Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 22

Cuối giờ dậu, hoàng hôn tứ phía.

Ăn cơm tối xong, Tống Tân Đồng liền một mình đi đến Tạ gia, đứng xa xa nhìn Tạ gia một mảnh đen kịt trong phòng, hình như còn chưa có về nhà.

Tống Tân Đồng đi tới phía ngoài tường vây, loáng thoáng nghe thấy thanh âm Thu bà bà và Tạ thẩm tử nói chuyện.

“Cô nương Lý gia trái lại tốt, thế nhưng sính lễ phải cần tám lượng, nếu thêm tiền tiệc rượu nữa, ít nhất phải mười lượng bạc.” Thanh âm Tạ thẩm tử sầu khổ truyền ra.

“Bây giờ còn thiếu bao nhiêu bạc?”

“Cộng thêm tiền cha Đại Nghĩa cho mượn trả lại cũng mới năm lượng bạc.” Tạ thẩm dừng một chút lại nói tiếp: “Đợi mấy ngày nay hết bận liền về nhà mẹ đẻ tìm đại ca bọn họ mượn một chút, đều thân thuộc, trước đem việc hôn nhân của Đại Nghĩa định ra đã.”

Trong viện lại khôi phục yên ổn, chỉ có tiếng củi lửa thiêu nổ lốp bốp.

Lại đợi một hai phút, Tống Tân Đồng gọi vào trong viện: “Thu bà bà ở nhà không sao?”

“Nha đầu Tân Đồng? Ở nhà đây, mau vào.” Thanh âm Thu bà bà từ trong phòng truyền ra.

“Ai.” Tống Tân Đồng đẩy cửa viện ra đi vào trong viện, “Thu bà bà, Tạ thẩm các ngươi còn đang nấu cơm sao?”

“Đang làm đây.” Thu bà bà từ trong phòng đi ra, đem ghế đẩu nhỏ bỏ vào trong viện, “Ăn rồi sao?

“Ăn rồi.” Tống Tân Đồng dùng quạt phẩy phẩy mấy con muỗi vo ve, ” Tạ thúc và Cẩu Đản Nhi không có ở nhà sao?”

“Tạ thúc ngươi và lão đại, lão nhị đi giúp công, còn phải trễ chút mới về, Cẩu Đản Nhi ở bên ngoài đùa bỡn một ngày, vừa trở về liền nằm sấp trên giường mà ngủ.” Thu bà bà hơi khép mắt, nhìn Tống Tân Đồng, “Có phải Trương bà tử kia lại tìm ngươi náo loạn hay không?”

“Không phải.” Tống Tân Đồng sắp xếp câu chữ một chút sau đó nói: “Là như vậy Thu bà bà, ta và chưởng quỹ trên thị trấn đã qui ước mỗi phiên chợ liền đưa một ít chiết bên tai qua đó, chẳng qua một mình ta một ngày cũng đào không nhiều được như vậy cho nên muốn mời mọi người giúp một chuyện, ta cho mọi người bốn văn tiền một cân.”

Mặc dù nàng lời bốn văn tiền chênh lệch giá, nhưng bốn văn tiền so sánh ra còn đắt hơn ba văn tiền so với một văn tiền một cân rau xanh, Tống Tân Đồng cảm thấy giá tiền này Thu bà bà bọn họ hẳn là có thể tiếp thu.

“Cái gì? Bốn văn tiền?” Tạ thẩm mới từ trong phòng đi ra giật mình hô lên.

Thu bà bà bất mãn trừng mắt liếc nhìn Tạ thẩm một cái, lập tức có chút lo lắng nói: “Loại rau gì có thể bán được bốn văn tiền một cân? Chẳng lẽ ngươi bị gạt?”

“Thu bà bà, đây là thật.”

“Chiết bên tai kia là thứ gì? Lợi hại như vậy? Cùng giá với nấm và mộc nhĩ trong núi.” Tạ thẩm trái lại nổi tâm tư, nếu như bốn văn tiền một cân, đào một nghìn cân là có thể kiếm được bốn lượng bạc a, so với cha Cẩu Đản Nhi ra làm công kiếm còn nhiều tiền hơn.

“Chiết bên tai còn gọi là cỏ ngư tinh, ta hỏi đại phu, hắn nói loại cỏ này có thể thanh nhiệt giải độc, giảm sưng lợi niệu, đối với thân thể đặc biệt tốt.” Tống Tân Đồng đem những lời lừa chưởng quỹ tửu lầu nói ra, “Cho nên chưởng quỹ tửu lâu mới nguyện ý dùng nhiều tiền mua.”

Tạ thẩm động tâm tư, “Nha đầu Tân Đồng, chiết bên tai này lớn lên trông như thế nào?”

“Ngươi làm gì đó, không biết xấu hổ mà cướp tay nghề ăn cơm nhà người ta sao?” Thu bà bà quát Tạ Thẩm, bà quay đầu nhìn Tống Tân Đồng, bà chưa từng nghe qua cái gì gọi là chiết bên tai mà lại có thể bán giá cao như vậy, nhất định không phải là bí mật thông thường, nếu như đều nói cho các bà biết, vậy sau này Tân Đồng dựa vào cái gì ăn cơm?

“Ta biết nha đầu ngươi tốt bụng nhưng cái này vạn vạn không được, ngươi tự giữ lại bảo quản cho mình đi.”

Tống Tân Đồng dở khóc dở cười, kéo bàn tay thô ráp của Thu bà bà nói: “Thu bà bà, ta biết người muốn tốt cho ta, nhưng cứ mỗi hai ngày phải đưa một trăm cân qua, về sau có khả năng lại càng nhiều, chỉ một mình ta căn bản không đào nổi.”

Thu bà bà nói: “Vậy chúng ta giúp ngươi đào cũng được, ngươi cũng đừng nói cái gì mà tiền hay không.”

Tạ thẩm đứng ở một bên lo lắng suông, muốn nói lại sợ chọc giận mẹ chồng không vui.

“Thu bà bà, nếu như là một hai ngày ta cũng chưa nói tới tiền, việc này có khả năng phải làm một hai tháng, lẽ nào bà bà người còn làm không công cho ta sao? Tạ thẩm ngươi nói xem?”

Tạ thẩm đương nhiên tán đồng nhưng nàng cũng phải nhìn ánh mắt mẹ chồng hành sự a.

Tống Tân Đồng không đợi hai người phản bác liền trực tiếp quyết định, “Thu bà bà, liền quyết định vậy đi.”

Thu bà bà suy nghĩ giây lát, “Chẳng qua giá này cũng quá cao, một văn tiền một cân là được, đây là sinh ý ngươi tìm tới, sao có thể một phân tiền cũng không kiếm đây?”

“Không dối gạt Thu bà bà, ta còn kiếm được một tầng lợi tức.” Tống Tân Đồng có chút ngượng ngùng nói.

“Thực sự?” Thu bà bà có chút không tin lắm, cho rằng Tống Tân Đồng đang lừa bà, muốn cho bà yên tâm.

“Thực sự.” Tống Tân Đồng nhìn Tạ thẩm, nàng hiểu được là Thu bà bà thật sự đối tốt với nàng, nhưng quan hệ giữa nàng với Tạ thẩm xa hơn, đáy lòng nghĩ thế nào thì không biết, nàng cũng không muốn quan hệ hai nhà vì tiền bạc náo đến không thoải mái, “Đã định như vậy rồi, bốn văn tiền một cân, Tạ thẩm ngươi xem được không?”

“Được được được, bốn văn tính ra cao hơn nhiều so với bán rau xanh.” Tạ thẩm cực cao hứng, “Nha đầu Tân Đồng, hiện tại ta liền đi hái.”

“Không vội không vội, chờ ngày mai ta mang mọi người đi, ta biết một chỗ đặc biệt nhiều, ước chừng một canh giờ là có thể đào đủ một trăm cân, đến lúc đó cũng sẽ không làm lỡ việc dưới ruộng của mọi người.”

“Ôi, thoải mái như thế a, vậy thật tốt.” Tạ thẩm cực cao hứng, “Giờ nào đi?”

“Nếu không xế chiều đi, cuối giờ mùi, đầu giờ thân?” Tống Tân Đồng biết người nhà nông trong ngày hè bình thường sẽ ra cửa thật sớm để làm công, làm đến trưa mới về nhà. Buổi chiều cuối giờ thân, thời tiết thoáng mát mẻ mới có thể ra cửa, thẳng đến cuối giờ dậu khi trời đã tối mới về nhà.

Thu bà bà và Tạ thẩm đều biết Tân Đồng suy nghĩ thay các nàng, đáy lòng xác thực cảm động, một ngụm đồng ý: “Vậy được.”

“Vậy đã định như vậy rồi, vậy ta đi về trước Thu bà bà.” Tống Tân Đồng lên tiếng chào hỏi liền đi ra ngoài.

“Hòe Hoa, ngươi tiễn nha đầu Tân Đồng.” Thu bà bà nói với Tạ thẩm.

“Không cần, đường gần như vậy, ta nhắm mắt cũng có thể trở lại.” Tống Tân Đồng nói xong liền nhanh chân chạy về hướng nhà mình.”

“Trên đường cẩn thận chút, đừng để ngã.”

“Một trăm cân, đâu phải nàng đào không được a, rõ ràng là muốn cho chúng ta một con đường kiếm tiền.” Thu bà bà nhớ lại Tống Đại Sơn, hắn cũng nghĩa khí như vậy, có chuyện tốt gì cũng không quên Đại Ngưu nhà mình.

Thu bà bà: “Ngày mai phải tận tâm đào cho Tân Đồng cái gì kia…”

Tạ thẩm: “Nương, là chiết bên tai.”

“Ngươi quản miệng mình kín một chút, nha đầu Tân Đồng nhưng phải là dựa vào cái này mà kiếm bạc đó.”

“Ta hiểu nương, miệng của ta ngươi vẫn chưa yên tâm sao.” Tạ thẩm đỡ Thu bà bà vào trong phòng bếp, “Nương, nha đầu Tân Đồng thật đúng là càng lúc càng có chủ ý, đâu còn giống như bộ dạng trước kia.”

“Đúng vậy, cũng không biết sao thay đổi bất thường.”

“Thay đổi là chuyện tốt, ít nhất nương người không cần lo lắng cho nàng.”

Thu bà bà suy nghĩ nhìn bếp lửa, nửa ngày mới gật gật đầu, “Cuối cùng cũng không phụ sự giao phó của Đại Sơn.”

“Nương, ta tính toán một chút, nếu thật sự như nha đầu Tân Đồng nói mỗi hai ngày một trăm cân, một tháng chúng ta có thể kiếm được bốn lượng bạc, hai tháng thế nào cũng phải tám lượng bạc, đến lúc đó mỗi ngày mua thịt cho Cẩu Đản Nhi ăn cũng không đau lòng, “Tạ thẩm đến đáy lòng đều ngọt, tốc độ thái rau càng lúc càng nhanh.

“Mắt chỉ có tiền, ta thiếu ăn thiếu uống của ngươi?” Thu bà bà gắt một tiếng, “Thu lại bộ dáng tham lam này của ngươi, làm tổn thất chuyện kiếm cơm của Tân Đồng ta lột da ngươi ra.”
Bình Luận (0)
Comment