[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 3 - Tình Nan Tuyệt

Chương 10

Âm thanh khẽ vang kinh động đến y.

“Ta nói không ai có thể bước nửa bước vào viện tử này”, y đang bực dọc, vẫn cúi đầu nói: “Mau ra đi, không được đến gần đây.”

Ngờ đâu do dự nửa buổi, người đó không lui đi, mà từ từ tiến vào.

Y nhíu mày nhìn đứa trẻ bình thường rất sợ mình, hôm nay lại chủ động tiếp cận.

Không biết vì sao mỗi lần thấy đứa trẻ này, lòng y lại có cảm giác không muốn thân cận, nếu không vì Như Tuyên kiên trì, y sao có thể nhận nó làm nghĩa tử!

“Ngươi qua đây đi!”, Bách Lý Hàn Băng nhìn vẻ mặt dè đặt của đứa trẻ, không kiềm được càng nhíu chặt mày hơn: “Có chuyện tìm ta sao?”

Bách Lý Như Sương mím môi, cúi đầu đăm đăm nhìn mũi chân của mình.

“Ngươi lo cho Như Tuyên à?”, vừa nghĩ đến đây, Bách Lý Hàn Băng thả lỏng tâm tình: “Hắn không việc gì đâu, ta sẽ tìm hắn về.”

Bách Lý Như Sương mấp máy môi, hình như muốn nói gì đó, nhưng sau cùng lại lắc đầu.

“Không ai ép ngươi nói, rất có thể cả đời này sẽ không lên tiếng.”, Bách Lý Hàn Băng lạnh lùng nhìn nó: “Nếu không có việc gì khác, ngươi có thể đi.”

Dứt lời, y đi đến bên giường, đờ đẫn nhìn chiếc giường trống không.

“… Cha…”, trong gian phòng tĩnh mịch vang lên giọng nói ấp úng nhỏ xíu.

“Ta không phải cha ngươi”, y lạnh lùng nói: “Nếu không phải Như Tuyên xin ta, ta cơ bản không nhận nghĩa tử.”

Mặt Bách Lý Hàn Băng tái nhợt, dũng khí mà nó khó khăn gom được lại tiêu tan trước sự lãnh đạm của y.

“Có điều, sao Như Tuyên lại đối xử đặc biệt với ngươi đến thế?”

Bách Lý Hàn Băng khẽ vuốt chiếc gối vấy máu, lẩm bẩm: “Hắn quỳ xuống xin ta, nói ngươi là con của cố nhân… Nhìn kỹ dáng vẻ của ngươi thấy có vài phần quen thuộc, lẽ nào ta cũng quen biết? Là vị cố nhân nào đây?”

Trong mắt Bách Lý Như Sương thoáng hiện hận ý.

“Thành… thành chủ…”, đứa bé hít một hơi thật sâu, đặt lên bàn thứ nãy giờ giấu sau lưng: “Đây… đây là Như Tuyên thiếu gia đưa cho con, nói nếu một ngày hắn không còn nữa, bảo con lặng lẽ để trong thư phòng của người, nhưng bộ dạng lúc đó của hắn rất kỳ quái, con…”

Bách Lý Hàn Băng quay lại nhìn, tức thì ngây người.

Bách Lý Như Sương chợt hoa mắt, sách trên bàn không thấy đâu nữa, nhìn lại thì đã nằm trong tay Bách Lý Hàn Băng.

“Đây…”, tay của Bách Lý Hàn Băng tựa hồ đang run rẩy: “Đây là…”

Quyển sách không dày lắm, trang giấy mới tinh, hình như mới đóng gần đây, trên bìa có hai chữ cổ Triện (một thể chữ Hán cổ) phức tạp. Sau khi mở ra, nét chữ bên trong mặc dù nắn nót ngay thẳng, nhưng đọc một lượt lại thấy bay bổng linh động, nghiễm nhiên là do Như Tuyên viết…

Thủ pháp thi châm dụng dược độc đáo hiếm thấy, chắc chắc là hậu nhân của Chương Châu Vệ gia rồi. Vệ gia có một phương thuốc gia truyền, có thể khiến người chết lộ cốt nhục, giải hết kỳ độc trong thiên hạ, “Đương thời dĩ võng nhiên” này hiển nhiên không thành vấn đề.

Tiểu công tử khí ngược thể yếu, chỉ sợ không đợi được đến khi ta chế dược xong.

Ngươi không biết Thiên hoa ngưng tuyết có ý nghĩa như thế nào với ta, nên ta không hận ngươi, nhưng cũng chính vì vậy mà ta không cách nào tha thứ cho việc làm của ngươi.

Ta vào môn hạ của ngươi đích thực có lòng riêng, nhưng lần này ngươi gạt ta quá đáng, xem như công bằng rồi phải không? Giờ đây mọi việc đều theo quyển sách này biến thành tro bụi, chi bằng chúng ta làm lại từ đầu… được không?

“Độc dược… Độc dược ký thiên…”

“Thành chủ… không có gì thì con ra trước”, Bách Lý Như Sương thấy y lẩm bẩm một mình, thần tình biến đổi thoăn thoắt, trong lòng cảm thấy bất an, nhưng ra đến cửa thì không kiềm được hỏi một câu: “Bọn họ nói Như Tuyên thiếu gia không về nữa, hắn thật sự… thật sự không về nữa sao?”

Bách Lý Hàn Băng toàn chân chấn động, sực tỉnh từ trong mớ ý thức hỗn loạn.

“Hắn sẽ về, điểm này ngươi không cần lo.”

Thấy Bách Lý Như Sương muốn đi, Bách Lý Hàn Băng gọi ngăn lại: “Kiếm phổ và tâm pháp đều khắc sau bài vị từ đường, nếu cao hứng thì ngươi tự mà học. Còn nữa, thanh kiếm trong từ đường ngươi cứ lấy đi, từ nay nó là của ngươi. Có thể ta sẽ ra ngoài, lúc không ở đây, chuyện trong thành do ngươi làm chủ.”

“A?”, Bách Lý Như Sương phút chốc ngây người.

“Dù sao cũng mang họ Bách Lý, Băng Sương thành sớm muộn gì cũng giao đến tay ngươi”, Bách Lý Hàn Băng phất tay, tỏ ý bảo nó không cần nói nhiều: “Tuy ngươi tuổi nhỏ nhưng tâm trí không hề dung tục, ta không có gì để lo lắng cả.”

Bách Lý Như Sương cúi đầu, khẽ khàng “ừm” một tiếng.

Bách Lý Hàn Băng nhìn nó đi xa, rồi lại nhìn sang quyển sách trong tay.

“Như Tuyên…”, y vuốt ve dòng chữ, tưởng tượng cảnh Như Tuyên cẩn thận hạ từng nét bút: “Phải chăng ngươi không muốn quay về nữa? Dù ta có đau lòng đến đâu đi nữa, ngươi cũng không màng đến? Sao ngươi lại như vậy… Chẳng phải ta đã nói với ngươi, đừng đến nơi mà ta không thể nghe cũng không thể thấy…”

Tựa như trả lời y, ngoài cửa đột nhiên có một cánh bướm bay vào, cũng mang màu xanh yêu dị như thế, chập chờn lân quang như thế.

Bách Lý Hàn Băng đã có kinh nghiệm đợt trước, lập tức nín thở ngưng thần, nhưng lại cảm thấy con bướm này có lai lịch kì lạ nên không vội giết.

Chỉ thấy cánh bướm bay một lúc, lại sà đến trên gối lượn vòng quanh hồi lâu, cuối cùng đậu trên chiếc gối bên cạnh y.

Bách Lý Hàn Băng cảm thấy kỳ quái, ngoài cửa lại có thêm những con bướm giống hệt bay vào, hơn nữa đều đậu trên gối, dù đưa tay đuổi nhưng vẫn trở về chỗ cũ.

Bách Lý Hàn Băng nghĩ ngợi, rồi nhét quyển sách vào người, quyết định lần theo hướng bướm bay mà tìm.

Một cảm giác kì quái khó tả khiến Như Tuyên sực tỉnh từ giấc ngủ thư thái.

Tựa như vô số phiến lá nhỏ nhắn, không ngừng chạm vào gò má và đôi tay hắn, miễn cưỡng đưa tay phủi đi, tức thì chúng lại tụ tập, làm thế nào cũng không tránh được, khiến hắn thấy rất khó chịu.

Trong lúc trăn trở, hắn dần lấy lại ý thức, cơn đau như xé rách toàn thân cũng rõ ràng hơn. Hắn nghiêng mình rồi gắng gượng dậy, nỗ lực xua đuổi cảm giác đụng chạm khó chịu kia.

“Thế này sao được!”, không biết đã qua bao lâu, một giọng nói vừa quen vừa lạ cất lên: “Nhìn bộ dạng này, dù có thay máu tiếp mạng e rằng cũng không chịu nổi.”

Bốn chữ “thay máu tiếp mạng” khiến Như Tuyên sắp hôn mê tiếp, đột nhiên mở to mắt ra. Mặc dù trước mắt vẫn là bóng tối, song tướng mạo của người này lại hiện lên trong tiềm thức của hắn.

“Vô Tư…”

“Sao ngươi lại dùng sâm huyết ngàn năm?”, Vô Tư nửa quỳ trước mặt hắn, lớn tiếng than vãn: “Thực sự khiến minh châu mờ sáng, uổng phí của trời, cực kỳ khốn kiếp!”

“Ngươi… sao lại ở đây?”, hắn cố sức gượng dậy.

“Cặp mắt này xem như phế rồi.”, Vô Tư đỡ hắn dựa vào gốc cây, ấn vào mạch tay của hắn trầm ngâm một lúc, lại thở dài nói: “Ta còn tưởng dùng cách đặc biệt nào đó khắc chế dược tính, hóa ra là thay máu tiếp mạng.”

Y nói chuyện rất thư thả, nhưng tay lại không hề chậm, trong phút chốc đã ghim rất nhiều châm vào đại huyệt trên đầu Như Tuyên.

“Ta cũng mới nghĩ thế mấy năm gần đây, xem ra người thay ngươi thi thuật đổi máu còn cao minh hơn ta.”, Vô Tư vén cao ống tay áo của hắn, nhìn mười mấy vết thương thanh mảnh kéo dài đến khuỷu tay.

“Cách này nghe ra có vẻ đơn giản, tiến hành lại cực kì nguy hiểm, nếu bất cẩn thì hai người đều chết. Hơn nữa dù có cùng dòng máu nhưng cũng có đến tám chín phần khó dung hòa, ngươi có thể sống sót thật sự rất khó tin.”

Đợi y nâng kim châm, Như Tuyên ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu đen đục ngầu.

“Tuy Thiên hoa ngưng tuyết không có giải dược, nhưng người Vệ gia chúng ta từ thuở nhỏ đã dùng một viên “Thiên hoa” mỗi năm. Ngươi xuất thân từ Thiên Liên cung, hiển nhiên cũng biết hiệu dụng của Thiên hoa.”

“Đúng vậy!” ánh mắt Vô Tư chợt sáng: “Thiên hoa ngưng tuyết di chuyển trong huyết mạch, ngươi quanh năm dùng “Thiên hoa” cho nên độc tính phát tác rất chậm, chỉ cần thay máu trước khi độc tính thâm nhập tạng phủ, như vậy có thể cứu mạng của ngươi rồi.”

“Không đúng!”, hắn vừa dứt lời thì lại lắc đầu, phản bác suy luận của mình: “Nếu là như thế, dư độc trên người ngươi từ đâu mà có?”

“Vì năm ấy trong lúc hiểm yếu lại bị người khác làm gián đoạn, cho nên… là ta đã liên lụy A Hoành, nếu không vì cứu ta, y sẽ không…”

“Ngươi và Vệ Hoành chỉ là thúc cháu, không phải huynh đệ, theo lý thì tương dung huyết mạch càng ít đi”, Vô Tư không hơi đâu để ý đến tâm tình của hắn: “Nếu là thật, chẳng phải quá may mắn rồi sao.”

“Đương nhiên không phải do may mắn, mà là A Hoành đã trộm được Khôi Lỗi Chi trong Thiên Liên cung…”

“Không thể nào!”, sắc mặt Vô Tư chợt biến: “Trận Ngũ ly huyết sát đó không hề tầm thường, phàm ai rơi vào đó, đến võ công cao như Bách Lý Hàn Băng cũng chưa chắc có thể toàn mạng trở ra, Vệ Hoành làm sao có thể vượt qua?”

“Điều này thì ta không biết, nhưng A Hoành quả thực đã lấy được Khôi Lỗi Chi, nhờ đó mới có thể thi triển thuật thay máu. Thiên Liên cung được xưng là Đông Hải thánh điện, quả nhiên có chỗ thần kỳ thoát li thế tục”, khuôn mặt trắng bệnh của Như Tuyên càng sa sầm hơn: “Nhưng thật không ngờ người cuối cùng ta gặp lại là ngươi, sao ngươi lại đơn độc ở nơi thâm sơn hoang dã này?’

“Ta nghe nói A Hoành mất tích đã lâu, sống chết chẳng ai hay, còn Khôi Lỗi Chi lại ở Đông Hải xa xăm, đi đi về về ít nhất cũng hơn một tháng, có vượt qua được trận Ngũ ly huyết sát hay không càng khó đoán được.”

Vô Tư không trả lời hắn mà dùng ngữ khí thương cảm nói: “Huống chi độc tính đã sớm ngấm vào ngũ tạng, dù có thể thay máu lần nữa, nhiều nhất cũng chỉ sống thêm khoảng ba bốn năm…”

“Không được!”, Như Tuyên quả quyết: “Dùng tính mạng của người khác để sống thêm ba bốn năm, chuyện này tuyệt đối không thể làm.”

“Ta biết ngươi nhất định sẽ nói vậy”, Vô Tư bật cười: “Vệ gia các ngươi năm đó tận lực rời khỏi Thiên Liên cung, còn lập lời thề độc địa đến thế, chẳng qua chỉ muốn trốn khỏi vận mệnh chết thay cho người khác, ngờ đâu cuối cùng chết sạch toàn gia.”

“Ta không thấy như thế.”, Như Tuyên nhắm nghiền mắt: “Cam tâm tình nguyện chết vì người khác và bị xem như thuốc tốt cứu mạng, hai chuyện này không thể so bì.”

“Vậy cũng phải”, Vô Tư thở dài: “Nhưng không phải ai cũng muốn thấy ngươi hùng hồn chịu chết.”

“Ta nguyện ý nói cho ngươi, cần dùng dược vật gì mới có thể đem Thiên thu hoa vào người trẻ sơ sinh.”

“Đây là bí mật chỉ có chủ nhân của Thiên Liên cung và Vệ gia biết.”, Vô Tư xúc động: “Ngươi có điều kiện gì?”

“Ta vốn tưởng mình sẽ chết đơn độc ở đây, không ngờ trước khi chết lại gặp được ngươi”, Như Tuyên thản nhiên nói: “Ta chỉ xin ngươi, sau khi ta chết hãy hỏa thiêu thi thể ta, về sau đừng kể chuyện này cho ai là được.”

“Như thế không ổn”, Vô Tư liền cự tuyệt: “Với ta mà nói, lời hứa của kiếm khách đệ nhất thiên hạ hấp dẫn hơn phương thuốc này.”

“Ngươi có ý gì?”

Vô Tư hỏi lại hắn: “Ngươi có biết vì sao ta lại đứng đây không?”

“Tại sao?”

“Đương nhiên là vì tìm ngươi.”, Vô Tư cười khẽ: “Bách Lý Hàn Băng nói chỉ cần cứu được ngươi, điều kiện gì y cũng đáp ứng. Lời hứa của kiếm khách đệ nhất thiên hạ trân quý đến thế, ta nỡ lòng nào phụ mỹ ý đó?”

Như Tuyên kinh hãi ngẩng đầu.

“Nếu ngươi muốn tránh y để chết trong im lặng, đây quả thực là nơi rất tốt.”, Vô Tư cảm khái: “Ngươi không nhìn được, cũng không thể đi quá xa.”

Không biết Như Tuyên lấy sức lực từ đâu, đột nhiên túm lấy áo của Vô Tư: “Đây là đâu?”

“Ngươi nghĩ đây là đâu?”, Vô Tư chậm rãi quan sát xung quanh, sau đó phóng mắt nhìn nhà cửa trang viên thấp thoáng dưới triền núi: “Lẽ nào ngươi không phải tự mình đến đây, mà là có người dẫn ngươi đến?”

“Ta chỉ hỏi ngươi đây là đâu?”

“Vấn đề này, chi bằng để Bách Lý thành chủ trả lời vậy!”

Cánh tay Như Tuyên co giật mạnh, rồi vô lực buông thõng.

“Bách Lý thành chủ, ta giúp ngươi tìm được người rồi”, Vô Tư nói: “Còn về cứu chữa, thứ cho ta lực bất tòng tâm.”

Vô Tư dẫm lên đám lá, thong thả rời đi, bốn bề lại vắng tiếng người, chỉ còn lại âm thanh lạo xạo kì quái. Như Tuyên nghe ra tiếng của thứ gì đó đang vỗ cánh, những thứ đó kết thành đàn bay lẩn quẩn xung quanh, vây hắn ở giữa.

Như Tuyên bất giác hoảng hốt, cảm thấy khi nãy có thể chỉ là ảo giác, cơ bản không có Vô Tư, cũng không có ai nói chuyện với hắn, chỉ e tất cả là cơn mê loạn trong lúc hồi quang phản chiếu.

Có điều tại sao vào lúc này, hắn lại nhớ đến người và chuyện không đâu… Những chuyện không hiểu là đôi cánh hay vật góc cạnh chạm vào mặt hắn, hệt như cảm giác đó cách đây không lâu.

Chẳng qua lần này không cần hắn đưa tay ra xua đi, một ngọn gió thoảng lạnh lẽo sượt qua gò má của hắn, âm thanh và cảm giác đáng ghét đó liền mất dạng.

Hắn đợi một lúc, cảm thấy hết thảy vượt khỏi dự liệu, không kiềm được tiếng thở dài.

Nhưng một khắc sau, một cánh tay lạnh băng chạm lên mặt hắn, khiến cơn ho khan đang nghẹn lại nơi cổ họng của hắn phát tác kịch liệt.

Nhận thấy huyết khí trong ngực dâng trào, hắn vội đưa tay lên định che miệng, song lại chậm một bước, chỉ kịp phủ lên cánh tay lạnh băng đó.

Nhất định máu đã vương khắp tay khắp người kẻ đó, cảnh tượng hẳn rất ghê rợn, vì vậy sau khi dứt cơn hắn liền giải thích: “Chỉ là chút dư huyết, tuy nhìn khá nghiêm trọng, nhưng không việc gì đâu.”

Kẻ ấy im lặng, chỉ giúp hắn lau đi vết máu vương trên miệng, sau đó những ngón tay lạnh lẽo ấy di chuyển, chạm vào đôi mắt nhắm nghiền của hắn.

“Không thấy được ư?”, dù giọng điệu có vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay run đến nỗi khiến người ta phát hoảng: “Có nghiêm trọng không?”

“Sao các người tìm được ta?’, Như Tuyên hoang mang chuyển chủ đề.

“Ta chỉ lần theo đám bướm này.”, Bách Lý Hàn Băng ngồi xuống bên cạnh hắn, đỡ hắn dựa vào lòng mình: “Là những con bướm màu xanh kì lạ, lúc nãy chúng tụ tập rất đông.”

“Màu xanh à? Đúng rồi… chắc là bướm độc của Thiên Liên cung”, Như Tuyên lẩm bẩm: “Bướm độc rất nhạy với vị của ‘Thiên hoa’, dù cách ngàn dặm vẫn truy theo được… Số lượng trong Thiên Liên cung cực ít, Vô Tư thật có bản lĩnh, không ngờ có thể nuôi chúng ở ngoài cung.”

“Như Tuyên.”

Giờ đây không còn thứ gì có thể khiến Bách Lý Hàn Băng rời mắt, đừng nói đến những cánh bướm đã vụn nát kia.

“Trong Thiên Liên cung ở Đông Hải thật sự có dược vật cứu ngươi?”

“Chỗ này không xa Băng Sương thành, phải không?”

“Chẳng phải ta từng nói, ta sẽ không để ngươi có chuyện, sao ngươi lại không tin?”

“Ở đây được rồi, nếu ở đây…”

“Như Tuyên!”

“Thiên Liên cung đã thành đống tro tàn hơn hai mươi năm trước rồi, nào có thần dược cứu mạng gì nữa, chẳng qua chỉ là những lời phóng đại mà thôi, huống chi lòng dạ Vô Tư ám hiểm, lời của y không tin thì tốt hơn.”

“Ngươi muốn ta cứ nhìn ngươi thế này, thúc thủ không làm gì ư?”

“Sư phụ, đủ lắm rồi.”, Như Tuyên mở mắt ra: “Người nhà chúng ta sống qua bốn mươi tuổi đã là trường thọ, xem ra ta cũng không đoản mệnh.”

“Nhưng ta không chấp nhận.”, Bách Lý Hàn Băng cúi đầu, mặt dán sát vào gò má hắn: “Dạo này ta thường cảm thấy sợ hãi, không biết làm sao mới tốt… Chỉ cần nghĩ tới không thấy ngươi nữa, ta sợ đến nỗi không làm gì được…”

“Dù bên nhau sớm sớm chiều chiều, khó tránh khỏi một ngày sinh ly tử biệt, ta với người chẳng qua chỉ là…”

Thủy châu ấm nóng rơi trên mắt Như Tuyên, nương theo gò má chảy xuống, đọng lại nơi khóe môi… Mùi vị đắng chát ấy len vào khoang miệng, hình như là… nước mắt.

“Sư phụ…”, hắn đưa tay sờ má, không nghĩ nó lại ướt át đến thế: “Người…”

“Nhưng tại sao? Tại sao giờ đây thấy ngươi, ta lại càng sợ hãi?”, đôi môi của Bách Lý Hàn Băng áp sát vào tóc mai bết bát của hắn: “Như Tuyên, ngươi thực sự không muốn rời xa ta, thật sẽ không bỏ ta lại một mình, phải không?”

Hắn đưa tay ra, suýt nữa không kiềm được mà ôm người đang ôm mình, suýt nữa thì…

“Sư phụ, ta biết người không nỡ, nhưng những chuyện này không cưỡng cầu được.”, hắn nhẫn nhịn, thậm chí còn cười rất vui vẻ: “Thế này đi! Nếu kiếp sau may mắn, mong ta và người có thể… có thể…”

Có thể làm sao? Có thể sớm tối bên sau? Hay là xa tận chân trời? Kiếp sau… thật quá xa xăm mờ mịt.

“Ta không muốn có kiếp sau gì cả, ta không muốn gì hết! Ta chỉ cần ngươi sống, chỉ cần ngươi còn sống là đủ.”, Bách Lý Hàn Băng nghiêng đầu, chăm chú nhìn cặp mắt vô thần của hắn: “Với ta mà nói, trên thế gian này, ngươi quan trọng hơn gấp trăm nghìn lần những người khác…”

“Sư… sư phụ…”, hơi thở ấm nóng gần trong gang tấc, giọng nói của Như Tuyên có chút run rẩy: “Người biết mình đang nói gì chứ?”

“Ta không biết.”, y dè dặt xoa gương mặt tiều tụy tái nhợt của Như Tuyên: “Ta chỉ muốn cùng với một người sớm tối bên nhau, lúc nào cũng ở bên hắn, không muốn hắn nhìn người nào khác. Khi ta thấy hắn bị thương chảy máu, lòng sẽ rất đau, hận không thể tự lấy thân mình ra thay thế. Một ngày nọ hắn đột nhiên mất tích, ta điên cuồng truy tìm khắp nơi… Như Tuyên, ngươi có thể nói với ta, với người này, rốt cuộc cảm tình của ta dành cho hắn là như thế nào?”

“Không…”, Như Tuyên bất giác lùi lại né tránh, nhưng thoát không được hơi ấm đang vây quanh mình.

“Ta chỉ xem quan hệ giữa bản thân ta với ngươi là sự yêu quý bảo hộ của sư đồ, nhưng khoảnh khắc khi nãy nhìn thấy ngươi, ta mới biết mình…”

“ĐỪNG!”, Như Tuyên đột ngột hét lên, âm thanh lớn đến mức cả hai đều giật mình.

“Người đừng nói nữa.”, trong yên tĩnh, Như Tuyên hạ mi mắt, khẽ thở dài: “Từ lúc ta biết mình có tình ý với người, đến nay đã mười mấy năm. Trong khoảng thời gian đó, tư vị nào ta cũng từng nếm qua, không còn mong mỏi xa xỉ nào với tình cảm ấy nữa, cho nên người không cần nói những lời như thế với ta…”

“Ngươi không tin ta?”

“Không! Không phải không tin, ta chỉ không dám…”, tâm tình hắn trở nên kích động: “Nếu ta tin là thật, ta làm sao cam lòng, ngươi nói ta cam lòng thế nào đây? Ta đợi lâu như thế…”

Bách Lý Hàn Băng ra sức siết chặt vòng tay, lớn tiếng gọi tên của Vô Tư, tay chân vụng về lau máu tươi trào ra từ miệng Như Tuyên.

Máu tươi nhuốm hương thơm kì dị không ngừng trào ra từ khuôn miệng hé mở của hắn, tựa như toàn bộ huyết dịch trong cơ thể đang tranh nhau thoát ra ngoài. Lạ ở chỗ, hắn không cảm thấy đau đớn nhiều… Sau đó, hắn cơ hồ thấy được chút ánh sáng le lói trong bóng đêm đen kịt.

Hình như hắn thấy con người khiến hắn khắc khoải một đời, thủy chung xa vời vợi như minh nguyệt, giờ đây đang nhìn hắn với ánh mắt bi thương cùng cực.

“Ta không sao… Khi nãy Vô Tư giúp ta phong bế tâm mạch, ta tạm thời không sao”, máu tươi càng lúc càng nhiều, hắn càng nói càng mất sức: “Chỉ là ta đi quá lâu, hơi mệt… Người đừng lo, để ta ngủ một lát sẽ khỏi… Ta… ta vẫn còn rất nhiều lời… đợi ta…”

“Như Tuyên, nếu ngươi thực sự muốn đi, ta để bọn họ, ta để những người ngươi thích đi theo ngươi, thế thì ngươi không cô đơn nữa, có được không?”

Không được, sao có thể như vậy!

“Nhưng… những người đó luôn quấn lấy ngươi, phải chăng quá phiền phức? Hay là đừng…”

Hắn đã quyết định đánh một giấc đàng hoàng, việc khác để khi tỉnh dậy hẵng nói.

“Như Tuyên, nếu là thật… ngươi có sợ không?”

Sợ có ích gì?

“Ta không sợ, lúc nãy thấy ngươi phun máu ta vẫn sợ, hiện giờ không còn nữa.”

Đúng vậy! Người đừng sợ…

“Như Tuyên, ngươi lạnh không?”

Không lạnh.

“Vậy ta thì sao?”

Hửm?

“Ngươi không muốn họ theo ngươi, vậy để ta theo ngươi được chứ?”

Đây là… đang nói gì thế…

“Như Tuyên, ta theo ngươi, bất luận đi đâu, bất luận ở phương nào! Ngươi để ta theo ngươi được không? Như Tuyên, chúng ta sẽ sớm tối bên nhau… cho nên ngươi đừng sợ, ta ở ngay đây, ta sẽ ở bên ngươi…”

Ý thức dần dần mất đi, hắn dựa vào ***g ngực ấm áp, lắng nghe âm thanh nhu hòa êm tai, gần như ngủ ngay lập tức. Mặc dù muốn đáp lại, nhưng đến ngón tay cũng chẳng buồn nhúc nhích.

Khi tỉnh dậy hẵng hỏi vậy!

Có điều… Hình như y nói là sớm tối bên nhau, nếu được như thế thì tốt biết mấy.

Sớm sớm chiều chiều… ngày đêm… không rời.
Bình Luận (0)
Comment