Bốn giờ sáng, Túc Kỳ phải dậy sớm, chuẩn bị một số đồ dùng cần thiết để đến thành phố Long Xuyên càng sớm càng tốt.
Ngày hôm nay, cô có lịch ra mắt đoàn làm phim mới, quãng đường đi khá xa nên phải khởi hành sớm hơn mọi khi.
Mã Phi giúp cô xách một ít đồ đem bỏ vào cốp xe, chốc lát lại dựa lưng lên thành cửa, thở phì phì đầy mệt mỏi:
- Em mang gì lắm đồ thế? Thiếu thứ gì mình quẹt thẻ mua cái đó!
Túc Kỳ nhướn mày nhìn Mã Phi, lắc đầu đáp:
- Làm gì có thời gian để mua.
Hay là, chị tự đi nhé!
Mã Phi nghe vậy lập tức cười trừ, sau đó mở cửa xe, ngồi vào bên ghế lái phụ.
Túc Kỳ đưa mắt nhìn lên căn hộ mình sống đã được gần hai năm, mới trở về chưa được một tuần nay đã phải tiếp tục rời xa nó.
Cô có cảm giác trong lòng trở nên hết sức trống trải.
Nơi này, có những ký ức đẹp, nhưng cũng có những mảng tối mà Túc Kỳ dày sức muốn xóa bỏ.
Đột nhiên, từ phía ngoài quốc lộ, một chiếc xe hơi sáng bóng lao vọt tới nơi Túc Kỳ đang sống.
Vừa nhìn hình dáng xe, Túc Kỳ liền nhận ra ngay, người đến là Chu Dương.
Nhắc tới Chu Dương, có lẽ, kể từ sau vụ việc ồn ào xảy ra trong nhà hàng lần trước, anh và Túc Kỳ chưa liên lạc với nhau.
Đột nhiên hôm nay Chu Dương tới gặp Túc Kỳ, chắc hẳn có chuyện quan trọng muốn nói.
Chu Dương mở cửa xe, nhẹ nhàng bước xuống trước mặt Túc Kỳ.
Ngoại hình của anh vẫn mang dáng vẻ lịch lãm, thư sinh như vậy, nhưng trên nét mặt không còn dáng vẻ gần gũi như khi trước mà chỉ còn sự ngượng ngùng xen chút khó xử.
- Anh biết em sẽ rời đi sớm nên cố tình tới đây gặp em một lát!
Chu Dương nở nụ cười mềm mỏng, nhìn thẳng vào Túc Kỳ nói.
Cô cũng cười gượng đáp lại anh, sau đó cố gắng điều chỉnh nét mặt sao cho thoải mái nhất:
- Ây dà, anh chàng bác sĩ nấu ăn ngon tới thăm em đó hử?
Nghe cô trêu chọc, Chu Dương phì cười, đoạn đưa tay kéo Túc Kỳ tránh ra xa một chút.
Thực ra, anh đã muốn tới gặp cô rất lâu rồi.
Nhưng vì cảm thấy bản thân còn quá nhiều khuyết điểm, nhất là sự nhu nhược và hèn nhát kia đã làm anh không thể bảo vệ nổi Túc Kỳ, thành ra mới trì trệ đến thời điểm hiện tại.
Túc Kỳ vừa muốn mở miệng nói thêm, Chu Dương đã đưa ngón trỏ đặt lên môi cô, lắc đầu nói trước:
- Em đừng nói gì cả! Thời gian không gặp em, anh đã suy nghĩ rất kỹ, bản lĩnh anh chưa đủ tốt để chăm sóc cho em.
Nhưng sau đêm hôm đó, anh đã chiêm nghiệm ra nhiều điều.
Túc Kỳ!
Chu Dương nắm lấy hai tay Túc Kỳ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, yêu thương trấn an cô:
- Bỏ qua hết mọi quá khứ, dù là hạnh phúc hay đau thương, kể từ giây phút này trở đi, anh sẽ chăm sóc và yêu thương em hết mực! Anh một lòng bảo vệ cho em, để em rũ bỏ hết những ân oán và nỗi đau do Hoắc Kiến Trương gây ra.
Túc Kỳ à, lần này anh đến để bù đắp cho em! Tin tưởng anh, được không?
…
- Ôi trời! Mảnh sắt này ghim gần vào xương cột sống!
Bác sĩ phụ trách phẫu thuật chính cho Hoắc Kiến Trương là Japanit há hốc miệng, sửng sốt thốt lên.
Trên cơ thể Hoắc Kiến Trương có hai vết thương nằm gần ở vị trí chí mạng, đó là cánh tay trái bị đứt rời và mảnh sắt ghim gần chạm xương.
Thật sự khủng khiếp!
Nữ y tá đứng bên cạnh nhíu mày lắc đầu, âm thầm xuýt xoa:
- Rơi từ độ cao như thế, bảo vệ được tính mạng cũng là may mắn lắm rồi!
- Phẫu thật gắp mảnh sắt ghim trên lưng trước.
Nhưng ngài ấy đã mất quá nhiều máu, các cô cậu cần phải làm xét nghiệm lâm sàng để xác định nhóm máu.
Sau đó, nhanh chóng xin viện trợ.
Tôi nhớ không nhầm, số lượng các túi máu của chúng ta cũng đã dần cạn.
Hoắc Kiến Trương hai mắt nhắm nghiền, đôi môi tái bạch, đang phải thở oxy.
Sống chết của anh lúc này chưa rõ, chỉ e sẽ phải để lại di chứng không nhẹ thì nặng.
Mặc dù đây là bệnh viện tối tân nhất của đất nước Ucab, nhưng nếu so với tình hình thực tế, cơ sở vật chất và kỹ năng của họ vẫn còn chứa rất nhiều khuyết điểm.
Hơi thở của anh mỏng manh đến đáng thương, lý trí não bộ đã hoàn toàn trở nên trống rỗng.
Ý chí sinh tồn ngày một yếu, gần như đã mất sạch!.