Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 6

Tiêu Sơn nhẹ nhàng ra khỏi cửa, hắn lúc này đi vào một cái góc. Nhẹ nhàng vận hàng cắt đứt thiên hà nguyên lực cắt đứt quá trình cung cấp năng lượng cho khô bì công. Nàn da của hắn lại lại trở lên trắng mịn. Hắn dùng bàn tay nhè nhẹ bóp lên cổ họng của mình. Sau đó nhẹ nhàng lấy tay lau lên chán của mình: "Ha, thật là..." Cả lưng áo của hắn sau đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn vô cùng vui mừng. Hiện giờ hắn qua ba tháng nữa là mười ba tuổi. Đột tuổi này vô cùng trẻ vừa tốt vẫn có thể đánh tốt trụ cột. Hắn cứ lo nghĩ mình sẽ thiếu dược liệu tài nguyên tu luyện cơ nhưng hiện giờ hắn không nghĩ đến mình sẽ vì mấy loại tài nguyên sẽ lo lắng nữa. Hơn nữa hắn còn có không gian thần bí đó a. Nếu như đem chúng mấy linh dược vào trong đó trồng rất có thể hắn có được vô số tài nguyên a? Hắn không sợ thiếu dược liệu.

Hắn không trở lại Tiêu gia ngay mà là trở nên Tiêu gia hậu sơn. Hiện giờ Tiêu Ngọc cũng bị đuổi đi Già Nam học viện ngoại trừ thi thoảng hắn gặp Tiêu Viêm và một số người Tiêu gia thì hầu như hắn không gặp bất cứ ai khác. Hắn vừa đi vừa huýt sao lấy một tiếng, hắn hôm nay dù thế nào cũng nhất định sẽ phải luyện tập đan dược thật tốt, với số lượng này hắn hy vọng có thể sẽ luyện chế ra Tiêu thương đan giúp mẫu thân của hắn. Dù sao trước khi đi hắn đã nói với mẫu thân một tiếng lên chắc hắn mẫu thân của hắn cũng không có lo lắng nhiều như vậy...

Có tiếng khẽ động sau thác nước nhỏ của Tiêu gia, Tiêu Sơn nhíu mày từ khi hắn sau khi dung hợp linh hồn của Tiêu Sơn thì linh hồn lực hắn tăng trưởng mạnh vô cùng. Từng ngọn cây ngọn có có thể nay động hắn đều có thể nghe rõ. Hắn nhẹ nhàng bước về phía dòng suối, Hắn vén ra bụi cỏ nhìn về phía trước, nếu như lần này là Tiêu Viêm đang tắm hắn nhất định sẽ phải âm tên này để trả thù một trận. Dù sao Tiêu Viêm đấu khí bị thụt lùi chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của hắn. Mặc dù Tiêu Chiến thúc thúc đã thay hắn xin lỗi, Tiêu Viêm cũng vì chuyện của hắn có chút xấu hổ nhưng mà Tiêu Sơn là người thù dai thế nên không dạy cho tên này bài học nho nhỏ Tiêu Sơn tất nhiên là không bỏ qua.

Tiêu Sơn tách ngọn cọ ra, cái mặt có hắn nhếch lên nụ cười gian ác. Đột nhiên hắn biến sắc một chút, hắn khẽ lẩm bẩm: "sao lại là nàng..." Một thiếu nữ mái tóc dài đen mượt, Nàng quay lưng lại với Tiêu Sơn, thân hình mảnh dẽ trắng nõn, thướt tha. Nàng đang đắm mình trong dòng suối để nó chảy lên đầu gột dửa từ đầu tới chân nàng, thiếu nữ giống như tiên nữ hạ phàm vậy. Tiêu Sơn nhìn cảnh này có chút giống như trong tuyện cổ tích gì đó? Cụ thể là có mười nàng tiên xuống trần thấy một dòng suối sinh đẹp mấy nàng tiên mới lấy chiếc áo ra tẩy trần quần áo. Ngay đó một người tiều phu nghe nói được tiên nhân chỉ đường mà ăn cặp một bộ y phục của một nàng tiên chính vì vậy nàng tiên đó phải trở thành phu nhân của chàng tiều phu. Tiêu Sơn nhìn bộ y phục màu lam đặt ở bờ đã gần đó hắn tự hỏi không biết mình ăn trộm y phục của nàng liệu có thể trở thành phu quân của nàng không nữa. Tiêu Sơn lắc lắc đầu từ bỏ ý định nhanh chóng lùi mình lại. Bất chợt hắn rẫm lên một cành cây gẫy.

Rắc!

"Ai" thiếu nữ lớn tiếng hét lên. Nàng nhanh chóng dùng y phục mặc lên người phi thân về phía tiếng động.

"Ha lần thứ nhất là bị ăn người hại, lần thứ hai là vô ý, quá đen rồi..." Tiêu Sơn lắc đầu. Trong đầu chỉ có chữ đó là chạy. Hắn điên cuồng vận chuyện thiên hà nguyên lực tăng tốc về phía trước mà chạy.

Hắn điên cuồng tăng tốc thì thấy đằng sau phát ra âm thanh quát lớn. Hắn nghe thấy tiếng thiếu nữ vô cùng giận dữ: "Đứng lại dâm tặc ta nhất định phải giết ngươi!"

Tiêu Sơn chẳng thèm nghe hắn cũng không thèm quay đầu lớn tiếng nói: "Ta chỉ là vô ý vô ý thôi!"

Thiếu nữ quát lớn nói: "Ngươi còn không đứng lại? Ta nhất định sẽ giết chết ngươi tên dâm tặc... Dâm tặc không được chạy trốn!"

"Ta thảo, đứng lại chắc chắn ngươi sẽ không tha cho ta. Cứ chạy là hơn!" Tiêu Sơn hét lớn, hắn cũng không ngoảnh đầu về phía sau lớn tiếng mà đề cao giọng: "Nếu ta không chạy trốn để mà chết, huh!?"

Phanh! Một cú đánh mạnh lên vai của Tiêu Sơn làm hắn cày trên mặt đất. Miệng hắn sặc sụa là cát là cát. Hắn ho ho vài tiếng quay đầu lại thì thấy được bộ mặt giận dữ của thiếu nữ. Thiếu nữ con mắt nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó kinh ngạc lớn tiếng nói: "tại sao là ngươi...!?"

Tiêu Sơn cố gắng bò dậy. Hắn nhìn về phía thiếu nữ lên tiếng nói: "Ha, tại sao lại không phải là ta đây huh!?" hắn hướng về phía thiếu nữ, hai mắt đối với nhau hắn mở miệng nói: "Ta chẳng qua đã nói với nàng là vô tình rồi mà. Vậy muội muốn tính toán với ta sao Tiêu gia đại tiểu thư, Tiêu Huân Nhi..." Tiêu Sơn giang hai tay ra: "Với kẻ phế vật như ta!?"

Cắn cắn hàm răng thiếu nữ nhìn về phía Tiêu Sơn sau đó mở miệng nói: "Đúng vậy ngươi đã nhìn thấy thân hình của ta nhất định ta sẽ giết chết ngươi!" nói xong nàng phách một trưởng rất mạnh về phía thân thể của Tiêu Sơn, thiếu nữ lớn tiếng nói: "Tiêu Sơn ta chỉ có thể xin lỗi ngươi mà thôi! Ngươi đã nhìn thấy thân thể của ta ta không thể có nỗi với Tiêu Viêm ca ca được..."

Phanh!

Chưởng nàng va đạp mạnh lên phát ra âm thanh chói tai vang lên. Không như nàng nghĩ Tiêu Sơn hoàn thành tiếp được chưởng của nàng. Hắn hơi nhún tay lại đẩy bật chưởng lực nàng lại. Tiêu Huân Nhi lộn người trên không lùi mấy bước. Tiêu Sơn nhếch miệng cười. Hắn không ngờ thực lực này của hắn lại mạnh mẽ như vậy. Hắn có chút tự tin, hiện giờ hắn cá là đồng lứa ở Tiêu gia khó mà có người là đối thủ của hắn. Hắn mỉm cười với Tiêu Huân Nhi nói: "Có vẻ như thực lực của ta với muội chênh nhau kha khá đấy nhỉ!?"

Tiêu Chiên có chút trấn kinh nhìn về phía Tiêu Sơn. Nàng khẽ lẩm bẩm: "Không thể nào ngươi đến cũng làm sao mà làm được? Ngươi rõ ràng bị phế hoàn toàn kinh mạch..." Nàng không tin một lần nữa tập trung đấu khí trên nắm tay tấn công về phía Tiêu Sơn.

Tiêu Sơn hiển nhiên không thể để cho nàng như ý rồi. Hắn cơ ban không có chiến đấu kinh nghiệm gì tất cả ký ức của Tiêu Sơn đều để cho hắn, hắn chỉ vận dùng ra những thứ này mà thôi. Hắn xoay người lại công một chưởng thẳng hướng bụng của Tiêu Huân Nhi. Tiêu Huân Nhi xoay người lại tránh được thế công của hắn. Đồng thời nàng hơi lùi lại thân thể hắn, bàn tay nàng xuất hiện một ngọn lửa. Tiêu Huân Nhi phách ra một chưởng từ bàn tay nàng một kình khí mang theo hỏa lực ngùn ngụt thẳng công về phía Tiêu Sơn.

Ầm!

Khỏi mùi lan ra. Tiêu Huân Nhi chăm chú nhìn về phía trước. Nàng nhíu mày nhìn về phía trước, sau đó ngây hơn nửa ngày. Hắn nhưng không có sao. Làm sao có thể có chuyện như vậy được, nàng dùng một phần rất nhỏ hỏa lực trong cơ thể nàng tại sao hắn không có sao. Tiêu Sơn hiện ra với thân hình rách nát, khóe miệng hắn chạy ra một dòng máu đỏ. Hắn nhẹ nhàng lau đi khóe miệng nói: "Xú bà nương ta không muốn tranh dành chuyện này với ngươi nữa..." Hắn xoay người vận khởi thiên hà nguyên lực vào đôi chân tăng tốc về phía trước.

Tiêu Huân Nhi biết hôm nay khó mà đánh lại hắn. Đột nhiên mái tóc thướt tha của nàng dài ra. Trong mắt nàng xuất hiện một ngọng lửa sáng ngời. Tốc độ thân pháp lúc này của nàng vô cùng nhanh chóng, nàng dùng tay phách một chưởng thẳng về hướng Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cảm giác được có người tập kích hắn xoay người lại tung ra một chưởng.

Phanh!

Một am thanh vang lớn lên. Hắn bị đánh bay về phía sau. Cả cơ thể hắn run rẩy ngã xuống đất. Trong lòng hắn thầm chửi: "Không phải thực sự cô nàng này định giết mình đấy chứ!?" Hắn đứng dậy tay phải đã thõng thoài xuống đất. Hắn phút ra một ngụm máu. Thiếu nữ kinh ngạc nhìn về phía thanh phía trước. Tiêu Sơn nhìn về phía thiếu nữ hiển nhiên hắn cảm giác được thực lực của thiếu nữ này tăng vọt hắn cá là sử dụng bí pháp nào đó chắc chắn không giữ được thời gian lâu.

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng lần này nàng đưa tay lên bắn ra một ngọn lửa màu kim sắc, nhiệt độ ngay lập tức trở lên nóng rực. Tiêu Sơn kinh hãi. Ngọn lửa và chạm vào Tiêu Sơn phát ra khí thế nổ vô cùng lớn, bụi bắn ra khắp nơi. Thiếu nữ một lần nữa bị Tiêu Sơn gây ra kinh ngạc. Xuất hiện trước mặt thiếu nữ là một thiếu niên tóc màu ngân sắc quen thuộc nhưng hình dáng của hắn có chút biến hóa. Hai vòng lửa màu vàng giống như màu thái dương quân quanh thân thể của hắn đồng thời bên hai cánh tay hắn bốc ra ngọn lửa hừng hực. Hắn ngón tay chỉ về phía thiếu nữ quát lớn: "Xú bà nương đừng có quá đáng a!"

Thiếu nữ run run mở miệng nói: "Làm sao mà ngươi có thể sống được dưới ngọn lửa của ta!"

Thiếu niên nhếch miệng cười nhìn về phía thiếu nữ: "Ngọn lửa của ngươi rất ba đáo nhưng so sánh với thái dương chân hỏa của ta có lẽ của ta yếu hơn của ngươi nhiều nhưng phẩm chất của thái dương chân hỏa lại cao hơn của ngươi không biết bao nhiêu lần đó, huh!"

Thiếu niên cảm giác được thân thể của mình tràn trề sức mạnh. Hắn nhanh chóng lao đến về phía thiếu nữ công kích vô cùng mạnh. Một quyền công kích mạnh lên bụng của thiếu nữ, hắn cũng không có dùng sức nhiều. Thiếu nữ ngay lập tức bắn ra khỏi đó vài bước chân. Nàng khóe miệng chảy ra một ít máu. Thiếu niên nhanh chóng khởi hành thân mình chạy trốn. Hắn hét lớn lên: "Hừ đúng là tiểu nhân và nữ nhân là hai loại người khó dạy nhất. Ta không đấu với ngươi nữa xú bá nương..."

Ầm!

Hắn đụng mạnh vào một bức tường. Một trận đậu mạnh vào giống như một bức tường đá vô cùng đau vậy, Hắn ngã rúi rụi trong đất, hắn sờ sờ cái mũi khẽ lẩm bẩm: "Fuck you, cái quái gì thế này hả!?"

Một hắc bào nam nhân ngay lập tức xuất hiện bên cạnh thiếu nữ. Lão nhân với thiếu nữ cung kích lên tiếng nói: "Tiểu thư có cần giết hắn không!?"

Thiếu nữ cắn hàm răng bước về phía thiếu niên. Thiếu niên ngồi ở dưới đất bắt đầu đứng dậy, hắn xoa xoa chóp mũi của mình lên tiếng nói: "Chà có vẻ như lần này ta không có hy vọng sống rồi huh!" Tiêu Sơn nắm chặt nắm tay. Cả thân hình hắn run lên. Hắn biết hắn không thể sống sót được, nếu như hắn cần thiết mà nói hắn nhất định sẽ liều một trận. Dù biết chết hắn cũng muốn cho đối phương ăn một lần thiệt thòi nho nhỏ. Hắn không hiểu tại sao hắn lại đến với thế giới này, chẳng lẽ hắn lại chết non ở đây sao? Vừa xuyên việt được vài ngày thì chết bất đắc kỳ tử thế này đây. Hắn không cam lòng nhưng chỉ trách hắn rơi vào tình cảnh này. Nếu hắn không nhìn trộm người ta tắm chắc chắn hắn sẽ không bị chết...

Thiếu nữ nhìn về phía con mắt của thiếu niên thì có chút giận dữ nhưng ngẫm lại một chút hắn quả thực không phạm vào nỗi gì lớn chỉ là hắn nhìn thấy thứ hắn không nên thấy. Thiếu nữ cắn răng xoay người đi mở miệng nói: "Ta cảnh cáo ngươi nếu như ngươi nói bất cứ chuyện này với ai ta nhất định sẽ giết chết ngươi. Ngươi tốt nhất là quên chuyện ngươi đã thấy hôm nay đi. Hừ, chúng ta đi thôi Lăng lão..." Nói xong nàng xoay người để lại Tiêu Sơn ở nơi đó. Hắn nhẹ nhàng quệt lên miệng của mình.

Hắn nhẹ nhàng trở lại căn nhà mà Tiêu gia ở. Ghé qua căn nhà của mẫu thân một chút, Tiêu Sơn thấy mẫu thân của hắn đã ổn định hơn thì khẽ thở phào một tiếng. Nhanh chóng trở về phòng. Cái cảm giác suy yếu hiện nay cảm giác có chút khó chịu. Hắn nhẹ nhàng ngồi khoanh chân trên giường, tâm thần tĩnh tâm vào trong khu vực kỳ lạ đó bắt đầu tu luyên.Thái dương tinh hệ bắt đầu xoay tít với tộc độ nhanh hơn, lượng linh khí tràn ngập vào thân thể của hắn. Cả cơn nhức mỏi của hắn nhanh chóng bắt đầu giảm dần, giảm dần đến lúc này đã hết hắn. Hắn mở mắt ra thấy trời đã về tối.

Hắn xem xét lại thương thế thì mọi truyện đã khá hơn nhiều. Hắn lại một lần nữa lấy bình dịch ra đề luyện thân thể một lần nữa. Khi đề luyện thân thể hắn cũng không biết hắn ngủ đến bao giờ. Khi hắn mở mắt ra đã là sáng của ngày mai. Lúc này cả phòng hắn bốc ra mùi vô cùng khó chịu. Hắn nhìn lại thì cả một chậu nước đã màu đen xì. Tiêu Sơn lắc lắc đầu đem trậu nước ra ngoài đổ. Hắn quay trở lại phòng bắt đầu nghỉ ngơi. Đột nhiên hắn suy nghĩ một điều nếu như có thể mang dược liệu vào trong không gian thần bí vậy có thể mang đỉnh lô vào đó luyện dược hay không?

Suy nghĩ đến ý nghĩa này Tiêu Sơn ngay lập tức lấy ra đỉnh lô. Ý niệm hắn ngoánh một cái thì thấy mình xuất hiện trong mảnh không gian xanh biếc cùng với một cái đỉnh lô lớn. Hắn mỉm cười lẩm bẩm: "Thành công vậy để xem luyện dược thì sao!?"

Tiêu Sơn nói là làm hắn bắt đầu điều chế tẩy kinh phạt tủy linh dịch. Hắn không ngờ lần này ngay lập tức thành công hơn nữa màu sắc của chất dịch này lại là nâu đậm. Tiêu Sơn có chút kinh ngạc, hắn chẳng lẽ lại dễ dàng thành công đến như vậy??? Tiêu Sơn suy nghĩ chẳng lẽ liên quan tới linh khí dồi dào của mảnh đất này. Tiêu Sơn lắc lắc đầu rồi hắn ngay lập tức lấy ra một đống đan dược, hắn đã quyết định luyện chế Tiêu Thương đan...

Cộp! Cốp!

“Viêm nhi, có ở trong không?” Có chút mơ hồ, tiếng đập cửa bỗng nhiên truyền đến.

Dụi dụi con mắt đang mơ hồ, Tiêu Viêm nhảy xuống giường, sau đó mở cửa phòng, nhìn Tiêu Chiến đứng ở ngoài, gãi gãi đầu, cười hỏi: “Phụ thân, có việc gì sao?”

“Không có việc gì thì không thể tìm ngươi? Ngươi tiểu tử này, trốn ta hai tháng.” Bàn tay thân mật vỗ vỗ đầu Tiêu Viêm, Tiêu Chiến cười mắng.

Nhìn nụ cười ôn thuần của Tiêu Chiến, Tiêu Viêm trong lòng có chút cảm động, cũng không biết nói cái gì.

Tiêu Chiến vỗ vỗ đầu Tiêu Viêm an ủi nói: "Vẫn lo lắng vì việc đấu khí tu luyện biến mất sao?"

Tiêu Viêm cười nói: "A, a, a, phụ thân ngài đừng lo nhất định con sẽ khôi phục được như xưa. Viêm Nhi tin tưởng nếu mình cố gắng nhất định ông trời sẽ không phụ lòng người. Nhất định hài nhi sẽ dành lại một lần nữa vinh quang cho phụ thân!"

“A a, tính tình này, rất giống ta, hai ca ca của ngươi nếu biết ngươi có thể hiểu được, sợ rằng cũng rất cao hứng.” Đối với chấp nhất của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến vui mừng cười, khẽ thở dài một tiếng, lập tức gật đầu thật mạnh: “Cái này, cho ngươi, coi như đây là phụ thân tài trợ!” Từ trong người lấy ra một chiếc bạch ngọc bình, Tiêu Chiến đưa tới.

Nhìn ba bình linh dịch của Tiêu Chiến, Tiêu Viêm có chút cảm động nói: "phụ thân đây là?"

Tiêu Chiến mở miệng cười nói: "Tẩy kinh phạt tủy linh dịch hiệu quả vô cùng tốt có thể bài trừ tạp chất trong cơ thể, cải thiện thể chất tăng khả năng tu luyện đấu khí..."

“Chắc tốn không ít tiền?” Tiếp nhận bạch ngọc bình, trong lòng Tiêu Viêm như có dòng ấm áp chảy qua.

Tiêu Chiến cười ha hả nói: "Yên tâm đi ba bình đan dược này là phụ thân lấy được nhân tình của một luyện dược sư. Người ấy đã tặng cho phụ thân ba chiếc bình đan dược này?"

Tiêu Viêm lo lắng lên tiếng nói: "Ngài không sợ mấy trưởng lão làm khó ngài sao?"

“Thích, ta mới là tộc trưởng, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ dám dùng miệng lưỡi.” Tiêu Chiến hừ lạnh nói.

Tiêu Viêm mỉm cười nắm chặt trong tay bình ngọc mở miệng nói: "Yên tâm phụ thân nhất định ta sẽ khôi phục lại khả năng tu luyện đấu khí của mình!"

Tiêu Chiến cười to vỗ vỗ vào bả vai của Tiêu Viêm: "Được được con yên tâm tu luyện đi"

“Tốt lắm, cũng không nên cản trở ngươi nghỉ ngơi nữa, có việc gì thì đến tìm phụ thân, đều là người nhà, không có gì mất mặt cả.” Khoát tay áo, Tiêu Chiến xoay người đi tới tiền viện. Tiêu Chiên khi đi ra đại điện hắn lắc lắc đầu mở miệng nói: "không biết lần này mình dùng hơn 200 vạn kim tê chỉ để lấy nhân tình của một luyện dược sư là đúng hay sai?"

Tiêu Sơn lúc này nắm trong tay một viên đan dược. Hắn thở dài lớn tiếng quát mắng: "Con mẹ nó thế quái nào mà hơn mười một lần mưới có thể thành công một lần thế này. Damn it!" hắn nhanh chóng thu viên đan dược thượng phẩm vào trong bình ngọc. Hắn suy nghĩ gì đó gõ gõ chán hắn nhớ đến thứ gì đó: "Ài coi như bồi thường cho xú bà nương đó một chút đi!" hắn từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một lượng lớn nguyên liệu sau đó đem chúng vào không gian kỳ lạ lại bắt đầu luyện dược một lần nữa!

Lần này thì không phải là mười một lần nữa chỉ còn giảm có tám lần thì thành đan một lần coi như hắn có tiến bộ. Hắn biết nếu như không có chiếc dược đỉnh này cộng với không gian thần bí này thì hắn có một câu là nếu muốn luyện ra đan dược cấp thượng phẩm chắc luyện nữa cũng không ra nổi. Tiêu Sơn lắc lắc đầu bỏ ý đi ý định này. Ra khỏi hỗn độn không gian hắn nhanh chóng ném viên đan dược này vào trong bình ngọc thẳng hướng phòng mẫu thân tiến tới. Trời lúc này đã về trưa đã đến bữa trưa. Hiện giờ đến giờ cơm của mẫu thân của hắn, nhân việc này hắn làm nhiệm vụ giúp nàng thay tì nữ ăn cơm. Hắn hòa tan chính viên đan dược mình lấy được vào cho mẫu thân uống. Chính bà cũng không biết mình đã uống đan dược. Việc còn lại là xú bà nương kia.

Thẳng hướng gian phòng phía đông, Tiêu Sơn bước đi. Trên đường hắn đều cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của đám người này. Tiêu Sơn chẳng thèm để ý, hắn tiến vào một trạch viện khá là sang trọng hơn nữa còn khá là yên tĩnh. Một vườn hoa khá là xinh đẹp xuất hiện trước mặt của Tiêu Sơn, Thường thường cấm viện này Tiêu Chiến ra nghiêm lệnh hạn chế người qua đây tránh làm phiên tới người bên trong. Mà người bên trong lại là Huân Nhi thế nên Tiêu Sơn cảm nhận được nàng thân phận rất thần bí và vô cùng cao...

Một bóng đen lúp trên cành cây, hắn nhíu mày nhìn về phía thân ảnh của thiếu niên đang bước đến căn phòng. Thiếu niên nhẹ nhàng đưa tay lên gõ gõ cánh cửa. Bất chợt một âm thanh vang lên hỏi: "Ai?"

Thanh niên ngay lập tức trả lời: "Là ta!"

Âm thanh từ trong phòng phát ra mang theo sự không vui: "Là ngươi!" một thiếu nữ bước ra khỏi phòng rõ ràng có chút khó chịu. Nàng hướng về phía Tiêu Sơn lên tiếng, giọng nói của nàng mang theo tức giận và vô cùng khó chịu: "Ngươi đến đây làm gì?"

Tiêu Sơn gãi gãi mũi, hắn từ trong bàn tay đưa ra một chiếc bình ngọc. Hắn không biết mở lời ra sao nói: "Cái này cho ngươi!"

Thiếu nữ nhíu mày, nàng lên tiếng hỏi Tiêu Sơn: "Thứ gì vậy!?"

Tiêu Sơn gãi gãi mũi cố nặn ra một nụ cười với thiếu nữ nhưng hắn cảm giác có chút khó khăn, hắn thở dài: "Đan dược trị nội thương, cô biết đấy dù sao mọi chuyện cũng là lỗi của ta, hơn nữa cô còn bị thương là do ta..." Hắn nhìn về phía thiếu nữ nói: "Yên tâm đi chỉ là đan dược bình thường không có gì đặc biệt đâu? Cũng không có bỏ độc gì trong đó đâu. Nếu như ta bỏ độc vào đó hẳn sẽ bị thần bí nhân bên cạnh giết ta" Tiêu Sơn nhún nhún vài mở miệng nói: "Vậy giờ cô yên tâm nhận lấy thứ này chứ?"

Thiêu nữ cầm lấy chiếc bình ngọc rồi chăm chú nhìn về phía thiếu niên, nàng mở giọng đuổi khách: "Bây giờ ngươi có thể đi rồi chứ!?"

Tiêu Sơn nhún nhún vai bất đắc dĩ, hắn xoay người đi. Hắn đi được một quãng đường đột nhiên quay đầu lại nói: "A, quên nói với cô một điều ta rất hay đi lên núi thế nên lần sau cô cắm cái biển là ở đây có người tắm hộ ta được không!?"

Nghe thấy mấy lời này khuôn mặt của thiếu nữ trở nên đỏ bừng, nàng gằn lên giận dữ nói lớn: "Cút!" Tiêu Sơn nhún nhún vai xoay người rời đi.

Một thân ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh thiếu nữ, giọng khàn khàn vang lên, hắn lên tiếng nói: "Tiểu thư, hắn không có làm gì tiểu thư?"

Thiếu nữ không nói gì, nàng lẳng lặng ném chiếc bình ngọc thì bị hắc ảnh bắt được. Hắc ảnh bắt ngay được bình ngọc, hắn mở ra bình ngọc đưa lên mũi ngửi có chút hơi kinh ngạc lên tiếng nói: "Đan dược tự phẩm, thật là hảo nồng đậm dược lực..." cầm trong tay hắc bào nhân khen ngợi đan dược này. Hẳn đan dược này đã đạt đến cấp bốn đan dược. Hiển nhiên đây là đan dược không hề rẻ ở Ô Thản thành này.

Nghe thấy thế thiếu nữ có chút động dụng. Nàng giật mình một cái, trong thâm tâm suy nghĩ: "Làm sao hắn có thể có tứ phẩm đan dược, người này..." nàng quay đầu về phía Lăng lão mở miệng nói: "Lăng lão giám thị người này cho ta có gì toàn bộ báo cáo với ta..."

Hắc ảnh cúi đầu hướng về phía thiếu nữ: "Vâng tiểu thư!"

Tiêu Sơn vẫn cứ như vậy ngày ngày tu luyện. Hiện nay đã qua nửa tháng thực tế mẫu thân của hắn đã khỏi lại từ lâu chẳng qua là hắn khuyên mẫu thân nên ở nhà nhưng lúc này nàng đã tự mình rời giường muốn đến Tiêu gia phương thị tham gia công việc buôn bán. Tiêu Sơn cũng bất đắc dĩ cũng không có cách nào. Hắn chỉ điên cuồng vào tu luyện đánh tốt trụ cột cho thân thể mà thôi. Hàng ngày rèn luyện thân thể và linh hồn. Dùng thiên hà nguyên lực vận dụng thái dương chân hỏa để rèn luyện thân thể và linh hồn. Hắn cảm giác được thân thể của hắn ngày một trắng mịn hơn, cường tráng hơi, bề ngoài thư sinh nhưng ở bên trong là một thân hình tuyệt mỹ có thể mê đắm khá nhiều tâm của thiếu nữ nếu như họ thấy được.

Trong thời gian này hắn cũng học tập khá nhiều thứ giống như trận pháp thiên, tụ linh trận sơ cấp có chút thành công, chế phù thanh sảng phù, rất nhiều mấy loại khác. Một số loại phù rất hữu ích giống như giải độc phù có thể giải các bậc độc dược từ cấp thấp trở xuống, trị thương phù có thể làm liền lại ngay vết sẹo... Mấy loại chế phù này tuy vậy nhìn ngoài rất mạnh mẽ bất quá lại thập phần khuyết thiếu. Như giải độc phù thì cấp thấp còn kém hơn đan dược giải độc cấp thấp, trị thường phù có chút khác. Nó có thể làm liền lại vết thương ngay lập tức nhưng đáng tiếc nó trị ngoài da không phải nội thể, thứ hai là lần đầu tác dụng lớn nhưng nếu sử dụng liên tục hì tác dụng thập phần hư hữu. Chính xác có thể coi là tác dụng giảm dần chó đến vô dụng.

Ngoài ra còn cách bào chế độc đan, mê huyễn trận, có một số thứ bà Tiêu Sơn khá là thích ví dụ là thể chất thiên. Nó nói về đầy đủ các loại thể chất ví dụ như tuyệt âm thể chất, thể chất này nữ tử sẽ băng lãnh như sương, không thể tu luyện bất cứ công pháp nào ngoài một số công pháp đặc biệt nhưng mà tu luyện công pháp đặc biệt họ lại là ngày đi ngàn dặm đủ bóp chết mọi thiên tài. Có một loại thể chất khác cũng là như thế Mị cốt, trời sinh mị cốt nữ tử có khả năng thiên sịnh đoạt phách nam nhân, nữ tử mang loại thể chất này đối với tu luyện các loại công pháp khác cực chậm nhưng với loại mị công thì tốc độ cũng là ngày đi ngàn dặm. Hơn nữa mị cốt thể chất lại là một đối tượng song tu tuyệt hảo so với các thể chất âm hàn của nữ tử không kém... Các loại thể chất Tiêu Sơn đều thấy miêu tả một cách kỹ càng trong thể chất thiên. Hắn có thời gian đều nghiên cứu mấy loại này.

hay như bàng môn tả đạo thiên có ghi chép kết hợp với trận pháp thiên lại có một loại liên quan tới luyện chế linh thi mà Tiêu Sơn khá là thích. Sử dụng thân thể của người đã chết thông qua trận pháp kết hợp với nơi có chí khí năng lượng ngũ hành để đề luyện ra linh thi. thường thường cương thi bình thường sẽ phải ăn thịt người để sống sót nhưng ngũ hành linh thi lại khác hoàn toàn. Ngũ hành linh thi là con cưng của ngũ hành nguyên tố trong trời đất, chúng có thể tự có pháp môn tu luyện mà không cần người dạy bảo. Chúng hấp thu du ly năng lượng nguyên tố trong thế giới để tăng trưởng bản thân. Ngũ hành linh thi có được ưu điểm đó là hầu như miễn dịch với nguyên tố hệ đó, chính xác là nếu như tu luyện giả tu luyện hệ hỏa mà công kích hỏa linh thi thì không khác gì đưa bữa ăn cho nó cả. Nó hấp thu bất cứ loại năng lượng hỏa hệ nào. Nhưng điều đáng nói ở đây là ngũ hành linh thi khi tập hơp đủ ngũ hành linh thi sẽ tạo ra trong điệp sức mạnh nói chính xác là nó theo cấp độ bội ước đủ vượt hai giai ở mọi cấp độ.

Suy nghĩ một chút về phía ngũ hành linh thi vượt qua hai giai ở tu chân giới một chút. Thường thường cấp độ chênh lệch tiểu cảnh giới có thể dùng pháp bảo để bù đắp, khiêu chiến hai tiểu cảnh giới đã là thiên tài mà khiêu chiến một giai gọi là quái vật rồi. Nếu như khiêu chiến vượt qua hai giai đây cụ thể là ý gì. Nếu tập hợp năm ngũ hành linh thi ở cảnh giới sơ kỳ thì sẽ khiêu chiến vượt cấp ở cảnh giới sơ kỳ cách nhau hai giai, hơn nữa tỉ lệ còn vượt qua thắng năm thành, vượt qua ba thành ngang tài ngang sức, một thành có thể thua.

Tiêu Sơn suy nghĩ cực kỳ hứng thú về ngũ hành linh thi. Theo như đánh giá thì mấy loại tu chân giả rất sợ linh thi hội họp thế nên tiến hành diệt sát ngay khi gặp linh thi. Nếu đểchúng hợp lại để tạo thành ngũ hành linh thi... Cứ nghĩ cao hơn hai giai khiêu chiến thực lực. Riêng không biết ở đấu khí đại lục thế nào nhưng nếu như ở tu chân giới nếu có người tu luyện một hệ trong ngũ hành dù có cao thêm vài giai nữa thì ngũ hành linh cũng lập vu bất bại có thể làm đối phương hao tận chân nguyên mà chết!

Cách thứ hai luyện ngũ hành linh thi ngoại trừ điều kiện vẫn là tìm được nơi thỏa mãn là nơi ra đời linh thi ra thì có một biện pháp cũng không tính là tà ác trong việc sử dụng xác chết đó là sử dụng máu huyết của một đôi nam nữ. Hai người tình nguyện sử dụng máu huyết của bản thân để tạo ra một bản thể không có linh hồn sau đó dùng nó thay thế chế tạo linh thi. Cách này có lẽ là cách không có chút tà ác chút nào. Tiêu Sơn suy nghĩ một chút nếu như được có lẽ hắn dùng cách thứ hai chứ không dùng cách thứ nhất.

Linh thi đẳng cấp chia làm: cương thi, yêu thi, nhân thi, địa thi, thiên thi, vương thi, hoàng thi, đế thi, thánh thi. Đây là chín đẳng cấp của cương thi trong tu chân giới. Sau khi chúng bước vào độ kiếp tính là tiên thi rồi. Bất quá với đặp cấp rắc rối như thế này thôi thì Tiêu Sơn cũng biết là không ai biết đấu khí đại lục biết cương thi nếu như một ngày mấy con cương thi này xuất hiện cứ gọi là cấp một đến cấp chín cứ thế mà tính đi. Xét cho cùng thì đằng cấp của Tiêu Sơn tu luyện thiên hà quyết vô cùng dễ nhớ đều là từ mặt trời đến kế tới chín hành tinh có rắc rối như đấu khí đại lục và tu chân đâu cơ chứ. Nào là đấu giả, đấu sư, đại đấu sư, đấu linh này, đấu vương này.... đến cuối là đấu đế quả thực quá rắc rối mà. Cứ phân cấp một đến cấp chín cho giống đan dược có phải hơn không. Sau đó phụ gia đằng sau chín số nữa là được. Tiêu Sơn thầm ngẫm nghĩ như: "nhất tinh đấu giả thì cứ gọi là nhất đấu nhất tinh, tam tinh đấu sư thì cứ gọi nhị đấu tam tinh quá dễ hiểu a..."

Tiêu Sơn lắc lắc đầu bỏ qua ý nghĩ trong đầu hắn lại chìm vào trong tu luyện. Nếu như tinh thần có thể vừa liên tục tu luyện vừa đi lại như bình thường thi tốt giống như một tay vẽ hình vuông, một tay vẽ hình tròn vậy. Thực chất công pháp tu luyện của Thiên Hà quyết cũng không khó khăn. Nhập môn là một pháp quyết vận hành, tu luyện hấp thụ thiên địa nguyên khí ngoại giới là một loại pháp quyết vận hành riêng. Trong đó mỗi công pháp đột phá tầng lại là một loại riêng. Công pháp đột phá tầng gọi là kết tinh pháp quyết chia làm chín cấp bậc theo thứ từ đánh vào các cấp bậc: thủy tinh kỳ, kim tinh kỳ, địa cầu kỳ, hỏa tinh kỳ, mộc tinh kỳ, thổ tinh kỳ, thiên vương kỳ, hải vương kỳ và diêm vương kỳ. Tên pháp quyết được lấy chung là kết tinh.
Bình Luận (0)
Comment