Tú Sắc Nông Gia

Chương 121

Edit & Beta: Tuyết Y Mấy người đứng ở bên bờ ruộng, vừa nhìn nước ứ bên trong ruộng vừa âu sầu, thế này làm sao cũng phải nghĩ biện pháp đi a!

“Không được, phải thoát nước trong ruộng ra.” Dương Nghĩa Trí nhìn mặt nước rồi kiên quyết nói.

“Nhưng mà thôn trưởng à, đống nước này làm sao thoát đây? Một loạt ruộng đằng sau ngay cả một cái mương nhỏ cũng không có, mấy mảnh có mương nhỏ thì nước đều sắp ngập lên đến bờ ruộng rồi. Nếu như đào lỗ thoát thì ta thấy nước sẽ chảy hết vào trong ruộng mất.” Có người nói.

“Vậy đừng đào lỗ thoát, nghĩ biện pháp khác đi.” Dương Nghĩa Trí nói.

“Nếu như có biện pháp khác thì bây giờ mọi người cũng không cần buồn như vậy rồi.” Người nọ lại nói, đã có cách thì mọi người đã làm sớm rồ, còn đứng ở đây làm gì?

Dương Nghĩa Trí nhíu nhíu mày, mắt nhìn Cát Sơn ở bên cạnh, hỏi: “Cát Sơn, cháu có chủ ý gì không?”

Cát Sơn do dự một lúc, mới nói: “Có lẽ có một biện pháp có thể thử xem sao ạ.”

Mấy người hai mắt tỏa sáng, vội hỏi: “Biện pháp gì vậy, huynh nói nhanh đi.”

Cát Sơn đưa mắt nhìn Bách Thủ ở bên cạnh, rồi lên tiếng nói: “Thoát nước bằng biện pháp dẫn nước như trước kia chúng ta đã làm.”

Vừa rồi hắn vòng vo trong ruộng một lúc, đã gặp Bách Thủ mới đi chợ về, hai người đứng ở ven đường nói vài câu, sau đó Bách Thủ lại nói ra biện pháp này. Hắn cảm thấy đây là phương pháp duy nhất có thể dùng thử vào hiện tại.

“Cháu nói cụ thể ra xem, như biện pháp dẫn nước là như thế nào?” Dương Nghĩa Trí nói.

Cát Sơn đưa mắt nhìn Bách Thủ, nói: “Bách Thủ huynh đệ, huynh đến đây nói đi!”

Bách Thủ cũng không từ chối, không nhanh không chậm nói ra cách nghĩ của bản thân: “Nước trong mấy con mương nhỏ này không thể đẩy ra được, chỉ có thể đẩy ra con sông ở bên cạnh, nhưng chỉ có mấy mảnh ruộng nằm ở sát bờ sông thôi, cho nên, chúng ta có thể chọn biện pháp dẫn nước, cho chảy qua từng mảnh từng mảnh ruộng một…”

Thì ra trước tiên tháo nước sang ruộng bên cạnh, khi đẩy gần hết nước trong những mảnh ruộng bên ngoài ra, thì sẽ đào lỗ thoát ở những mảnh ruộng cạnh nhau, rồi lại để cho nước chảy qua mảnh ruộng đầu tiên sau đó tháo ra sông, làm nhiều lần như thế, cho đến khi đẩy hết nước bên trong tất cả những mảnh ruộng ra.

Nhưng cách này cũng có một vấn đề, mảnh ruộng ngoài cùng với tư cách là đường giao thông thoát nước, sợ sẽ bị áp lực nước quá nhiều, nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng hoa mầu. Vì thế nếu dùng biện pháp này, thì công tác đầu tiên là phải làm mọi người thông suốt, còn phải sắp xếp người thay phiên nhau trông coi việc thoát nước. Phương pháp còn phải tiến hành theo tuần tự, không được gấp gáp, cho nên xem chừng tốc độ cũng rất chậm. Nếu như lúc nào đó ông trời đột nhiên không vui, lại cho thêm một trận mưa lớn, thì cũng sẽ rất phiền toái.

Thương nghị một lúc, mấy người đều cảm thấy cách này của Bách Thủ có thể dùng được. Vì không thể trì hoãn nữa, nên Dương Nghĩa Trí lập tức cho vài người đi thông báo với người trong thôn mở đại hội khẩn cấp.

Để tiết kiệm thời gian, mọi người cũng không đến nhà thờ tổ, mà bên trong cũng không thể chứa được nhiều người như vậy, vả lại nếu thương lượng xong việc này ở bên ngoài, mọi người cũng có thể lập tức hành động.

Dương Nghĩa Trí đến bờ sông quan sát địa hình, còn mấy người khác lập tức chia nhau đi thông báo cho thôn dân.

Loan Loan đang ngồi ở của nhà chính may quần áo cho Lai Sinh, tên tiểu tử này không biết làm gì mà làm rách toác cả ống tay áo. Lúc Bách Thủ trở về, Loan Loan đang vừa may vừa dạy bảo Lai Sinh, mà Lai Sinh thì ngồi ở một bên bĩu môi, bộ dáng rất bất mãn, trong miệng còn nói thầm: “Cũng không phải là đệ làm rách mà.”

Loan Loan thấy Bách Thủ đi vào sân, nhưng lại mặc áo tơi đi thẳng vào bếp. Chờ lúc hắn uống xong nước đi ra, nàng bèn khó hiểu hỏi hắn: “Chàng còn phải đi ra ngoài sao?”

“Ừ, thôn trưởng mở đại hội khẩn cấp, là về vấn đề thoát nước trong ruộng. Nếu nàng không muốn đi thì cứ ở trong nhà đi, dù sao cũng có ta ở đó rồi.”

Nghe vậy, Loan Loan ngừng việc may vá trên tay lại, nói: “Chàng nói cho thôn trưởng biết cách nghĩ kia à?”

Thấy hắn gật đầu, Loan Loan cũng không nói thêm gì nữa, biện pháp thoát nước kia nàng đã nghe Bách Thủ nhắc qua vào buổi tối rồi, nàng cảm thấy đây có lẽ là kế sách thích hợp ở thời điểm hiện tại, và cũng là biện pháp duy nhất.

Loan Loan bỏ đồ đạc đang cầm trên tay vào giỏ, đồng thời nói: “Nếu chàng có việc thì nhanh đi trước đi, ta lập tức theo ngay.”

Bách Thủ đồng ý, sau đó đi nhanh chóng rời khỏi sân. Loan Loan xếp bộ quần áo đang khâu dở một nửa vào, sau đó lấy áo tơi ra, nói với Lai Sinh: “Trong thôn mở cuộc họp, bây giờ tẩu phải đi ra ngoài, đệ muốn ở nhà chơi hay là đi cùng tẩu?”

“Đệ muốn đi.” Lai Sinh lập tức nói, ở nhà một mình rất chán nha. Sau đó tự mang cái áo tơi mình đã mặc ra.

Vừa mặc áo tơi Loan Loan vừa nói: “Nếu đệ muốn đi ra ngoài cũng được, nhưng đệ phải đi theo đằng sau tẩu, không được chạy lung tung, có biết không?”

Nước ngoài sông đang dâng cao, ngộ ngỡ hắn chạy đến bờ sông rồi xảy ra chuyện gì thì nàng và Bách thủ sẽ phải áy náy cả đời mất.

Lai Sinh rất nghe lời mà gật đầu.

Lúc gần đi, Loan Loan còn cố ý nhét một túi hạt dưa cho hắn, lúc này hai người mới ra khỏi nhà.

Trên đường thôn đã có rất nhiều người, Loan Loan dẫn theo Lai Sinh đi về phía đám người.

Tất cả mọi người khoác áo tơi, đội mũ rộng vành đứng trong mưa. Nàng đột nhiên nhớ tới phim võ hiệp xem trên TV kiếp trước, những nhóm hiệp khách đứng sừng sững trong mưa gió.

Chỉ có điều đám hiệp khách này thân phận lại không đồng nhất, nam nữ, phụ nữ và trẻ em, người lớn, trẻ con, lộn xộn, líu ríu không ngừng, lại còn hơi có chút cảm giác hân hoan.

Loan Loan mới vừa đi tới gần, bà mối Vương và mấy người quen biết bình thường bèn lôi kéo nàng hỏi: “Nhị muội, hôm nay mở đại hội khẩn cấp gì vậy?”

“Tẩu thấy chẳng phải muội còn đến sau cả mọi người sao?” Loan Loan cười nói.

“Không phải Bách Thủ nhà muội đến thông báo cho chúng ta đấy sao? Muội không biết chuyện gì à?” Bà mối Vương nói.

Loan Loan cười cười: “Cũng không phải chỉ có mình huynh ấy đi thông báo mà, hình như là vì chuyện ruộng lúa đấy!”

Nghe xong, mấy người bên cạnh lập tức kêu lên: “Ôi, đồng ruộng này mà không quản thì xong mất, thôn trưởng nhất định là đã có cách rồi, thế thì tốt quá.” Trên mặt có một chút vui mừng.

Mọi người ngươi một câu ta một câu, rất nhanh Dương Nghĩa Trí đã từ bờ sông trở về rồi, mọi người cũng đến đông đủ, ông đứng ở chỗ hơi cao một chút, nhìn tất cả mọi người rồi lớn tiếng nói: “Hôm nay triệu tập mọi người đến đây là muốn thương lượng với mọi người về vấn đề nước mưa lần này, lúc này trời mưa quả thực kéo dài, không chỉ trong nhà chúng ta bị ngập nước, mà trong ruộng đồng cũng bị, nông dân chúng ta phải dựa vào trồng trọt để kiếm sống, cho nên phải nghĩ cách thoát nước đọng ở trong ruộng này ra, hiện tại ta muốn hỏi mọi người một chút, mọi người có … cách nào tốt hay không?”

Bên dưới trầm mặc một lát, rồi có người khẽ thở dài: “Ai, ta còn tưởng rằng thôn trưởng có cách chứ?”

Thấy không có ai lên tiếng, Dương Nghĩa Trí lại nói: “Hiện tại chỗ ta có một cách…”

Sau đó nói ra cách thoát nước của Bách Thủ. Bên dưới dần nổi lên tiếng thảo luận, có người mừng rỡ, có người thắc mắc, và cũng có người phản đối.

“Biện pháp này được đấy, mặc dù mệt một chút nhưng như thế thì toàn bộ ruộng lúa của người trong thôn đều được cứu rồi.”

“YAA.A.A.., cái này nghe không tệ nha, thế nhưng mà ngộ ngỡ làm không được thì sao? Còn phải đề phòng lúa trong ruộng bị nhấn chìm nữa.”

“Nghe thì tốt đấy, nhưng thế thì mấy mảnh ruộng ven bờ sông sẽ hỏng mất, vì tất cả nước đều dẫn sang đó, còn không phải sẽ nhấn chìm hết lúa sao.”

Dù sao nói gì cũng đều có thể cả, Dương Nghĩa Trí khụ một tiếng lớn, tiếng bàn bạc bên dưới lập tức nhỏ hơn, vẻ mặt ông nghiêm túc lớn tiếng nói: “Mọi người yên tâm, ruộng ven sông tuyệt đối sẽ không bị ngập, chúng ta sắp xếp người thay phiên nhau trông coi việc thoát nước, cũng không phải đào lỗ thoát ở tất cả các ruộng cùng lúc, mà đào từng cái từng cái một… chỉ là tính đến hiện tại, mọi người đều không có cách nào khác, nên đây là cách duy nhất có thể làm được, chỉ là hy vọng mọi người hiểu cho, chúng ta đều là người cùng thôn, nên giúp đỡ lẫn nhau, tháo nước trong những mảnh ruộng phía sau ra…”

Dương Nghĩa Trí nói một trận vô cùng chân thành tha thiết. Ông thực sự hy vong tất cả mọi người trong thôn đều tốt.

Sau khi mọi người không ngừng nghiên cứu thảo luận, hỏi thăm, thì rốt cục đã quyết định, sắp xếp nhóm người trông coi việc thoát nước, ban ngày và ban đên mỗi buổi một tiểu đội gồm sáu người. Người nào muốn đi theo xem thì đi đến bờ sông, còn không thì cứ về nhà. Khi mọi người đi đến bờ sông, mấy mảnh ruộng ven sông đều đã được thoát nước.

Tổng cộng có sáu mảnh ruộng nằm ven sông, nhưng cũng không phải là của riêng một gia đình, trước tiên đào lỗ thoát nước ở những mảnh ruộng lân cận với sáu mảnh ven sông đó. Nước lập tức chia nhau chảy vào trong sáu mảnh ruộng ven sông này, sau đó chảy ra sông. Nước từ một mảnh ruộng chảy qua một mảnh ruộng khác ra ngoài, không chút nào ảnh hưởng đến cây trồng trong ruộng, đoàn người thấy thế trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.

Chờ thoát xong nước ở mảnh ruộng thứ hai, sau đó đào hai lỗ thoát ở hai đầu mảnh ruộng thứ hai, cũng chính là mảnh ruộng thứ ba và thứ tư, đương nhiên vì suy xét đến cây trồng trong mảnh ruộng thứ hai nên mọi người cũng không đào lỗ thoát quá lớn. Nước trong mảnh ruộng thứ ba và thứ tư theo mảnh ruộng thứ hai chảy tới mảnh ruộng đầu tiên rồi lại chảy ra sông. Chờ nước trong mảnh thứ ba và thứ tư thoát được một nửa, mọi người lại đào tất cả lỗ thoát ở hai mảnh này. Như thế suy ra, mảnh thứ năm, thứ sáu, thứ bảy và thứ tám sẽ dùng phương pháp tăng dần lên.

Tương đối mà nói thì mọi người có thể phải chịu mệt mỏi một chút, bởi vì họ phải liên tục quan sát nước trong ruộng, xem xét nước chảy ít hay nhiều để quyết định đào lỗ thoát lớn hay nhỏ, còn phải cân nhắc sức chịu đựng của cây trồng trong mảnh ruộng ở phía ngoài được sử dụng với tư cách là đường giao thông thoát nước. Tóm lại một câu, nước trong ruộng không được phép lớn hơn lượng nước thoát ra ngoài.

Chờ Bách Thủ làm mẫu xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, bọn họ vốn tưởng rẳng chỉ là dùng cách lấy ruộng thoát nước đơn giản, không ngờ còn nhiều chi tiết như vậy, thế nhưng chính vì những chi tiết này mới càng dễ khiến người ta yên tâm.

Ngay cả Cát Sơn – người trồng hoa mầu trước giờ không phục ai đều bắt đầu bội phục hắn, Dương Nghĩa Trí thì lại càng âm thầm gật đầu.

Bách Thủ này không chỉ thành thật, tài giỏi, đầu óc cũng đủ linh hoạt, thật là nhìn không ra nha!!

Mà mẹ Thạch Đầu và mẹ Nguyên Bảo lặng lẽ chọc Loan Loan: “Đầu óc người kia nhà muội thật đúng là linh hoạt đấy! Thôn ta lần này đều phải cảm ơn đệ ấy rồi.”

Loan Loan nhếch cái miệng nhỏ nhắn mang theo sự vui vẻ, con ngươi lóe sáng nhìn Bách Thủ phía trước, nhỏ giọng nói: “Huynh ấy chỉ là thấy chuyện ưa thích thì hay cân nhắc nhiều phía mà thôi.”

Lai Sinh đứng ở bên cạnh, cầm trong tay một túi hạt dưa, nhìn Bách Thủ ở phía trước, thấy mọi người xung quanh đều tập trung toàn bộ tinh thần nghe hắn nói, Lai Sinh bèn vừa cắn hạt dưa vừa gật đầu, trong miệng cũng không ngừng: “Xem ca của đệ nói thật tốt nha!”

Xác định được biện pháp, đoàn người ở bên cạnh nhìn bỗng chốc đã đến trưa, thoát nước đồng thời sáu mảnh ruộng, dùng phương thức tăng dần lên, nhưng vì nước chảy chậm, nên đến trưa cũng chỉ thoát được tầm mười mảnh ruộng, nên buổi tối vẫn phải làm tiếp, huống hồ ông trời vẫn còn đang mưa phùn lất phất. Có điều, cuối cùng trong lòng tất cả mọi người cũng đã ổn định lại.

Loan Loan dẫn Lai Sinh trở về nhà nấu cơm, cũng không biết Bách Thủ phải bận rộn tới khi nào, có lẽ lát nữa nàng còn phải đi đưa cơm. May mắn Lai Sinh bây giờ cũng nghe lời, giúp nàng nhóm lửa nấu cám lợn. Lúc Loan Loan bận rộn thái thịt, hắn còn chủ động khuấy trộn cám lợn ở trong nồi, và hắn cũng biết xem khi nào sẽ nấu xong cám lợn. Dù sao như thế cũng không khiến Loan Loan phải tốn chút sức chỉ dẫn nào, vì thế nàng rất vui mừng.

Nấu xong cám lợn, cũng phải chuẩn bị thức ăn cho cả nhà rồi. Loan Loan thấy mang bánh rán đi là tiện nhất, nên nàng cắt một ít thịt đã mua lúc chiều, cắt thành mảnh nhỏ, trộn với hành, bỏ thêm bột tiêu vào rồi kẹp ở giữa bánh, làm thành bánh thịt.

Tổng cộng rán hơn mười cái, Lai Sinh ở bên cạnh nhìn thì không ngừng chảy nước bọt. Rán xong, nàng lấy đồ ra gói kỹ mấy cái bánh lại, nàng vốn muốn để Lai Sinh đưa đi, nhưng ngẫm lại lại thôi, lên tiếng nói với hắn: “Tẩu đi đưa bánh cho ca đệ đây.” Sau đó bước ra khỏi bếp.

Kết quả là đợi nàng đi ra khỏi nhà thì phát hiện Lai Sinh lại đi theo sau nàng, Loan Loan khó hiểu hỏi hắn: “Đệ làm gì thế?”

Lai Sinh nhếch miệng cười cười: “Đệ đi đưa bánh cho ca nha!”

Loan Loan không lay chuyển được, nên đành phải thuận theo hắn, hai người đi ra ruộng, đến nơi, Lai Sinh còn tích cực hơn cả nàng, cầm láy bánh trên tay Loan Loan, đưa cho Bách Thủ một cái: “Ca, đệ và chị dâu đến ăn bánh cùng ca này.” Sau đó lại lấy ra một cái đưa cho Loan Loan, cuối cùng bản thân hắn mới lấy ra một cái rồi bắt đầu ăn.

Loan Loan sững sờ nhìn cái bánh trên tay, nàng chỉ nói là đến đưa bánh, chứ chưa có nói là muốn ăn bánh ở đây nha! Bây giờ đang là lúc gió táp mưa sa đấy. Được rồi, coi như là ăn cùng Bách Thủ đi! Ba người tất cả đều cầm một cái bánh bắt đầu ăn ở ngoài đồng.
Bình Luận (0)
Comment