Nam Cung Lăng Vũ kích động nâng cổ kiếm lên, hắn tin tưởng vững chắc bên trong cổ kiếm có đại bí mật, bất kể là võ pháp hay là truyền thừa, hoặc là bí bảo, đều có thể làm cho Nam Cung gia tộc của hắn đi tới huy hoàng.
Nam Cung Thần Dật nhìn cổ kiếm, cảm xúc bành trướng:
- Phụ thân, nếu bí mật cổ kiếm có thể trợ giúp cảnh giới ngài đột phá, tiến vào Thánh Vũ cảnh, Nam Cung gia tộc ta có thể hoàn toàn rời khỏi Thanh Vân Tông, đặt chân ở bắc vực này, tuổi thọ của ngài cũng sẽ tiếp tục kéo dài.
Nam Cung Lăng Vũ nhẹ nhàng vuốt ve trọng kiếm cổ xưa:
- Người của Tần khi nào dời ra khỏi rừng rậm Vân La?
- Ta vừa mới nhận được tin tức, bọn họ đã bắt đầu dời đi, dự kiến trong vòng bảy ngày sẽ rời đi toàn bộ.
- Người của Tần gia có thể biết bí mật năm đó chỉ có ba người, Tần Dương, Lý Linh Đại, Tần Mệnh. Ngươi nhanh chóng điều tra rõ ràng, nhưng đừng làm kinh động Thanh Vân Tông, đừng làm lớn chuyện, ngươi hiểu ý của ta?
- Phụ thân yên tâm, ta sẽ thần không biết quỷ không hay đem bí mật đến tay, bất luận là Tần gia hay là Thanh Vân Tông đều sẽ không liên tưởng đến chuyện năm đó.
Sáu ngày sau, trong đêm khuya, nhóm cuối cùng của hơn hai mươi vạn thành dân an toàn di chuyển ra khỏi rừng rậm núi sâu.
Sáu cuộc di cư liên tiếp, không có nguy hiểm.
Đội vệ binh Tần gia có rất nhiều người bị thương, may mắn không nguy hiểm đến tính mạng.
Tất cả mọi người đều cao hứng hoan hô, cho đến khi rời khỏi rừng Vân La, bọn họ mới thật sự có cảm giác thoải mái nhẹ nhõm.
Nhiều người ôm nhau khóc, nỗi đau cuối cùng đã kết thúc, chúng ta sẽ về nhà.
Người Tần gia bất chấp nghỉ ngơi, vội vàng đến các doanh trại trấn an an ủi, trong doanh trại lớn như vậy khắp nơi đều tràn ngập kích động cùng những tiếng hoan hô.
- Đội điều tra trăm người phái đi ở thành cổ đâu?
Tần Mệnh bất chấp nghỉ ngơi, tìm đến Đồ Vệ hiểu rõ tình huống.
- Mấy ngày trước đều đúng giờ trở về báo cáo, hôm nay đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Đồ Vệ cũng đang chờ đội trăm người kia, ước định là rạng sáng nay trở về, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng người.
- Các dong binh trong thành cổ có thái độ gì?
- Rất kiêu ngạo! Chúng ta đã giải tán tin tức, nhưng không ai rời đi, và các cửa hàng hoa lâu kia vẫn đang tiếp tục hoạt động. Có một bộ phận người không tin Thanh Vân Tông sẽ xá miễn cho Tần gia, mặt khác một bộ phận người cho rằng chúng ta muốn xây dựng lại Lôi Đình cổ thành phải dựa vào bọn họ, sẽ mời bọn họ lưu lại tiếp tục buôn bán.
Diệp Tiêu Tiêu hừ:
- Xem ra chỉ có thể đánh một trận cứng đối cứng, không cho bọn họ đổ chút máu, bọn họ không biết tốt xấu gì.
- Trước tiên không vội. Đồ thúc, ngươi ở lại trại canh gác, ta đến cổ thành để xem tình hình.
- Tối nay liền đi?
- Mau chóng giải quyết chuyện thành cổ, bố trí ổn thỏa cho mọi người, ở ngoài thành thêm một ngày là nguy hiểm một ngày.
Tần Mệnh nhìn không thấy được bên ngoài doanh trướng, trong lòng có một phần trách nhiệm nặng trịch.
Khương Bân nói:
- Thiếu gia, ta mang theo mấy huynh đệ nhanh nhẹn bảo hộ ngươi.
- Đi!!
Tần Mệnh không trì hoãn, vác cổ kiếm vọt vào trong bóng tối.
- Thiếu gia làm việc thật dứt khoát, hắc hắc, ta thích.
Khương Bân gọi đồng bọn của mình, bước nhanh theo kịp.
- Sẽ không có việc gì chứ.
Diệp Tiêu Tiêu lo lắng.
- Khương Bân làm việc cẩn thận, yên tâm đi, hắn có thể bảo vệ tốt thiếu gia.
Đồ Vệ đối với Khương Bân vô cùng yên tâm.
Tần Mệnh trước bình minh chạy tới Lôi Đình cổ thành, trong bóng tối, nơi này giống như một con cự thú nằm trong vùng hoang dã mênh mông, thật lớn, uy nghiêm. Nhưng bên trong yên tĩnh, không có ánh lửa, không có âm thanh, giống như một tòa thành chết.
Tại sao lại cơ thể như vậy?
Nếu bên trong tất cả đều là dong binh, hẳn là nên ồn ào chứ.
- Thiếu gia, bên này!
Khương Bân ở xa xa chào hỏi Tần Mệnh, hắn tìm được đội trăm người kia.
Tần Mệnh bôi đen chạy tới.
- Bên trong xảy ra chuyện gì?
Đội trăm người ẩn núp trong bụi cỏ tối tăm:
- Thiếu gia, là đội ngũ của Kim Diễm thành tập kích Lôi Đình cổ thành.
- Kim Diễm thành?
Tần Mệnh kỳ quái, hắn đương nhiên biết Kim Diễm thành, trong trí nhớ Nam Cung gia tộc ở Kim Diễm thành cùng Tần gia bọn họ coi như cũng có quan hệ, bình thường đều sẽ có chút kết giao khách khí.
- Họ làm gì?
Khương Bân nhíu mày, bọn họ có lòng tin ứng phó dong binh, nhưng lại không có năng lực đối kháng Kim Diễm thành.
- Ngay sáng nay, Kim Diễm thành tới ba vạn quân đội, hơn một ngàn võ giả, đem tất cả dong binh đều đuổi đi, cửa hàng cũng đều đóng cửa. Thực lực Kim Diễm thành hiện tại vô cùng mạnh, uy thế ở vùng này không kém Thanh Vân Tông bao nhiêu, bọn họ cơ hồ không động võ, tất cả mọi người đều rút lui, không có ai dám chống lại bọn họ.
- Sau đó thì sao?
Tần Mệnh nhìn lại thành cổ hắc ám yên tĩnh.
- Vẫn không có động tĩnh, cũng không biết ở bên trong làm cái gì.
Bọn hắn đã theo dõi trong một thời gian dài, không dám rời đi.
Khương Bân nhíu chặt lông mày:
- Thiếu gia, ngươi nói có phải là đại trưởng lão an bài Kim Diễm thành đến quấy rối hay không?
Các đội viên khác cũng có lo lắng này, tứ đại cổ thành đều là phụ thuộc của Thanh Vân tông, nếu như âm thầm ra lệnh, bọn họ không dám không phục tùng.
Tần Mệnh đứng trong bóng tối, trầm ngâm chậm rãi lắc đầu:
- Thời gian không đúng. Đại trưởng lão hẳn là hiện tại mới biết chuyện xảy ra trong khu mỏ Đại Thanh Sơn, cho dù muốn an bài, truyền đến Kim Diễm thành, Kim Diễm thành lại làm ra phản ứng, ít nhất cũng phải năm ngày sau.
- Có thể an bài từ lúc trước hay không?