Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 440

Ngày hôm sau.

Tống Tân Đồng ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại, xoa xoa vòng eo mỏi nhừ, khóe miệng tràn ra một nét cười ngọt ngào. Nằm một hồi, ngoài cửa phòng truyền đến song bào thai nhỏ giọng nói thầm: “Sao nương còn chưa rời giường?”

“Có phải nương sinh bệnh hay không?”

“Nương là ngủ nướng.”

“Nương là người lớn như vậy, sao còn ngủ nướng như trẻ con nhỉ?”

“Người lớn cũng ngủ nướng nha.” Hoa Quyển thở dài, “Vậy chúng ta ngồi ở đây chờ nương dậy.”

Ngồi chốc lát, Hoa Quyển lại lèm bèm, “Đệ muốn ăn sủi cảo chưng.”

Màn Thầu thở dài: “Đệ đệ, đệ mới ăn tiểu long bao.”

“Chỉ là muốn.” Có lẽ là ban đêm Hoa Quyển bị cảm, hắt hơi một cái, “Hắt xì.”

“Ai da, cát cát bay vào trong miệng đệ.” Lúc Hoa Quyển hắt hơi vừa vặn có gió thổi tới cho nên ăn một miệng cát.

“Phi phi phi.” Hoa Quyển dùng sức phun nước bọt.

Màn Thầu xoa xoa mũi, “Trong gió có đất cát.”

Tống Tân Đồng nghe đối thoại của song bào thai rất nhanh đứng dậy mặc quần áo vào, mở cửa để hai bé tiến vào.

Song bào thai nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng lên, “Nương, bọn con đánh thức người sao?”

“Không có.” Tống Tân Đồng để hai bé vào phòng rồi rót chén nước trà để Hoa Quyển súc miệng, “Có còn cát không?”

Trong miệng Hoa Quyển ngậm nước, rột rột đảo một vòng, sau đó phun ra, “Được rồi.”

“Đừng đi ra ngoài chạy trong gió, sẽ phơi đen như mực, còn có thể ăn một miệng cát.” Tống Tân Đồng lau mặt cho hai bé, cứ cảm thấy tựa như trong lông mi cũng có cát vậy.

“Cha nói hôm nay dẫn bọn con ra ngoài cưỡi ngựa.” Ý ngoài lời của Màn Thầu chính là các bé muốn ra ngoài chơi, không thể cứ ở nhà.

“Các con mới mấy tuổi đã mang các con đi cưỡi ngựa?” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, “Vạn nhất ngã thì sao?”

“Ngã thì bọn con liền biến thành như vầy.” Hoa Quyển học người què bước đi, đi khập khiễng hai ba mét, lại cảm thấy động tác quá khôi hài, tự mình chọc mình cười ha ha.

“Còn cười?” Tống Tân Đồng gõ trán Hoa Quyển, “Nếu mà thật gãy chân lúc đó có các con khóc.”

“Nương, cha nói bên ngoài có mấy con ngựa con, con với đệ đệ cưỡi là tốt nhất.” Màn Thầu cũng rất mong đợi ra ngoài học cưỡi ngựa, dù sao bé trai đều có một giấc mộng anh hùng.

“Vậy quay đầu lại nương hỏi cha các con.” Tống Tân Đồng cảm thấy ngựa con hẳn là tương đối an toàn chút.

Buổi chiều, Tống Tân Đồng mang theo mũ lụa mỏng ra nha môn, đi lên đường cái huyện Sa Hà.

Nói là đường cái, kỳ thực là mấy gian phòng ốc rải rác gom lại thành nơi tụ tập, cả đường phố đều là bùn vàng, gồ ghề, trời vừa mưa xuống khẳng định tất cả đều là nước bùn, hơn nữa bên trên còn có không ít phân dê phân ngựa, nói chung là các loại đồ bẩn tán loạn, kém rất lớn so với kinh thành ngăn nắp sạch sẽ.

Ngoài ra trên người các cư dân cũng có một cỗ mùi tanh của dê, cũng không biết có phải là trong nhà đều nuôi mấy trăm con dê hay không.

Đi qua đường phố rải rác cũ nát, đi tới chỗ nhà đang xây nhìn thấy hôm qua.

“Phu nhân, nơi này chính là phố chính huyện thành mới sau này.” Gã sai vặt dẫn đường chỉ vào một con đường đất rộng bốn năm mét chính giữa, có thể cho hai ba cỗ xe ngựa đi song song, tu sửa rất bằng phẳng, không có một cái hố.

Phòng ốc hai bên đều là nhà gạch mộc, tất cả đều là do các nam nhân huyện Sa Hà gánh ra dưới sự chỉ điểm của thợ thủ công mời tới.

Gỗ dùng làm xà nhà là đi trên núi Tân Châu bên kia chặt, không có ngói, đều là dùng cỏ khô với da dê làm chăn chiên đắp lên, chờ về sau mỗi nhà có tiền lại mua mái ngói đổi lại.

Người nơi huyện Sa Hà này chủ yếu dựa vào nuôi dê, rất ít làm ruộng, cho nên sức lao động rảnh rỗi rất nhiều, thế nên đều bị Lục Vân Khai bắt tới làm sức lao động.

Hơn nữa mấy phòng ốc này đều dựa vào sức lao động mà đổi, sức lao động không đủ thì lấy bạc đổi, đại đa số người đều nguyện ý trong nhà rắn chắc lại ấm áp ở đây vào mùa đông, cho nên mọi người đều rất tích cực xây nhà.

Hiện tại đã qua hai tháng thi công, huyện thành mới đã nhìn ra được hình thức ban đầu, dọc theo vị trí phố chính còn có cửa hàng, đều là thương hộ làm ăn ở huyện thành trước đó mua xuống.

Đương nhiên, vị trí tốt với cửa hiệu mặt tiền thì cần dùng nhiều bạc một ít, nếu mà dựa theo ý nghĩ của mình mà xây, liền phải giao thêm ít bạc, cho nên phố mới xây đã lâu như vậy, nha môn không có lỗ vốn, ngược lại còn buôn bán lời một chút.

Tống Tân Đồng vốn là thương nhân, nhìn thấy cửa hàng vị trí tốt liền muốn mua, cho nên liền hỏi gã sai vặt bên cạnh: “Mua ven phố tốn bao nhiêu bạc?”

Gã sai vặt kinh ngạc: “Phu nhân ngài muốn mở tửu lầu ở đây?”

“Tửu lầu thì bỏ đi.” Gần hai năm Tống Tân Đồng không quá xem trọng mở tửu lầu ở đây, nếu như sau này ở đây thật sự có thể trồng ra bông với nho như nàng dự liệu, vậy cũng có thể mở một gian tửu lầu khách điếm để tiện cho thương khách qua lại.

“Vậy phu nhân mua để làm gì?”

“Phu nhân mua tất nhiên là hữu dụng, sao ngươi nói nhiều vậy?” Đại Nha ở bên mắng một câu, “Mau mau đi hỏi xem bao nhiêu bạc.”

Gã sai vặt ừ ừ hai tiếng, vội chạy đi bên cạnh tìm văn thư, rất nhanh văn thư qua đây, “Phu nhân người muốn mua chỗ đất nào? Một mảnh này đều là chỗ phố chính.”

Gã sai vặt nói: “Phu nhân đương nhiên là muốn mua vị trí trung tâm.”

Văn thư vội lật lật bản quy hoạch: “Chỗ trung tâm đã bị người chiếm, nếu không ta cho người ta đi thương lượng với người nọ một chút.”

“Không cần.” Tống Tân Đồng nhìn xung quanh, chỉ vào một mảnh đất trống phía trước, “Liền chỗ đó đi.”

Đám người văn thư kinh ngạc: Tùy ý như thế?

Tống Tân Đồng thấy phía trước là ngã tư đường, hai bên cũng có xây nhà, ở giữa còn đang sửa đường, nàng cảm thấy vị trí này còn tốt hơn cái gọi là trung tâm văn thư nói.

“Phu nhân người muốn lớn bao nhiêu?” Văn thư lại hỏi.

“Ba mẫu ba phần.” Tống Tân Đồng tính dùng hai phần xây một tửu lâu nhỏ, khu vực phía sau toàn bộ để trống, sau này bất luận là mở khách điếm hay là làm cái khác đều được, đến lúc đó lại xây viện cũng được, nói rồi lại chỉ vị trí dự lưu phía trước, “Để trống phía trước cho ta, xây một quảng trường nhỏ rộng chút, có thể cho xe ngựa tiến vào hoặc quay đầu lại.”

“Dạ.” Văn thư tất nhiên nghe phu nhân, vài nét bút liền đem vị trí vốn dĩ tính xây phòng ốc dịch ra sau.

Văn thư lại hỏi: “Bởi vì xây phòng ốc cần lấy lao động với bạc lớn, phu nhân toàn bộ lấy bạc mà thay?”

Tống Tân Đồng gật đầu: “Ừ, bao nhiêu?”

Văn thư nói: “15 lượng.”

Đối với huyện Sa Hà xa xôi góc xó mà nói, 15 lượng đối với bách tính phổ thông là cự khoản cả đời cũng không dám nghĩ, đối với thương hộ mà nói cũng là bạc phải tồn mấy năm.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, trực tiếp để Đại Nha trả tiền.

“Phu nhân người không sợ lỗ vốn à?”

Tống Tân Đồng cũng không để 15 lượng bạc vào mắt, “Sợ cái gì, kiếm tiền giúp lão gia các ngươi.”

Văn thư bên cạnh nghe thấy lập tức cảm thấy cảm tình của lão gia với phu nhân thật tốt.

Động tĩnh bên này bị thương hộ nhỏ khác nghe thấy đều nhao nhao cảm thấy huyện lệnh phu nhân này là đàn bà phá sản, 15 lượng bạc nói cho liền cho, sau này lỗ vốn phải muốn chết, dù sao cửa hàng Tống Tân Đồng muốn xây thế nhưng là khu vực ở cạnh rìa.

Mà tiểu thương hộ bên cạnh Tống Tân Đồng lập tức cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, huyện lệnh phu nhân cũng mua, dù sao bọn họ hẳn cũng sẽ không lỗ hơn huyện lệnh.

Tống Tân Đồng không biết ỹ nghĩ của người khác, dù sao nàng chính là mua.

Mua rồi chỉ nói bộ dáng mình muốn với thợ thủ công xây nhà, liền không tính quản nữa.

Thợ thủ công là người Lục Vân Khai phái người mời tới từ châu thành bên ngoài, cũng đã gặp không ít việc đời, “Nhà tốt như vậy, nên dùng gạch xanh mới đúng.”

Tống Tân Đồng không muốn quá mức đặc thù, cho nên nhà gạch mộc thì nhà gạch mộc đi, dù sao cũng đông ấm hạ mát.
Bình Luận (0)
Comment