[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 2 - Trường Tịch Liêu

Chương 6

Mộ Dung Phục Ý đem ghế ngồi đối diện với Vệ Linh Phong, ngơ ngác nhìn hắn.

Vệ Linh Phong cũng không cảm thấy bất tiện, tự mình uống trà. Nhưng Mộ Dung Lưu Vân lại có chút khẩn trương, dù rất giữ phép tắc đứng ở một bên, nhưng ánh mắt luôn nhìn qua nhìn lại giữa hắn và Mộ Dung Phục Ý.

“Từ lúc nào ngươi có nhi tử lớn như vậy?”, Vệ Linh Phong đặt chén trà xuống, phá vỡ trầm mặc trước tiên.

“Tùy tiện nhận từ thân thích làm con thừa tự.”, Mộ Dung Phục Ý trả lời ngắn gọn, không để ý đôi mắt bất mãn của Mộ Dung Lưu Vân:”Như Tuyên, quả nhiên ngươi vẫn còn sống…”

“Nên nói sao đây! Tóm lại là vẫn còn sống…”, Vệ Như Tuyên bị biểu tình của y chọc cười:”Nhưng sao lại nói là quả nhiên?”

“Trung thu năm đó ngươi vẫn chưa về, ta liền phái người đến Băng Sương thành, kết quả nhận được tin tức về cái chết của ngươi. Khi ấy ta vừa kinh vừa giận, lập tức đến Băng Sương thành hỏi rõ, sau cùng lại bị Tư Đồ ngăn cản.”

“Hắn đoán bên trong nhất định có ẩn tình, hắn đoán ngươi tuyệt đối không chết. Nếu ta náo loạn Băng Sương thành, chỉ sợ sẽ khiến ngươi khổ tâm một phen.”

Mộ Dung Phục Ý hơi vội vàng giải thích:”Như Tuyên, không phải ta không quan tâm ngươi, có điều ngươi cũng biết tên Tư Đồ kia mỗi lần đều đoán trúng, cho nên ta cũng không dám manh động, chỉ có thể nghe hắn mà làm ra vẻ thôi.”

“Tư Đồ tiên sinh luôn liệu việc như thần.”, Vệ Linh Phong cười cho qua.

“Có điều ngươi không chết thật quá tốt rồi!”

Mộ Dung Phục Ý nói rồi rời khỏi ghế chạy đến trước mặt Như Tuyên, say sưa kéo tay hắn:”Ngươi không biết khi nghe tin đó, với ta như sét đánh ngang tai…”

“Vương gia!”, Vệ Linh Phong vẫn chưa phản ứng lại, Mộ Dung Lưu Vân đã nhảy tới, dùng sức kéo tay hai người ra:”Sao ngài lại động tay động chân với con dâu tương lai của ngài?”

“Tiểu tử thúi nhà ngươi còn mặt mũi nói ra những lời đó!”, Mộ Dung Phục Ý gạt tay của nhi tử ra:”Ta vẫn chưa hỏi ngươi đó! Vừa ý những nam tử khác không nói, ngươi lại gán chủ ý lên đầu Như Tuyên!”

“Cái gì mà nam tử khác? Ngài tưởng con không biết chọn hay sao?”, thân thủ Mộ Dung Lưu Vân nhanh nhẹn tránh đi cơn bùng nổ giáng xuống trên đầu:”Dù cho là Vương gia ngài, cũng không thể ngăn cản nhân duyên đã định của người khác!”

“Tên tiểu tử thúi không rành chuyện tình nhà ngươi, lại còn dám nói nhân duyên đã định cái gì?”, Mộ Dung Phục Ý không định bỏ qua cho nhi tử, tiếp tục đánh tới: “Trên thế gian này có rất nhiều nam nhân tốt, qua tám đời cũng không đến phiên ngươi lấy Như Tuyên, ngươi sớm bỏ đi ý nghĩ đó cho ta!”

“Mộ Dung, ngươi nói như vậy cũng quá…”, nhìn theo hai phụ tử chạy tán loạn khắp đại sảnh, Vệ Linh phong lắc đầu, bỏ đi ý định nói rõ lập trường không lấy nam nhân nào hết của mình.

Phụ tử bọn họ vẫn còn đuổi đánh huyên náo, Vệ Linh Phong quay đầu nhìn ra cửa sổ, phát hiện trong lúc bất tri bất giác thì trời đã tối, ở xa xa đã bắt đầu thấp thoáng ánh đèn dầu.

“Như Tuyên.”

Vệ Linh Phong ngoảnh lại, nhìn thấy Mộ Dung Phục Ý ôm lấy nhi tử đang vặn vẹo không ngừng trong tay, nét cười mãn nguyện nhìn theo hắn.

“Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ giáo huấn tiểu tử này đàng hoàng, không để nó vô lễ với ngươi nữa!”

Mộ Dung Phục Ý vừa bịt miệng Mộ Dung Lưu Vân vừa gõ đầu nhi tử, dẫn đến một trận kháng nghị giãy dụa kịch liệt.

“Đột nhiên ngươi quay về, bên đó có thể không kịp chuẩn bị, ở đây dùng bữa tối rồi hãy về!”

“Về?”, Vệ Linh Phong có phần hoảng hốt hỏi:”Về đâu?”

“Như Tuyên ơi Như Tuyên!”, Mộ Dung Phục Ý thở dài:”Ngươi sẽ không tưởng rằng đường đường là An Nam Vương như ta, đến một tiểu viện cũng không thể lo liệu được sao?”

Dùng xong bữa tối, Vệ Linh Phong cự tuyệt đề nghị tiễn hắn của Mộ Dung Phục Ý, kiên trì trở về một mình.

“Ta muốn tản bộ một mình, hay là Vương gia không tin tưởng an ninh dưới trướng của mình?”

Mộ Dung Phục Ý chỉ có thể đích thân tiễn hắn ra cửa.

“Ta cũng không phải là viễn hành vạn lý, chỉ là tản bộ trong thành mà thôi.”, Vệ Linh Phong cười nhạo bộ dạng lưu luyến chia tay của y:”Ta nhớ ngươi xưa nay thoải mái, chỉ không gặp mấy năm, sao lại học được đa sầu đa cảm?”

“Ngươi nói không biết ngượng! Ngươi có nhớ lần trước rời khỏi, cũng nói lời từ biệt nhẹ nhàng thế này, sau đó đi luôn mười năm”, Mộ Dung Phục Ý vờ nghiêm mặt lại:”Ta có thể cảnh cáo ngươi trước, nếu lần này ngươi còn như vậy, ta sẽ không tha cho ngươi!”

“Sẽ không đâu.”, Vệ Linh Phong cười nhạt:”Lần này ta tuyệt không giẫm lên vết xe đổ, bất luận vì cái gì… ta cũng không giống người dễ bị lay động đâu!”

Mộ Dung Phục Ý vốn muốn nói gì đó, sau cùng im lặng không nói nữa.

“Như Tuyên!”, Mộ Dung Phục Ý kéo tay áo Như Tuyên:”Ngày mai ta có thể đến gặp ngươi chứ?”

Như Tuyên đưa tay sờ tóc y:”Đương nhiên là được.”

“Vậy ngày sau ngày sau nữa, mỗi ngày đều gặp ngươi có được không!”

“Mộ Dung Lưu Vân! Không được quấn lấy Như Tuyên!”, Mộ Dung Phục Ý hung hăng liếc mắt nhìn nhi tử:”Còn nữa, cái tên Như Tuyên này ngươi có thể gọi sao?”

“Như Tuyên không phản đối con gọi như vậy, Vương gia dựa vào cái gì lại phản đối?”, Mộ Dung Lưu Vân không sợ đối chọi gay gắt với y:”Lẽ nào Vương gia ngài có ý nghĩ không an phận đối với Như Tuyên?”

“Cái gì mà ý nghĩ không an phận?”, trán Mộ Dung Phục Ý nổi gân xanh:”Tiểu tử thúi nhà ngươi còn dám nói nhảm, vĩnh viễn đừng mơ ra khỏi Vương phủ một bước!”

“Biết rồi biết rồi, Vương gia ngài không có ý nghĩ gì với Như Tuyên là được rồi!”, Mộ Dung Lưu Vân móc lỗ tai:”Có điều Vương gia ngài to tiếng như vậy làm chi, người không biết còn tưởng trong lòng ngài có quỷ đó!”

“Tại sao… tại sao lại là tên ngỗ nghịch không biết tốt xấu này… bị gạt rồi, ta bị gạt rồi!”, Mộ Dung Phục Ý quạy mặt đối diện với bức tường, chìm sâu vào khoảng không tự trách.

“Được rồi Lưu Vân, đã gặp rồi thì nhận đi!”, Vệ Linh Phong khom lưng nói bên tai Mộ Dung Lưu Vân:”Còn nữa, nếu như can tâm tình nguyện bị ngươi gạt, ngươi giả vờ là được, đừng dùng sức va chạm như hôm nay nữa, đổi lại là tiểu thư yếu đuối sẽ không chịu nổi đâu.”

Mộ Dung Lưu Vân chớp mắt nhìn hắn với vẻ ngây thơ. Vệ Linh Phong cười cười, quay lưng bước xuống bậc thềm, dựa theo ký ức mà hướng về thành đông.

Trên bậc thềm cửa của An Nam Hầu phủ, hai người đại tiểu vương gia trong phủ không có chút uy nghi hoàng gia ngồi vai kề vai, ngờ nghệnh bưng má nhìn theo con đường lớn chỉ còn bóng cây rậm rạp.

“Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng. Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường*...”. Mộ Dung Lưu Vân đọc như nói mê:”Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng. Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng*.”

“Lúc này ngươi lại ê a, khi phu tử khảo văn chương sao không thấy ngươi có phần tâm tư này?”, Mộ Dung Phục Ý ra sức nhéo mặt nhi tử:”Tiểu tử thúi ngươi đúng là sắc mê tâm khiếu, ta thấy ngươi sớm muộn gì cũng có ngày chết trong tay nữ nhân!”

“Không phải không phải! Không phải nữ nhân mà là mỹ nhân!”, Mộ Dung Lưu Vân lắc đầu nguầy nguậy nói:”Dù có chết con cũng phải chết trong lòng của mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ!”

“Nếu đã muốn mỹ nhân sao không đi tìm những tiểu cô nương điểm trang hoa lệ?”, Mộ Dung Phục Ý đặt tay lên vai nhi tử:”Mặc dù Như Tuyên mày thanh mi tú nhưng không thể nói là mỹ nhân!”

“Lời này của Vương gia tầm thường rồi.”, Mộ Dung mê mẩn nói:”Hôm nay khi con đứng ở trên cầu nhìn thấy Như Tuyên từ xa, liền nghĩ đến câu “Đế tử hàng hề bắc chử, mục miễu miễu hề sầu dư. Niểu niểu hề thu phong, động đình ba hề mộc diệp hạ*” trong ‘Cửu ca’.”

“Tim của con đột nhiên đập nhanh, nhịn không được liền nghĩ nếu có người như thế trong nhà, có lẽ cả đời này đối diện cũng không thấy nhàm chán!”

“Không ngờ tiểu tử ngươi cũng có mắt nhìn.”, Mộ Dung Phục Ý nghe thấy liền sửng sốt:”Năm đó Minh Châu có ý với Như Tuyên, ta cũng từng hỏi qua nàng, những lời nàng nói cũng không khác ngươi là mấy.”

“Chính là vị Minh Châu cô nương ở trong phủ của Tư Đồ đại nhân!”, Mộ Dung Lưu Vân vờ thở dài:”Vương gia ngài quấn lấy nàng nhiều năm rồi mà chẳng có kết quả, con thấy xem như hết rồi!”

“Hết rồi cái gì! Ta vẫn không hiểu tên Tư Đồ kia rõ ràng không có ý định nạp thê, tại sao không để Minh Châu xuất phủ?”, Mộ Dung Phục Ý nghi hoặc hỏi.

“Tuổi Minh Châu cũng không còn nhỏ, cứ thế này không phải sẽ lãng phí dung mạo thanh xuân của nàng hay sao? Tư Đồ lẽ ra cũng không phải là người không hiểu đạo lý, tại sao cứ một mực không nghe?”

“Ngài thật đã nói với Tư Đồ đại nhân rồi?”

“Bất luận tâm tình hắn có tốt đến đâu, chỉ cần nhắc đến chuyện này liền nổi giận, ta sao có thể nói tiếp?”, nhớ đến tình cảnh khi đó, Mộ Dung Phục Ý ủy khuất bĩu môi:”Ta chẳng qua chỉ nói Minh Châu làm Vương phi cũng dư xài…”

“Dù Minh Châu cô nương là người có tài mạo, có điều Vương gia ngài có thể lấy một nữ nhân xuất thân phong trần làm chính thất sao?”

“Ai nói ta muốn lấy Minh Châu?”

Nhìn thấy ánh mắt xem thường của Mộ Dung Lưu Vân, Mộ Dung Phục Ý mới miễn cưỡng sửa lời:”Dù ta có nói, cũng là do Từ Đồ ép ta nói! Ai bảo hắn nói ta làm bộ làm tịch, kì thực trong lòng muốn chiếm Minh Châu làm của riêng? Cho nên ta nói với hắn, ta muốn lấy Minh Châu làm Vương phi!”

Nói đến trong lòng nổi giận, y bật dậy đạp vào chân tường, ngước lên cười lạnh với khoảng không.

“Có điều, nếu Tư Đồ đại nhân thật sự để Minh Châu xuất phủ, Vương gia ngài thật muốn lấy nàng chứ?”

Mộ Dung Lưu Vân chau mày, nhẹ giọng thầm thì:”Ngài còn nói con, không phải ngài cũng tùy tiện nói ra câu đó sao?”

“Lưu Vân, ngươi không biết vẻ mặt của Tư Đồ khi đó khó coi đến mức nào, vậy mới hả giận!”, Mộ Dung Phục Ý nhìn lên khoảng trời đêm:”Lại nói, dù Minh Châu xuất thân phong trần, nhưng luận về tài học phẩm mạo, những tiểu thư khuê các kia có mấy ai theo kịp nàng? Nếu ta thật muốn lấy… nếu ta thật sự muốn… ta thật sự… thật sự…”

Thật sự là kẻ ngốc… Mộ Dung Lưu Vân ngẩng đầu u ám nhìn y.

“Đều trách hắn không tốt, hắn biết rõ ta say rồi sẽ thích nói nhảm, còn cố ý ép ta! Hay nói khác đi, ta sao có thể nói ra lời xuẩn ngốc như vậy?”, Mộ Dung Phục Ý đột nhiên ngồi xổm xuống ôm mặt rên rỉ:”Bây giờ đã nói dứt khoát như thế, ta nên làm sao đây!”

Mộ Dung chống đầu, bất đắc dĩ thở dài.

“Có điều ở phủ doãn của hắn, lại dám đá ta rơi xuống hồ, thật đáng tội chu di cửu tộc!”

Chẳng trách ướt sũng đến vậy, không phải bị dội nước mà là trực tiếp đá xuống nước!

“Nhưng ta luôn là người khoan dung độ lượng, nếu hắn chịu đến đây nhận lỗi, nói không chừng ta sẽ tha thứ!”

Lại còn nói ngang…

“Vương gia, đi xin lỗi đi!”, Mộ Dung Lưu Vân thành khẩn kiến nghị:”Cứ cho là ngài đã uống say không biết mình nói gì, cho nên đừng xem như thật là được rồi!”

“Không muốn!”, Mộ Dung Phục Ý quả nhiên cự tuyệt:”Như thế không còn mặt mũi gì hết!”

“Vậy thì để y được yên đi, chẳng qua chỉ là một Tư Đồ Triều Huy nho nhỏ, không trị tội của y xem như Vương gia ngài đã đặc cách khai ân rồi!”

Mộ Dung Lưu Vân đứng dậy phủi bụi trên y phục:”Ngày mai phái người đến nói với y, sau này chỉ cần nơi nào có Vương gia thì y không được xuất hiện, ngang qua Vương phủ cũng phải đi đường vòng, con mắt nào thấy Vương gia thì phải móc nó ra.”

“Thật độc ác… Lưu Vân, ngươi đi đâu vậy?”

“Con đi ngủ trước, ngày mai phải mang điểm tâm cho Như Tuyên.”, Mộ Dung Lưu Vân cười hi hi sải bước vào đại môn:”Hắn nhất định sẽ rất cảm động!”

“Sớm chút đi!”, Mộ Dung Phục Ý nghĩ ngợi, sau đó ủ rũ cúi đầu:”Hắn nhất định sẽ quăng ta đi…”

“Vương gia.”, Mộ Dung Lưu Vân chợt ngừng lại ngoảnh đầu hỏi y:”Ngài thật sự không có ý nghĩ không an phận đối với Như Tuyên của con chứ?”

“Ta đối với Như Tuyên… Lưu Vân!”, thần tình Mộ Dung Phục Ý chợt biến, chạy hai ba bước đến trước mặt Mộ Dung Lưu Vân.

“Vương gia ngài muốn gì?”, Mộ Dung Lưu Vân giật mình.

“Không việc gì.”, Mộ Dung Phục Ý cúi đầu nhìn nhi tử, nhẹ thở ra:”Nhanh vào ngủ đi!”

“Cổ quái sao sao ấy!”, Mộ Dung Lưu Vân khinh khỉnh nhìn y, nhanh nhẹn chạy đi.

Sau khi nhìn theo Mộ Dung Lưu Vân chạy vào phòng, Mộ Dung Phục Ý mới từ từ xoay người lại.

Gương mặt Mộ Dung Phục Ý tái xanh, qua hồi lâu mới khôi phục chút huyết sắc.

“Hôm nay ta thật may mắn, liên tiếp có khách quý lâm môn.”

Y mỉm cười, chắp tay với kẻ đó:”Không biết ngọn gió nào đã thổi người đến Tô Châu thành nhỏ bé này?”

“Phụng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng… không ngờ tiểu công tử của An Nam Vương tuổi nhỏ đa tình.”, thanh âm của kẻ đó trong trẻo êm tai:”Chỉ là đến đạo lý phượng nên làm thế nào để cầu hoàng cũng không hiểu sao?”

“Nó luôn nói muốn lấy ai thì sẽ lấy người đó, hoàn toàn không thể xem là thật!”, Mộ Dung Phục Ý nói không chút để tâm:”Nó chỉ đơn thuần là thích Như Tuyên, có điều phương pháp biểu hiện thân mật chỉ hơi kỳ quái mà thôi!”

“Vậy sao? Ta còn tưởng…”

“Tưởng gì?”

Ánh trăng rọi trên gương mặt tuấn mỹ nhưng lại không có chút biểu tình khiến người thấy không lạnh mà run. Mộ Dung Phục Ý cố ép xuống lông gáy đang dựng thẳng, khó khăn nuốt nước miếng:”Bách Lý thành chủ, ngươi sẽ không để tâm đến những lời nói trẻ con vô tri của tiểu nhi chứ!”

“Sao ta có thể xem là thật?”, đôi mắt của Bách Lý Hàn Băng cuối cùng đã có nét cười:”An Nam Vương gia, để ngươi cười rồi!”

“Không dám không dám…”

Nụ cười ấy càng đẹp, càng khiến Mộ Dung Phục Ý sởn tóc gáy, y rùng mình, vội vàng thay đổi chủ đề:”Bách Lý thành chủ, ngươi không quản ngàn dặm đi đến Cô Tô, chẳng hay có việc gì?”

“Ta đến đây vì…”, Bách Lý Hàn Băng hướng đầu về phía con đường:”Hiển nhiên là vì hắn.”

Quả nhiên là vì Như Tuyên… Dù đã đoán được đáp án, song Mộ Dung Phục Ý vẫn không nhịn được cau mày. Suy cho cùng Bách Lý Hàn Băng cũng không tầm thường, là nhân vật không thể tùy tiện là có thể ứng phó.

“Những năm này Như Tuyên được Vương gia chiếu cố, Bách Lý Hàn Băng cảm kích không hết.”, Bách Lý Hàn Băng thu hồi ánh mắt, hơi khom lưng biểu thị sự biết ơn với Mộ Dung Phục Ý.

“Chậm đã!”, Mộ Dung Phục Ý đưa tay ra ngăn cản y nói tạ ơn:”Bách Lý thành chủ không cần phải cảm tạ ta, những năm nay người chiếu cố Như Tuyên nhiều nhất không phải là thành chủ ngươi sao?”

“Chuyện này…” Bách Lý Hàn Băng thấy Mộ Dung Phục Ý lộ vẻ thù địch, thần tình tức khắc chuyển lạnh:”Không biết lời này của Mộ Dung Vương gia là có ý gì?”

“Không có ý gì cả, thiết nghĩ thành chủ hiểu rõ hơn ta.”, vốn muốn thản nhiên quan sát chuyển biến, nhưng nghĩ đến Như Tuyên cô độc, không ngừng lẩn trốn cũng vì người này, lại thấy người này làm bộ làm tịch như không biết, Mộ Dung Phục Ý nhịn không được hừ một tiếng.

“Ngươi sẽ không tưởng rằng mười năm đã qua, chỉ cần dùng thái độ qua loa hời hợt này đối xử tốt với Như Tuyên là có thể để mọi ân oán theo gió cuốn đi chứ!”

“Ta quả thực có lỗi với Như Tuyên, nhưng liên quan gì đến ngươi? Đây là chuyện giữa sư đồ ta cùng Như Tuyên, người ngoài như ngươi có quyền gì mà ngông cuồng phán xét?”, trong mắt Bách Lý Hàn Băng ẩn hiện hàn quang.

“Mộ Dung Vương gia, ngươi quyền cao chức trọng ở triều đình, nhưng không phải ở trong mắt Bách Lý Hàn Băng ta. Ta vì nể Như Tuyên mới khách khí với ngươi, nhưng nếu ngươi ỷ lại mà gây khó dễ thì đừng trách ta vô tình!”

Thần tình của y kiêu ngạo lãnh đạm, nói xong liền xoay người mà đi, căn bản không đặt Mộ Dung Phục Ý vào mắt.

Nhìn thấy bạch y phấp phới trong nháy mắt đã đi mất, Mộ Dung Phục Ý mặt tái xanh dựa vào môn trụ ở ngoài Vương phủ.

“Còn nói khách khí, có chỗ nào là nể tình đâu?”, y oán giận một tiếng, phun ra ngụm máu tươi khi nãy đã vận công áp chế.

“May là…” may là khi nãy kịp thời nhận ra tình huống dị thường, nói cách khác là đã chống đỡ được kiếm khí vô hình, e rằng tính mạng nhỏ bé của Lưu Vân cũng không giữ được…

Không đúng! Nếu võ công của Bách Lý Hàn Băng đã đạt đến trình độ chỉ dựa vào kiếm khí là có thể sát thương, thì mình sao có thể nhận ra được? E rằng y có ý muốn để mình cảm nhận được để cảnh cáo.

Chỉ có điều… lời cảnh cáo này vì sao lại có, mục đích để làm gì?

“Chuyện này không dễ xử trí chút nào!”, Mộ Dung Phục Ý nâng ống tay áo lau đi vệt máu bên miệng:”Xem ra phải tìm người thương lượng!”

Chỉ mong trước khi mình chưa nói hết, người ấy đừng có tung cước nữa là được…

Vệ Linh Phong đang ngồi trên một chiếc cầu.

Trên đường hắn vừa đi vừa nhìn, đến đây thì quyết định dừng lại. Bởi vì nhìn thấy một vầng minh nguyệt trên mặt nước yên ả trôi, hắn dựa vào thành cầu ngắm đến xuất thần.

Hôm nay là mười sáu! Chẳng trách trăng sáng tựa bàn ngọc, viên mãn khiến nỗi nhớ nhà dâng lên! Người người vãng lai, đi thành nhóm hai, ba người hoặc là đi một mình, có người thầm thì bên tai, có người không nhìn đến hắn mà trực tiếp đi thẳng. Sau cùng, chỉ còn mình hắn.

Có trăng, còn có bóng… Nhưng vì cớ gì mà theo suốt bên mình trong nhiều năm qua chỉ toàn là vật chết lạnh lẽo, vì cớ gì mình sống cô độc đến thế?

Thích ngươi thì nói ra để ngươi biết, nếu không thì sau này sẽ một mình hối hận…

Nếu thật sự làm vậy, có lẽ đau lòng sẽ bớt đi vài phần! Ung dung nói “Bất luận ngươi nghĩ gì làm gì, ta vẫn ái mộ ngươi”.

Lời nói đó… nếu như còn trẻ tuổi phóng khoáng, khi có thể sống tùy ý như thế… Chỉ tiếc rằng, không phải ai cũng có thể làm được, cũng giống như không phải thời niên thiếu nào cũng có thể sống phóng khoáng tùy ý như thế.

Những chuyện thời niên thiếu, bởi vì thời gian đã lâu hay do tận lực quên hết, đã trở nên khá mơ hồ.

Chỉ khi nửa đêm thỉnh thoảng choàng tỉnh lại nhớ đến, trong những buổi chiều thường nhật khiến con người ta chây lười đó, hắn khi còn niên thiếu ngủ quên giữa chồng sách, lúc tỉnh dậy lại nằm ở trên giường, luôn có một chén điểm tâm ướp lạnh đưa đến trước mặt.

Còn có… đôi mắt đen láy của người ấy nhìn mình, cười nói:”Thì ra Như Tuyên của ta, cũng chỉ là một con sâu lười nhỏ bé!”

Có thể là vô tâm, nhưng y vẫn nói, y nói “Như Tuyên của ta”… như thế cũng đủ rồi! Chỉ là câu nói này cũng đủ để khiến thời niên thiếu không còn phóng khoáng nữa, vẻ tiêu sái tùy ý đã thay bằng sự thận trọng.

Bởi vì đã nghe thấy một tiếng “Như Tuyên của ta” đó, nếu như có một ngày nghe được thanh âm trong trẻo êm tai từ miệng con người có đôi mắt đen nhánh đó, mái tóc đen tuyền đó nói ra một câu “Ta không quen ngươi”. Nếu thế… nhất định sẽ không cách nào tiếp nhận được.

Vệ Linh Phong lấy tay áo che miệng, khẽ ho một tiếng.

Có một chút màu sắc khác nhuốm trên ống tay áo, như những vật trang sức cổ xưa hoa lệ, đến nguyệt quang sáng tỏ cũng không thể che đi vẻ thê lương.

Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng. Cái gọi là tiêu dao khoái lạc, đàn hát thưởng rượu, chân trời góc biển, có lẽ chỉ dùng để che giấu nỗi thê lương kia mà thôi.

Có ai cùng ta nắm tay mà đi, lại có ai cùng ta dắt tay nhau về… Vệ Linh Phong vẫn cúi đầu, nhìn vầng minh nguyệt tan rồi lại tròn, tròn rồi lại tan, không biết rốt cuộc là tan hay tròn. Bên cạnh người người vãng lai, nhanh rồi lại chậm, cước bộ không chút lưu luyến.

Sau đó có một người dừng bên cạnh hắn, ánh mắt dán chặt vào hắn, thật lâu thật lâu không hề rời đi…

Cũng là đôi mắt màu đen, dù cho không thâm thúy không đen láy, nhưng tràn ngập nỗi vui mừng lẫn bi thương, thanh âm không lạnh lùng mà lại uyển chuyển mỏng manh thật êm tai, chỉ có điều hơi mất tự nhiên.

Tiểu viện tường trắng ngói đen cách đó không xa, thân người áo tím đó cầm theo một chiếc đèn ấm áp, ngữ điệu có phần cứng nhắc nửa mừng rỡ nửa bi thương nói:”Cuối cùng người đã về rồi.”

Khi quay lại nghe thấy, trái tim của Vệ Linh Phong đau đớn cực kì.

Vệ Linh Phong ôm người đó khóc, nỗi đau âm trầm nhẫn nhịn tùy ý phát tiết.

Bởì vì đáp ứng người thân duy nhất phải tiếp tục sống, mọi nỗi đau trên thế gian, hắn đã từng chịu hết, bởi vì một phần cố chấp đến tuyệt vọng, tổn thương có thể tồn tại ở nhân gian, hắn cũng từng kinh qua.

Nhưng bất luận khi nào, bất luận là đau đớn hay là tổn thương, hắn đều một mình nhẫn nhịn, bởi vì hận này không liên quan đến người khác, chỉ là quá khứ của một người, tâm sự của một người, bi ai của một người.

Nhưng trong một đêm xuân, trên chiếc cầu cô độc này, lại có một người cầm theo chiếc đèn nói với hắn một câu thông thường.

Cuối cùng người đã về rồi…

Kí ức ẩn giấu nơi sâu thẳm kia bị khuấy đảo, nhưng không còn là con người lạnh lùng có mái tóc cùng đôi mắt đen tuyền ấy. Mà là từ rất lâu rất lâu về trước, một huynh trưởng luôn dẫn mình theo từ y quán đến tận khi về nhà, một vị tẩu luôn cầm chiếc đèn, nở nụ cười đứng ở trước cửa, bất luận muộn như thế nào cũng chờ đợi bọn họ…

“Ta không muốn…”, khi nước mắt tùy ý mà rơi, hắn nói với người trong lòng:”Đừng để ta một mình…”

Đèn giấy rơi xuống đất nổi lửa, những tia lửa như sao bay tứ tán trong gió. Ánh lửa nhấp nháy phản chiếu trong đôi mắt ướt đẫm của hắn, vào gương mặt lúng túng kinh hoảng của nàng, còn có bờ môi mấp máy nhưng không nói nên lời của người đang ẩn dưới tán liễu phía xa.

Một Vệ Linh Phong lần đầu tiên trong đời khóc đến thống khoái, một Minh Châu hoảng loạn không biết làm sao mới tốt, còn có một người nhìn theo nước mắt thống khổ của Vệ Linh Phong, nhìn theo tư dung có thể nói là tuyệt sắc của Minh Châu, nhìn theo đôi nam nữ đang kề cận ôm nhau.

Đôi mắt đen láy cùng mái tóc đen tuyền của người ấy, biểu tình cùng ánh mắt vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng…

Sương sớm đọng trên lá trúc, từng giọt tí tách rơi trên ngọn giả sơn vang vọng khiến Vệ Linh Phong bừng tỉnh.

Mắt của hắn hơi đau, đầu cũng có phần đau, mê man tỉnh giấc.

Mặt trời chiếu trên mặt hắn, xuyên qua cánh cửa sổ mở rộng, hắn ngửa đầu là có thể nhìn thấy hàng trúc bích lục cao ngất, cho nên hít thật sâu thư giãn thắt lưng, quyết định ngồi dậy thay áo rửa mặt, sau đó lau chùi bàn ghế rồi quét dọn đình viện.

Nhưng khi hắn ngồi dậy mở mắt lần thứ hai, lại nhìn thấy một người đang ngồi ở trước mặt.

Trong nhà của hắn, trên ghế của hắn, ở nơi mà mọi thứ đều thuộc về hắn, lại có một người không liên quan ngồi đó. Một người cao lớn như thế ngồi ở đó, như thể là một gia cụ được bài trí, một chút cảm giác sống động của không có.

Cho nên Vệ Linh Phong tỉnh lại không hề phát hiện, vừa nhìn thấy liền tưởng rằng bóng đè băng lãnh đó đang xuất hiện trước mặt, chân tay vừa ấm đã vội biến lạnh.

“Như Tuyên.”, dù giọng nói ấy thanh lạnh, nhưng thanh âm lại phảng phất điểm dịu dàng không thể nhận ra:”Ngươi tỉnh rồi sao?”

Cánh tay Vệ Linh Phong ở không trung không kịp buông xuống, đông cứng như biểu tình trên mặt.

“Xin lỗi, ta tự tiện vào đây.”

Đôi môi mỏng đỏ hồng hé mở, nụ cười hoàn mỹ đến mức không cách nào bắt bẻ:”Ngươi ngủ rất yên ổn, nên ta không gọi ngươi.”

“Tại sao?”, thanh âm phát ra thật bình tĩnh, đến bản thân Vệ Linh Phong cũng thấy kinh ngạc:”Tại sao lại đến tìm ta?”

“Giúp ta chải đầu đi!”, đối phương tựa hồ muốn dùng nụ cười cùng ánh mắt mê hoặc hắn.

Hắn cảm thấy mình nghe ra được ý vị không chút lo sợ trong ngữ điệu đó, trông thấy trên bàn tay đưa ra là một cánh hồ điệp làm từ hoàng kim và ngọc.

Đó là một cánh hồ điệp chi chít vết nứt, nhưng lại hoàn chỉnh, được khảm nạm hoàng kim.

———–

*” Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng. Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường… Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng. Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.”: Trích từ “Phụng cầu hoàng” theo truyền thuyết là khúc cổ cầm của văn học gia Tư Mã Tương Như thời Hán, miêu tả chuyện tình giữa Tư Mã Tương Như và Chương Văn Quân.

Phụng cầu hoàng

Hữu mỹ nhất nhân hề, kiến chi bất vong. Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.

Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng. Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường.

Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng. Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.

Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương. Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong.

Tạm dịch:

Có một mỹ nhân, gặp rồi khó quên. Một ngày không thấy, nhớ nhung như cuồng.

Như Phượng bay cao, tứ hải cầu Hoàng. Chỉ tiếc giai nhân, không ở tường đông.

Mượn đàn tấu ngữ, diễn giải nỗi lòng. Ngày nào có gặp, ở bên an ủi.

Nguyện cùng đức hạnh này, nắm tay nhau đi. Không thể cùng bay cao, khiến ta luân vong.

*”Đế tử hàng hề bắc chử, mục miễu miễu hề sầu dư. Niểu niểu hề thu phong, động đình ba hề mộc diệp hạ”:

Bốn câu thơ này trích từ “Tương phu nhân”, là một bài trong chùm thơ “Sở Từ – Cửu Ca” gồm mười một bài, là thi ca tế Tương thủy nữ thần, đi cùng với tập thơ “Tương Quân”. Toàn bài dựa vào nỗi nhớ của Tương Quân dành cho Tương phu nhân mà viết

Tạm dịch

Con trời đáp xuống Bắc châu,

Tầm mắt xa xăm khiến ta phiền muộn.

Gió thu này vấn quýt,

Động Đình dậy sóng lá cây rơi.
Bình Luận (0)
Comment