Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng

Chương 65



Thành phố Long Xuyên sầm uất đã ở ngay trước mắt.
Xe riêng của Túc Kỳ nhanh chóng lao vút tới địa điểm đã hẹn trước.

Trường quay ALL nằm giữa lòng thành phố, diện tích rất rộng, gấp ba lần trường quay cũ Túc Kỳ hợp tác.

Nơi này chỉ sản xuất các bộ phim một tập, nhưng đều thuộc hàng bom tấn.

Diễn viên đảm nhận các vai diễn từ nơi đây, tên tuổi đều một bước lên tiên, trở thành ngôi sao sáng hạng A, hạng S.
Được nhận vinh dự này, trong lòng Túc Kỳ vừa vui sướng, vừa hồi hộp vô cùng.

Đây là dự án đầu tiên cô quay trở lại kể từ sau khi bị Hoắc Kiến Trương hết lần này tới lần khác dày vò, chi phối cả về thể xác lẫn sự nghiệp.
Đạo diễn phụ trách Trần Phong vừa trông thấy Túc Kỳ từ trên xe bước xuống liền vui vẻ cùng tổ biên kịch chạy tới đón tiếp.
- Xin chào, cô Vương! Thật vinh hạnh khi cô chấp nhận tham gia buổi thử vai cùng đoàn làm phim chúng tôi!
Trước thái độ niềm nở này của Trần Phong, Túc Kỳ có phần ngạc nhiên.

Cô cười rạng rỡ, bắt tay cùng anh ta, sau đó nhiệt tình đáp:
- Cảm ơn đạo diễn Phong! Được hợp tác với đoàn làm phim của chúng ta là một niềm vinh dự lớn cho tôi!
Chỉ cần hoàn thành xong vai diễn lần này, địa vị và danh tiếng của Túc Kỳ trong giới giải trí sẽ vươn lên một tầng cao mới.

Có thể nói, đây chính là cơ hội ngàn năm có một của cô nên luôn luôn phải chớp thời cơ mọi lúc.
Trần Phong dẫn Túc Kỳ vào trong phòng chờ.


Hiện tại, một số diễn viên gạo cội đã ngồi chờ cô sẵn.

Lý Hiện, Tùng Thanh, Hiểu Hương Hương và Chu Tử Kỳ, đều là những cái tên lão làng vươn tầm quốc tế.
Hiểu Hương Hương được coi là minh tinh hàng đầu trong giới showbiz, cô cùng Lý Hiện luôn được ghép cùng một cặp, là đôi tình nhân phim ảnh nổi tiếng, tốn không ít báo mực của các trang tin tức lớn.
Thấy Túc Kỳ bước vào, Hiểu Hương Hương chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó quay sang Lý Hiện ghé tai nói nhỏ gì đó.

Túc Kỳ vốn không mấy bận tâm, thoải mái chào hỏi theo phép lịch sự, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Trần Phong đưa cho cô tập tóm tắt cốt phim và đặc điểm các nhân vật, cuối cùng chốt hạ một câu xanh rờn:
- Túc Kỳ sẽ đóng vai nữ chính trong phim.

Mong tất cả mọi người sẽ giúp đỡ cô ấy.
Cả đoàn giật mình sững sờ.

Túc Kỳ chỉ là diễn viên hạng A, danh tiếng chưa bằng với những người còn lại, vậy mà đột nhiên vừa mới tới đã được phân phó làm diễn viên chính.

Điều này khiến Hiểu Hương Hương không cam tâm.

Cô đập mạnh tay xuống bàn, đứng phắt dậy phản đối:
- Cái gì vậy? Đạo diễn Trần Phong, anh đang đùa chúng tôi đấy à?
Trần Phong vội vàng giải thích:
- “Uyên ương mệnh khổ” yêu cầu mức độ hành động phải chân thật nhất.

Chúng tôi sẽ không dùng diễn viên đóng thế trong các pha đấu võ và nhảy trên không.

Qua tìm hiểu, chỉ có Túc Kỳ đáp ứng được điều kiện này nên vai chính sẽ do cô ấy đảm nhiệm.
Túc Kỳ vẫn còn đang rơi vào trạng thái sửng sốt, nhất thời chưa biết nên nói gì, chỉ im lặng nghe họ tranh cãi.
Chu Tử Kỳ cũng không đồng ý, chỉ tay vào mặt Trần Phong nói lớn:
- Nếu cô ta đủ bản lĩnh để khiến chúng tôi tâm phục khẩu phục, vai nữ chính sẽ thuộc về cô ta!
Đối với Túc Kỳ, các cảnh hành động mạnh cô chưa từng ngán.

Do vậy, nhận được lời ngỏ diễn thử của Trần Phong, Túc Kỳ lập tức gật đầu.
- Em nên làm gì mới được?
Nghe cô hỏi, Trần Phong chỉ tay lên tòa nhà hai mươi tầng cao chót vót, nằm đối diện trường quay.

Họ sẽ để Túc Kỳ nhảy từ tầng thượng xuống bên dưới, đương nhiên luôn có dây an toàn hỗ trợ.

Theo như Trần Phong giải thích, đây vốn là một trong những phân đoạn chính của bộ phim “Uyên ương mệnh khổ”.

Nếu Túc Kỳ đồng ý thử đóng cảnh này, vai diễn kim cương kia chắc chắn sẽ thuộc về cô.
Nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt, Túc Kỳ âm thầm nuốt nước bọt.

Trần Phong là đạo diễn yêu thích cái hoàn hảo đến mức thái quá, nhưng âu cũng là điều tốt.

Vì nhờ có anh ta, hầu như các diễn viên đi ra đều nổi đình nổi đám, danh tiếng vang dội.

Mã Phi kéo tay cô, lo lắng hỏi thử:
- Nếu em cảm thấy không ổn, chị sẽ từ chối giúp em.
Tuy nhiên, ý Túc Kỳ đã quyết, cô sẽ thử một lần.
- Anh Trần Phong, chúng ta có thể bắt đầu luôn ạ!
Túc Kỳ nhìn Trần Phong, gật đầu đầy quả quyết.
Trong bệnh viện Ucab, các bác sĩ đang tích cực phẫu thuật gắp mảnh sắt đâm trên lưng Hoắc Kiến Trương.

Nhìn chung, quá trình phẫu thuật diễn ra không mấy khó khăn, loay hoay hơn tiếng, cuối cùng họ cũng gắp xong.
Japanit quệt mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi khâu lại phần lưng bị rách của Hoắc Kiến Trương, ông ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển.
- Bác sĩ, uống chút nước đi! Lát nữa chúng ta sẽ còn tiếp tục tiến hành ghép tay cho Thượng tướng.
Một bác sĩ khác ân cần nhắc nhở.

Họ phải phẫu thuật liên tục, nếu không các vết thương co lại, rất khó để nối liền cánh tay trái.
Đột nhiên, nữ y tá phụ trách chăm sóc cho Hoắc Kiến Trương chợt phát hiện ra một số điểm bất thường.

Cô ta chỉ tay vào phần bụng của Hoắc Kiến Trương, sửng sốt kêu lớn:
- Bác sĩ Japanit, vùng bụng nạn nhân đột nhiên xuất hiện vết bầm tím lớn!
Nghe tiếng kêu, Japanit giật thót, gấp gáp kéo vải phủ trên người Hoắc Kiến Trương ra nhìn.

Sắc mặt của ông trầm hẳn xuống, tức giận mở miệng chửi thề:
- Khốn khiếp! Là kẻ nào tiến hành khám xét lâm sàng cho bệnh nhân? Có thể bệnh nhân đã bị dập thận.

Chết rồi, một mình tôi không đảm đương nổi.

Mau, mau cử thêm bác sĩ đầu tuyến tới đây gấp rút!

- Túc Kỳ, chuẩn bị sẵn sàng chưa em?
Trần Phong cầm loa gọi lớn, điều chỉnh góc độ của máy quay sao cho thu được khoảnh khắc hoàn hảo nhất.

Túc Kỳ đứng trên sân thượng, phần eo được thắt đai an toàn rất chắc chắn.

Cô đưa mắt nhìn xuống dưới, thấy đoàn quay phim đông đúc lúc này chỉ như những con kiến con bé xíu.

Nhân viên kỹ thuật vỗ vai Túc Kỳ an ủi:
- Đạo diễn Trần Phong yêu cầu cực kỳ cao.

Chỉ cần cô vượt qua thử thách này, con đường diễn xuất phía trước sẽ được trải thảm hồng vĩnh viễn.
Những lời nói ngon ngọt ấy, Túc Kỳ vốn đã nghe quen.

Cô gật đầu cười dịu dàng, sau đó hít sâu một hơi, dang ngang hai cánh tay ở tư thế vững chãi.
Hiểu Hương Hương khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm lên phía trên nơi Túc Kỳ đang đứng, nhếch miệng khinh thường:
- Hừ! Tôi không tin cô ta có bản lĩnh đến như thế!

Đúng lúc Túc Kỳ sắp nhảy xuống bên dưới, phía sau lưng cô, một vài nhân viên đang lướt xem tin tức chợt kêu lên kinh ngạc:
- Ôi trời, các cậu biết tin gì chưa? Thượng tướng Hoắc Kiến Trương gặp nạn tại chiến trường, sắp chết đến nơi rồi!
- Cái gì vậy? Chồng quốc dân của tôi sao lại chết oan ức thế được?
Toàn thân Túc Kỳ lạnh toát.

Từ khi Hoắc Kiến Trương rời đi, cô và anh chưa từng liên lạc, cũng không nghe Utan nói gì về tình hình của anh tại chiến trường.

Sao lại chết, chết cái quái gì chứ?
Túc Kỳ vội vàng chạy tới phía hai nữ nhân viên, run run ngỏ ý hỏi mượn điện thoại.

Họ lập tức đưa cho cô đọc bảng tin nóng, lại còn nói thêm:
- Anh ấy mới được phong hàm Thượng tướng.

Vậy mà giờ sống chết không biết thế nào.

Khổ quá!
Trong bảng tin là bức ảnh chụp vội, mặc dù khuôn mặt của Hoắc Kiến Trương đã được làm mờ nhưng Túc Kỳ vẫn có thể dễ dàng nhận ra nốt ruồi đen nằm ở chính giữa vòm họng của anh.

Khắp người Hoắc Kiến Trương băng bó, gạc trắng dính máu, bị cụt mất cánh tay trái, bộ dạng vô cùng thảm hại.
Hai mắt Túc Kỳ lập tức mờ sương, cô loạng choạng bước tới bên cạnh vị trí quay phim đã được định sẵn, toàn thân lạnh buốt.
Ucab đang xảy ra chiến tranh, đường bay lưu thông sang đó đều phải tạm hoãn.

Hoắc Kiến Trương cao cao tại thượng, kiêu hãnh đến cuồng thân thái quá, vậy mà nay phải chịu đau đớn tới như thế.
- Túc Kỳ! Đã trễ mười phút, em đang làm ảnh hưởng đến cả đoàn quay đó!
Trần Phong bực bội lên tiếng nhắc nhở.
Túc Kỳ vốn có tính trách nhiệm cao, dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn phải hoàn thành tốt vai diễn thử lần này.

Túc Kỳ thở sâu, tung người nhảy phốc xuống bên dưới.

Cả người cô rơi tự do trên không, gió táp liên tục rít gào bên tai, tựa như hàng ngàn tiếng kêu, tiếng gọi của Hoắc Kiến Trương lúc cận kề cái chết đang bủa vây xung quanh cô.
Đột nhiên, từ trong màn hình của máy quay phim, Trần Phong chợt kêu lên:
- Túc… Túc Kỳ đang khóc?
Mọi người cùng túm tụm vào xem, cả người lặng đi.

Trong màn chiếu hiển thị, khuôn mặt xinh đẹp của Túc Kỳ vẫn hoàn hảo như thế, nhưng đôi mắt sắc lạnh đang chau lại kia chợt rỉ ra hai dòng nước mắt trong vắt, rồi lại nhanh chóng bị gió thổi khô….


Bình Luận (0)
Comment