Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 239

Bên đám người Tiêu Sơn, Tiêu Sơn chỉ gượng cười đối với hai vị thê tử. Hắn đang cùng với luyện dược sư Cổ Hà nói chuyện rất bình thường. Tuy nhiên trong lời nói của hai người lại sặc mùi dò xét cùng với thương và kiếm. Giống như một cuộc chiến tranh lạnh giữa hai nam nhân vậy.

Vân Vận cười khổ trong lòng. Lần này, nàng nghĩ dẫn theo Cổ Hà để hai người quen biết với nhau sẽ là một việc tốt. Đến lúc đó hai người sẽ trao đổi với nhau về thuật luyện dược mà từ đó xây dựng mối quan hệ mật thiết. Đối với Vân Lam tông ở sau này mà nói có lẽ sẽ là một việc tốt.

Tuy nhiên ai ngờ sự việc lại diễn ra như vậy. Nam nhân vốn là như thế, một loại động vật tham lam và ích kỷ. Tiêu Sơn dường như nhìn ra được Cổ Hà với Vân Vận có mối quan hệ không bình thường đồng thời Cổ Hà cũng nhìn được mối quan hệ không bình thường giữa hai người Tiêu Sơn và Vân Vận. Nói đúng hơn thì Tiêu Sơn cùng với Vân Vận tại thời gian trước có một mối quan hệ xác thực mập mờ.

Tiêu Sơn là nam nhân nên hắn cũng rất ích kỷ. Đối với nữ nhân xinh đẹp như Vân Vận thì hiển nhiên hắn muốn chiếm đoạt làm của riêng nhưng có quá nhiều việc ảnh hưởng tới hắn. Ngoài ra có hai vị lão bà yêu thương mình như vậy thì Tiêu Sơn không muốn các nàng đau lòng nhưng lại không muốn buông tha cho Vân Vận. Hắn hiện giờ đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan bỏ không được mà ăn cũng không xong. Nam nhân chính là như thế!?

Nếu như Vân Vận không có ai, hắn có lẽ sẽ để yên như thế nhưng một khi có người muốn đánh chủ ý lên người của Vân Vận thì hắn sẽ tức giận. Hiển nhiên đây là lý do vì sao Tiêu Sơn có thái độ không tốt đối với Cổ Hà rồi.

Sau khi cùng với Cổ Hà khách khí vài câu. Tiêu Sơn mỉm cười hóa nhà cùng với mấy vị phu nhân của hắn nói chuyện. Đối với mẫu thân của Tiêu Sơn thì khá nhiều người khách khí tiến tới nói chuyện lấy lòng. Nhiều người như vậy quả thực khiến cho Tiêu Yến có vài phần lúng túng. Nàng dù sao cũng là lần đầu tiên tới được nơi như thế này.

Đôi môi xinh đẹp của Vân Vân nâng lên một chén rượu đỏ, nàng nhẹ nhàng nhấp nháp chén rượu sau đó chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Tiêu Sơn nói: “Tiêu Sơn, ta muốn cùng ngươi nói chuyện riêng có được hay không?”

“A” Tiêu Sơn có chút ngạc nhiên, hắn mở miệng lớn. Con ngươi có vài phần ngạc nhiên nhìn về phía Vân Vân. Sau đó hắn mìm cười nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được rồi, chúng ta ra phía sau đi!”

Vân Vận nhẹ nhàng gật đầu. Hai người đi về phía sau thì nhất thời cả đám đều phát ra ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía trong lòng. Ngay cả Cổ Hà lúc này đều phát ra khuôn mặt xám xịt không còn giọt máu. Mấy người thê tử Tiểu Y Tiên và Nhã Phi thì hừm hừm bất mãn.

Nạp Lan Kiệt thầm nói với Nạp Lan Túc: “Tiểu tử này chẳng lẽ thật sự có quan hệ bất bình thường với tông chủ Vân Vận của Vân Lam tông!?” Nghe được lời này thì hai người Nạp Lan Túc và Nạp Lan Kiệt đồng thời nhìn nhau. Ngay cả mấy lão già cũng xì xào bàn tán. Nhất thời khuôn mặt của Cổ Hà càng trở nên xám xịt.

Nạp Lan Yên Nhiên hừ hừ quơ quơ quả đấm về phía Nạp Lan Kiệt và Nạp Lan Túc nói: “Hai… người… già mà còn không nên nết! Nếu như hai người còn tiếp tục nói nhăng nói cuội ta sẽ không khách khí với hai người nữa.” Trong lòng nàng thì Vân Vận chính là một người cao cao tại thượng tuy nhiên lần này quả thực khiến cho Nạp Lan Yên Nhiên nghi hoặc rằng Vân Vận cùng Tiêu Sơn có qua lại gì đó.

Mấy người như Tiểu Y Tiên và Nhã Phi thì có vài phần bất mãn. Trong lúc hai người còn đang tỏ vẻ bất mãn, Thanh Lân thì với ánh mắt mờ mịt nhìn về phía hai người rời đi, bất chợt một tiếng cười lớn làm cho tất cả mọi người quay đầu về phía đó. Hoàng Phi Hổ mặc một thân quần áo màu vàng sang trọng phá lên cười lớn: “Hahahaha… chủ nhân quả là chủ nhân! Lão Hổ ta thực sự bội phục chủ nhân a. Ngay cả đấu hoàng tông chủ Vân Vận cũng không thoát khỏi ma trảo của chủ nhân. Hài… xem ra sắp phải thêm một chủ mẫu nữa a… Hả…” Hắn quay đầu thì phát hiện tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía mình đầy tò mò giống như nhìn một tên dị hợm. Hắn có chút khó chịu hỏi: “Này, tại sao mọi người lại nhìn về phía ta như vậy!?”

Thanh Viêm mặc một thân quần áo màu đen nhếch nhếch khóe miệng lên khinh thường nói: “Ngu xuẩn!”

Nữ nhân mặc y phục màu đỏ xinh đẹp Hoàng Tử Yên lạnh lùng nói: “Con Hổ ngu ngốc, ngoài biết ăn thì đúng là đần độn!”

Tiểu Y Tiên lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Phi Hổ, toàn thân Hoàng Phi Hổ run run khi thấy được ánh mắt sắc lạnh của Tiểu Y Tiên. Tiểu Y Tiên lạnh giọng nói: “Hoàng Phi Hổ, xem ra dạo này miệng ngươi rất lớn a. Ngoài ăn ra ngươi cũng học được rất nhiều thói xấu khác ha!?”

Nhất thời Hoàng Phi Hổ kinh hãi vội vàng bịt miệng mình. Hắn nhanh chóng lui về phía sau lấp sau một đám người. Nạp Lan Kiệt vội vàng ho khan phẩy phẩy tay nói: “Mọi người tiếp tục! Tiếp tục đi!”

Tiêu Sơn đi sau Vân Vận về phía hậu viện một nơi khá vắng vẻ. Ở đây, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống làm cho cảnh đêm có vài phần tĩnh mịch không giống như trong đại sảnh náo nhiệt kia. Thân mình thon thả của Vân Vận giấu trong bộ y phục màu xanh của Vân Lam tông bước về phía một chiếc ghế sau đó bàn tay đưa ra phủi phủi chiếc ghế. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tiêu Sơn tiến về phía nàng sau đó lẳng lặng ngồi bên cạnh Vân Vận. Hắn nhẹ nhàng bóp chóp mũi của mình sau đó nói: “Thật là thơm a!” từ trên người Vân Vận hắn cảm nhận được một mùi hương mê người. Đối với Vân Vận không muốn bế nàng lên giường mà mạnh mẽ dùng cây côn th*t đâm vào người nàng là nói dối. Hắn cũng yêu thích Vân Vận nhưng có lẽ chỉ là bản năng ham muốn chiếm hữu của nam nhân mà thôi.

“Ngươi…” Hai má Vân Vận trở nên ửng đỏ. Nàng có vài phần tức giận, ánh mắt oán trách nhìn về phía Tiêu Sơn. Bộ ngực phong mãn của nàng liên tục phập phùng tạo ra cảnh sắc mê người. Thấy vậy ánh mắt Tiêu Sơn chăm chú nhìn về phía bộ ngực đang phập phùng của Vân Vận.

Bị ánh mắt xâm lược của Tiêu Sơn quan sát bộ ngực của nàng thì Vân Vận vừa thẹn vừa giận nhưng trong sâu trong thâm tâm nàng lại vừa cảm giác thích thú. Vân Vận thẹn quá giận dữ nói: “Nhìn đủ chưa!?”

“A” Tiêu Sơn ngẩn người ra. Hắn méo mó mặt nói: “Thật xin lỗi!” Đúng lúc này Vân Vận hừ lạnh một tiếng quét về phía quần của hắn. Không biết từ lúc nào mà cây côn th*t đã nhô lên to tướng khiến cho hạ thể của hắn trở nên phùng lên. Tiêu Sơn cười khổ dùng ngón tay gãi gãi sống mũi của mình sau đó bất đắc dĩ xoay người đi chỉnh một chút quần của mình. Tuy nhiên cái quần nơi chứa đựng cây côn th*t vẫn bị phùng lên to tướng.

Vân Vận liếc mắt về phía hắn mang theo vài phần tức giận. Tiêu Sơn cười khổ nhún nhún vai nói: “Ta không có cách nào điều khiển tên bất lương này a. Hắn dường như đối với đại tỷ ngươi rất có hứng thú a!?”

Nghe thấy những lời mặt dày hết sức vô sỉ của Tiêu Sơn thì hai má Vân Vân đỏ bừng lên vì tức giận, làn da nàng trở nên gay gắt như ánh mặt trời. Nó đã kéo dài đến tận mang tai. Bộ ngực lớn liên tục phập phùng bất định. Tiêu Sơn ho khan vài tiếng nói: “Được rồi, đại tỷ ngươi không phải tìm tới ta lúc này chỉ vì nói chuyện tình thú chứ!?”

“Ngươi…“ Thấy Tiêu Sơn ngồi sát bên cạnh nàng. Thân mình Vân Vận khẽ dịch ra bên ngoài. Nàng hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi không lúc nào đứng đắn được sao?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Ai bảo những lúc đại tỷ tức giận trông rất xinh đẹp đây vì thế mà…” Thấy ánh mắt trắng dã của Vân Vận nhìn về phía Tiêu Sơn làm cho hắn chột dạ. Tiêu Sơn cười khổ sau đó xách nhẹ quần mình nên. Hắn điều động thiên hà nguyên lực nhanh chóng làm cho cây côn th*t mềm xuống. Chỉ vài giây sau chỗ phồng len đã bằng phẳng. Hắn phất phất tay nói: “Được rồi, nàng muốn nói gì cứ nói!? Hẳn nàng không phải gắp ta chỉ là bằng hữu gặp nhau đấy chứ?”

Đôi mắt xinh đẹp Vân Vận đánh giá khuôn mặt thanh niên tuấn tú này, nàng nói: “Ngươi chính là Tiêu Sơn của Tiêu gia ở Ô Thản thành. Tên thật của ngươi là Tiêu Sơn chứ không phải Dược Sơn!”

Nhẹ nhàng liếc mắt qua Vân Vân, hai tay hắn đan xen vào nhau, hắn bình đạm nói: “Chỉ là một cái tên thôi mà! Có cần phải như vậy hay không?”

Con ngươi Vân Vận mang theo xám xịt nhìn về phía Tiêu Sơn, trong giọng nói của Vân Vận mang theo cái vị chua chua của mùi dấm làm cho Tiêu Sơn có chút khó dò: “A, a, a… dường như ngươi rất thần bí. Ngươi cũng chưa từng nói với ta ngươi có một vị thể tử nhưng lại là người của gia tộc Mễ Đặc Nhĩ a!?”

Tiêu Sơn đang muốn trả lời thì bất chợt Vân Vận nói tiếp: “A, a, a… cũng phải! Dường như chúng ta còn chưa thân quen đến mức ngươi việc gì cũng phải báo cho ta a! Ngoài ra, bên cạnh ngươi cũng không có thiếu mỹ nữ a, làm sao nhớ đến một người như ta!?” Vân Vận không hiểu sao mình sẽ tức giận. Bởi vì trong thời gian này quả thực Vân Vận có vài phần tức giận vì hắn đi cùng mấy người Nhã Phi cùng Hoàng Tử Yên. Lần này nàng đến đây là có một việc nhờ Tiêu Sơn, tất nhiên là việc này ảnh hưởng tới Vân Lam tông mà quan hệ nàng cùng với hắn tốt nhất nên muốn nhờ hắn. Tuy nhiên khi đến đây phát hiện hắn có nhiều mỹ nhân đi bên cạnh như vậy thì trong lòng nàng mang theo vài phần tức giận.

Tiêu Sơn nhún nhún vai cười khổ nói: “Cái này không giống như nàng nghĩ!?”

“Cái gì mà không giống như ta nghĩ!?” Vân Vận đã có phần nổi đóa, hai má nàng ửng đỏ, bộ ngực phập phùng bất định. Một bụng tức từ buổi ban đầu đã được giải phóng ra, nàng tức giận nói: “Ngươi đang chột dạ sao!”

Hai hàng lông mày xinh đẹp của Tiêu Sơn cau lại, hắn lãnh đạm nói: “Chuyện này cùng với nàng không quan hệ thì phải!? Ta cùng với nàng chưa đến mức có mối quan hệ như thế mà nàng xen vào. Nếu như nàng không có việc vậy ta xin phép trở lại.” Tiêu Sơn cảm giác bực mình cả người, hắn cùng với Vân Vận chưa đến mức có quan hệ như thế nhưng hình như nàng đã đi quá xa rồi. Ngay cả Tiểu Y Tiên cùng với Nhã Phi cũng không có ước thúc hắn đến mức đó.

Tiêu Sơn đang muốn rời đi thì Vân Vận quát lạnh một tiếng: “Quay lại!”

“Hử” Tiêu Sơn quay đầu lại ánh mắt tò mò nhìn về phía Vân Vận hỏi: “Có chuyện!?”

Cố nén cơn giận trong lòng xuống, Vân Vận hít một hơi sau đó thở dài ra nói: “Ta có chuyện nói với ngươi!”

“hà…” Tiêu Sơn cũng thở dài ra một hơi. Hắn quay lại ngồi bên cạnh Vân Vận, hắn có vài phần khó chịu. Hai tay ôm lại đặt trước đầu gối của mình sau đó nói: “Được rồi, nàng có gì muốn nhờ ta!?”

Vân Vận nhìn về phía hắn, nàng nói một cách bình thường: “Dường như ngươi cùng với chấp sự Cát Diệp của Vân Lam tông chúng ta có một cuộc ước hẹn ba năm phải không? Nạp Lan Yên Nhiên cũng cùng với Tiêu Viêm của Tiêu gia có một cuộc ước hẹn ba năm!?”

Tiêu Sơn gật đầu nói: “Nàng cũng biết chuyện này sao? Là Cát Diệp còn là Nạp Lan Yên Nhiên nói cho nàng biết!”

Không biết từ bao giờ mà Tiêu Sơn đã chuyển từ đại tỷ sang thành nàng dường như Vân Vận cũng không có bài xích cái từ nàng này. Vân Vận mím mím đôi môi đỏ mọng nói: “Ngươi đã quên năm xưa chính ta đồng ý việc Nạp Lan Yên Nhiên đi từ hôn sao? Lần đó xem ra thực sự là sai lầm của ta. Ngươi xem ở trên mặt ta đem việc này bỏ qua thế nào! Vân Lam tông chúng ta nhất định sẽ làm ra bồi thường…”

Đôi môi đỏ của Tiêu Sơn hơi kéo lên, hắn nhìn về phía Vân Vận. Đôi mắt nhìn thật sâu vào tròng mắt của Vân Vận. Bị ánh mắt thâm thúy của Tiêu Sơn nhìn như vậy thì hai má Vân Vận đỏ ửng, nàng có chút trách lé ánh mắt của hắn. Tiêu Sơn đáp lại: “Việc này không thể nào được. Nàng cũng biết việc này liên quan tới danh dự của Vân Lam tông cũng như của Tiêu gia. Lần này Vân Lam tông nàng đánh mặt của Tiêu gia ta một cái tát rất kêu. Nếu như có thế lực nào đó đánh vào mặt Vân Lam tông nàng một cái tát kêu như vậy liệu nàng có chịu nhẫn nhịn khi mà thực lực đối phương yếu hơn!?”

Mấy lời Tiêu Sơn hoàn toàn đánh động Vân Vận. Lời nói của Tiêu Sơn hoàn toàn khiến cho nàng hiểu được ý nghĩ của hắn. Năm xưa Nạp Lan Yên Nhiên tới Tiêu gia từ hôn thì hoàn toàn đang tát vào mặt của Tiêu gia một cái tát cực mạnh. Hơn nữa, ở năm xưa Nạp Lan Yên Nhiên còn dựa vào uy thế tới đánh mặt của người ta, dùng Vân Lam tông đè người. Hiện giờ người ta mạnh hơn quay lại tát vào mặt Vân Lam tông vậy thì ngươi lấy cái gì mà muốn cầu xin người ta.

Thấy khuôn mặt Vân Vận trở nên ảm đạm thì Tiêu Sơn thở dài ra một hơi nói: “Nàng yên tâm việc này ta đã có chủ ý riêng của mình! Nàng không cần phải quá lo lắng…” Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía Vân Vận. Dường như cảm nhận trong con mắt Tiêu Sơn hàm chứa một chút tình ý, Vân Vận khe khẽ gật đầu. Tiêu Sơn bình thản tiếp tục hỏi: “Còn có chuyện gì khác hay không?”

Vân Vận hít một hơi nhìn về phía Tiêu Sơn hỏi: “Ngươi, ngươi… có thể hay không bán cho Vân Lam tông chúng ta đơn thuốc viên đan dược mà ngươi đã đưa cho ta lần trước!” Cổ Hà đã từng nói với nàng chỉ cần có đơn thuốc loại này thì Vân Lam tông nàng nhất định tăng mạnh thực lực. Ngày sau tuyệt đối sẽ xuất hiện nhiều cường giả đấu hoàng và đấu vương. Có khi còn xuất hiện cường giả đấu tông. Nghĩ tới vấn đề này hiển nhiên Vân Vận đánh chủ ý đến đơn thuốc trong tay Tiêu Sơn.

Hai hàng lông mày Tiêu Sơn cau lại, hắn nhìn về phía Vân Vận hỏi: “Nàng lần này đến tìm ta mục điếu chủ ý vì đơn thuốc này!?”

“Không… không phải!” Vân Vận vội vàng lắc đầu, nàng nhanh chóng đáp lại. Hơi cúi đầu nàng khe khẽ thở dài một hơi sau đó nói: “Thôi thì thôi đi! Ta cũng biết một đơn thuốc đối với luyện dược sư thì quan trọng như tính mạng của hắn. Ngươi coi như ta chưa từng nói gì đi!”

Tiêu Sơn nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nhìn về phía Vân Vận sau đó tiếp tục nói: “Xem ra nàng cũng không quá xấu a…” Tiêu Sơn nhún nhún vai sau đó mỉm cười nói: “Nàng còn chưa biết độ nguy hiểm của đan phương này a. Mặc dù nó chỉ có cấp bốn nhưng lại có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Nếu như đan dược này lộ ra tiếng gió ra ngoài thì không chỉ Tiêu gia ta mà ngay cả Vân Lam tông của nàng cũng gặp phải nguy hiểm.”

Tiêu Sơn nhún nhún vai cười khổ nói: “Không phải ta không muốn giao đan phương cho nàng mà chuyện này quan hệ trọng đại. Tuy nhiên ta có thể cung cấp một lượng đan dược cho Vân Lam tông các nàng. Tất nhiên chuyện này phải làm ra bí mật. Đây là điều duy nhất ta có thể thỏa thuận…”

Khi nghe được lời mời từ chối của Tiêu Sơn thì khuôn mặt Vân Vận trở nên ảm đạm tuy nhiên nghe được lời của hắn nói thì khuôn mặt của nàng một lần nữa trở nên rạng rỡ. Nàng mỉm cười nói: “Cảm ơn ngươi!”

Tiêu Sơn dùng ngón chỏ gãi gãi sống mũi cười nói: “Đừng nói cảm ơn! Dù sao nàng cùng với ta cũng coi như bằng hữu thân thuộc cũ…”

Nghe được lời này thì Vân Vận có vài phần ảm đạm sau đó lẩm bẩm nói: “Chỉ là bằng hữu thôi sao!?”

Bất chợt Tiêu Sơn nhìn về phía nàng, ngón chỏ hắn gãi gãi sống mũi của mình sau đó nói: “Đúng rồi, quan hệ của nàng và Cổ Hà thế nào?”

Vân Vận có chút ngẩn người. Nàng không ngờ hắn lại hỏi đến vấn đề này. Vân Vận thầm nghĩ trong lòng: “Xem ra hắn vẫn để ý đến ta a…” Có chút mừng rỡ trong lòng, Vân Vận vội vàng nói: “Không có gì! Quan hệ chúng ta không có bất cứ quan hệ gì đặc biệt cả. Hắn là luyện dược sư được Vân Lam tông chúng ta cung phụng.”

Hai hàng lông mày Tiêu Sơn nhíu lại, trong giọng hắn mang theo chút không vui nói: “Ta nghe nói luyện dược sư Cổ Hà được Trung Châu đưa ra lời mời tuy nhiên hắn đã cự tuyệt lời mời này mà ở lại Vân Lam tông. Nhiều người nói hắn vì nàng mới ở lại Vân Lam tông!?”

Vân Vận có vài phần xấu hổ, nàng vội vàng biện minh nói: “Mặc dù Cổ Hà là một người ưu tú. Hắn nhiều năm đối với ta ngỏ lời nhưng ta thủy chung không có đáp ứng. Ta đối với hắn không có bất cứ cám giác gì cả!” Hiện giờ đứng trước mặt Tiêu Sơn, nàng giống như một người hiền thê vội vàng giải thích quan hệ giữa nàng và Cổ Hà tránh để trượng phu của mình hiểu lầm.

Tiêu Sơn quệt nhẹ mũi của mình quay đầu đi sau đó nói: ”À, ừm… vậy à!”

Thấy thái độ như vậy của Tiêu Sơn thì Vân Vận trừng mắt nhìn về phía hắn. Sau đó nàng cũng hỏi: “Mấy người nữ nhân ngoại trừ Y Tiên muội muội cùng với Nhã Phi ra, thì mấy người đó là ai vậy!?”

Tiêu Sơn nhún nhún vai cười nói: “Nàng muốn nói đến mẫu thân ta!?”

Vân Vận bực mình nói: “Ngươi biết ta nói đến ai mà!?”

Nhẹ nhàng dùng ngón cái quẹt mũi của mình, Tiêu Sơn cười khổ nói: “Mấy người đó là do ma thú hóa hình. Các nàng bản thể là ma thú lục giai trong đó một người là ma thú thất giai. Ta với các nàng chỉ có quan hệ chủ tớ mà thôi cũng không có bất cứ quan hệ nào khác!”

Hai hàng lông mày xinh đẹp của Vân Vận cau lại nói: “Thật sự là như vậy!”

“Ừ, chỉ là như thế mà thôi!” Tiêu Sơn gật đầu sau đó đứng dậy xoay người đi nói: “Được rồi, nếu như không có việc gì chúng ta trở lại bữa tiệc đi!”

Vân Vận khẽ gật đầu ừm một tiếng. Lúc Tiêu Sơn không để ý thì ở phía đằng sau trên khuôn mặt xinh đẹp của Vân Vận xuất hiện một nụ cười hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment