tới trên đường không ngớt giống như một phiên chợ. Mấy chiếc xe quý phái mang theo cờ hiệu của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ thẳng hướng về phía gia tộc Nạp Lan mà đi.

Bước xuống khỏi xe là một lão già ăn mặc hoa phục tóc hoa dâm, trên người có vài phần khí khái. Theo sau đó lục tục là sáu nữ nhân cùng với bốn thanh niên khác.

Cầm đầu là môt thanh niên với mái tóc bạch kim tuấn tú mặc một thân quần áo quý tộc màu xanh lam, trên ngực hắn gắn mộ bông hoa màu đỏ thắm. Cả người phát ra tuấn tú hấp dẫn ánh mắt của đám thiếu nữ ở đây. Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan đoan chính, cả người phát ra khí thế ngạo nghễ. Ánh mắt của hắn phản phất tràn đầy tự tin, không gì không làm được.

Phi sau hắn là một thanh niên khác có vài phần thô kệch mặc dù có chút thô kệch nhưng khuôn mặt cũng có vài phần tuấn tú. Hắn mặc một bộ y phục màu vàng cả người toát ra khí phách giống như một vị tướng quân sa trường.

Bên cạnh thanh niên này có hai thanh niên khác cùng với hai nữ tử.

Một thanh niên trong đó cực kỳ tuấn tú đẹp trai so với thanh niên tóc bạc còn cao hơn vài phần. Hắn có mái tóc màu nâu nhạt cùng với con ngươi màu xanh da trời. Cả người khoác lên một bộ y phục màu xanh da trời có hoa văn cao quý. Hắn toát ra khí chất giống như con ưng bay cao khiến cho đám thiếu nữ ngước nhìn lên mà không thể với tới.

Một thanh niên khác ăn mặc một thân quần áo màu đen bó sát người, hắn toát ra khí chất hấp dẫn nữ nhân đến cực điểm. Đôi mắt hắn giống như một đôi mắt của ma quỷ muốn câu hồn nữ nhân.

Một nữ nhân khác ăn mặc một thân màu đỏ bó sát người, mái tóc của nàng máu vàng phất phơ trong gió. Từng kiện y phục đều ép sát thân thể khiến cho vóc dáng của nàng trở nên cực kỳ mê người. Tuy nhiên cả người nàng phát ra khí phách khiến cho đám nam nhân ở đây chỉ dám nhìn ngắm cũng phải run rẩy.

Một nữ nhân khác ăn mặc màu tím, nàng có mái tóc xinh đẹp dài thướt tha, ngu quan cực kỳ xinh đẹp. Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất ở đây. Đám nam nhân nhìn về phía nàng cũng phải ngơ ngẩn vì kinh hãi. Cả người nàng phát ra khí chất lạnh lẽo coi khinh tất cả.

Một thiếu nữ khác tầm mười bốn, mười năm tuổi ăn mặc một thân quần áo màu xanh lá cây có những viền máu trắng xinh đẹp. Cả người nàng phát ra sự rụt rè khiến chon am nhân đều yêu thương muốn ra tay bảo vệ.

Đi bên cạnh thanh niên tóc bạc là một thiếu nữ xinh đẹp. so với sắc đẹp những người bên cạnh thì nàng kém một chút nhưng nàng cũng cực kỳ nổi bật trong đám đông. Vẻ đẹp của nàng hết sức thánh thiện kết hợp với cái eo nhược tiểu, bàn chân thon thả tuyệt đối là sức sát thương đối với mọi nam nhân. Cả người nàng toát ra khí chất giống như thiên nhiên.

Bên cạnh thanh niên tóc bạch kim có một thiếu phụ với cái bụng khá lớn. nàng mặc một thân quần áo màu đỏ khoác một cái áo khoác lông chồn. Mặc dù nàng vốn là thai phụ nhưng từng cử chỉ cùng với cái nháy mắt của nàng phát ra mị hoặc nhiếp người. Đám nam nhân nhìn về phía đám người mới tới này thì hết thảy đều tập trung tại người nàng.

Bên cạnh thiếu phụ là một vị nữ nhân cũng tầm trung tuổi. Nàng mặc một bộ áo màu xanh lam toát ra khí thế hòa nhã. Nàng mặc dù không quá nổi bật trong đám người này nhưng lại có nét gì đó nếu như thiếu đi nàng cũng khiến cho đám người mới tới này mất đi cái gì đó.

Đám người tiến về phía mấy người mới tới này cung kính hành lễ chào hỏi. Đặc biệt họ đối với lão già mặc hoa phục cực kỳ có hứng thú. Lão già mặc hoc phục cũng nhàn nhạt đáp lại qua loa.

Đám người tiêu sái đi qua vài con đường quen thuộc, đại sảnh rộng lớn của gia tộc Nạp Lan xuất hiện ở trong tầm mắt. Đám người vừa đi chậm vừa nói chuyện với nhau. Họ cũng nghe thấy từng đợt âm thanh ồn ào xen lẫn tiếng cười từ trong đại sảnh truyền ra. Động tĩnh lớn thế này làm cho Tiêu Sơn cũng đồng thời phải nhíu mày.

Chậm rãi đến gần đại sảnh. Tiêu Sơn giương mắt liếc. Lại nhìn thấy trong đại sảnh rộng lớn không ít người ngồi trong đó. Cùng nhau nói cười lúc này. Giống hệt một cuộc tụ họp rộn rã phô trương. Khi hắn tiến tới cửa, hắn phát hiện Không chỉ có Liễu Linh cùng với tiểu công chúa... Chính là ngay cả vị đại công chúa cũng ở trong đó. Hắn phát hiện được một thân ảnh quen thuộc. Mỹ nhân đứng sát cạnh cây cột tự nhiên đó là viên minh châu của Nạp Lan gia tộc-Nạp Lan Yên Nhiên. Nàng lúc này cười đứng đó,trên khuôn mặt tinh sảo tuyệt luân chứa chút tiểu ý nhu hòa. Trên thân thể là bộ quần áo mang một màu xanh đặc trưng của Vân Lam tông đệ tử. Thỉnh thoảng lại nổi bật ra ở dưới những đường cong uyển chuyển. Trong các mỹ nhân mà so sánh. Nàng tựa hồ không chút nào so với Tiểu Y Tiên thua kém. Chỉ bất quá khí chất của hai người. Lại hoàn toàn bất đồng.

Tuy nhiên làm cho Tiêu Sơn ngạc nhiên nhất chính là một người nữ nhân xinh đẹp. Nàng đang trò chuyện vui vẻ với Nạp Lan Yên Nhiên. Trên thân thể là bộ quần áo mang một màu xanh đặc trưng của Vân Lam tông. Tiêu Sơn đưa ngón chỏ lên gãi gãi sống mũi của mình. Hắn nghe được âm thanh chua lè lè: “Phu quân, chàng gặp lại Vân Vận tỷ tỷ rồi a! Đây hẳn là mơ ước của chàng. Chàng có cần hay không nói chuyện riêng với Vân Vận tỷ tỷ?”

Tiêu Sơn nghe được lời này không ngờ lại phát ra từ miệng của Tiểu Y Tiên. Mấy người nhất thời nhìn về phía Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên. Hai hàng lông mày xinh đẹp của Nhã Phi cau lại nhìn về phía Tiểu Y Tiên hỏi: “Tiên muội muội, phu quân chàng quen biết với tông chủ Vân Vận của Vân Lam tông sao?”

Tiểu Y Tiên cười lạnh nói: “A, a, a… đâu chỉ là quen biết!”

Tiêu Sơn lắc lắc đầu, ánh mắt quét qua phát hiện được một nam tử mặc bào phục xanh nhạt, khuôn mặt mang nét anh tuấn mặc dù đã trung tuổi. Hắn đang nói chuyện khá vui vẻ với hai người Nạp Lan Kiệt và Gia Hình Thiên. Ngoài ra còn một người khác nữa là một lão nhân mặc trường bào luyện dược sư màu tím có huy hiệu của lục phẩm luyện dược sư. Xem ra vị nam nhân trung tuổi kia ở Gia Mã Đế Quốc địa vị đủ khiến đám Gia Hình Thiên và Nạp Lan Kiệt, ngay cả vị luyện dược sư lục phẩm biểu hiện chút khách khí.

Người tới chính là Gia Mã đế quốc đỉnh đỉnh đại danh Đan vương Cổ Hà.Theo sau hắn là đồ đệ Liễu Linh giờ phút này cũng thu liễm khá nhiều vẻ kiêu ngạo khi còn ở đế đô lúc trước, chỉ im lặng theo sát sư phụ, mỉm cười đáp lễ sự tiếp đón của các nhân vật thế hệ trước như Nạp Lan Yên Nhiên. Bởi vì sự tồn tại của Tiêu Sơn khiến cho Liễu Linh thuận thế thu lại khí thế của mình.

Thấy mấy người Tiêu Sơn đã tiến về phía trước. Đám người ở tại nơi này đều quay về phía mấy người Tiêu Sơn. Đám người Nạp Lan Kiệt thấy vậy thì vội vã đi về phía Tiêu Sơn. Họ đối với đám người Tiêu Sơn cười giới thiệu chào hỏi với nhau.

Nạp Lan Kiệt hướng về phía mọi người nói: “Đến, đến… mọi người… đây là vị tiểu huynh đệ ta muốn nói tới. Hắn chính là ị thanh niên tuấn kiệt mà ta vừa rồi nói với các vị. Chính vị thê tử này của hắn đã giúp lão phu lấy lại được một cái mạng!” Hăn phất tay hướng về phía Tiểu Y Tiên.

Lão già mặc áo bào tím của luyện dược sư cười đối với Tiêu Sơn nói: “Thật là anh tài xuất thiếu niên. Lão phu là Pháp Mã, tạm thời giữ chức hội trưởng công hội luyện dược sư đế quốc Gia Mã…”

Tiêu Sơn mỉm cười hướng về phía Pháp Mã nói: “Đại sư quá khen rồi! Lần này chữa trị cho Nạp Lan lão gia tử là xuất từ tay của thê tử ta mà không phải ta” Hắn hướng về phía mấy người Nhã Phi và Tiểu Y Tiên nói: “Mọi người hẳn quét biết với Nhã Phi thê tử của ta. Còn mấy người này là thân nhân của ta!” Hắn hướng về phía Tiểu Y Tiên cùng với Tiêu Yên giới thiệu một cách lần lượt. Mấy người thấy vậy cũng mỉm cười.

Pháp Mã cười phất tay về phía vị nam nhân trung tuổi anh tuấn kia nói: “Vị này là đan vương đại sư Cổ Hà. Lục phẩm luyện dược sư, hắn làm việc cho Vân Lam tông. Nhân tiện đây ta cũng giới thiệu hắn cho tiểu huynh đệ biết!”

Ánh mắt Tiêu Sơn quét qua thấy được Cổ Hà quả thực dù lớn tuổi nhưng cũng có vài phần anh tuấn. Hắn chìa tay hướng về phía Cổ Hà nói: “Đại sư Cổ Hà tốt!”

Cổ Hà cười khách khí hướng về phía Tiêu Sơn nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi tốt! Đại sự thì không dám. Tiểu huynh đệ linh hồn lực cũng không kém gì ta. Chỉ sớm một bước chưa có chứng thực thân phận lục phẩm luyện dược sư thôi! Chúng ta vẫn lấy ngang bằng gọi nhau đi”.

Một nữ nhân xinh đẹp hướng về phía đám người Tiêu Sơn bước đi, thấy được nữ nhân này bước đến thì khóe miêng của Tiêu Sơn cong lên hình nửa vầng trăng. Nữ nhân xinh đẹp đối với mấy người Tiêu Sơn mỉm cười chào hỏi sau đó nàng nhìn về phía Tiểu Y Tiên nói: “Y Tiên muội muội, các ngươi cũng đến!?”

Tiểu Y Tiên mỉm cười một cách thân thiện nói: “Vân Vận tỷ tỷ, ngươi càng ngày càng xinh đẹp a!”

Vân Vận cười thân thiện đáp lại: “Y Tiên muội muội mới càng ngày càng xinh đẹp!”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng bóp cánh mũi. Hắn hít một hơi sau đó mỉm cười nói: “Đại tỷ ngươi càng ngày càng trở nên xinh đẹp a! Không những xinh hơn mà còn thơm hơn nhiều a…” Nghe được lời này thì hai má Vân Vận trở nên ửng đỏ. Nàng liếc mắt trừng về phía hắn một cái. Nhất thời đám người đều nhìn về phía Tiêu Sơn tràn đầy nghi hoặc. Ngay cả vẻ mặt của Cổ Hà cũng trở nên âm trầm.

“Tiểu tử kia. Lá gan không nhỏ. Cũng dám ăn đậu hủ của tỷ tỷ ta a...” Vân Vận thầm mắng trong lòng. Vân Vận oán trách hướng về phía Tiêu Sơn hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt của Tiêu Yến quan sát một hai bên một chút thì với tâm tư nhạy cảm của nàng hiển nhiên phát hiện vấn đề không có đơn giản như bề ngoài. Rõ ràng tên tiểu tử nhà mình có quan hệ gì đó không bình thường với vị tông chủ Vân Lam tông. Tiêu Yến quan sát Vân Vận càng quan sát thì nàng càng vừa ý. Mặc dù tông chủ Vân Vận có chút lớn tuổi nhưng nàng xinh đẹp, làn da trắng hồng mềm mại, cả người tỏa ra khí chất cao quý, khuôn mặt xinh đẹp. Đặc biệt là bộ ngực lớn, vòng eo thon thả, cặp mông vểnh cao săn chắc. Tiêu Yến giờ giống hệt một dâm tặc đang đánh giá con mồi của mình là một nữ nhân lõa thể xinh đẹp.

Vân Vận dường như cảm nhận được ánh mắt soi mói nào đó. Ánh mắt xinh đẹp của nàng phát hiện được một ánh mắt của thiếu phụ đang nhìn nàng chằm chằm. Hai mắt thiếu phụ híp lại nhìn về phía nàng, khuôn mặt đồng thời xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng. Trong thâm tâm của Tiêu Yến thì Vân Vận tuyệt đối là một nữ nhân mắn đẻ giống như Nhã Phi. Nếu như tiểu quỷ nhà mình lấy được một thê tử như thế này xem ra cũng không lỗi. Nếu như nàng đồng thời như Nhã Phi sinh cho mình một vài tiểu tôn tử thì thật sự là một chuyện vui.

Nàng mỉm cười hướng về phía Nhã Phi nói: “Tông chủ tốt!”

Vân Vân cũng có vài phần lo lắng. Nàng không hiểu tại sao đứng trước Tiêu Yến thì nàng có vài phần lo lắng. Nàng giống như một nàng dâu sắp cưới xuất hiện trước mặt công công và bà bà. Vân Vận vội vàng xua đi ý nghĩ trong đầu. Nàng mỉm cười hướng về phía thiếu phụ Tiêu Yến nói: “Bá mẫu tốt!”

Nhất thời thiếu phụ Tiêu Yên hoàn toàn ngây người. Đám người ở đây cũng đều ngây ngẩn nhìn về phía hai người. Vân Vận cũng phát hiện được đám người ở đây nhìn mình. Ngay cả đồ đệ của mình nhìn về phía mình với quan hệ kỳ quặc. Vân Vận mới sực nhớ đến một điều, nàng so với Tiêu Yến cũng sàn sàn nhau. Dù chênh lệch tuổi cũng không nhiều nắm. Nếu như Vân Vận gọi Tiêu Yến là bá mẫu vậy thì thực sự có vài phần không được tốt lắm. Hai má Vân Vận trở nên ửng đỏ vì xấu hổ.

Lúc này, Tiêu Sơn vội vàng ho khan nhanh chóng chuyển chủ đề giải vây cho Vân Vận. Eo hắn đang bị hai bàn tay vặn vẹo 360 độ. Tiêu Sơn cười khổ hướng về phía mọi người nói: “Nạp Lan lão gia tử, tiểu chất đây quả thực cảm giác bụng mình đói vô cùng. Ha… tiểu chất vẫn để dành bụng hướng về phía bữa tiệc của lão gia tử đòi nợ đấy nhé!” Hắn nở ra một nụ cười thân thiện.

Lão già Nạp Lan Kiệt vốn là con cáo đã thành tinh, hắn vuốt râu cười nói: “Hahaha… mọi người nhanh vào đi!” Nói xong hắn hất tay về phía bên trong.

Tiêu Sơn phì cười một tiếng, hắn nhìn về phía Vân Vận nháy mắt một cái. Bị cái mắt của Tiêu Sơn nháy khiến cho hai má của Vân Vận trở nên ửng đỏ giống như ứ máu. Nàng hung hăng dùng mắt trừng hắn. Tiêu Sơn cũng bất đắc dĩ nhún nhún vai sau đó cùng đám người tiến về phía bên trong.

Một góc khác của đại sảnh. Nạp Lan Kiệt cùng lui tới cùng với khách nhân nói cười. Ngẫu nhiên ánh mắt phiêu động. Đột nhiên dừng phương hướng chỗ đám người Tiêu Sơn. Nhìn đám người nọ với bộ dáng chuyện trò vui vẻ náo nhiệt thì hắn khẽ cau mày. Nạp Lan Kiệt cười đem khách nhân trước mặt cáo biệt. Sau đó lui ra phía sau vài bước đi tới bên cạnh Nạp Lan Túc cùng Nạp Lan Yên Nhiên.

Nạp Lan Kiệt thấp giọng dò hỏi: “Yên Nhiên, tiểu huynh đệ Tiêu Sơn hắn thực sự chính là tên tiểu tử năm xưa đã đánh bại ngươi ở Tiêu gia hay sao?”

Đôi mắt Nạp Lan Yên Nhiên sáng lưu chuyển, liếc mắt một cái nhìn chỗ Tiêu Sơn, nhấp một ngụm hồng tửu trong tay lắc đầu nói: “Con không nghĩ hắn năm xưa lại phát triển đến trình độ như vậy. Năm xưa hắn chẳng qua chỉ là một đấu sư mà thôi. Vậy mà hiện giờ hắn đã đạt đến lục phẩm luyện dược sư. Xem ra thực lực của hắn không thấp. Gia gia người có nhìn ra thực lực của hắn hay không?”

Nạp Lan Kiệt lắc đầu cười khổ nói: “Trên người hắn phải là đeo bảo vật gì đó khiến cho ta không nhìn được tu vi sâu cặn. Ngoài ra, mấy người đi theo hắn thực lực quả thực là so với lão phu không yếu. Bất cứ người nào trong đó cũng có thể nghiền ép lão phu. Đặc biệt nữ nhân mặc y phục màu tím kia thì lão phu không nhìn ra sâu cạn. Theo thông tin thì nàng là một con Tam Trảo Tử Sắc Giao Long hóa thành…” Nạp Lan Kiệt tê đầu lưỡi nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiên và Nạp Lan Túc nói.

“Hài...” Nạp Lan Kiệt thở dài một hơi sau đó thấp giọng mắng: “lão gia hỏa Đằng Sơn kia dĩ nhiên sử dụng mỹ nhân kế? Thật đúng là vô sỉ... Ai, Lấy tiềm lực Tiêu Sơn ở ngày sau tiền đồ khó có thể hạn lượng a. Người tài giỏi như thế nếu là bị gia tộc Mễ Đặc Nhĩ lôi kéo. Như vậy thật sự khiến người ta đau lòng a.”

“Ha ha. Bọn họ sử dụng mỹ nhân kế. Chúng ta nơi này cũng không phải có đại mỹ nhân sao...” Nạp Lan Túc vui đùa nói.

“Phụ thân. Người nói bậy bạ gì vậy!” Hung hăng liếc Nạp Lan Túc một cái, Nạp Lan Yên Nhiên sẵng giọng.

Nạp Lan Kiệt khe khẽ thở dài nói: “Cái này thì thôi đi! Ngươi cũng thấy tiểu tử này có hai người mỹ nhân bên cạnh rồi còn cần nha đầu nhà chúng ta hay sao? Lần trước ngươi đi dò hỏi người ta còn không có cảm giác mất mặt!? Người ta Tiêu Sơn căn bản là không có cấp cho nha đầu này nửa điểm hòa nhã, chẳng lẽ lại phải tự thân áp lại hắn sao?” Nạp Lan Kiệt bĩu môi khẽ nói.

“Người... Người già mà không nên nết! Còn dám nói hươu nói vượn đừng trách người ta không khách khí !” Nạp Lan Kiệt lời này lập tức làm cho Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười có chút mất tự nhiên, thẹn quá hóa giận, mày liễu dựng lên, tay ngọc dơ lên, dường như rất muốn đem bộ râu mép thật dài của hắn nhổ sạch.

“Khụ...” Một bên. Nạp Lan Túc ho khan vài tiếng. Nhắc nhở này hai người chú ý hoàn cảnh. Đợi sau khi hai người an tĩnh lại, hắn đột nhiên nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn dường như rất quen biết với tông chủ Vân Vận a!? Họ nói chuyện xem ra mối quan hệ rất thân thiết! Thật sự chẳng lẽ…” Ánh mắt Nạp Lan Túc nhìn về phía Nạp Lan Kiệt có chút mờ mịt. Ánh mắt của họ hiển nhiên nhìn về phía nhau đều hiểu ý trong mắt của nhau.

Nạp Lan Yên Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, nàng quan sát thấy được sư phụ của mình với hai người Tiêu Sơn và Tiểu Y Tiên đang nói chuyện với nhau mật thiết thì ánh mắt toát ra vẻ mờ mịt. Nàng bình đạm nói: “Điều này con cũng không rõ! Mặc dù hai người rất thân quen nhưng con không nghĩ sư phụ sẽ là người như thế. Quanh năm sư phụ cũng chỉ có ở Vân Lam tông không có đi ra ngoài nhiều. Lần trước quen biết Tiêu Sơn là ở trong ma thú sơn mạch. Thời gian cũng không quá dài.”

Nạp Lan thở dài nói: “Tiểu huynh đệ Tiêu Sơn có tiềm lực vô hạn a. Ngay cả vị thê tử kia của hắn cũng là một luyện dược sư. Dù thế nào đi nữa thì chúng ta giao hảo với họ ở ngày sau chắc chắn không có thiếu chỗ tốt.”

“Vâng.” Nạp Lan Túc khẽ gật đầu.

“Còn có, Yên Nhiên! Chú ý Liễu Linh một chút! Tiểu tử này, thiên phú mặc dù cũng không tệ, nhưng lòng dạ lại có một chút hẹp hòi.Nếu như hắn trọc giận tiểu huynh đệ Tiêu Sơn đến lúc đó ngay cả gia tộc Nạp Lan chúng ta cũng có thể liên lụy vào.” Nạp Lan Kiệt liếc mắt nhìn mọi người cùng nhau vây quanh thành một vòng tròn trong đại sảnh. Mà trung ương vòng tròn chính là Liễu Linh cùng tiểu công chúa.

“Vâng! Con sẽ tận lực.” mày liễu Nạp Lan Yên Nhiên gật đầu. Nàng cùng Liễu Linh ở chung đã nhiều năm thời gian. tự nhiên là minh bạch tính tình của hắn. Người này tham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ.
Bình Luận (0)
Comment