Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 439

Thời khắc hai người dịu dàng không duy trì được bao lâu liền bị tiếng gọi ầm ĩ liên tiếp của song bào cắt đứt.

Hai bé trực tiếp đẩy cửa vào, muôn phần kích động chạy về phía Lục Vân Khai, rất nhanh bò lên trên người hắn, líu ríu nói không ngừng.

“Cha, người về rồi.”

“Cha, bọn con rất nhớ người, rất nhớ rất nhớ rất nhớ.”

“Cha, bọn con đợi người rất lâu người cũng không về nhà, bọn con liền cùng nương, cùng tỷ tỷ, còn có tổ mẫu, còn có Đại Nha, còn có Hoa Hoa bọn họ đến tìm cha.”

“Cha, người đoán con mang theo cho người cái gì.” Hoa Quyển ngồi kế bên tay Lục Vân Khai, vẻ mặt thần bí để Lục Vân Khai đoán.

Lục Vân Khai đã ngửi thấy được một cỗ hương thơm của thịt khô chua cay, “Là thịt khô.”

“A, sao cha thoáng cái liền đoán được, thật không có ý nghĩa.” Hoa Quyển bất đắc dĩ buông tay.

“Cha là người thông minh nhất nhà chúng ta, khẳng định thoáng cái liền đoán được.” Tống Tân Đồng ngồi dậy, ôm Màn Thầu vào lòng, “Hai đứa tỉnh ngủ à?”

Màn Thầu dựa vào trong lòng Tống Tân Đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm ửng hồng do mới tỉnh ngủ, “Con nghe thấy bọn họ nói cha về, con liền tỉnh.”

“Cha, thịt khô này là con với ca ca để nương mang cho người, người nếm thử, ăn có ngon không.” Hoa Quyển cầm một miếng đút vào miệng Lục Vân Khai.

“Ăn ngon.” Lục Vân Khai nhìn thê tử, “Nàng làm đều ăn ngon.”

Tống Tân Đồng cười đến bất đắc dĩ, “Một đường này hai đứa nó đều ăn không ít.”

“Ăn rất ngon.” Vẻ mặt Hoa Quyển kiểu ăn ngon tới cực điểm, “Cha ăn nhiều một chút.”

“Được rồi, đợi lát nữa nên dùng cơm tối, đừng ăn nhiều.” Tống Tân Đồng thả Màn Thầu ra, “Mang đệ đệ ra chơi.”

Ca ca Màn Thầu xuống giường, đưa tay dắt đệ đệ đi, “Đệ đệ, cùng đi nha.”

“Ừm.” Hoa Quyển đi theo Màn Thầu ra ngoài vài bước, lại quay đầu: “Cha nương hai người đừng vụng trộm ngủ nướng nữa, xấu hổ xấu hổ xấu hổ.”

Nói xong liền đưa chân chạy ra ngoài.

Tống Tân Đồng bất đắc dĩ cười cười, “Càng lúc càng nghịch.”

“Quay đầu lại ta dạy nó.” Lúc này trong lòng Lục Vân Khai vui vẻ, liền chịu được Hoa Quyển chơi nghịch, “Dậy đi, dùng cơm thôi.”

“Ừm.” Tống Tân Đồng vén chăn lên, mang giày xuống giường, hai người tay nắm tay đi ra ngoài phòng.

Huyện Sa Hà chạng vạng gió cát rất lớn, nhưng ráng đỏ thành mảng nơi chân trời giống như bức họa cuộn tròn vậy, xa hoa lộng lẫy.

Cả nhà cộng thêm Lâm sư gia với quan viên làm việc đồng áng từ kinh thành tới, ngồi tràn đầy một bàn, cực kỳ náo nhiệt. Đầy một bàn thức ăn, sắc hương vị đều đủ, để đám người Lâm sư gia ở biên ải đã lâu không ăn được cơm ngon hô to đã ghiền.

“Phu nhân người không biết, từ sau khi đến biên ải chúng ta chưa từng được ăn một bữa ăn phong phú như thế, hôm nay chúng ta đây là dính ánh sáng của đại nhân, nếu không sợ rằng phải rất nhiều năm sau về kinh mới có thể nếm được mỹ thực như vậy.”

Tống Tân Đồng kinh ngạc: “Không phải các ngươi mang theo đầu bếp sao?”

“Đầu bếp kia cũng chỉ có thể nấu chín, đâu có tay nghề tốt như nữ đầu bếp phu nhân người mang.” Lâm sư gia nói, “Vả lại bên này xa xôi, cũng không có nguyên liệu nấu ăn.”

“Cái này cũng đúng.” Tống Tân Đồng gắp đồ ăn cho Lục Vân Khai, nhìn khuôn mặt gầy gò của hắn, thầm nghĩ mấy ngày kế tiếp phải làm đồ ngon hơn để bồi bổ thân thể cho hắn.

Lục Vân Khai cũng không phải là một người ham hưởng lạc, lại thêm mấy ngày nay đích xác rất bận, cho nên mới gầy rất nhiều.

Chờ dùng xong cơm tối, Lục Vân Khai nói chuyện với Lục mẫu một chút, lại kiểm tra công khóa Noãn Noãn với song bào thai làm trên đường đi mấy ngày gần đây, thẳng đến lúc trời triệt để tối hẳn mới về phòng.

Tống Tân Đồng mới vừa rửa mặt chải đầu qua, chỉ mặc áo dài quần dài thoải mái tựa trên ghế, tùy ý gió đêm ngoài cửa sổ thổi lất phất mái tóc dài như sóng.

“Trong gió có cát.” Lục Vân Khai nhẹ nhàng khép cửa sổ lại, cầm khăn vải khô bên cạnh lau tóc cho Tống Tân Đồng, “Ngày mai cho người ta khâu vải lên cửa sổ, tránh để cát lọt vào.”

Tống Tân Đồng nói: “Vừa lúc ta mang theo chút sa mỏng, ngày mai làm thành màn cửa sổ với mũ che.”

Hoàn cảnh địa lý của huyện Sa Hà có chút giống vùng phía tây Tân Cương, thời tiết rất khô, tia tử ngoại rất mạnh, trong gió đi kèm chút cát, ra ngoài liền cần làm thêm mấy tầng bảo hộ mới được.

“Ta nghe người phía dưới nói đầu xuân sau khi tuyết tan thì các chàng liền thường ra ngoài thăm dò, có phương pháp thống trị không.”

“Mười mấy dặm về phía bắc với phía đông, đất đai cằn cỗi, nhưng nguồn nước sung túc, cũng có chút lương thực, nhưng vẫn là chăn dê nhiều như cũ.” Lục Vân Khai dừng một chút, “Phía tây thì nhiều là cát, tuy cũng có nước, nhưng cũng là đục ngầu không rõ.”

Tống Tân Đồng cảm thấy rộng như thế mà không thể trồng trọt thì cũng thật lãng phí: “Nếu mà có thể biến mấy đất đai hoang phế đó thành đất đai có thể trồng trọt, vậy thì cả Tân châu thậm chí là lương thảo của quân doanh bên cạnh không cần vận từ chỗ khác tới rồi.”

“Khó.” Kỳ thực lúc đầu xuân, Lục Vân Khai đã sai người đi khắp nơi khai khẩn hai mẫu đất hoang làm thí nghiệm, mặc dù nguồn nước sung túc, lúa mạch cũng không mọc tốt lắm, còn không bằng cỏ dại sinh trưởng dã man.

“Thế thì phải nhập gia tùy tục.” Tuy Tống Tân Đồng không phải chuyên gia trồng trọt, nhưng cũng hiểu một ít đạo lý quất Nam ở Bắc*, hơn nữa hiện tại sản lượng lúa vốn đã không cao, đưa đến ruộng cạn này khẳng định không được, “Khí hậu phía nam màu mỡ trồng lúa mạch thì khả thi, nhưng nơi này không hợp để trồng, ta cảm thấy vẫn là ngẫm lại cái khác có thể trồng đi.

*: câu này lấy ý từ câu ‘quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, quất sinh Hoài Bắc tắc vi chỉ’ – nghĩa là cây quất mọc ở Hoài Nam thì gọi là quất, quất mọc ở Hoài Bắc gọi là cây chỉ, đây ý là nói đồ trồng ở nơi này ngọt ngon nhưng trồng sang chỗ khác thì chưa hẳn sẽ ngọt mà có thể sẽ chua.

Lục Vân Khai gật đầu, “Ta biết được, nhưng dân xem miếng ăn là trời, nơi đây thiếu lương thực chính, nếu như chỉ dựa vào nuôi dê chăn thả mà sống, vậy có lẽ sau này sẽ càng cằn cỗi.”

Tống Tân Đồng biết ý nghĩ của Lục Vân Khai, nhưng không trồng ra được cũng không thể cứng rắn mà trồng nha, “Vậy nghĩ cách khác một chút đi.”

Tống Tân Đồng nghĩ tới vùng Cam Túc Tân Cương trong ấn tượng trước đây, sản xuất gì nhỉ? Dưa hấu? Nho? Hoa quả khô? Khoai tây? Bông?

Lục Vân Khai thấy hình như nàng nghĩ tới cái gì, liền hỏi đến: “Thế nhưng nghĩ đến gì à?”

“Ta trái lại nghĩ đến mấy cái, chỉ là cũng không phải là lương thực, không biết có được hay không.” Tống Tân Đồng nói: “Chúng ta không trồng ra được lương thực chính sản lượng lớn thì liền thử trồng cái khác, đến lúc đó đổi thành tiền lại đổi thành lương thực là xong rồi. Cứ tuần hoàn như thế, cũng có thể kéo động kinh tế trong vùng.”

Lục Vân Khai vốn là thư sinh, xác thực không hiểu nhiều việc buôn bán, nghe Tống Tân Đồng nói như vậy, có chút kinh hỉ, “Bách tính nơi đây cũng từng buôn dê, nhưng bạc kiếm được vẫn không đủ gia dụng như cũ, nếu mà có thể dựa vào trồng trọt phụ cấp thì cũng là một cách hay.”

“Việc này còn chưa xác định, chờ xác nhận có thể sản xuất rồi lại báo cho mọi người biết đi.” Tống Tân Đồng nói.

Lục Vân Khai gật đầu, “Ngày mai ta liền sắp xếp người đi làm, chỉ là hạt giống khả năng phải đi Tân châu chọn mua trước.”

“Ta mang theo rất nhiều hạt giống, có điều vẫn là thiếu một ít, ta viết một tờ đơn chàng cho người ta đi mua về đi.” Tống Tân Đồng muốn đem hết các cây nông nghiệp thích hợp với hoàn cảnh này mà mình có thể nghĩ đến viết lên.

“Đa tạ nương tử.” Lục Vân Khai nắm tay Tống Tân Đồng, nếu không phải hôm nay thê tử đến đây, có lẽ hắn sẽ tạm thời không nghĩ tới mấy phương pháp đó.

Tống Tân Đồng cười trả lời: “Ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút, cũng may mà chàng không chê ta lắm miệng.”

“Ta cũng sẽ không chê nàng lắm miệng, ta chỉ sợ có một ngày nàng không nhiều lời với ta.” Lục Vân Khai nhéo nhéo bàn tay trắng nõn của Tống Tân Đồng, “Nàng nói với ta càng nhiều, ta càng vui vẻ.”

Trong mắt Tống Tân Đồng mang theo ý cười ấm áp: “Mắng chàng cũng vui vẻ?”

“Vui vẻ.” Lục Vân Khai nâng hai má Tống Tân Đồng lên, vô cùng thân thiết tới gần, “Hơn nửa năm này, ta mong nàng, nhớ nàng…”

Tống Tân Đồng khẽ nỉ non nói: “Ta cũng vậy.”

Vừa dứt tiếng, cả người nàng liền bị bế lên, Lục Vân Khai bế nàng đi về phía chiếc giường rộng lớn.

Ánh đèn mờ nhạt, lờ mờ, ái muội mọc thành bụi.
Bình Luận (0)
Comment