Tần Mệnh bình tĩnh nhìn Ngô trưởng lão, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Ngô trưởng lão đang sợ hãi?
- Ta có cái gì phải sợ?
Ngô trưởng lão hừ nhẹ, nhưng trong lòng không có sức lực, hắn biết Tần Mệnh trong xương cốt có một cỗ ngoan độc, nhưng không nghĩ tới lại dám hại Lãnh Chấp Bạch.
- Vậy mời vào khu mỏ nói hai câu.
- Ta chỉ phụ trách đến giao nhận, mặc kệ chuyện khu mỏ. Lần này sơn phỉ tập kích Đại Thanh Sơn, sự kiện ác liệt, ta muốn mau chóng trở về thông báo.
- Thi thể Lãnh Chấp Bạch trưởng lão thì sao?
- Tạm thời lưu lại.
- Ngươi qua lại mười ngày, ai quản? Nếu không như vậy đi, Ngô trưởng lão ngươi trở về, để bọn người Hà Hướng Thiên ở lại, nơi này còn có rất nhiều việc cần phải giao tiếp một phen.
- Không cần đâu! Ta vẫn là trở về.
Hà Hướng Thiên trong lòng run rẩy, vội vàng xua tay, thật sợ, hắn sợ Ngô trưởng lão quay đầu đi, chính mình cũng thành một bộ thi thể nằm trên mặt đất, sau đó bị Tần Mệnh làm lý do lung tung lừa gạt qua, chết không rõ ràng.
- Các ngươi đi rồi, chúng ta cũng đi rồi, những thi thể này không tới mấy ngày sẽ bị dã thú ăn sạch sẽ. Ai sẽ chịu trách nhiệm vào thời điểm đó?
- Các ngươi có thể ở lại thêm vài ngày nữa không?
Ngô trưởng lão thăm dò.
- Ha ha??
Tần Mệnh không nhẹ không nặng cười, cũng không nói lời nào.
Khóe mắt Ngô trưởng lão co rút, cắn răng nói:
- Ta trở về! Những người khác ở lại và giữ xác chết.
- Trưởng lão!
Hà Hướng Thiên thất thanh hô to.
- Vậy cứ định như vậy.
- Tần Mệnh, ta khuyên ngươi một câu, ngươi hiện tại còn chưa đủ tư cách kiêu ngạo, tốt nhất là nên khiêm tốn.
Ngô trưởng lão nhìn lướt qua Tần Mệnh một cái, xoay người rời đi.
- Chờ một chút!
Tần Mệnh giơ tay lên ngăn lại.
Đám người Đồ Vệ toàn bộ bước về phía trước, ngăn ở trước mặt Ngô trưởng lão.
- Ngươi muốn gì?
- Ta rất tò mò tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết Ngô trưởng lão có hứng thú nói một chút hay không?
- Hừ, hỏi phụ thân ngươi đi.
Ngô trưởng lão phá mở đám người Đồ Vệ, rời khỏi khu mỏ.
Hắn vừa đi, Hà Hướng Thiên đã luống cuống, đệ tử Thanh Vân Tông lưu lại cũng thành thật, khí thế cũng không dám thở dốc, sợ Tần Mệnh giơ tay lên, bọn họ cũng trở thành một trong hơn bảy trăm thi thể trên mặt đất kia.
Tần Mệnh nhìn phương hướng Ngô trưởng lão rời đi, thật lâu cũng không nói gì.
Hà Hướng Thiên thấp thỏm bất an, lặng lẽ nhìn mặt Tần Mệnh vài lần, lại không dám nhìn nhiều. Hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ sợ Tần Mệnh, mấy tháng trước đối phương còn là nô bộc của đệ tử hạ đẳng, nhưng giờ khắc này, thật sự có chút run rẩy, dưới chân tất cả đều là thi thể, rất có thể đều là do tên điên này hạ lệnh giết.
- Đồ thúc.
Tần Mệnh cho Đồ Vệ ánh mắt ý bảo.
Đồ Vệ gật đầu lui đi, đi sâu vào khu mỏ.
- Hắn ta đi làm gì?
Hà Hướng Thiên nhịn không được hỏi.
- Hà sư huynh yên tâm, sẽ không hại ngươi.
Tần Mệnh lộ ra một nụ cười.
- Thật sao?
Hà Hướng Thiên không quá tin tưởng.
- Vậy còn có thể làm cái gì nữa?
Tần Mệnh thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn Hà Hướng Thiên:
- Các ngươi tự mình ở lại chỗ này được không? Xung quanh núi có thể sẽ có sơn phỉ Linh Yêu.
- Hẳn là có thể.
Hà Hướng Thiên hận không thể lập tức tiễn Tần Mệnh đi, hắn tình nguyện đối mặt với sơn phỉ Linh Yêu, cũng không muốn cùng Tần Mệnh ở cùng một chỗ.
Những đệ tử Thanh Vân Tông khác đều có đồng cảm, bọn họ nghĩ không ra đêm khuya hôm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối có liên quan đến Tần Mệnh, đủ tàn nhẫn, đủ can đảm. Bọn họ có thể tưởng tượng, tương lai Tần Mệnh nhất định sẽ trả thù Thanh Vân Tông, tên điên này mang thù.
- Có muốn ta để lại chút người cho ngươi, cùng nhau canh giữ không?
- Không cần không cần.
Hà Hướng Thiên rất muốn bảo trì khí độ, nhưng thật sự không có sức mạnh như vậy.
- Ta làm một tấm bia đá, đến lúc đó các ngươi cùng nhau mang về.
- Bia đá gì.
- Tiễn đại trưởng lão, chúc hắn hồng phúc tề thiên, phúc thọ vạn giang!
Khóe miệng Hà Hướng Thiên giật giật, nửa ngày không nói ra lời.
- Cứ như vậy đi, Hà sư huynh, tạm biệt.
Tần Mệnh vỗ vỗ bả vai Hà Hướng Thiên, mang theo đội hộ vệ đi về phía khu mỏ.
Đồ Vệ đi vào khu mỏ trước một bước, gật đầu với Hô Diên Trác Trác:
- Ngô trưởng lão đi rồi, an bài người của ngươi hành động.
Hô Diên Trác Trác tươi cười như trước, vừa ngây thơ vừa buồn cười lại vừa đáng yêu, hắn phân phó với Ảnh Nhận bên cạnh:
- Tiễn đưa Ngô trưởng lão, đừng để hắn hoàn chỉnh trở về Thanh Vân Tông.
-Vâng! Hai vị phó đội trưởng Ảnh Nhận lưu lại tàn ảnh, biến mất ngay tại chỗ.
- Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên đi.
Đồ Vệ nhìn xung quanh khu vực khai thác mỏ, tám năm, cuối cùng cũng có thể nói lời tạm biệt.
Đại Thanh Sơn cách vùng ven rừng rậm Vân La gần trăm dặm đường núi, đối với võ giả mà nói không tính là quá xa, nhưng đối với người bình thường mà nói, là phải bôn ba một ngày một đêm.
Để đảm bảo an toàn trên đường, họ chia hơn hai trăm ngàn người thành sáu phần.
Phân lô rời khỏi rừng, một ngày chuyển một nhóm.
Quy mô bốn năm vạn người tuy rằng vẫn rất khổng lồ, nhưng đội hộ vệ miễn cưỡng có thể chiếu cố tới đây.
Nhóm đầu tiên là hơn bốn vạn tráng đinh, bọn họ đều là tự nguyện báo danh, trên đường phải thanh lý ra một con đường thích hợp, rời khỏi rừng rậm còn phải ở bên ngoài dựng lều, dù sao ai cũng không xác định khi nào có thể chân chính trở lại thành cổ.
- Mệnh nhi, sẽ không xảy ra chuyện nữa chứ.
Trong lòng dì khẩn trương, tám năm rồi, rốt cục sắp rời khỏi nơi này, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện, bằng không những người này đều sẽ sụp đổ.