Đám Linh Yêu rất ít đuổi kịp, đều đi tranh nhau thi thể những Linh Yêu bị đội hộ vệ chém giết.
Trước khi trời tối, xung quanh đội ngũ lại tụ tập đầy Linh Yêu.
Tần Mệnh ra lệnh một tiếng, lần thứ hai tàn sát, sát phạt tàn nhẫn không chỉ dọa lui Linh Yêu khác, cũng để lại thức ăn cho chúng nó. Nếu đã có thức ăn, thì không cần phải mạo hiểm săn mồi đến con người nữa.
Nửa đêm, hơn bốn mươi ngàn người đã kiệt sức và không thể chịu đựng được nữa.
Lúc này một đội hộ vệ phía trước dò đường chạy trở về:
- Thiếu gia! Đi thêm hai trăm mét nữa, liền đi ra khỏi rừng rậm Vân La.
- Tìm một chỗ an toàn rộng rãi, chuẩn bị cắm trại.
Tần Mệnh thở phào nhẹ nhõm, hữu kinh vô hiểm, tốt xấu gì cũng đã đi ra.
Trái tim đám người Đồ Vệ cũng đều hạ xuống, phân phó các huynh đệ đem tin tức tốt nói cho mọi người biết. Rời khỏi rừng rậm chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp còn phải dựng trại dựng lều, chuẩn bị tiếp đãi đội ngũ thứ hai.
Kim Diễm thành!
Một trong những thành cổ phụ thuộc Thanh Vân Tông, cách Lôi Đình cổ thành không đến ba trăm dặm, cũng nằm ở phía tây rừng rậm Vân La, là một cự thành nguy nga được xây dựng bên trong núi.
Năm đó trong năm đại cổ thành Lôi Đình cổ thành cùng Kim Diễm thành mạnh nhất, về sau Lôi Đình cổ thành xuống dốc, Kim Diễm thành thuận lý thành chương trở thành mạnh nhất, còn tiếp nhận rất nhiều cường giả chạy trốn từ Lôi Đình cổ thành. Hiện tại bất luận là thực lực phủ thành chủ, hay trình độ phồn hoa của thành cổ, đều vượt xa ba tòa thành cổ khác, tài bảo tiến cống cho Thanh Vân Tông hàng năm càng là vô số kể.
Đêm khuya, thành chủ Kim Diễm thành, Nam Cung Thần Dật đi tới mật địa nơi sâu nhất trong thành phủ, đánh thức thành chủ cũ, Nam Cung Lăng Vũ!
- Phụ thân! Ta vừa nhận được tin tốt!
Nam Cung Thần Dật ôm quyền hành lễ, hắn tuấn lãng nho nhã, không che giấu được hưng phấn trong lòng.
- Ta sắp nhập thổ rồi, còn có thể có tin tức tốt gì.
Nam Cung Lăng Vũ với mái tóc trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra khỏi vùng tối tăm. Thoạt nhìn già đến không nhìn ra bộ dáng, nhưng ánh mắt mở ra vẫn ẩn hiện tinh mang như trước.
- Người của Tần gia sắp trở về rồi!
- Xảy ra chuyện gì?
- Ngài còn nhớ Tần Mệnh không?
- Tần Mệnh?
Nam Cung Lăng Vũ suy nghĩ một chút, có chút ấn tượng:
- Con trai duy nhất của Tần gia kia? Người bị đưa đến Thanh Vân Tông?
- Chính là hắn! Hắn làm nô bộc tám năm, cũng không biết đột nhiên gặp cơ duyên gì, thực lực đột nhiên tăng mạnh, không chỉ được chọn tham gia trà hội bát tông, còn đạt được thứ hạng bảng năm trong bát tông trà hội.
- Ồ?
Nam Cung Lăng Vũ kinh ngạc. Ở trà hội bát tông nổi danh cũng không phải là chuyện đơn giản, bảng năm càng là sẽ danh động Bắc Vực.
- Ngay cả Thanh Vân Tông cũng không rõ trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, bất quá những thứ này không quan trọng, quan trọng là tông chủ Thanh Vân Tông xá miễn thân phận nô bộc cho Tần Mệnh, tăng lên đến đệ tử Kim Linh, còn xá miễn cho Lôi Đình cổ thành!
Nam Cung Lăng Vũ chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, bất ngờ ngẩng đầu, cùng Nam Cung Thần Dật nhìn nhau.
Nam Cung Thần Dật kích động khó nhịn, dùng sức gật đầu:
- Người của Tần gia, muốn trở về!!
- Tốt! Thật tốt!
Nam Cung Lăng Vũ liên tục hô tốt rồi.
- Tần gia bây giờ còn có ai còn sống?
- Ngoại trừ một chút người không quan trọng, chính là Tần Dương cùng Lý Linh Đại.
- Có người còn sống là tốt rồi.
Nam Cung Lăng Vũ xoay người đi vào mật thất, ở trong cùng nhấc lên một hộp đá nặng nề, dài ba thước, rộng một thước, giống như là một quan tài đá, đặt ở chỗ sâu nhất trong mật thất.
- Tám năm!! Tám năm!
Nam Cung Lăng Vũ chậm rãi mở hộp đá ra, bên trong yên lặng nằm chuôi trọng kiếm cổ xưa, nó ảm đạm vô quang, vô cùng nặng nề, ngoại trừ có chút tuổi tác, thì cũng nhìn không ra những đặc thù khác.
Nam Cung Thần Dật đi theo vào, nhìn thấy trọng kiếm trong hộp đá thì vô cùng kích động, tám năm rồi, rốt cục cũng có thể cởi bỏ bí mật của nó.
Tám năm trước, bọn họ nhận được tin tức, rất có thể Thanh Vân Tông đang liên thủ Lôi Đình cổ thành chấp hành hành động bí mật, liên quan đến một kiện bí bảo nào đó, có thể quan hệ tương lai của Thanh Vân Tông thịnh vượng lâu dài. Nam Cung Lăng Vũ dã tâm bừng bừng, sau khi nhận được tin tức liền bắt đầu bố trí, sau đó liền phục kích đội ngũ áp tải Lôi Đình cổ thành, chiếm được toàn bộ cống phẩm.
Thế nhưng, lật qua tất cả cống phẩm, lại chỉ tìm được một thanh cổ kiếm, hơn nữa bất luận cố gắng như thế nào, đều không thể từ phát hiện cái gì từ nó.
Vốn tưởng rằng bị đùa giỡn, mạo hiểm thật lớn thế nhưng lại có được một thứ vô dụng. Thế nhưng, sau đó Thanh Vân Tông lại tức giận, không chỉ trừng phạt Tần gia, còn đem tất cả mọi người của Lôi Đình cổ thành bắt vào khu mỏ làm nô lệ. Thái độ nổi giận của Thanh Vân Tông khiến Nam Cung Lăng Vũ ý thức được thanh cổ kiếm này khẳng định có bí mật sâu hơn.
Nhiều năm như vậy, hắn một mực tìm hiểu, một mực cố gắng, kết quả đều không có thu hoạch.
Hắn xem ra muốn cởi bỏ bí mật, chỉ có hai biện pháp, một là thẩm vấn người của Tần gia, một là hỏi Thanh Vân Tông.
Cái sau chắc chắn là không thể trừ khi họ không muốn sống. Nhưng cái trước cũng không có khả năng, người của Tần gia toàn bộ đều bị giam giữ ở Đại Thanh Sơn, Nam Cung gia tộc bọn họ còn không có năng lực từ trong khu mỏ đề phòng sâm nghiêm cướp đi người của Tần gia.
Năm này qua năm khác, mọi thứ cứ như vậy từ từ dừng lại.
- Không nghĩ tới trong đời ta còn có hy vọng giải quyết bí mật của cổ kiếm.