Tạ thẩm ngẩn người, “Tân Đồng ngươi nói lấy món này đi bán?”
“Phải.” Tống Tân Đồng gật đầu, “Ta nghe Hà Bạch Vân nói người làm việc cặm cụi ở công trường trong buổi trưa cũng chỉ có thể ăn lương khô với nước, không có chất béo gì, nếu như ta đi bán món ăn này hẳn sẽ kiếm được.”
Thu bà bà liếm liếm miệng, “Tân Đồng, món ăn ngươi làm này rất ngon, thế nhưng người đến chỗ đó đào đường sông có thể có bao nhiêu tiền? Ai lại không tiếc dùng tiền mua đồ có chất béo ăn a?”
“Lúc trước ta cũng nghĩ vấn đề này, nhưng trừ những người đào đường sông bên ngoài, còn có không ít tiểu quản sự, khẳng định bọn họ không tiếc dùng tiền mua.” Tống Tân Đồng nói.
“Cũng phải, những người đó cũng đều có một ít tiền, chủ ý này của Tân Đồng nói không chừng có thể thành.” Trái lại Tạ thẩm tán đồng.
“Nhưng vạn nhất…” Thu bà bà vẫn còn rất lo lắng.
Tống Tân Đồng hỏi: “Thu bà bà, chỉ nói riêng món này, ngươi cảm thấy có khả thi không?”
“Có, đương nhiên là được rồi.” Thu bà bà lập tức nói.
“Có những lời này của bà bà là được, từ nay trở đi ta liền thử một lần, nếu như bán không được thì ta liền trở về cũng được.” Tống Tân Đồng nói.
Tạ thẩm vội xì một tiếng bỏ qua, hai tay tạo thành hình chữ thập niệm, “Thần tài không nghe thấy, thần tài không có nghe thấy.”
Nói xong lại nói với Tống Tân Đồng: “Đừng nói mê sảng, ngươi nói từ hôm nay a? Có cần thẩm giúp hay không?”
Tống Tân Đồng nói: “Trước không cần, chờ nhìn tình huống từ hôm nay rồi lại nói.”
“Thành, có cần gì chỉ cần nhắc thẩm một tiếng, đừng khách khí a.” Tạ thẩm nói.
Trở về nhà, Tống Tân Đồng bắt đầu chuẩn bị đồ cần để làm ăn.
**
Ngày hôm sau, hừng đông đã sáng.
Tống Tân Đồng một mình cõng thành quả mấy ngày nay đến thị trấn, vì đại đa số nam nhân đều đi đào đường sông, cho nên trong thị trấn nhìn qua quá nửa là phụ nhân.
Quen thuộc đi đến Cát Tường tửu lâu, vẫn là Chu Tam Nhi nghênh tiếp nàng, “Tống cô nương đã vài ngày chưa tới, chưởng quỹ chúng ta thế nhưng thật ngóng trông ngài đâu.”
“Ngóng trông ta làm cái gì?” Tống Tân Đồng không khỏi buồn cười.
“Đương nhiên là vì cái gùi này của ngài.” Chu Tam Nhi cười híp mắt đáp trả.
Tống chưởng quỹ nghe thấy thanh âm gấp gáp đi ra, vừa lúc nghe thấy một câu như vậy, mắng thầm: Nói đại cái gì sao lại đi nói lời nói thật!
“Tống cô nương, sao mấy ngày nay cũng chưa vào thành hợp chợ?”
“Qúa xa, phải đi hai ba canh giờ đâu.” Tống Tân Đồng biết bọn họ đánh cái chủ ý gì, nàng chính là có nguyên liệu nấu ăn mới mẻ cũng không muốn nói cho bọn họ biết, huống chi còn chưa có.
“Nhanh mang đồ đi cân cho Tống cô nương.” Tống chưởng quỹ đem gùi đưa cho Chu Tam Nhi, “Tống cô nương vì sao không mua một cái xe ngựa đâu? Vào thành cũng thuận tiện.”
Tống Tân Đồng đặc biệt thành thật nói: “Quá mắc, mua không nổi.”
Nàng trái lại nghĩ muốn mua xe bò, nhưng nhà nàng cũng không có, hơn nữa sinh ý này còn chưa có làm lên được, nếu như sinh ý có thể làm được dài lâu, đến lúc đó lại mua cũng kịp.
Tống chưởng quỹ không tin lời của nàng, một con ngựa cũng chẳng qua có sáu bảy lượng, lúc trước hắn ít nhất đã thanh toán một trăm tám mươi lượng bạc cho nàng, chỉ xem nàng làm có lệ, cười cười cũng không nói chuyện.
Rất nhanh, Chu Tam Nhi đi ra, “Nấm đầu khỉ ba cân, nấm kê tung năm cân, còn có hôi bào ba mươi cân.”
“Ta lấy bạc cho cô nương đi.” Tống chưởng quỹ cầm bốn mươi hai lượng đưa cho Tống Tân Đồng, “Cô nương thu tốt.”
“Đa tạ chưởng quỹ.” Tống Tân Đồng cẩn thận cất kỹ.
“Cô nương nếu có thì giờ rảnh, có thể đưa qua đây nhiều một ít hay không?” Tống chưởng quỹ hỏi.
Tống Tân Đồng lắc lắc đầu, “Cũng không phải là ta không muốn đưa đến nhiều một ít, mà là xác thật trong núi rất khó tìm.” Ân, hơn phân nửa tìm được đều vào trong bụng các nàng, còn có một bộ phận được phơi khô.
Tống chưởng quỹ bất đắc dĩ, cũng không bức nàng giao hàng được, “Đã như vậy cũng không có biện pháp.”
Chẳng qua cũng may còn có ba mươi cân hôi bào, hẳn là có thể có thể có cái bàn giao với đông gia đi?
Từ Cát Tường tửu lâu ra, Tống Tân Đồng liền chạy thẳng đến cửa hàng rèn, mua hai cái thùng sắt vừa to vừa cao, vừa mua nhiều thêm dao phay một phen.
Từ cửa hàng rèn ra, lại đến tiệm thuốc mua hương liệu nấu ăn cần có như hoa tiêu, hồi hương, bát giác, vỏ quế, nhục khấu, đinh hương, bạch chỉ, thảo quả các loại, lại mua các gia vị như muối ăn, đường trắng, nước tương, giấm trắng.
Sau khi đi ra, trực tiếp đến sạp lão bản nương bán thịt, mua năm cân thịt mỡ, mười cân thịt nạc, còn có móng heo, tim gan phổi cùng với ruột già, huyết heo các loại để nấu ăn.
“Cô nương, trong nhà ngươi muốn làm hỉ sự sao?” Lão bản nương hỏi.
Tống Tân Đồng lắc đầu, “Tính toán làm sinh ý nhỏ.”
Lão bản nương vừa nghe, mắt đều sáng, “Cô nương tính bán ở đâu? Đến lúc đó ta cũng đến chiếu cố sinh ý cô nương.”
“Không ở trong thị trấn.” Tống Tân Đồng nói lại hướng ra chỗ khác nhìn, “Lão bản nương, ta trước đi sạp khác mua móng heo.”
“Ai, cô nương, ta giúp ngươi đi lấy, còn có thể cái giá thấp đâu, ngươi chờ a.” Bà chủ nói xong cũng chạy đi mấy quầy hàng khác trong chợ bán thức ăn, ước chừng qua nửa nén hương, bà chủ liền đem chừng hai mươi cái móng heo về, “Toàn bộ thị trấn chỉ có hơn nhiêu đây, ta toàn bộ đưa qua cho cô nương.”
Tống Tân Đồng nhìn mấy cái móng heo rất lớn hài lòng gật đầu, “Vậy đa tạ bà chủ nhiều.”
“Cảm tạ cái gì, sau này cô nương cần ta cũng giúp cô nương lấy nhé?” Bà chủ thương lượng lấy lòng, “Ngươi muốn bao nhiêu ta lấy cho ngươi bấy nhiêu?”
Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, cảm thấy như thế là một biện pháp tốt, “Thẩm nhi, sinh ý này của ta còn không biết làm thế nào đâu, chờ ngày mai khai trương, đến lúc đó lại đến nói kĩ càng cùng thẩm.”
“Vậy thành.” Bà chủ đương nhiên là cam tâm tình nguyện, “Ta trả lại cho ngươi cầm lấy nhiều để làm ăn, cái này thẩm đưa cho ngươi.*”
[*: Đoạn này mình không biết nên chuyển sát nghĩa như thế nào nhưng đại ý nó là vậy: Tân Đồng đưa tiền cho bà này, bả cầm lại số tiền này nói muốn ủng hộ TĐ làm hay sao đó]“Cái này đâu được.” Tống Tân Đồng vẫn là đem tiền cho bà chủ, “Thẩm có biết ở đâu có bán chân gà và chân vịt không?”
“Bán riêng a? Cái này sợ là không có.” Bà chủ suy nghĩ một chút, “Chẳng qua ngươi có thể đến tửu lâu xem một chút, có tửu lầu nấu ăn đều không thích chân gà cùng chân vịt.”
“Vậy ta đi xem.” Tống Tân Đồng đi hơn nửa vòng lại lộn trở lại Cát Tường tửu lâu.
Chu Tam Nhi thấy nàng về lại, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Tống cô nương thế nhưng có rơi mất thứ gì à?”
“Ta về hỏi một câu, tửu lâu của các ngươi có dùng chân gà chân vịt không?” Tống Tân Đồng hỏi, “Nếu như không dùng cũng không ngại cho ta chứ?”
“Sợ là không được, tửu lầu chúng ta có món đặc sắc là chân vịt kho, có chỗ đắc dụng.” Chu Tam Nhi kinh ngạc hỏi, “Tống cô nương lấy để làm gì?”
“Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút.” Tống Tân Đồng cũng không ôm hi vọng gì, “Đã không có, vậy ta liền đi về trước.”
“Vậy ta không tiễn cô nương.”
Tống Tân Đồng đang định đi ra ngoài, phút chốc nhìn thấy một bóng người quen mắt từ trên hành lang đi xuống dưới.
Nhìn kỹ, phát hiện lại là Lục tú tài, hắn một mình một người đi xuống lầu, liền hướng cửa lớn bên ngoài đi tới.
Tống Tân Đồng kinh ngạc nhìn hắn, “Lục phu tử sao cũng vào thành?”
Lục Vân Khai nhàn nhạt nhìn nàng một cái, “Không được sao?”
“Đương nhiên không phải.” Tống Tân Đồng muốn nói rất ít thấy hắn ở bên ngoài nhưng lại cảm thấy lời này không đúng, ngượng ngùng nói: “Lục phu tử nhưng phải đi về à?”
Lục Vân Khai liếc mắt nhìn một cái một nồi trong gùi, “Tống cô nương đây là tính toán làm ăn?”
Tống Tân Đồng gật đầu, “Ngày mai ta đi chỗ đường sông bán thức ăn, Lục phu tử cảm thấy có khả thi không?”
“Tống cô nương trái lại có ánh mắt rất tốt.” Lục Vân Khai hướng phía nàng chắp tay hữu lễ, “Tại hạ còn có việc, cáo từ trước.”
Tống Tân Đồng nhìn bóng lưng Lục Vân Khai thanh lịch tự nhiên, không khỏi cười cười, quay người đi về hướng cửa thành, trên đường đi đụng phải mấy lão thái thái bán củ sen cùng giá đỗ, nhìn mấy món này còn thật tươi, cộng lại tổng cộng cũng không đến hai mươi văn tiền cho nên cùng mua về.