[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 2 - Trường Tịch Liêu

Chương 5

Vệ Linh Phong đương nhiên không biết, hắn cơ bản không hiểu Bách Lý Hàn Băng đang nói gì.

“Ngươi nói cái gì?”, hắn ngây ngô hỏi.

“Ta luôn lo lắng cho ngươi!”, Bách Lý Hàn Băng cau mày, giữa hai đầu lông mày dường như còn mang sự oán trách:”Nhìn ngươi gầy như thế này, không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ ở bên ngoài!”

Khóe môi Vệ Linh Phong giựt giựt, nhưng không thể nói nên lời.

“Như Tuyên, có phải ngươi…vẫn còn giận ta?”, Bách Lý Hàn Băng thận trọng hỏi.

“Giận?”, Vệ Linh Phong lẩm bẩm mấy lần, hỏi lại:”Ta giận sao? Giận cái gì?”

“Như Tuyên, ngươi đừng giận!”, trên mặt Bách Lý Hàn Băng lộ vẻ lấy lòng:”Là ta không tốt, ta không nên đuổi ngươi đi, ngươi tha thứ cho ta lần này được không?”

Đuổi đi? Không phải vờ xem như cương thi lấy ra từ trong quan tài chứ?

“Bách Lý Hàn Băng, ngươi đang kể chuyện hài phải không?”, Vệ Linh Phong miễn cưỡng nhếch môi:”Thật nực cười…”

Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì? Tại sao lại có thể nói như vậy?

“Bách Lý Hàn Băng, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?”, Vệ Linh Phong không biết nên khóc hay cười, dứt khoát nhắm mắt không nhìn y nữa.

“Nếu chỉ dùng một câu tha thứ hay không tha thứ là có thể hóa giải tất cả, vậy ta chạy đến chân trời không nguyện hồi tưởng lại mọi chuyện trong suốt mười năm…là vì cái gì?”

“Như Tuyên.”

“Được! Nếu ngươi vẫn kiên trì.”, Vệ Linh Phong thở hắt ra, sau đó nói với y:”Bách Lý Hàn Băng, bất luận ngươi muốn ta tha thứ cái gì, ta đều tha thứ! Như vậy là được rồi!”

Bách Lý Hàn Băng nhìn hắn một lúc, mới thấp giọng nói:”Như Tuyên, không phải ta muốn bức ngươi, ta hy vọng có thể như trước kia…”

“Ngươi hy vọng? Vậy ngươi biết ta hy vọng gì không?”

Vệ Linh Phong không muốn dây dưa vấn đề khiến hắn không được thoải mái thêm nữa:”Nếu ngươi thật muốn hóa giải tất cả khúc mắc trong lòng mọi người, vậy ngươi nên quên hết những gì liên quan đến ta đi!”

“Quên đi? Sao có thể…”

“Cũng không khó lắm đâu! Trong mười năm này, trước khi Cố Vũ Lan xuất hiện, số lần ta nhớ ngươi có thể đếm trên đầu ngón tay.”, Vệ Linh Phong vẫn không mở mắt ra.

“Bách Lý Hàn Băng, ngươi quên Như Tuyên, quên Thiên hoa ngưng tuyết, quên cả Dược độc ký thiên, quên hết những chuyện đó đi!”

“Ngươi nói cái gì?”, lần này đến phiên Bách Lý Hàn Băng hỏi lại.

“Ngươi đừng nói những lời khiến ta khó xử nữa được không?”, Vệ Linh Phong cắn răng:”Rốt cuộc ngươi hận ta đến mức nào? Thời gian mười năm không đủ để ngươi quên được hay sao?”

“Sao ta lại hận ngươi? Ngươi là…”

“Là đồ nhi mà ngươi thương yêu nhất?”, Vệ Linh Phong cười tiếp lời:”Với ngươi và ta, chuyện này không phải đã xưa quá rồi sao? Lại nói chẳng qua chỉ là những lời thừa thải vô ích, sao cứ phải lặp đi lặp lại?”

“Như Tuyên, ta thấy ngươi từ nhỏ đến lớn, không lẽ…”

“Đúng! Ngươi thấy ta từ nhỏ đến lớn, ngươi thật sự rất xem trọng ta, nhưng không phải ngươi cũng thấy những người khác trưởng thành đó sao, bọn họ không quan trọng hơn với ngươi?”, Vệ Linh Phong cơ bản không để y nói hết:”Mười năm trước, khi ngươi không hề đưa tay bắt lấy ngọc khấu đó, ta liền hiểu tất cả đã kết thúc rồi.”

Bách Lý Hàn Băng cơ hồ bị hắn nói trúng tâm tư, qua hồi lâu cũng không lên tiếng.

“Ngọc khấu…”, một lúc sau, y mới khẽ thở dài.

“Giải huyệt cho ta.”, Vệ Linh Phong thản nhiên yêu cầu:”Bất luận ngươi làm gì cũng không thể thay đổi được nữa.”

“Ngọc khấu mà ngươi nói, có phải là ngọc khấu ngươi đưa cho ta khi trở về lần trước?”, Bách Lý Hàn Băng vừa nói vừa lấy ra vật tương tự từ trong ngực áo:”Ta đã bất cẩn làm vỡ một con, nhưng vẫn còn một con nguyên vẹn!”

Vệ Linh Phong vừa nghe thấy đã chấn động toàn thân, bất giác nhìn qua.

Hồ điệp ngọc khấu nhẹ nhàng nằm trong lòng bàn tay của Bách Lý Hàn Băng, bề mặt của ngọc sáng bóng lạ thường, hiển nhiên luôn được người khác thường xuyên lau chùi. Lẽ nào Bách Lý Hàn Băng luôn giữ ngọc khấu này bên mình?

Vệ Linh Phong vừa mới nghĩ thế đã bị câu nói tiếp theo của Bách Lý Hàn Băng dọa đến ngây dại.

“Ngươi đi được không bao lâu, ta đã nghĩ thông rồi. Tử Doanh thích ngươi, kì thực ta cũng có lỗi.”, Bách Lý Hàn Băng nắm lấy tay hắn:”Ngươi đừng trách ta nữa, theo ta về Băng Sương thành đi!”

“Bách Lý Hàn Băng, ngươi nói cái gì?”

Tim Vệ Linh Phong đập nhanh, cảm thấy có gì đó không đúng:”Là chuyện từ lúc nào rồi, hiện tại còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Thời gian đúng là đã lâu lắm rồi, nhưng không phải ngươi vẫn còn ghi hận chuyện đó?”, Bách Lý Hàn Băng cau mày:”Ngươi trách ta ép ngươi rời khỏi Băng Sương thành, luôn trốn tránh để ta không tìm được ngươi. Những năm này ta luôn hối hận vì những gì đã làm lúc đầu..”

Vệ Linh Phong bị dọa không nhẹ, Bách Lý Hàn Băng thấy sắc mặt hắn khó coi, vội vàng giải huyệt đạo cho hắn.

Vệ Linh Phong vừa có thể cử động, lập tức thoát khỏi Bách Lý Hàn Băng, thối lui khỏi chiếc cầu xuống con đường đá xanh.

“Rốt cuộc ngươi đang nói gì?”, ánh mắt hắn đầy phòng bị nhìn Bách Lý Hàn Băng:”Bách Lý Hàn Băng, ngươi đang giở trò bịp bợm gì đó, ta biết ngươi đang hận ta…”

“Ta hận ngươi?”, hàng lông mày của Bách Lý Hàn Băng càng ngày càng nhíu chặt:”Như Tuyên, ngươi sao vậy? Tại sao luôn cho rằng ta hận ngươi? Ta có thể hận ngươi sao? Dù ta đuổi ngươi đi, cũng chỉ vì không biết nên xử lý như thế nào để tốt hơn, Tử Doanh chung quy vẫn là thê tử của ta, ngươi lại là đồ nhi mà ta thương yêu…”

“Đợi đã!”, Vệ Linh Phong lại lùi bước:”Bách Lý Hàn Băng, ngươi nói ta biết, chuyện này liên quan gì đến Cố Tử Doanh?”

“Nàng mắc bệnh cấp tính, vài năm trước đã qua đời rồi…”, Bách Lý Hàn Băng thở dài:”Là ta không chăm sóc nàng ấy thật tốt.”

“Bệnh cấp tính?”, Vệ Linh Phong càng nghe càng không hiểu y đang nói gì, chỉ có thể mở to mắt nghẹn lời nhìn y:”Bệnh cấp tính là thế nào, nàng ta rõ ràng là…”

“Đừng nói nữa, vừa nhắc đến ta liền thấy khó chịu.”, Bách Lý Hàn Băng lại thở dài:”Người đã chết rồi, kẻ còn sống như chúng ta nên nhìn thoáng một chút.”

Không khí nặng nề không kéo dài lâu, nụ cười ôn nhu nuông chiều lại xuất hiện trên gương mặt của Bách Lý Hàn Băng. Chỉ tiếc rằng Vệ Linh Phong bị y dọa đến trước mắt đều biến thành màu đen, trong đầu vang vọng tiếng ong ong, không biết nên phản ứng như thế nào.

“Như Tuyên, ngươi sao rồi?”, Bách Lý Hàn Băng muốn đến đỡ nhưng sợ hắn nổi giận, do dự cả nửa buổi cũng không dám đến gần.

Nhưng Vệ Linh Phong đã tiếp cận, đưa tay ấn vào mạch môn của y, hồi lâu sau mặt biến sắc mới buông ra.

“Gần đây ngươi luyện công…có cảm thấy chỗ nào khác thường không?”, Vệ Linh Phong hỏi không chắc chắn lắm.

Mặc cho hắn cẩn thận phân biệt như thế nào, mạch tượng dưới ngón tay vẫn trầm ổn, không hề có biểu hiện rối loạn.

“Không có!”, Bách Lý Hàn Băng lắc đầu:”Sao lại hỏi vậy?”

“Đúng rồi! Võ công của y cao hơn trước nhiều.”

Vệ Linh Phong không đoái hoài đến y, tự nói với mình:”Nếu nói không phải vì luyện võ xảy ra sự cố, vậy là do nguyên nhân gì? Hay là y….lại đang gạt ta?”

Đúng rồi…Đúng là như vậy! Nhất định là thế!

“Bách Lý Hàn Băng.”, Vệ Linh Phong ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn y, sau đó mở miệng hỏi:”Có phải ngươi lại muốn gạt ta?”

Lần trước là vì Thiên hoa ngưng tuyết, lần này là vì cái gì?

“Bách Lý Hàn Băng, ngươi không cần phí tâm giả điên giả dại, ngươi muốn lấy gì từ ta, trực tiếp nói với ta là được rồi.”

Vệ Linh Phong ta có tài đức gì, có thể khiến Bách Lý Hàn Băng hao phí tâm tư đến vậy?

“Thiên hoa ngưng tuyết hay là tính mạng của ta, ngươi muốn thì cứ lấy đi!”

Khóe miệng Vệ Linh Phong mang tiếu ý, tựa như đang chế nhạo Bách Lý Hàn Băng, y nhíu mày không lên tiếng. Hai người nhìn nhau cho đến khi nụ cười trên mặt Vệ Linh Phong biến mất.

Không biết hắn lấy sức lực từ đâu, đưa tay nắm áo của Bách Lý Hàn Băng kéo đến vị trí có thể nhìn thẳng vào mắt y.

“Rốt cuột ngươi muốn ta làm gì?”, Vệ Linh Phong gần như nghiến răng nghiến lợi nói:”Bách Lý Hàn Băng, ngươi nói đi!”

“Ta muốn…”, Bách Lý Hàn Băng nắm lấy cánh tay hắn:”Ta muốn ngươi tắm nước ấm trước, rồi ngủ một giấc thật ngon. Sau khi nghỉ ngơi rồi, chúng ta hãy nói đến chuyện khác.”

Ngữ khí của y thật trầm ổn, ăn nói mạch lạc như vậy, một chút khác thường cũng không có. Vệ Linh Phong chỉ cảm thấy đã cố gắng hết sức lại chạm phải một mảnh mềm mại, sức lực cơ thể thoáng chốc tiêu biến.

“Ta đang làm gì? Rốt cuộc ta đang làm gì? Ta không muốn nhìn thấy người này nữa, ta sớm đã không muốn gặp người này nữa…”. Hắn lẩm bẩm, buông tay ra lùi về phía sau.

Nhưng Bách Lý Hàn Băng chụp lấy vai hắn, không để hắn quay người bước đi.

“Ta không thể thoát khỏi hắn…”, Vệ Linh Phong nhìn cánh tay ấy, sau đó lắc đầu:”Không, ta có thể! Ta có thể!”

“Như Tuyên…”

“Bách Lý Hàn Băng, ta nhất định có thể thoát khỏi ngươi.”

Vệ Linh Phong đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt chớp ánh lạnh băng kiên định:”Ta đã đáp ứng A Hoành là sẽ chứng minh cho y thấy, ta thật sự đã buông tay rồi, quên đi rồi, không còn lưu luyến nữa…”

Bởi vì ánh mắt lạnh băng kiên định ấy, Bách Lý Hàn Băng không thể không buông y ra.

“Tại sao lại nhìn ta như vậy?”

Bách Lý Hàn Băng thả tay xuống bên hông, siết chặt nắm tay:”Như Tuyên, đừng nhìn ta như vậy, ta không phải kẻ thù của ngươi!”

Vệ Linh Phong thu hồi ánh mắt, xoay người xuống cầu không nói một câu. Bách Lý Hàn Băng theo được vài bước, sau cùng dừng lại không đuổi theo nữa.

Trên đường đã đông người trở lại, thân thể gầy gò của Vệ Linh Phong nhanh chóng lẫn vào đám đông, không thể nhìn thấy được nữa.

Khi thuyền đến ngoại thành Cô Tô, thời khắc hoàng hôn đã tới.

Ánh đỏ ráng chiều chiếu trên mặt nước, phủ lên cảnh vật xa gần một tầng sắc đỏ. Vệ Linh Phong đứng trên thuyền, gió chiều thổi vào lớp thanh sam của hắn, bên tai không ngừng vang lên tiếng chuông.

“Giang Nam…”

Cách biệt nhiều năm, nhưng mỗi cảnh mỗi vật ở đây, thậm chí đến cả hương thơm thanh nhã của thảo mộc trong gió sao mà quen thuộc quá, tựa nhưng chưa từng rời đi. Hắn khép lại hai mắt, hít một hơi thật sâu, bên miệng thấp thoáng một nét cười.

“Ngươi đứng lại! Không được phép lại gần đây nữa!”

Vệ Linh Phong mở mắt ra, nhìn về hướng có tiếng hét.

Bởi vì phải vào thành nên thủy đạo dần dần hẹp lại, tiếng hét ấy xuất phát từ trên cầu đá ở phía trước dọc theo con sông truyền đến.

“Nha đầu đáng chết, ngươi còn qua đây, ta sẽ không khách khí nữa!”, một cậu bé đứng ở giữa cầu hét lên, ước chừng khoảng mười một, mười hai tuổi.

Ở bên kia cầu có một cô bé tuổi cũng xấp xỉ, chắc hẳn là “nha đầu đáng chết” mà cậu bé vừa hét.

Tuổi tác của cô bé không lớn, dung mạo chỉ có thể nói là thanh tú thon gọn, nhưng giữa hai đầu lông mày lại lộ vẻ lạnh lùng, một vẻ lạnh lùng của khí chất thoát tục.

“Ngươi còn muốn chạy?”, quả nhiên thanh âm cũng như người, giọng nói cũng mang phần trong trẻo lạnh lùng.

“Nha đầu đáng chết, ngươi phát điên gì vậy?”

Cậu bé đó ngồi phịch xuống lan can bên cầu, dùng giọng điệu bất đắc dĩ nói:”Ngươi nói ta hay, vì cớ gì lại cầm kiếm truy đuổi ta qua hết mười tám con đường, chém ta từ trong ra ngoài thành!”

Vệ Linh Phong lúc này mới chú ý đến thanh đoản kiếm sáng loáng trong tay cô bé, xem kiểu dáng có vẻ không giống đồ chơi của trẻ con.

“Sớm nay ngươi uống sữa đậu nành phải không?”, thanh âm của cô bé càng lúc càng lạnh.

Cậu bé khịt cười một tiếng:”Không phải ta mỗi ngày đều uống sao?”

“Vậy có phải ngươi đã nói với kẻ xấu xí đó rằng ngươi muốn lấy nó?”, cô bé lúc này không thể giữ bình tĩnh được nữa, giọng nói cũng cao hơn.

“Tiểu Yến có chỗ nào xấu xí, nàng ấy là một tiểu mỹ nhân có tiếng, khi lớn lên nhất định sẽ thành đại mỹ nhân.”, cậu bé vẫn giữ dáng vẻ như không có chuyện gì, hai chân còn đong đưa giữa không trung:”Không phải ta ta đã nói với ngươi, ta muốn lấy đại mỹ nhân làm vợ!”

“Ta không cho phép!”, cô bé cắn môi, nhưng không hề muốn khóc:”Rõ ràng ngươi nói muốn lấy ta, sao lại đi lấy kẻ xấu xí khác?”

Con thuyền thong thả trôi, chậm rãi lướt qua gầm cầu.

“Vậy ta không đổi lại chủ ý được sao!”, thanh âm của của cậu bé truyền xuống từ trên cầu:”Ai bảo ngươi không đẹp bằng Tiểu Yến! Ta đương nhiên muốn lấy người đẹp hơn rồi!”

“Nếu ngươi lấy nó, ta sẽ rạch mặt nó, sau đó giết luôn ngươi!”

Giọng nói ấy lạnh lẽo, một chút kiêng kỵ cũng không có. Dù không thấy được biểu tình trên mặt cô bé, nhưng âm thanh khiến Vệ Linh Phong cảm thấy có chút e dè.

Đây là con cái nhà ai, tuổi còn nhỏ mà tính cách lại cố chấp đến vậy?

Sau đó cậu bé vẫn không tiếp lời.

“Không cho ngươi nhìn ta như vậy!”, cô bé ấy đang nói:”Sao lại nhìn ta như vậy? Rõ ràng là ngươi có lỗi với ta trước…”

Dưới gầm cầu âm u đè nén, Vệ Linh Phong hạ mắt, trong ngực thấy không được thoải mái. May thay đầu thuyền đã ra khỏi gầm cầu, ánh sáng khiến hắn khá hơn một chút.

“A!”

Đột nhiên có tiếng la kinh ngạc, Vệ Linh Phong bất giác ngước lên nhìn, đúng lúc thấy một bóng đen rơi ngay phía trên mình. Khoảng cách giữa thuyền và cầu nói cao cũng không quá cao, đến khi Vệ Linh Phong nhìn rõ là bóng người thì đã bị ngã vào khoang thuyền.

Vệ Linh Phong bị ngã không nhẹ, sau lưng cực kì đau, nhất thời nằm yên không thể động đậy.

Cậu bé kia ngã trên người hắn nên không sao, lúc này đã nhảy dựng lên hét với người trên cầu:”Dù có giết ta, ta vĩnh viễn cũng không lấy nha đầu ác độc này, ngươi chết càng sớm càng tốt!”

Vệ Linh Phong ngoảnh đầu lại, bắt gặp cô bé đứng bên lan can cầu nhìn xuống. Biểu tình đó…cùng với dáng vẻ của Bách Lý Hàn Băng khi ấy…Vệ Linh Phong che kín mặt mình, khẽ cười.

Sao có thể được! Đứa trẻ ấy cảm thấy mình bị bỏ rơi nên mới có biểu tình đó, nhưng Bách Lý Hàn Băng sao có thể…

“Này! Ngươi không sao chứ!”, có người dùng tay đẩy hắn.

Vệ Linh Phòng ngừng cười, buông tay ra.

Một khuôn mặt ngây thơ nhưng tuấn tú phi phàm hiện ra trước mặt hắn, đôi mắt tựa hồ có ánh sáng lưu chuyển kia nhìn hắn không chớp mắt. Không biết vì sao Vệ Linh Phong nhất thời quên mất đối phương chỉ là một đứa trẻ, mà còn là một đứa trẻ xa lạ.

“Nếu thật không có chút để ý, vậy ngươi trốn để làm gì?”, hắn hỏi:”Trốn tới trốn lui, rốt cuộc trốn để làm gì?”

“Nàng ấy nhìn qua là đứa trẻ tốt, nhưng thực ra vừa hẹp hòi vừa thích gây sự. Nếu nàng phát điên, nói không chừng sẽ giết luôn ta.”

Khuôn mắt ấy lại có biểu hiện trầm trọng như người lớn.

“Ta chỉ mới là một đứa trẻ, nếu vì thế mà chết thì thật không đáng, cho nên tránh xa nàng ấy một chút sẽ tốt hơn.”

“Ta đang làm gì vậy…”, Vệ Linh Phong lúc này mới thanh tỉnh, không khỏi có chút xấu hổ.

“Ô!”, hắn thử ngồi dậy, đau đớn sau lưng khiến hắn nhíu mày rên rỉ một tiếng.

Đứa trẻ kia ngồi xổm trước mặt hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh đột nhiên phát sáng.

“Cái đó, ta nói…”

Đứa trẻ đó đỏ mặt nhìn hắn, cảm giác giống như đang… xấu hổ!

“Cái gì?”, Vệ Linh Phong vốn dĩ thấy đứa trẻ có phần cổ quái, nhìn ánh mắt cùng biểu tình quỷ dị này, càng không khỏi rùng mình.

“Ta muốn nói…Cái đó…Dù hiện giờ ta vẫn còn là đứa trẻ, nhưng năm năm sau ta sẽ là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử. Mà ta còn rất thông minh, muốn làm trạng nguyên cũng không thành vấn đề.”, đứa trẻ đó dùng hai tay nắm lấy tay hắn, đặt trước ngực mình:”Mỹ nhân, hãy lấy ta đi!”

“A?”, Vệ Linh Phong cảm thấy mình đang nghe điều gì đó bất thường.

“Tên ta là Mộ Dung Lưu Vân, năm nay mười một tuổi, chưa có hôn phối.”, ánh mắt đứa trẻ gợi tình nhìn hắn, ngữ khí quỉ dị.

Động tĩnh lớn ở đầu thuyền khiến những người khách vốn ở trong khoang thuyền, còn có cả người lái ở phía từ phía đuôi thuyền cũng chạy ra xem. Nhưng mười mấy người tụ lại ở đầu thuyền cũng không phát ra một âm thanh nào, nhìn thấy biểu tình của mọi người, hiển nhiên là khó có thể tiếp nhận chuyện xảy ra ở trước mắt.

“Cái đó…Ngươi là một cậu bé mà!”

Vệ Linh Phong cơ bản không biết mình đang nói gì. Hắn chưa từng nghĩ, có một ngày ở trên thuyền cùng với người lạ mặt, mà còn bị một đứa trẻ xa lạ cầu thân trước mọi người…Chỉ ở trong cung đình mười năm, thế đạo bên ngoài lại thay đổi đáng sợ đến vậy sao?

“Chuyện đó có can hệ gì?”, đứa trẻ đó dùng ngón tay nâng cầm của hắn, động tác rất thuần thục giống như đây là việc y thường xuyên làm:”Chi bằng ngươi và ta về nhà, chúng ta cùng ấn định hôn sự được không?”

“Đương nhiên không được!”

Vệ Linh Phong gấp gáp nghiêng đầu tránh đi, đứng dậy lùi lại mấy bước:”Đứa trẻ như ngươi sao toàn nói những lời hoang đường?”

“Hoang đường ư?”, đứa trẻ đó cũng đứng lên, nghiêng đầu nhìn hắn:”Ta vừa nhìn liền thấy ngươi đẹp hơn nhiều so với mỹ nhân mà ta từng gặp, cho nên muốn lấy ngươi và ở bên ngươi, sao có thể xem là hoang đường?”

“Ngươi vẫn còn nhỏ, đương nhiên không hiểu hàm nghĩa của giá thú.”

Đối diện với đôi mắt trong trẻo thản nhiên kia, Vệ Linh Phong vốn dĩ chuẩn bị hàng tá lý do để phản bác nhưng lại có phần chật vật:”Nếu ngươi nói muốn lấy tiểu cô nương khi nãy cũng được, sao có thể nói câu đó với một nam tử lớn hơn ngươi rất nhiều như ta?”

“Không phải nói nhân sinh thất thập cổ lai hy hay sao? Nếu một người chỉ có thể sống đến sáu, bảy chục năm, có việc gì muốn nói hay muốn làm, không phải nên nhanh nói nhanh làm?”, đứa trẻ đó nói những lời chống lại hắn.

“Ta thích ngươi thì nói ra để ngươi biết, nếu hôm nay ta không nói, có lẽ sau này ta chỉ có thể hối hận đau lòng một mình. Để người khác đau lòng khó chịu không tốt, nhưng để mình cũng đau lòng khó chịu chẳng phải cũng không tốt sao?Cho nên sao ta không thể nói thích ngươi, rằng ta muốn lấy ngươi?”

Dù nghe qua cũng không phải không có đạo lý, nhưng nghĩ lại có vẻ hoàn toàn không đúng, nhưng không có lời nào bác bỏ. Nhân luân đạo đức, nên và không nên, những khúc mắc quấn lấy Vệ Linh Phong gần hai mươi năm nay, qua lời nói có chút hoang đường nhưng hùng hồn của đứa trẻ này trở nên không còn quan trọng nữa.

Thích ngươi thì nói ra để ngươi biết, nếu không nói thì sau này sẽ tự mình hối hận…lẽ nào đau khổ ngày đêm trong những năm qua không phải là vì yêu, mà là vì yêu mà lại không nói ra…

Trong đầu Vệ Linh Phong trở nên mơ hồ, đến cả khi thuyền cập bến rồi lên bờ cũng không rõ, chỉ lờ mờ nhớ rằng bị kéo đi qua những con đường ngõ hẻm, sau cùng đã vào một nơi ở rộng lớn. Đến khi thức tỉnh, hắn phát hiện mình đang cầm chén trà, ngồi trong một sảnh đường rộng rãi.

Hắn nhìn xung quanh, phát hiện mỗi một vật bố trí trong sảnh đều cổ phác hoa lệ, ở trung đường còn treo một tấm biển viết bốn chữ lớn thiếp vàng “Kỳ sủng đại hĩ” như rồng bay phượng múa, lạc khoảng cư nhiên còn có danh húy của đương kim hoàng đế.

Có điều thứ làm Vệ Linh Phong kinh ngạc nhất không phải là những vật đó, mà chính là đề tự cùng sảnh đường này khiến hắn cảm thấy cực kì quen thuộc.

Mộ Dung…Y phục đứa trẻ tinh mỹ, nhất định xuất thân cao quý, mà thế gia mang họ Mộ Dung trong Cô Tô thành ngoại trừ nơi này còn có nhà nào nữa, tại sao mình không nghĩ đến?

“Mộ Dung Lưu Vân, tên đáng chết nhà ngươi!”, một tiếng gầm phẫn nộ truyền đến từ sau cánh cửa:”Chuyện hoang đường thế này mà ngươi cũng có thể gây ra!”

“Không phải vương gia ngài nói con muốn làm gì thì làm sao?”, đứa trẻ kia hồi đáp:”Không phải ngài nói mình là người hiểu lý lẽ nhất trong thiên hạ sao, chỉ cần không phải là chuyện phi nhân tính, ngài sẽ không cản trở con sao? Lẽ nào hiện giờ Vương gia ngài cảm thấy hối hận, muốn thu lại những lời đó?”

“Vấn đề không phải ở đây!”, đối phương hiển nhiên đã bị châm đau bởi chỉ trích sắc bén này:”Ngươi thân là nhi tử của ta, trước khi gây ra chuyện này có nghĩ đến thân phận của mình không?”

“Vương gia, ngài nói câu này khiến con nhớ ra một chuyện.”, so với trưởng bối nổi trận lôi đình, Mộ Dung Lưu Vân vẫn tỏ ta trấn tĩnh.

“Con nghe nói mấy ngày trước có người uống say bí tỉ ở trong phủ của Tư Đồ đại nhân, mượn rượu gây rối dục hành với ca cơ trong phủ, bị dội nước lạnh rồi bị đá ra ngoài cửa, chắc hẳn khi đó người ấy cũng đã đàng hoàng nghĩ đến thân phận của mình rồi…”

“Nói nhảm!”, đối phương hoàn toàn bị mất thể diện vì chiêu chỉ gà mắng chó này, phẫn nộ phản bác:”Hắn sao có thể nổi giận đến thế vì một ca cơ? Nếu không phải vì ta uống quá nhiều, nói hắn…”

Nói đến đây chợt ngừng lại, Vệ Linh Phong ở trong sảnh nghe được liền nhướn mày.

“Hắn là chỉ Tư Đồ đại nhân?”, Mộ Dung Lưu Vân hiếu kỳ truy hỏi:”Tính tình Tư Đồ đại nhân tốt vậy, rốt cuộc Vương gia ngài đã nói gì khiến y phát hỏa đến như thế?”

“Tính tình hắn tốt cái rắm, chẳng qua ta chỉ nói…sao ta phải nói với ngươi! Bây giờ chúng ta đang nói chuyện của ngươi, không phải chuyện của ta!”

“Phận làm con không phải nên lấy phụ mẫu làm đầu hay sao? Vậy chuyện của Vương gia ngài không quan trọng hơn chuyện của con sao? Vương gia ngài nói với con đi, rốt cuộc ngài đã nói gì với Tư Đồ đại nhân có được không? Có như vậy con mới giúp Vương gia ngài phân ưu giải nạn chứ!”

“Được cái đầu ngươi! Ngươi đúng là không ra gì, có phải muốn ta tức điên lên mới cam tâm!”

“Sao có thể nói vậy! Vương gia ngài thân thể cường tráng, sống thêm vài trăm năm nữa cũng không thành vấn đề!”

“Nghiệp chướng ơi nghiệp chướng! Kiếp trước ta đã làm chuyện xấu gì rồi, ông trời mới phái tên không ra gì như ngươi xuống đây chọc tức ta!”

Vệ Linh Phong có thể tưởng tượng ra bộ dạng quẫn bách của người này, nhịn không được liền nhếch miệng cười. Hắn đứng dậy, nghe thấy cuộc đối thoại bất phân lớn nhỏ nhưng cực kỳ thú vị này, chậm rãi hướng về phía cửa.

Nhìn thấy bóng lưng màu tím đang đấm ngực giậm chân đối diện với mình, có thứ gì đó trỗi dậy trong lòng khiến hắn nhất thời không nói được.

Qua một lúc lâu, hắn mới nhẹ nhàng nói:”Không ngờ Tĩnh Nam Hầu uy danh vang dội ngày trước, đường đường là An Nam Vương Hầu của kim triều, thế mà lại vì dăm ba câu nói mà nổi trận lôi đình, xem ra danh tiếng của Thiết Y Mộ Dung quả nhiên đã là tạc nhật hoàng hoa* rồi!”

“Kẻ điên lớn mật từ đâu đến, đối diện với bổn vương lại dám láo xược như vậy?”

Mộ Dung Phục Ý đang ôm một bụng tức giận, nghe thấy lời này không khỏi đại nộ, quay lại chuẩn bị giáo huấn kẻ ăn nói châm chọc kia một phen.

Nhưng khi quay lại, không ngờ bắt gặp ánh mắt như nước của nam tử vận thanh sam, y nhất thời giương mắt cứng miệng.

“Như…Như Tuyên?”

Ngay cả khi cách biệt nhiều năm, Mộ Dung Phục Ý vẫn nhận ra người ở trước mặt.

“Mộ Dung.”, Vệ Linh Phong gật đầu với y:”Ly biệt đã lâu, mong ngài vẫn khỏe!”

———

*Tạc nhật hoàng hoa: hoa cúc của ngày hôm qua
Bình Luận (0)
Comment