Từ Chối Lời Cầu Hôn Của Ác Ma

Chương 34


Edit: NguyệtBeta: LyAnna chạy trốn nhanh như bay, khi đến cửa sau phủ Bá Tước, bước chân cô chậm lại.Nơi này cách xa nơi ở của Thánh Tử, nhưng vì pháp thuật gây ra động tĩnh rất lớn, hiện tại thủ vệ canh giữ cũng thò đầu vào thăm dò, vò đầu bứt tai vì tò mò.Thấy Anna đến gần, thủ vệ cũng có chút quen thuộc với cô trong một tháng qua hỏi: “Anna, rốt cuộc bên kia xảy ra chuyện gì vậy? Ồn ào thế.”“Thánh Tử đại nhân và Ulysses đại nhân đánh nhau rồi!” Anna mặt mũi tràn đầy kinh hoảng nói: “Tôi muốn đi tìm cha sứ Louis đến hòa giải!”Nghe Anna nói, mấy tên thủ vệ đều không kìm lòng được kinh hô thành tiếng.

Tuy họ rất tò mò, nhưng việc Anna phải làm quá khẩn cấp, bọn họ cũng không giữ cô lại hỏi nhiều, ngược lại thúc giục cô đi nhanh về nhanh, tránh cho hai vị đại nhân phá luôn cả phủ Bá Tước.Anna ra cửa sau, chạy thẳng đến hẻm Thạch Lựu.

Cô chạy đến phế tích tìm Didian trước, dùng một câu kể lại tình hình khẩn cấp trước mắt: “Cha sứ cho rằng tôi là ma nữ dụ dỗ Thánh Tử, tôi phải nhanh chóng chạy ra khỏi thành.”Didian kinh ngạc, ngay lập tức nói: “Tôi đi cùng cô.”Vết thương của anh ta đã đỡ nhiều, khoảng thời gian này nhờ Anna giúp đỡ mà anh ta có thể chậm rãi dưỡng thương, nếu cô đi rồi cũng sẽ không còn ai đưa đồ ăn thức uống cho anh ta nữa, Didian ở lại nơi này cũng không có gì ý nghĩa.Hơn nữa, làm sao anh ta có thể nhìn cô chạy trốn một mình?Tiếp theo Anna lại nói: “Tôi muốn đưa người nhà đi cùng… Chúng tôi sẽ làm liên lụy đến anh.”Didian lắc đầu: “Không vấn đề gì, chúng ta là bạn bè, sao lại coi là liên lụy được? Hơn nữa ai liên lụy ai còn chưa chắc.”Anna cười cười, cô gặp được nhiều người như vậy, chỉ có Didian đáng tin nhất.“Được, vậy anh mau chuẩn bị đi, tôi đi tìm người nhà tôi!” Thời gian cấp bách, Anna không có nhiều thời gian thương xuân bi thu (*), vội vàng chạy về nhà mình.(*) Là một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là shāng chūn bēi qiū, có nghĩa là cảm xúc buồn bã do sự thay đổi của mùa và cảnh vật.

Nó thường được sử dụng để mô tả tình cảm.Trong nhà vô cùng yên tĩnh, thấy Anna về nhà, Adele và Evan đều chạy lại, mỗi đứa ôm lấy một bên chân Anna.Anna vội vàng khom lưng kéo hai đứa ra: “Chị có việc gấp, các em để chị đi cái đã.”Cô thoát khỏi hai đứa nhỏ sau đó chạy vào phòng ngủ của Ivan và Gay, Gay đang làm thủ công, nhìn thấy Anna trở về vào ban ngày, trên mặt bà lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anna, con làm sao vậy?”“Mẹ, không còn kịp rồi, con nói đơn giản một chút với mẹ!” Anna nói cực nhanh: “Chắc mẹ cũng biết con vẫn luôn chăm sóc Thánh Tử, hôm nay cha sứ Louis cho rằng con là ma nữ dụ dỗ Thánh Tử sa đọa, muốn giết con! Mẹ mau đi tìm cha, chúng ta cùng nhau chạy trốn!”Nghe Anna nói trên mặt Gay ngập tràn khiếp sợ, bà hơi chần chờ: “Anna, có phải có hiểu lầm gì không? Sao con có thể là ma nữ được?”Anna nói: “Mẹ, cả mẹ và con đều biết con không phải, nhưng cha sứ Louis không tin, thời gian không còn nhiều, chúng ta nhanh chạy thôi!”Gay chưa từng nghĩ, có một ngày bà đang làm thủ công kiếm sống trong nhà mình, con gái bà sẽ chạy về nhà nói bọn họ phải chạy trốn khỏi nơi gia đình họ đã sinh sống nhiều năm.Sau khi bị Anna kéo đi hai bước, Gay giữ chặt Anna nói: “Anna, Nữ thần sẽ không tổn thương tín đồ thành kính.

Con không phải ma nữ, Nữ thần sẽ trả lại trong sạch cho con.”Gay đã ở đây nhiều năm như vậy, bỗng nhiên bắt bà chạy trốn, sao bà có thể tiếp nhận được? Bà không giống Anna, cô đã suy tính kĩ càng sau khi bị Ác Ma theo dõi.Hơn nữa, bà là tín đồ thành kính, bà tin tưởng Nữ thần sẽ trả lại trong sạch cho Anna, vì vậy Gay không muốn rời đi.Bước chân Anna dừng lại, cô quay đầu nói với Gay: “Mẹ, Nữ thần căn bản không tồn tại, làm sao chứng minh trong sạch của con? Thánh Tử vì con mà đánh nhau với cha sứ, cha sứ sao có thể tin con không phải ma nữ!”“Anna, sao con có thể nói ra những lời như vậy? Sao con có thể khinh nhờn Nữ thần!” Gay không dám tin nhìn Anna, rõ ràng trước kia Anna chưa từng biểu hiện suy nghĩ đáng sợ như vậy!Anna nhìn vẻ mặt Gay, hiểu rõ bản thân không thể thuyết phục bà đi cùng mình.Cả nhà cô đều là tín đồ thành kính, chỉ có cô là dị giáo.Ivan và Gay là cha mẹ tốt, nhưng trong lòng bọn họ, địa vị của Nữ thần càng trọng hơn.“Mẹ, cho dù con ở lại sẽ chết, mẹ cũng muốn con ở lại tiếp nhận phán quyết của Nữ thần sao?” Vành mắt Anna đỏ lên hỏi Gay.Gay ngẩn người nhìn Anna, lẩm bẩm nói: “Nữ thần nhân từ, người sẽ bảo vệ mỗi một tín đồ thành kính như chúng ta…”Anna bỗng nhiên cầm lấy bình gốm trên bàn, đập vào trán của Gay.Bình gốm vỡ nát, Gay kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, Adele và Evan trốn ở một góc xem Anna và Gay cãi nhau, chúng không biết đã xảy ra chuyện gì, cả hai đều sợ tới mức òa khóc to.Bởi vì Anna đã khống chế lực đạo, máu chảy trên trán Gay không nhiều, Anna chỉ nhìn thoáng qua liền đi về phòng ngủ của mình, ngoài hai bộ quần áo, cô mang toàn bộ tiền tiết kiệm của mình ra.Sau đó, cô mở lòng bàn tay, tưởng tượng ra mạch ngưng tụ, lòng bàn tay bùng lên ngọn lửa nho nhỏ.

Cô dùng ngọn lửa thiêu chăn đệm của mình, nhìn ngọn lửa nhanh chóng lan ra, rồi mới bước ra khỏi phòng ngủ.Nghĩ đến lần đầu tiên cô sử dụng pháp thuật trong tình huống thực tế lại là phóng hỏa nhà của mình, Anna không nhịn được cười khổ.Khi Anna ra ngoài, Gay vẫn còn còn choáng váng quỳ rạp trên mặt đất, Adele và Evan vây quanh bà khóc thút thít.Nhìn thấy cô đi ra, Evan chạy lại, nắm tay nhỏ đánh vào đùi Anna, vừa khóc vừa kêu: “Anna, hư!”Anna cầm nắm tay Evan, mang cậu bé đẩy cho Adele, Adele giống Evan, ánh mắt nhìn cô đầy xa lạ và mờ mịt.Anna đỡ Gay dậy, đỡ bà đang mơ mơ màng màng đi ra ngoài.

Giờ này đa số người ở hẻm Thạch Lựu đều đi làm, bên ngoài không có ai.Anna đặt Gay trên mặt đất, đặt ba đồng vàng cô tích cóp được trong lòng bà, rơi nước mắt nói bên tai bà: “Mẹ, số tiền này là thiếu gia Parish lặng lẽ cho con, không ai biết cả, mẹ cất kỹ đừng để người khác lấy mất.

Thật xin lỗi, con cần phải làm vậy thì bọn họ mới tin chúng ta không cùng một hội.


Sau khi nhà bị cháy, mọi người hãy tìm một nơi không ai quen biết để ở.

Nếu có cơ hội, say này nhất định con sẽ trở về gặp mọi người, con xin hứa.”Nhìn Adele và Evan đã đi theo ra ngoài, trong phòng cũng có khói thoát ra, Anna hung dữ nói với Adele: “Adele, không được gọi người tới dập tắt lửa, biết chưa!”Anna biết Adele là một cô bé thông minh, cô cố ý nói như vậy để nhắc nhở Adele đi tìm người tới cứu hoả, cũng không thể để những nhà xung quanh bị ảnh hưởng.Sau đó, Anna rời đi không hề quay đầu lại.Thực ra ngay từ đầu cô đã biết, muốn dẫn mọi người trong nhà cô cùng nhau chạy trốn là không thực tế, mang theo cả gia đình không thể trốn thoát được.Nhưng sao cô có thể mặc kệ bọn họ chạy trốn một mình?Dù chỉ là hy vọng xa vời, cô cũng muốn thử xem.Nhưng phản ứng của Gay đã làm cô tỉnh táo lại từ trong ảo tưởng.

Thay vì mang theo bọn họ đi trên con đường nguy hiểm không có tương lai, không bằng vạch rõ giới hạn với bọn họ, để cho bọn họ bình an sống sót.Cho nên, cô cố ý đánh Gay bị thương, lại còn đốt nhà, cô muốn cho người của giáo đình biết, cô và người nhà không cùng một bọn.

Một khi cô chạy thoát, Hẻm Thạch Lựu chắc chắn sẽ có đồn đãi vớ vẩn, do đó, người nhà cô không có chỗ ở sẽ chuyển đến nơi khác.

Đây mới là lựa chọn tốt nhất.Anna quay lại nhìn đống lửa, Didian không thấy người nhà đi sau Anna, hơn nữa thấy đôi mắt cô đỏ ửng, anh ta nhanh chóng hiểu mọi chuyện.“Bọn họ không đi, chúng ta đi nhanh thôi.” Anna nói, kéo dài thời gian làm cô rất sốt ruột.Didian cũng không phải người lằng nhằng, anh ta dùng mũ trùm che khuất gương mặt.

Nhìn cực kỳ bắt mắt, nhưng không có cách nào, nếu anh ta tháo mũ trùm trên đầu xuống, ám văn trên mặt càng bắt mắt.Hai người chỉ đi đường nhỏ hẻo lánh, rất nhanh đã đến cửa thành.Sau khi Anna xuyên qua, cô chưa bao giờ đến nơi này.

Cô và Didian quan sát trong chốc lát, thấy binh lính thủ vệ cửa thành chỉ lười biếng dựa vào cổng thành, dân thường ra vào cũng lười nhìn, hai người mới yên tâm.Nhưng vì để đảm bảo, cô bắt Didian còng lưng như một ông lão, dạy anh ta vừa đi vừa ho khan, cô thì đỡ cánh tay anh ta, giả làm cháu gái của ông lão.Vậy mới giải thích được vì sao anh ta phải mặc quần áo che kín người như vậy - bởi vì mắc bệnh, mà người bình thường luôn có tâm lí e sợ với người mắc bệnh.


Ở thế giới này, đa phần mắc bệnh tương đương với bị phán tử hình, ai cũng không muốn xui xẻo bị lây bệnh.Vì thế, cả đường Anna đỡ Didian ra ngoài thành, xung quanh họ trống không, mọi người đều tránh xa hai người.Anna nghĩ, chuyện ở phủ Bá Tước có lẽ còn chưa kết thúc nên hiện tại mới không có động tĩnh gì.Bọn họ nhất định có thể chạy thoát!Hai người an toàn rời khỏi Lam Thạch thành.

Đối với Anna, khung cảnh bên ngoài Lam Thạch thành hoàn toàn xa lạ.Mà Didian là chạy trốn tới Lam Thạch thành, nên anh ta quen thuộc hoàn cảnh xung quanh hơn Anna nhiều.Lúc đầu hai người không nói gì, chỉ mải miết chạy.

Cách Lam Thạch thành gần nhất có rải rác vài thôn xóm, đi một mạch xa đến vài dặm, tiến vào một mảnh rừng, hai người mới tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.“Didian, tôi hoàn toàn không hiểu biết về thế giới bên ngoài Lam Thạch thành, anh có thể nói qua tình hình cho tôi không?” Hai người ngồi xuống một gốc cây, đôi mắt Anna lúc này đã không còn phiếm hồng: “Ví dụ như, nên chạy trốn đến nơi nào, anh có ý tưởng gì không?”Trước mắt, Anna chỉ biết khu vực bên ngoài Lam Thạch thành này thuộc công quốc Ingrid, gần đây có một thành phố có hiệp hội pháp sư là Lục Tùng thành.

Môi trường bên ngoài thành có thể còn có ma thú, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy, ma thú hình như không tấn công vào trong thành.“Tôi và sư phụ đã giao hẹn, nếu lạc nhau, chúng tôi sẽ tụ họp ở ngoài thôn nhỏ cách Hắc Vũ thành mười dặm Anh.” Didian nói: “Nếu đi bộ, có lẽ sẽ mất khoảng một tháng.”Didian nói xong, anh ta vẽ lên mặt đất một sơ đồ đơn giản.

Lấy trụ sở giáo đình làm trung tâm, công quốc Ingrid ở phía nam của trụ sở giáo đình, Lam Thạch thành thuộc phía nam, nằm ở Tây Nam công quốc Ingrid, cách biên giới không xa.Mà Hắc Vũ thành ở phía Tây của Lam Thạch thành, là một lãnh địa của công quốc Frans.

Hai công quốc này gần nhau, phong tục tập quán của người dân không khác biệt lắm, mà hiệp hội pháp sư ở các địa phương đều giống nhau, còn như giáo đình ở địa phương, thì đều là từ trụ sở giáo đình phái tới.Anna rời khỏi Lam Thạch thành thì là người cô độc, không chốn để đi, chỉ có thể Didian đi đâu cô đi đó.“Didian, về sau tôi sẽ đi theo anh và sư phụ anh được không?” Anna hỏi.Ai ngờ Didian lại do dự một lát mới nói: “Anna, tôi và sư phụ ngày đêm trốn đông trốn tây, hoàn cảnh không hề tốt.

Chúng tôi đều là thể chất thuần ám, không có lựa chọn nào khác, nhưng cô không giống vậy, ít nhất cô là nguyên tố hoá, cô có thể quang minh chính đại tiến vào hiệp hội pháp sư để học tập.

Đến công quốc Frans, cha sứ Lam Thạch thành không đuổi xa được như vậy.”Anna lộ vẻ thất vọng, nhưng Didian là bạn của cô, cô không muốn làm anh ta khó xử.


Ngẫm lại cũng phải, cô mới là pháp sư học đồ, Didian là pháp sư tam tinh, sư phụ anh ta khẳng định càng lợi hại hơn, nếu cô đi theo bọn họ thì khác gì liên lụy bọn họ.Didian nhìn biểu cảm của Anna, vội vàng giải thích nói: “Anna, không phải tôi ghét bỏ cô…”Anh ta nhanh tay lấy ra một cái cái túi nhỏ, đưa cho Anna, anh không nhìn cô mà thấp giọng nói nhanh: “Chỗ này là mười lăm đồng vàng… Đến lúc đó cô có thể đến hiệp hội pháp sư kiểm tra nguyên tố để gia nhập, những đồng vàng này không đủ để cô tiếp tục học tập, nhưng lấy thiên phú của cô, nhất định sẽ tìm được một sư phụ tốt ở hiệp hội pháp sư, sư phụ cô sẽ giúp đỡ cô.”Nghe Didian nói, lại nhìn cái túi nhỏ trong tay anh ta, Anna nhận lấy, lấy từ trong túi ra sáu đồng vàng, còn lại trả lại cho anh ta.Tuy đại đa số pháp sư đều rất có tiền, nhưng pháp sư sa đọa phải trốn chạy khắp nơi lại khác.

Cái túi này cô nhìn rất quen, cô nghĩ Didian chỉ còn từng này tiền, đương nhiên cô không thể lấy tất cả.“Sáu đồng vàng này xem như tôi mượn anh, sau này anh nhất định phải tới tìm tôi để lấy lại.” Anna cười cười với Didian.Sau này phải một người một mình cũng không sao, cô cũng không phải một cô nhóc 17 tuổi.

Trước kia tốt nghiệp đại học rồi cô đã lập tức ở bên ngoài một mình, sớm đã thành thói quen rồi.Chẳng qua chỉ trở lại trạng thái khi cô ở hiện đại mà thôi, cô có thể chấp nhận được.

Nhưng trước đó, cô vẫn có thể đồng hành cùng Didian một thời gian.Hơn nữa, ai biết Ác Ma kia sẽ thế nào? Nói không chừng hắn sẽ đuổi theo, sẽ tìm được cô, đến lúc đó cô muốn cô đơn còn không được…Thấy Anna dễ dàng chấp nhận cách nghĩ của mình, Didian cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng có chút mất mát.Thực ra anh ta rất rõ ràng, Anna là người cực kỳ độc lập, anh ta cảm thấy cho dù ném cô đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cô cũng có thể sống tốt.

Cho nên, sau khi cân nhắc kỹ, anh ta mới quyết định không cho cô đi theo anh và sư phụ chịu khổ, mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi.Tuy anh ta luyến tiếc cô, nhưng anh ta không thể ích kỷ được.

Với thiên phú của cô, học tập ở hiệp hội pháp sư, được sư phụ tốt làm chỗ dựa, sau này có đường đời rộng mở.

Đó mới là tương lai cô nên có.Didian cười gật đầu: “Được, nhất định tôi sẽ đến tìm cô.

Đến lúc đó, không chừng cô đã trở thành thiên tài pháp sư nhà nhà đều biết mất rồi.”Anna nở một nụ cười chân thành sáng lạn, cô lạc quan nói: “Tôi cũng thấy như vậy! Đến lúc đó anh tới tìm tôi, tôi che chở anh, ở địa bàn của tôi, không ai có thể động vào anh.”“Được, giao hẹn như vậy!” Didian sang sảng cười to.Sau khi cười xong, Anna vẫn nhịn không được nhớ tới người nhà mình, cô còn chưa kịp nói với Didian cô đã làm gì.

Cô tường thuật đơn giản mọi chuyện rồi hỏi Didian: “Bên phía giáo đình sẽ tha cho người nhà tôi sao?”Didian kinh ngạc cảm thán Anna thật quả quyết, anh ta suy nghĩ rồi nói: “Hiện tại việc bắt ma nữ không nghiêm trọng như vài thập niên trước nữa, thật ra cô không hề gây họa cho người nhà.


Ba mẹ cô đều là tín đồ thành kính, cô để cha sứ nghĩ rằng mẹ cô vì ngăn cản cô mà bị thương, cô lại đốt nhà mình, tôi nghĩ giáo đình chẳng những không động tới người nhà cô mà còn sẽ khen ngợi đối với bọn họ.”Anna nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần người nhà cô không sao là tốt rồi.Tương lai bọn họ còn có thể gặp lại mà.

Chỉ cần cô trở thành pháp sư vĩ đại, cha sứ Louis sao có lá gan chỉ vào cô mắng chửi? Chỉ cần cô còn sống, cô và người nhà, nhất định còn có ngày đoàn tụ.Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Anna được gỡ xuống, cô bắt đầu thăm dò chuyện về thế giới này.Didian đương nhiên không chút che giấu.Ở dưới tàng cây to phía Bắc cách hai người đang vui vẻ trò chuyện 10 mét, Rotgar đang đứng trên thân cây, lạnh lùng nhìn hai người buôn dưa lê vui vẻ với nhau.A, thú vị, đúng là hắn đã xem thường người phụ nữ Anna giảo hoạt kia rồi!Vài giờ trước.Sau khi bị Anna nhờ giúp đỡ và hứa hẹn, Rotgar liền mang theo tâm trạng vui sướng sắp đạt được mục đích tiến về phía đám người Louis.Nhưng vốn dĩ tinh thần lực của Thánh Tử đã bị hao tổn, vất vả khôi phục một chút lại đánh một trận với Ulysses, hắn vừa mới đi được vài bước liền chịu không được lung lay ngã xuống.Hắn áp chế cảm giác khó chịu muốn nôn mửa trong người, nhướng mày nhìn đám người Louis vì tình trạng của hắn mà trở nên tràn ngập ý chí chiến đấu, trào phúng cười: “Thế nào, cho rằng ta bị thương, đám kiến như các ngươi sẽ có cơ hội thắng?”Rotgar nâng tay phải lên, bạch quang chậm rãi hội tụ ở lòng bàn tay hắn, bỗng nhiên hắn nhếch miệng cười, phóng tới Louis.Cha sứ Louis vội vàng bắt lấy pháp trượng giống với mặt dây chuyền của Thánh Tử của mình, khó khăn ngăn cản công kích Rotgar đã đến trước mặt.“Ngài Victor, mong ngài hãy tỉnh táo lại, ngài thế này là phản bội Nữ thần!” Cha sứ Louis còn chưa từ bỏ khuyên bảo.Rotgar đương nhiên sẽ không để ý tới mấy lời này, một bàn tay hắn ngăn cản công kích, hắn sớm có chuẩn bị, một cái tay khác hắn đột nhiên từ dưới đánh vào xương sườn cha sứ Louis, cha sứ Louis lập tức kêu thảm.

Vết bỏng do nguyên tố quang gây ra không đùa được đâu.Khi Rotgar định trực tiếp vặn gãy cổ cha sứ Louis, phía sau có tiếng gió sắc bén cấp tốc tới gần, hắn bỏ qua Louis, nhảy sang một bên.

Ulysses ban đầu bị hắn đánh ngã thế mà đã đứng lên, công kích vừa rồi chính là từ Ulysses.Trước đó Rotgar không giết Ulysses, vì hắn cho rằng mình vẫn muốn ở lại phủ Bá Tước mấy ngày, để tránh phiền toái nên hắn không ra tay.Nhưng hiện tại, lời hứa của Anna ở trước mắt, hắn có giết vài người cũng không sao cả.Còn việc giải quyết hậu quả sau khi giết người? Đương nhiên hắn chẳng quan tâm, mà Anna…Rotgar đột nhiên dừng lại, lại cẩn thận nhìn chung quanh.Anna đâu?Trong đầu Rotgar nghĩ, sau khi Anna khẩn thiết cầu xin, chắc hẳn sẽ đứng ở bên sân nhìn hắn, chờ đợi hắn giết hết những người này rồi hoàn thành lời hứa với hắn.Sau đó, hắn có thể nhận được câu trả lời đồng ý với lời cầu hôn của hắn từ cô, hoàn thành mục tiêu.Nhưng hiện tại, Anna bay màu!Khi Rotgar vội vàng tìm hình bóng Anna, Ulysses cũng không bỏ lỡ cơ hội, lưỡi dao gió sắc bến lướt qua cánh tay Rotgar mang theo dòng máu đỏ tươi, đánh thức hắn khỏi những suy nghĩ.Rotgar nhìn về phía Ulysses, vẻ mặt lạnh lẽo.Trước mắt tạm gác lại chuyện của Anna, những lúc thế này cô thật sự nhát gan, chắc là tìm chỗ nào đó trốn rồi, chờ hắn giết hết tất cả những người này rồi lại đi tìm Anna cũng không muộn.Nhưng mà, vào lúc Rotgar dự định phản kích không lưu tình, đột nhiên hắn cảm thấy việc khống chế thân thể gặp cản trở.Hắn muốn nâng tay phải lên, tay phải lại sừng sững bất động.Rotgar ngoài ý muốn nhíu mày, không ngờ Victor lại có thể phản kháng?Bình thường năng lực bám vào người của hắn có ảnh hưởng rất lớn bởi sức mạnh tinh thần của người bị bám vào.

Thời kỳ hưng thịnh của Victor, hắn rất khó bám vào Victor.Mà hiện tại, không biết cái gì kích thích tới Victor, Victor bắt đầu phản kháng.Vốn dĩ Rotgar không thích ở trong thân thể này, sau khi Victor bắt đầu phản kháng, cảm xúc phiền chán của hắn càng nghiêm trọng.Nhưng tạm thời hắn còn không định rời đi, hắn còn chờ Anna thực hiện lời hứa, cô chỉ hứa với Thánh Tử, nếu hắn đổi thân thể, lời hứa của cô sẽ không còn hữu hiệu nữa.Nhưng mà, năng lực của Victor vượt qua dự đoán của Rotgar, cũng ảnh hưởng rất lớn tới khả năng hành động của hắn.Ulysses và cha sứ Louis rất nhanh phát hiện hắn đã “Suy nhược”, thế công càng mạnh mẽ.Sau khi bị thương nhẹ, kiên nhẫn của Rotgar đã tới cực điểm, hơn nữa ý thức phản kháng mãnh liệt của Victor khiến hắn không thể làm lơ được nữa.Lại liếc một vòng cũng không thấy tung tích của Anna, thân thể Victor đứng yên, một thân ảnh màu đen chậm rãi thoát ra từ trên người Thánh Tử.Biến cố quỷ dị bất thình lình làm mọi người sợ đến ngây dại.Tại lúc cha sứ Louis và Ulysses chiến đấu với Rotgar, bao gồm cả hai chủ nhân của phủ Bá tước, Bá Tước Wilson và Parish đều nhanh chóng chạy đi trốn, bí mật quan sát trận chiến này.

Cảnh tượng kinh dị đập vào mắt khiến bọn họ trừng lớn hai mắt, trong lòng xuất hiện nỗi sợ hãi vô hình.Sau khi Rotgar bay ra từ trong thân thể Victor, Victor liền ngã trên mặt đất.

Hắn cũng không nhìn lại thân thể rách nát kia, mở rộng đôi cánh lớn, chậm rãi bay lên giữa không trung.“Ngươi là…… Ác Ma!” Cha sứ Louis che lại xương sườn đau đớn không chịu nổi kinh hô, trên mặt là sợ hãi và kinh ngạc.Rotgar lười phản ứng Louis, hắn tìm kiếm khắp nơi bóng dáng Anna.Rốt cuộc hắn đã nhận ra có gì đó không thích hợp.Anna đâu?Trong nháy mắt Rotgar nghĩ tới một khả năng.Hắn bay lên cao rồi càng cao hơn, thu toàn bộ phủ Bá Tước vào trong tầm mắt, nhưng cũng không tìm thấy tung tích của Anna như cũ.Vậy mà cô lại chạy! (Vợ lại dám chạy á)Lúc này Rotgar còn nghĩ Anna vì sợ quá mà chạy, hắn bay trên bầu trời Lam Thạch thành, rất nhanh tìm được vị trí hẻm Thạch Lựu.Sau đó hắn nhìn thấy, Anna và một người đàn ông trùm kín toàn thân rời khỏi hẻm Thạch Lựu, hướng tới cửa thành mà đi.Ban đầu Rotgar còn nghi ngờ, nhưng sau đó là cơn giận to lớn bao phủ hắn.Hắn đột nhiên hiểu ra, tất cả những gì Anna thể hiện trước mặt hắn, có thể đều là giả! Thế mà cô lại giấu đàn ông trong nhà, giờ còn cùng tên kia bỏ trốn!Trước khi bỏ trốn, cô còn dùng hắn như tấm chắn giúp cô tranh thủ thời gian!Rotgar không biết mình phải kiềm chế thế nào mới không bùng phát cơn giận giết Anna ngay tại chỗ, hắn đi theo bọn họ cả một đường, nhìn bọn họ cầm tay ra khỏi thành, đi rất xa mới dừng lại nghỉ ngơi trong rừng.Mà sau khi nghe đối thoại của hai người lọt vào tai, Rotgar bình tĩnh phát hiện ra mình vẫn luôn hiểu lầm Anna, cũng hoàn toàn coi nhẹ cô.Tất cả những biểu hiện của cô ở trước mặt hắn không phải dáng vẻ thực sự của cô, nhưng cô cũng không như những gì hắn nghĩ.Cô hoàn toàn lừa hắn, khiến hắn cho rằng cô là kẻ xảo trá ái mộ hư vinh, rất có dã tâm, muốn thượng vị.

Nhưng thực tế, cô dám ở dưới mí mắt hắn trộm học pháp thuật.Nhìn nụ cười rực rỡ Anna chưa bao giờ lộ ra trước mặt hắn, Rotgar chỉ cảm thấy lửa giận mãnh liệt thiêu đốt lồng ngực.Tốt, rất tốt!Lời con beta: Đội vợ lên đầu trường sinh bất tử anh ơi, đừng dại dột kẻo bị chị nhà đuổi ra ngủ sofa đó :)).

Bình Luận (0)
Comment