[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 3 - Tình Nan Tuyệt

Chương 9

“Ngươi…”, Bạch Y Minh sực tỉnh, lập tức lấy tay ngăn hắn lại, nhưng tay đưa lên nửa chừng thì buông thõng: “Ngươi đã làm gì ta?”

Y thấy bất thường, lập tức hành khí vận công nhưng dường như đã quá trễ, hiện tại đan điền không những trống rỗng, đến tứ chi cũng bắt đầu tê dại.

“Khi nãy ta bỏ một vài thứ vào lửa”. Như Tuyên vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa: “Đứa trẻ như ngươi lúc nào cũng thông minh tỉ mỉ, vậy mà không hề đề phòng ta, có lẽ… đây chính là ý trời!”

“Ngươi hạ độc ta?”, Bạch Y Minh choáng váng: “Ta quả thực ngu xuẩn…”

“Trước đó ta luôn do dự, bởi vì độc này một khi sử dụng thì sẽ không còn đường hối tiếc nữa”, Như Tuyên nhíu chặt mày: “Thực ra… ta chuẩn bị cho kẻ khác, nhưng ngươi lại đem ta ra khỏi Băng Sương thành sớm một bước.”

“Ngươi lừa ai vậy!”, Bạch Y Minh nghiến răng, cựa quậy muốn ngồi dậy: “Ngươi nỡ hạ độc giết y sao?”

Như Tuyên nghe thấy tiếng động nhưng không vội tránh đi, hình như chắc chắn y không có khả năng cưỡng ép mình. Trên thực tế, Bạch Y Minh nhanh chóng phát hiện, bản thân y đến nhúc nhích một ngón tay cũng không thể.

“Ta đương nhiên sẽ không làm thế.”, Như Tuyên lấy một bình sứ xanh từ trong tay áo: “Có điều, ngươi đã giúp ta đem nó ra ngoài Băng Sương thành.”

Bạch Y Minh lập tức nhận ra thứ mà mình đem ra từ Băng Sương thành, hơn nữa lại là bình sứ mà y tự tay đưa cho hắn. Mới đầu khi lấy chiếc bình vì thấy có ký hiệu đặc biệt trên đó, còn đặt bên cạnh Thiên hoa ngưng tuyết nên y tưởng là độc dược cứu mạng.

“Vậy ta tự tìm đường chết rồi!”

Bạch Y Minh sa sầm mặt cười rống lên, tiếng cười thê lương âm trầm, nghe ra cực kỳ đáng sợ trong khu rừng nửa đêm tĩnh mịch.

“Ta nhớ ngươi từng hỏi ta, vì sao đột ngột muốn về bên cạnh y.”

Như Tuyên vẫn điềm nhiên, đưa tay ném chiếc bình vào đống lửa.

“Bởi vì ta sắp chết rồi. Khi một người sắp chết, thường muốn thực hiện nguyện vọng của mình, những nguyện vọng mà khi còn sống không nên nghĩ tới…”

Tiếng cười ngưng bặt.

“Độc của Thiên hoa ngưng tuyết không thể giải được, kéo dài nhiều năm như thế, lục phủ ngũ tạng của ta đã dần suy kiệt, có lẽ thời khắc xuân ấm hoa nở sắp đến cũng không thể thấy được nữa.”, Như Tuyên bình tĩnh nói: “Đây là lý do ta trở về, ta chỉ muốn gặp y một lần, muốn biết… trước khi về với cát bụi…”

Nhiều năm rồi cố gắng nhắm mắt bịt tai, ngăn cách người ấy bằng bức tường thâm cung cao lớn, nhưng vừa nhìn qua song cửa sổ vào đêm hôm đó, lại thấy được hình bóng của y…

Nguyệt quang ngời sáng, người ấy mặc y sam trắng toát, mái tóc tán loạn trong gió…

Ngọn lửa thiêu cháy nắp bình sứ xanh, phát ra hỏa quang rực rỡ. Như Tuyên gần đây tiều tụy quá mức, thế mà dung mạo lúc này lại ánh lên sức sống.

“Ta đã quá xem thường si tâm của ngươi.”, tức thì ý thức của Bạch Y Minh tiêu biến, cam chịu nhắm mắt, mặc cho thân thể nhũn ra.

“Đây không phải là độc dược gì cả, chẳng qua chỉ khiến ngươi sốt cao váng đầu, giống như nhiễm phong hàn vậy”, y lờ mờ nghe thấy Như Tuyên nói: “Ngươi tuổi trẻ sức mạnh, sẽ hồi phục rất nhanh, hơn nữa lúc ngươi khỏe lại, ân oán cùng hận thù sẽ rời xa ngươi…”

Dường như những triệu chứng đó bắt đầu ứng nghiệm, y cảm thấy cả người mông lung, dù cố gắng mở mắt ra, cũng chỉ thấy một thân ảnh mông lung đứng trước mặt.

“Ngươi yên tâm, hôm đó gặp vị “Bạch thiếu gia” nọ, ta cũng đã hạ dược, dù phân lượng rất nhẹ, nhưng cũng đủ để cậu ta quên chuyện gặp chúng ta.”

Dần dần, giọng nói đó cũng trở nên xa xăm mờ mịt.

“Ta còn thêm cả dược vật an thần, nên chỉ có lúc đầu hơi khó chịu, lát sau ngươi sẽ thiếp đi, khi ngươi tỉnh dậy sẽ không còn nhớ gì nữa…”

Trước mắt một mảnh mơ hồ, tia sáng nhân ảnh từ từ biến mất, tan vào hư vô…

Thu xếp chỗ ngủ cho Bạch Y Minh, hắn ném thêm nhánh cây vào đống lửa. Như Tuyên nhích từng bước men theo con đường nhỏ gập ghềnh, đi về phía rừng sâu.

Hắn không biết đây là đâu, cũng không cần biết, càng là nơi hoang vắng không người thì càng thích hợp với hắn của hiện tại.

Đi đến khi kiệt sức, hắn lấy huyết sâm ngậm dưới miệng một lúc, sau đó tiếp tục dợm bước vào rừng một cách khó khăn.

Dưới chân là cơ man rêu xanh, trơn trượt khó đi, hắn đã muốn từ bỏ hết mấy lần, nhưng vừa nghĩ tới tiều phu thợ săn vào núi tìm thấy tung tích, hắn đành tiếp tục di chuyển trong khu rừng rậm rạp.

Đây là… viện tử của Như Tuyên…

Y ngây người, chậm rãi mở cửa viện bước vào.

Hình như dược liệu vẫn chưa sắp xếp xong, sách mở ra cứ để nguyên trên bàn, nước trà đã rót vẫn còn tản nhạt nhiệt khí.

Nhưng không có chút âm thanh nào, sự yên tĩnh đáng sợ này khiến người ta cảm thấy bất an.

“Như Tuyên!Như Tuyên!”, y không kiềm được cất tiếng.

“Là sư phụ sao?”, gần như lập tức có người hồi đáp y.

Âm thanh truyền ra từ cánh cửa phòng hơi hé mở, nghe thấy giọng nói y liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước đến.

Trong viện ánh nắng chan hòa, nhưng không hiểu vì sao trong phòng lại u ám tựa đêm khuya. Song khi nhìn thấy Như Tuyên ngồi bên bàn, tất cả nghi hoặc đều lập tức bị cuốn đi.

“Như Tuyên, sao ngươi lại ở đây?”, y đến bên bàn kéo tay Như Tuyên, vừa lo lắng vừa hoảng loạn hỏi: “Ngươi đi đâu vậy? Ngươi biết ta tìm ngươi lâu lắm không?”

“Ta có thể đi đâu chứ! Chẳng phải luôn ở đây sao?”, Như Tuyên cười ảm đạm: “Người tìm ta có chuyện gì?”

“Không phải, chỉ là không tìm thấy ngươi, ta…”, y siết chặt tay Như Tuyên: “Như Tuyên, Như Tuyên, ngươi đừng không nói tiếng nào lại biến mất, ta sợ không tìm thấy ngươi.”

“Người tìm ta làm gì? Chẳng phải người nói không muốn nhìn thấy ta sao?”, Như Tuyên vẫn ôn hòa, thản nhiên nói: “Người yên tâm đi! Lát nữa ta sẽ đi, sau này người sẽ không thấy ta nữa.”

“Ngươi hàm hồ gì vậy!”, nghe thấy thế, mặt y tái xanh: “Ai cho ngươi đi! Không được đi! Ngươi không được đi!”

“Ta đi rồi mới là chuyện tốt”, Như Tuyên khẽ thở dài: “Sau khi ta đi, người cứ việc làm thành chủ của người, rồi quên ta luôn đi!”

“Ta sẽ không để ngươi đi!”, không biết vì sao y không dám nhìn biểu cảm trên mặt Như Tuyên, nhưng lại nắm chặt tay hắn, không dám lơi tay một khắc: “Không được đi đâu hết! Như Tuyên, ngươi không được đi đâu hết…”

“Kỳ thực người biết mà, người biết vì sao ta phải đi, người biết ta đối với người…”, thanh âm của Như Tuyênn dần thấp xuống: “Ta ở bên cạnh người, chỉ khiến người thống khổ khó chịu.”

“Không!”, y hoảng loạn ôm Như Tuyên vào lòng: “Chỉ cần ngươi ở bên ta, bất luận ra sao cũng được! Cho dù ngươi không xem ta là sư phụ… cho dù… cho dù ngươi xem ta là…”

Như Tuyên ấn ngón tay lên môi Bách Lý Hàn Băng. Y cúi đầu nhìn Như Tuyên đang mỉm cười, nhưng hắn đang lắc đầu với y.

Thanh âm trầm thấp của Như Tuyên vang vọng trong căn phòng u ám: “Đừng nói! Đừng nói ra những chuyện khiến người phải hối hận.”

Y khuỵu gối xuống đất, tựa đầu vào trước ngực Như Tuyên, cảm thấy trong lòng quặn thắt.

“Được rồi! Mười năm, hai mươi năm này không phải sẽ qua trong chớp mắt sao?”, Như Tuyên lướt ngón tay mơn trớn mái tóc của y: “Ta đáp ứng người, đợi đến khi chúng ta gặp lại… lúc đó…”

Y ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Như Tuyên muốn nói lại thôi.

“Như Tuyên, chúng ta phải đi rồi.”, một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên từ bên ngoài: “Ta đã đợi lâu đến thế, người vẫn chưa nói hết với y sao?”

“Nói xong rồi, đến ngay đây.”, Như Tuyên hồi đáp với người bên ngoài, sau đó đứng dậy, cúi đầu nhìn y: “Sư phụ, nàng ấy đến đón ta, ta phải đi cùng, người buông ta ra đi!”

“Khoan đã!”, y không sợ Như Tuyên bị thương, lập tức chế trụ mạch môn của hắn: “Không cần biết là ai, hôm nay đừng hòng dẫn ngươi đi!”

“Bách Lý thành chủ, ta biết ngươi trước giờ không nói đạo lý, nhưng lần này không phải do ngươi quyết định đâu.”

Giọng nói của người bên ngoài kiều mị dễ nghe, song lời lẽ lại sắc bén: “Trước đây rất lâu Như Tuyên đã đáp ứng ta, ngươi cũng biết hắn là người giữ lời, vì vậy hôm nay nhất định sẽ đi cùng ta.”

“Thế thì đã sao?”, y lạnh lùng hừ một tiếng: “Trừ phi ngươi có bản lĩnh giết ta, bằng không đừng hòng dẫn hắn đi trước mặt ta.”

“Đến lúc này ngươi vẫn nghĩ là mình đúng ư? Ngươi tưởng chỉ cần ỷ vào tuyệt thế võ công của mình thì có thể giải quyết tất cả mọi chuyện à?”. Người ấy vẫn thản nhiên, song lại bật cười: “Bách Lý Hàn Băng ơi Bách Lý Hàn Băng, nhiều năm đã qua, vậy mà ngươi vẫn không tiến bộ chút nào!”

Giọng cười thật quỷ dị, y thấy lòng mình lạnh băng.

“Sư phụ, người đừng như thế.”, Như Tuyên vô cùng khó xử: “Đích thực ta đã sớm đáp ứng nàng ấy, muốn đi cùng với nàng. Để nàng ấy đợi nhiều năm như vậy là rất có lỗi rồi, ta không thể…”

“CÂM MIỆNG! Ta đã nói là không cho phép, không cho phép!”, y gần như không tự chủ được mà rống lên: “Ngươi là của ta! Ta không cho ngươi đi! Ngươi có nghe hay không!”

Khi nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Như Tuyên, y mới ý thức được mình đã nói gì.

“Ta… ta nói…”, y cực kỳ hoảng loạn, đến nói cũng không thành lời: “Như Tuyên, ta…”

“Ta hiểu, người vì lo cho ta.”, Như Tuyên thở dài, rút tay ra khỏi bàn tay đã buông lỏng tự lúc nào của Bách Lý Hàn Băng: “Có điều người yên tâm, nàng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ta, ta cũng sẽ đối đãi với nàng ấy thật tốt.”

Khi y định thần lại, Như Tuyên đã không thấy tăm hơi.

“Như Tuyên!”, y bật dậy, xông ra ngoài cửa.

Như Tuyên đang đứng trong viện nói chuyện, người đó hình như đang nhỏ giọng oán trách, Như Tuyên luôn miệng nói không phải, lúm đồng tiền bên má thoắt ẩn thoắt hiện, cười ấm áp nhường vậy…

Y cảm thấy phiền muộn, một tiếng “Như Tuyên” nghẹn nơi cổ họng, không thể cất lời.

“Người nói rõ với y chưa?”, Bách Lý Hàn Băng loáng thoáng nghe người đó nói: “Y là kẻ dây dưa không rõ, nếu không nói thẳng thì rất phiền phức.”

“Không việc gì đâu.”, Như Tuyên nhìn sang y, cúi đầu an ủi người đó, còn lấy tay vuốt tóc nữa: “Ta đã đáp ứng nàng, nhất định sẽ đi cùng, y không thể ngăn chúng ta được.”

Câu nói này ong ong trong tai y, người chiếm lấy ánh mắt Như Tuyên đột nhiên nhìn sang, để lộ dung mạo khuynh quốc khuynh thành…

“Cô! Cô là…”, khi bắt gặp, y không khỏi cả kinh: “Cố Tử Doanh!”

“Bách Lý thành chủ, đã lâu không gặp, lây nay ngươi vẫn khỏe?”, Cố Tử Doanh cười tươi như hoa: “Không ngờ thân là phu thê, thế mà giờ mới nhận ra ta, thật khiến ta khó chịu.”

Nụ cười của nàng dương dương đắc ý, nào có dáng vẻ khó chịu gì đâu.

“Cô chẳng phải… chẳng phải đã…”, y có chút hồ đồ, không hiểu sao đã lâu như vậy, Cố Tử Doanh vẫn sở hữu dung mạo tuổi đôi mươi.

“Ai chết ai sống, với ngươi quan trọng đến vậy à?”, Cố Tử Doanh lạnh lùng nhìn y: “Bách Lý thành chủ ngươi chỉ cần bản thân được như ý, quan tâm đến sống chết của người khác từ khi nào thế?”

“Như Tuyên, ngươi mau qua đây, ả tuyệt đối không phải là Tử Doanh.”, y chợt nổi sát ý, nhưng trên mặt vẫn lãnh đạm: “Phu nhân Cố Tử Doanh của ta đã chết, không quản ả là người hay quỷ, dám giả mạo phu nhân của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”

“Phu nhân? Ngươi không biết nghe thấy, có lẽ sẽ tưởng ngươi tình thâm ý trọng với phu nhân của ngươi đó!”, Cố Tử Doanh cười lạnh: “Có điều Bách Lý thành chủ ngươi có còn nhớ, tối đó sau khi phu nhân ngươi uống rượu độc, ngươi tận mắt thấy nàng ấy hấp hối mà. Khi ấy… ngươi ngồi cạnh nàng, nhìn nàng khổ sở, thất khiếu xuất huyết, đến khi trở thành cương thi lạnh lẽo, xác định không còn khả năng sống sót, ngươi mới kêu người thu dọn xác chết… Từ đầu đến cuối, ngươi không hề nhíu mày, đừng nói là thương tâm thống khổ nữa. Loại uyên ương tình thâm này thật khiến người ta sợ hãi!”

Y chợt hoảng loạn, vội vàng nhìn sang Như Tuyên, nhưng hắn không nhìn y, hờ hững hướng mắt qua nơi khác.

“Như Tuyên, ngươi đừng nghe ả nói nhảm.”, y hít sâu, tự biện bạch: “Tử Doanh nàng ấy là vì… là vì…”
Bình Luận (0)
Comment