- Đêm hôm trước, có đám sơn phỉ xông vào Đại Thanh Sơn, thiêu sát cướp bóc, xông vào trang viên. Lãnh Chấp Bạch trưởng lão suất lĩnh đệ tử thủ hộ đẫm máu chiến đấu, cuối cùng toàn bộ anh dũng hy sinh. Than ôi, thật đáng tiếc.
- Thả??
Ngô trưởng lão bất ngờ đứng dậy, thiếu chút nữa đã nói tục.
Tần Mệnh tiếc nuối lắc đầu:
- Ta biết rất khó tiếp nhận, nhưng chuyện đã xảy ra, Ngô trưởng lão nén bi thương.
Ngô trưởng lão tức giận không nhẹ, sơn phỉ? Chiến đấu đẫm máu? Ngươi lừa cháu trai sao!
Đám người Hà Hướng Thiên hít sâu vào một hơi, một cỗ khí lạnh dâng trào lên từ trong lòng, chết, toàn bộ đã chết? Ai làm, nhất định là Tần Mệnh. Hắn dám giết trưởng lão Thanh Vân tông? Tất cả đệ tử đều bị hắn giết?
Hắn lại có ác đảm như vậy, làm ra chuyện ác này.
Tần Mệnh tiếp tục thở dài:
- Ta rất cảm tạ Lãnh Chấp Bạch trưởng lão, là hắn đem vệ đội Tần gia chúng ta đẩy ra bảo vệ dân chúng hoảng loạn. Nếu không?? Ai??
Đám người Đồ Vệ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, diễn xuất của thiếu gia không tệ a, thu thả tự nhiên! Bội phục!
Ngô trưởng lão cắn răng, đè nén phẫn nộ.
- Ở đâu ra sơn phỉ? Sơn phỉ xung quanh Đại Thanh Sơn đã mạnh đến mức có thể giết được trưởng lão Thanh Vân Tông?.
- Chúng ta cũng rất kỳ lạ. Lúc ấy có hơn một ngàn người đến, bất chấp xông pha cướp bóc, phòng cháy khắp nơi. Những tấm vải đen phía trước đều là thi thể sơn phỉ, phải có ba trăm người đi, những kẻ khác đều chạy đi.
Ngô trưởng lão trong lòng lộp bộp, bước nhanh đến phía trước, nhấc lên mấy tấm vải đen vừa nhìn, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngồi trên mặt đất. Hắn là tâm phúc của đại trưởng lão, ít nhiều cũng hiểu rõ đại trưởng lão an bài, những ‘sơn phỉ’ này rõ ràng chính là đệ tử Thanh Vân Tông phái tới.
Hai bên cộng lại hơn bảy trăm đệ tử! Hơn bảy trăm đệ tử! Đều là đệ tử của đại trưởng lão phái hệ, toàn bộ đều đã chết!
Tần Mệnh đi tới bên cạnh hắn, không nhẹ không nặng nói lên một tiếng.
- Ngô trưởng lão có biết những sơn phỉ này không?
- Không biết.
Ngô trưởng lão nửa ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức nhắm mắt lại.
Bọn họ vất vả rất nhiều năm mới bí mật bồi dưỡng dòng chính, cứ như vậy không hiểu rõ chết hơn bảy trăm người?!
Hắn có thể tưởng tượng đại trưởng lão sau khi nhận được tin tức sẽ nổi giận như thế nào.
Vốn là nhiệm vụ đơn giản không thể đơn giản hơn, làm sao lại có thể xuất hiện sai lầm lớn như vậy?
Ngô trưởng lão chậm lại rất lâu, mặt lạnh hỏi Lăng Tuyết:
- Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?.
Lăng Tuyết thản nhiên nói:
- Tần Mệnh nói đều là sự thật.
Hà Hướng Thiên thiếu chút nữa hô lên cẩu nam nữ, mở to mắt nói dối, các ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc sao?
Tần Mệnh ra vẻ nghiêm túc nói:
- Chuyện này quá ác liệt, Thanh Vân Tông hẳn là sẽ truy xét đến cùng.
- Thanh Vân Tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua hung thủ.
Ngô trưởng lão cố gắng khắc chế cảm xúc, để cho mình bình tĩnh lại. Chuyện này rất kỳ quái, hơn bảy trăm đệ tử Thanh Vân Tông làm sao có thể chết không rõ ràng, đêm khuya hôm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mạc Minh lại đi đâu? Tất cả những điều này không có khả năng là do đội hộ vệ Tần gia làm, bọn họ không có thực lực kia.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một loại khả năng, Tần Mệnh có trợ thủ!
Đại Thanh Sơn có thể ẩn giấu những đội ngũ thần bí khác!
Nghĩ tới đây, trong lòng Ngô trưởng lão bỗng nhiên căng thẳng, ý thức được một vấn đề rất quan trọng. Tần Mệnh dám sát hại Lãnh Chấp Bạch, dám giết chết hơn bảy trăm người Thanh Vân Tông, có thể cũng đang tính toán cả chúng ta hay không?
Hắn theo bản năng nhìn xung quanh khu mỏ, một loại bất an nồng đậm lan tràn trong lòng.
Tần Mệnh nói:
- Những thi thể này có thể sẽ vất vả cho Ngô trưởng lão tiếp quản.
- Làm thế nào để tiếp quản?
- Đương nhiên là vận chuyển về Thanh Vân Tông, để cho tông chủ điều tra những sơn phỉ này rốt cuộc là có lai lịch gì. Quá đáng ghét, dám sát hại Lãnh Chấp Bạch trưởng lão, dám sát hại đệ tử Thanh Vân Tông. Lãnh Chấp Bạch trưởng lão vì Thanh Vân Tông vất vả nhiều năm, cuối cùng lại rơi vào kết cuộc chết thảm tại đây, quá thảm.
Tần Mệnh nói rất nghiêm túc, Ngô trưởng lão nghe được mà muốn mắng người. Tất cả mọi người đều là người thông minh, đều biết ý tứ trong lời nói. Tần Mệnh đáng ghét này, quá kiêu ngạo!
- Ngô trưởng lão sao lại không nói lời nào, là nghĩ đến cái gì sao?
Ngô trưởng lão lo lắng trong khu mỏ có mai phục, không dám kích thích Tần Mệnh quá mức nữa:
- Chuyện này chúng ta sẽ cẩn thận điều chỉnh, giao cho ta đi.
- Vậy thì tốt, vất vả rồi. Tất cả chúng ta đều đã dọn dẹp và sẵn sàng về nhà ngay hôm nay.
- Chúc mừng, trên đường chú ý an toàn.
Ngô trưởng lão giấu lấy lương tâm nói.
- Khu mỏ hôm nay sắp đóng cửa, người của ta đều tập trung ở quảng trường, Ngô trưởng lão có muốn đi nói hai câu không?
- Không cần, chuyện của các ngươi, ta sẽ không xen vào.
- Bọn họ bị nô dịch tám năm, trong lòng có bóng ma, đến bây giờ còn không thể tin được tự do, ta muốn mời Ngô trưởng lão đi vào nói hai câu, liền tỏ thái độ là được.
- Thật không cần, ta nghĩ bọn họ cũng sẽ không muốn gặp lại trưởng lão Thanh Vân Tông.
- Làm sao có thể, về sau mọi người vẫn là người một nhà. Xin mời, chỉ cần hai câu đơn giản.
Hắn càng như vậy, Ngô trưởng lão càng bất an, là thật bất an, trước mặt bày hơn bảy trăm thi thể, một cảm giác tử vong uy hiếp chân thật lại mãnh liệt tràn ngập, muốn cường thế cũng cường thế không nổi. Hắn có thể chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình lại đứng ở trước mặt Tần Mệnh, vậy mà?? Sợ hãi?
Đám người Hà Hướng Thiên kỳ quái, khí thế của Ngô trưởng lão sao yếu? Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt khẽ biến, Tần Mệnh dám hại Lãnh Chấp Bạch, có thể cũng đang tính toán cả bọn họ hay không?