Edit & Beta: Tuyết Y Đã có cách này của Bách Thủ, trải qua một đêm, nước trong rất nhiều ruộng đã được thoát ra. Hôm qua
Bách Thủ nửa đêm mới trở về, chỉ ngủ mấy canh giờ, ngày hôm sau ăn xong
bữa sáng lại ra ruộng đổi người.
Buổi sáng người trong thôn
đều chạy ra ruộng xem xét, mọi người phát hiện quả nhiên đã thoát nước
ra, mà cây lúa không hề bị tổn hại chút gì, trong lòng đều vui mừng,
không ngừng khen cách này Bách Thủ nghĩ ra thật tốt.
Mây đen trên bầu trời còn
chưa tán đi, mưa phùn lất phất không ngừng. Bách Thủ thì bận rộn, rau
cho lợn ở trong nhà cũng không còn nhiều, nên Loan Loan đành phải đi lên núi với Lai Sinh. Cũng không biết trận mưa này lúc nào mới ngừng,
chuyện ngoài ruộng cũng không phải một lát là xong được, ban ngày Bách
Thủ phải trông coi ngoài ruộng, không có dư thời gian, cho nên Loan Loan và Lai Sinh mỗi người cắt đầy một gùi rau cho lợn, thuận tiện nhặt chút quả dại ở trên núi. Đương nhiên hai người cũng không đi vào núi sâu,
một là do đường trơn trợt, hai chính là sau trận mưa lớn sợ là sẽ bị lở
núi, nàng cũng nghiêm khắc cấm Lai Sinh đi lên núi chơi.
Cho dù khi nàng cắt rau cho lợn đã rất cẩn thận, nhưng lúc về đến nhà trên lưng cũng bị ướt hơn một nửa.
Buổi trưa nàng vẫn đưa cơm
cho Bách Thủ như thường, xế chiều thì ra ruộng xem xét, mấy mảnh ruộng
nhà bọn họ vẫn còn hai mảnh chưa thoát nước, có điều đoán chừng đến hừng đông ngày mai là có thể thoát xong. Nàng cũng không giúp được việc gì,
nên sau đó vẫn luôn đợi ở nhà, đến giờ thì bắt đầu nấu cám lợn, rồi làm
cơm tối.
Bữa cơm tối nay Bách Thủ cũng trở về nhà ăn.
Cơm nước xong xuôi, Loan
Loan liền đi nấu nước trước, nàng biết đêm qua hắn ngủ không ngon, nên
chờ khi hắn rửa mặt xong nàng bèn thúc hắn đi nghỉ. Sau đó bản thân làm
xong hết việc lúc này mới đóng cửa lên giường ngủ.
Đã có cách thoát nước trong
ruộng, nên nỗi băn khoăn trong lòng đương nhiên cũng giảm bớt, vì thế
đêm nay ngủ cũng an tâm hơn hai đêm trước. Không biết đã ngủ được bao
lâu, Loan Loan mơ mơ màng màng cảm giác Bách Thủ dậy đốt đèn.
Nàng mơ nhẹ giọng hỏi câu: “Chàng dậy rồi à?”
“Ngoài sân hình như có người ngoài cửa.”
Nghe được câu nói này của
Bách Thủ, Loan Loan bỗng chốc tỉnh ngủ hơn rất nhiều, chống mình ngồi
dậy, Bách Thủ đã khoác quần áo lên rồi đi ra ngoài, có một tia sáng rất
mơ hồ.
Giờ này là giờ nào, sao lại có người gõ cửa chứ?
Loan Loan vừa ngồi xuống
choàng quần áo lên người, Bách Thủ đã đi vào, ống quần ướt hơn phân nửa, nàng đang muốn hỏi hắn nhưng lại nghe Bách Thủ nói: “Trời lại mưa lớn,
trong ruộng lại ứ nước rồi, mấy mảnh ruộng phía trong chưa thoát nước
giờ nước đã dâng đến bờ ruộng, ta phải đi xem xem.”
Loan Loan cả kinh, lúc này mới nghe thấy tiếng mưa bên ngoài quả thực hơi lớn.
Bách Thủ cởi quần áo ẩm ướt
ra, mặc quần áo cũ hai ngày trước vào, mang giày rồi nói với Loan Loan:
“Nàng ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Sau đó khoác áo tơi rồi lập tức đi ra ngoài.
Lúc này một tia chớp xẹt
ngang bầu trời, tiếp đó là tiếng sét đánh ầm ầm vang lên. Hạt mưa lốp
bốp đập vào mái hiên không ngừng, Loan Loan không khỏi kéo sát quần áo
trên người lại, ông trời này thật đúng là không để cho người ta sống mà!
Trong lòng suy nghĩ về công
việc nên cũng không ngủ, Loan Loan ngồi ngẩn người trên giường một lát,
nghĩ nghĩ rồi vẫn mang giày vào mở cửa nhà chính nhìn ra bên ngoài, hạt
mưa lớn bằng hạt đậu dày đặc rất nhanh rơi lên phiến đá trong sân, phát
ra tiếng lộp bộp. Trời quả nhiên lại mưa lớn rồi!
Nhìn sắc trời hẳn là giờ thìn (khoảng bảy giờ sáng), nhưng trời lại vẫn còn tối như vậy.
Đóng cửa thật kỹ, Loan Loan
lại ngồi lên giường, nhưng cũng không có ý định muốn ngủ, mà chỉ ngồi
nghe tiếng mưa như vậy!
Bách Thủ ra khỏi nhà bèn vội vàng ra ngoài ruộng, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi trên áo tơi, bọt nước
lạnh buốt tóe lên bắn vào mặt hắn, nhưng hắn lại không có chút cảm giác
nào.
Đã có vài người ngoài ruộng, thôn trưởng Dương Nghĩa Trí cũng ở trong đó, ông cũng vừa bị người khác gọi đến đây. Mà có vài người đứng ở phía sau ruộng nhà mình, nhìn thấy
mưa lại lớn, trong lòng họ lo lắng không biết nước trong ruộng thoát
chưa, nên mới gấp gáp tới xem.
Trong thôn nhiều ruộng như
vậy, thoát nước phải thoát từng mảnh một, nào có nhanh như vậy được? Có
điều cũng may là chỉ còn lại nhiều lắm tầm mười mảnh ruộng chưa thoát
nước thôi.
Kỳ thật trận mưa này đã đổ
một lúc lâu, mấy mảnh ruộng đã thoát nước theo cách Bách Thủ nói vì nước chảy chậm, mà trận mưa này lại vừa mạnh vừa nhiều, nên nước vẫn chưa
thoát được ra ngoài. Còn mấy mảnh ruộng chưa được thoát nước phía sau
thì nước vẫn đang tiếp tục dâng cao, mắt thấy nước trong ruộng đã dâng
đến bờ ruộng, mấy người đều luống cuống, lúc này mới đi gọi Dương Nghĩa
Trí và Bách Thủ.
Nhìn thấy tình huống trong ruộng, Bách Thủ chau chặt mày.
Lập tức bảo mấy người đào
mấy lỗ thoát to hơn, để cho nước lại chảy ra sông, nhưng như thế dường
như cũng không giải quyết được khó khăn của mấy mảnh ruộng. Bách Thủ đi
đến cạnh một mảnh ruộng nước sâu nhất, cầm cuốc cuốc một cái, nước lập
tức theo lỗ thoát ào ào chảy vào trong một mảnh ruộng khác.
Lổ hổng không lớn, nhưng vì
nước quá mạnh, quá siết mà bỗng chốc đã phá tan toàn bộ lỗ thoát nước,
nước bên trong mảnh ruộng dùng làm đường giao thông lập tức tăng lên,
đặc biệt cây lúa ở chỗ gần lỗ thoát, nước tràn qua đều bị xô nghiêng
sang một bên.
Có điều sau lưu lượng nước lớn, nước trong ruộng cũng giảm bớt, coi như là được thông qua.
Mấy người nhìn thấy thì mặt lập tức vui vẻ, đặc biệt là người có mảnh ruộng chưa được thoát nước.
Mà trong lòng người có ruộng lúa bị xô nghiêng thì có chút đau lòng, nhưng ngẫm lại cũng không nói
gì, dù sao đây là thiên tai, là chuyện không có cách nào khác.
Người ở mấy chỗ khác lập tức bắt đầu làm theo, Bách Thủ đi đến chỗ mình phụ trách, đằng sau còn ba
mảnh ruộng chưa được thoát nước, một mảnh là của nhà Triệu Nhị, một mảnh là của nhà Vương Trường Thọ, một mảnh khác lại đúng lúc là của nhà bọn
họ.
Bách Thủ đang giơ cuốc lên chuẩn bị đào lỗ thoát thì đột nhiên có người xông qua hô to: “Không được đào.”
Mấy người nghi hoặc nhìn sang thì trông thấy mẹ Tuấn Kỳ.
Bách Thủ nhìn bà một cái,
thản nhiên nói: “Đại bá mẫu, việc thoát nước quan trọng hơn, bá mẫu có
chuyện gì thì đợi lát nữa nói sau.”
Cầm lấy cái cuốc lại muốn đào, mẹ Tuấn Kỳ kéo hắn lại, lớn tiếng nói: “Không được đào.”
Bách Thủ khẽ giật mình, bên cạnh mấy người cũng khó hiểu, hỏi bà: “Sao lại không được đào?”
Mẹ Tuấn Kỳ mím chặt môi,
phồng mặt chỉ vào mảnh ruộng nhà Triệu Nhị và nhà Vương Trường Thọ nói:
“Các ngươi nhìn xem nước ứ sâu bao nhiêu rồi, bây giờ muốn đào lỗ thoát
hai mảnh ruộng, lúa nhà chúng ta không phải bị nhấn chìm hết cả sao?”
Một câu mọi người nghe rõ ràng.
“Cháu chưa nói cùng đào cả hai mảnh ruộng.” Bách Thủ nói.
Mẹ Tuấn Kỳ ngẩn người, nhưng vẫn phản đối: “Vậy cũng không được, ngươi không thấy trận mưa này đổ
lớn như vậy, trong ruộng nhà chúng ta vốn đang ứ nước, vậy mà muốn thoát nước ra cùng một chỗ, còn không phải bị ngập úng hết sao.”
Người bên cạnh nghe thấy bèn mất hứng. Nước đều thoát đi từ trong ruộng mọi người bằng cách đó, đến
phiên nhà bà ta thì lại muốn chơi xấu à?
Triệu Nhị là người đầu tiên
nhảy ra cãi: “Sao lúc thoát nước trong ruộng nhà bà bà lại không nghĩ sẽ nhấn chìm lúa nhà người khác đi? Đến phiên nhà bà giúp thoát nước, bà
lại không muốn. Bây giờ tốt rồi, nước nhà bà thoát rồi lại mặc kệ chúng
ta sống chết đằng sau à, có lý như vậy sao hả?”
“Phải đấy.”
“Nước này phải lập tức thoát ra, chờ càng lâu tổn thất lại càng lớn nữa.” Người bên cạnh nói thêm vào.
Bách Thủ mặt không biểu tình nhìn bà: “Đại bá mẫu, bên kia đều dùng cách này, cũng không bị ngập.
Nếu bá mẫu cứ ngăn cản thế này, kéo dài càng lâu thì khi đào lỗ ra sẽ
càng bất lợi cho nhà bá mẫu.” Lời nói này của hắn thực sự cũng không
phải hù bà.
“Nhưng mà toàn bộ lúa bên
cạnh lỗ thoát bên kia đều ngã hết kìa.” Mẹ Tuấn Kỳ nghĩ đến cảnh mới
nhìn thấy lúc nãy lại lớn tiếng nói. Lúa ngã, đương nhiên sẽ ảnh hưởng
đến thu hoạch.
“Đây cũng là chuyện không có cách nào, trận mưa năm nay vốn đã khiến cho mọi người chịu không ít tổn thất, vì không cho tổn thất của mọi người tăng thêm, đây là cách duy
nhất rồi, người cùng quê thông cảm giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà.”
Nói xong Bách Thủ lách qua
mẹ Tuấn Kỳ đi đến chỗ đào lỗ thoát. Mẹ Tuấn Kỳ quay người bắt lấy cái
cuốc của hắn, những điều đó bà đều hiểu, nhưng vẫn do dự nói: “Đợi một
chút, chờ ta suy nghĩ đã.”
“Nghĩ cái rắm chứ nghĩ, chờ
bà nghĩ thông thì mọi chuyện đều muộn rồi.” Triệu Nhị đã sớm mất kiên
nhẫn, cơn mưa to này đổ lên người hắn cũng chẳng khác gì nhỏ vào lòng
hắn cả.
Thời điểm lúc này trời cũng đã sáng rõ, người thức dậy sớm cũng đã sớm dậy rồi.
Mẹ Tuấn Kỳ chính vì dậy rất
sớm và phát hiện trời mưa to, bà lo lắng lúa trong ruộng nhà mình nên
lúc này mới chạy đến đây. Sau khi đến nơi mới phát hiện nước trong ruộng nhà mình đã được thoát, nhưng mà mấy mảnh ruộng phía sau nước thực sự
quá sâu, thoát ra một cái thì lúa nhà bà sẽ chết mất. Hiện tại bà bị mọi người chỉ trích, bản thân bà cũng biết rõ mình đuối lý, nhưng bà lại
không cam lòng.
“Ta chưa nói không giúp mọi người, ta vì muốn nghĩ ra biện pháp tốt hơn thôi.” Mẹ Tuấn Kỳ kêu lên.
“Biện pháp cái rắm ấy.”
Triệu Nhị gân cổ lên quát, nói với người bên cạnh: “Mọi người cùng nhau
kéo bà ta ra, Bách Thủ huynh đệ ngươi đào nhanh đi.”
Nghe vậy, mẹ Tuấn Kỳ luống cuống chân tay, không khỏi la hét: “Các người muốn làm gì?”
Đúng lúc này, đột nhiên đằng sau có người hùng hùng hổ hổ lao đến: “Là ai không muốn ta sống? Ai
không có lương tâm chỉ nghĩ cho bản thân mà mặc kệ người khác?”
Mẹ Trường Thọ mặc áo tơi, chân trần sải bước gấp gáp đi tới, trên mặt lộ vẻ tức giận.
Vương Trường Thọ theo ở phía sau một bên đưa tay muốn dìu bà, nhưng đường không đủ rộng, lão thái
thái lại đi quá nhanh, nên hắn vừa đuổi theo vừa không ngừng dặn dò:
“Mẹ à, mẹ chậm một chút.”
Mẹ Trường Thọ chống nạnh
nhìn chằm chằm mấy người một cái, chỉ vào Bách Thủ lớn tiếng nói: “Bách
Thủ đào cho ta, nếu ai không muốn ta sống, ta lập tức không cho kẻ đó
sống.”
Mẹ Tuấn Kỳ lúc này nói
chuyện khí thế cũng thấp xuống một chút: “Không phải ta không cho đào,
chỉ là thương lượng với mọi người xem có biện pháp tốt hay không thôi.
Bà xem nước này mà tràn ra, lúa trong ruộng chết hết rồi còn đâu.”
Mẹ Trường Thọ trừng mắt: “Có gì tốt mà thương lượng, bà cũng không nhìn một chút hôm nay. . .” Nói
xong lau nước trên mặt: “Chờ thêm nữa thì còn thoát nước cái rắm ấy,
người khác cũng chưa nói gì, chỉ có bà ở đây ồn ào, lúa nhà bà quý giá
hơn hay sao đây hả?”
Mẹ Tuấn Kỳ bị bà mắng đến
nỗi cả buổi cũng không trả lời được một câu, bên cạnh có người hô lên:
“Thôn trưởng tới rồi.”
Mà bên kia, Bách Thủ còn
chưa kịp phản ứng thì cái cuốc trên tay đã bị người ta cướp đi, sau đó
lại nhìn thấy cái cuốc vung lên, cuốc xuống chỗ lỗ thoát, nước trong
ruộng nhà Triệu Nhị róc rách chảy qua, mắt thấy lúa chỗ gần lỗ thoát đã
bị ngã sang một bên.
Mấy người đều ngẩn ra.
Dương Nghĩa Thiên trả cái
cuốc lại cho Bách Thủ, hắn trừng mắt nhìn mẹ Tuấn Kỳ, mặt đen lại nói:
“Bà về nhà ngay lập tức cho ta.”
Sau khi hắn thức dậy vốn
đang đi dạo ở chỗ cách ruộng không xa, khi trở về đã không thấy tăm hơi
lão thái bà này đâu. Sau đó mới nghe nói bà ấy chạy đến bờ sông rồi.
Tiếp đó không đến một lúc lại thấy mẹ Trường Thọ nổi giận đùng đùng chạy về phía ruộng, lúc trông thấy hắn còn hung ác trừng hắn một cái, trong
miệng oán hận nói: “Dám không cho ta thoát nước cơ đấy, hừ.”
Hắn trái nghĩ phải nghĩ đều
cảm thấy không đúng, thế là mới đi ra ruộng, cách thật xa đã nhìn thấy
hai người đứng ở đó cãi nhau, hắn không cần nghĩ cũng biết nhất định là
làm gì cái lỗ thoát kia của mình rồi. Sau đó hắn chạy tới, chưa nói hai
lời đã đoạt cái cuốc của Bách Thủ rồi đào lỗ thoát nước.
Dương Nghĩa Trí đen mặt nhìn mẹ Tuấn Kỳ, sau đó đi tới xem xét thì lập tức nhíu mày, nước trong
ruộng nhà Triệu Nhị thoát ra, ruộng nhà Trường Thọ ở phía sau nhà Triệu
Nhị, vừa đào lỗ thoát, nước chảy qua ruộng nhà Triệu Nhị, tiếp đó qua
ruộng nhà Tuấn Kỳ rồi chảy ra ngoài.
Nhưng ruộng nhà Bách Thủ và
ruộng nhà Triệu Nhị đều nằm cạnh ruộng nhà Tuấn Kỳ, kéo dài từ nãy đến
giờ, nên nước trong ruộng đã trà lên bờ ruộng rồi, khổ nỗi hai mảnh
ruộng kia đang cùng thoát nước, nếu như lại thêm nhà Bách Thủ, nước đập
vào thì lúa trong ruộng nhà Tuấn Kỳ chắn chắn sẽ gặp nạn, hơn nữa nước
sẽ tập trung chảy vào một mảnh ruộng này.
Nhưng mảnh ruộng nhà Bách
Thủ đã không thể đợi được nữa, ông trầm giọng nói: “Bách Thủ, đào lỗ
thoát mảnh ruộng kia luôn đi, nước tràn ra rồi.”