Sáng sớm ngày hôm sau.
Tống Tân Đồng cũng bắt đầu bận rộn, đầu tiên là đem đồ gia vị làm món kho ngao cho tốt, lại đem móng heo sơ chế qua bỏ vào trong nước chát nấu sôi, nấu ước chừng khoảng một canh giờ sau thì tắt lửa, để nó ngâm ở bên trong.
Sau đó lại ngựa không dừng vó đem thịt heo chuẩn bị hôm qua rửa lại một lần, chần nước sau đó cắt tốt toàn bộ, thêm rượu vàng vào chờ chút nữa dùng.
Lại chuẩn bị tốt nấm, lá cải trắng, ngó sen, giá đỗ, dưa chuột, miếng khoai tây, mộc nhĩ, huyết (dạng đã đông lại ấy) đã cắt tốt dự phòng.
Bận rộn gần hai canh giờ, sắp đến giờ ngọ mới chuẩn bị xong.
Tống Tân Đồng đấm eo, ngồi dựa vào cửa phòng bếp, tư thế có chút xụi lơ.
“Tỷ, nếu không chúng ta không bán.” Đại Bảo đau lòng nói.
“Đã làm xong rồi còn có thể không bán sao?” Tống Tân Đồng làm một cái động tác tay sống động, “Lát nữa Đại Bảo đệ phải giúp tỷ thu tiền một tay, biết không?”
Trí nhớ của Đại Bảo rất tốt, chắc chắn học tốt hơn Tiểu Bảo.
“Biết.” Đại Bảo gật gật đầu, “Bảo đảm sẽ không sai.”
Tống Tân Đồng nâng nâng mí mắt: “Vậy thì tốt, sau này Đại Bảo chính là tiên sinh phòng thu chi nhà chúng ta.”
“Tỷ, vậy còn đệ?” Tiểu Bảo cướp hỏi.
Tống Tân Đồng lau hai má dính tro cho Tiểu Bảo, “Đệ chính là người nhóm lửa.”
“Hì hì, tốt.” Dù sao ở đáy lòng Tiểu Bảo, chỉ cần cho cậu một an bài là tốt rồi!
“Tân Đồng, chuẩn bị xong chưa?” Hà nhị thẩm kéo xe lừa qua đây, “Ngươi là làm cái gì thơm vậy a?”
“Vũ khí bí mật của ta a.” Tống Tân Đồng vội đem cửa viện mở ra để cho Hà nhị thẩm tiện kéo xe lừa đi vào.
“Ta trông coi.” Hà nhị thẩm nhìn về phía hai cái thùng sắt đã đậy lại, “Ôi, mùi vị này thật là thơm, thoạt nhìn cũng đẹp, ta đều phải chảy nước miếng, không hổ là vũ khí bí mật.”
Tống Tân Đồng cười cầm lấy một khối móng heo chín đỏ sắc vàng, lấy dao phay chặt ra, phân thành bốn khối nhỏ, “Thẩm nhi, ngươi giúp ta nếm thử, xem được hay không.”
“Chính ngươi làm còn không biết được hay không sao?” Hà nhị thẩm đưa tay cầm một khối lên, “Nghe rất thơm, hẳn là cũng ăn ngon.”
Chờ nàng ăn xong một khối, lại nhịn không được cầm tiếp một khối, “Đây cũng quá ngon đi, ăn ngon hơn rất nhiều so với ta ăn trong thị trấn, ăn một chút cũng không ngấy, còn mềm rục, ân, ăn ngon!”
“Thực sự ăn ngon a?” Tống Tân Đồng thật đúng là không có chắc chắn, tay nghề này của nàng còn là một người bạn bán món kho dạy cho, bởi vì quan hệ tốt, cũng không sợ nàng tiết lộ ra ngoài cho nên mới sẽ dạy cho nàng vài cách làm, một trong đó chính là bí chế làm móng heo kho.
“Thực sự ăn ngon, ta lừa ngươi làm gì.” Hà nhị thẩm không nhịn được nói.
“Tỷ, ăn ngon.” Đại Bảo và Tiểu Bảo ăn đến mặt đầy dầu, “Đệ vẫn còn muốn.”
“Đừng ăn, cái này còn phải đi bán lấy tiền đâu.” Hà nhị thẩm nhìn thấy trên bệ bếp bày đầy rổ, “Cái này sao còn chưa nấu?”
“Phải tới nơi nấu mới ăn ngon.” Tống Tân Đồng giải thích.
“Khi đó giờ không còn sớm, chúng ta qua sớm một chút.” Hà nhị thẩm vội giúp đỡ đem hai thùng sắt lớn nâng lên xe lừa, lại đem các loại rau đã cắt tốt toàn bộ bưng lên xe, quay người lại thấy Tống Tân Đồng muốn đi lấy củi, vội vàng nói: “Tân Đồng, mang sài đao cùng đá lửa là được, bên kia núi có rừng, tùy tiện tìm thấy chính là củi.
“Vậy nghe thẩm.” Tống Tân Đồng cõng bát đũa, nhóm ba người vô cùng cao hứng hướng về phía chỗ đào đường sông mà đi.
Ra khỏi cửa cũng không đi đường lớn, trực tiếp đi dọc theo bờ sông, ước chừng hai khắc chung mới đến nơi.
Lúc các nàng đến là vừa mới giờ ngọ hai khắc, cách thời gian nghỉ quy định còn có một khắc chung, cho nên công trường khắp nơi đều là người làm việc.
Các nàng vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt những người cặm cụi làm việc, nghĩ thầm ‘những ngày qua đúng là có người đến đưa cơm, chính là, hôm nay sao còn đi xe lừa lớn như vậy đến đưa cơm?’
“Nhìn cái gì vậy, mau mau làm việc, mấy người các ngươi từ nơi khác đến còn trông chờ có thê tử cùng khuê nữ trong nhà đưa cơm cho à?” Một quản sự hướng về phía những nam nhân kia hô to, chẳng qua ngữ khí không có quá nghiêm khắc, còn có thêm chút ngữ khí nói đùa.
Vừa mới nói xong, những công nhân kia hống* một tiếng cười rộ lên, có người dũng cảm trả lời: “Ngươi lợi hại, không phải ngươi cũng không có người đưa cơm sao.”
[*: giống như sư tử hống ấy, nó có nghĩa là gầm, la, hét, các bạn tự chọn từ mình thích nhé, mình để hán việt.]“Hay cho ngươi nói đông tây, vậy mà bố trí lên ta, buổi trưa là không muốn ăn phải không!” Quản sự khoanh tay xì một tiếng khinh miệt, “Muốn ăn thịt đưa cơm, thế nào không mang theo thê tử đến.”
“Trái lại chúng ta có nghĩ a, nếu là có thê tử ở chỗ này, ta không chỉ ra sức làm việc ban ngày, buổi tối cũng phải ra sức!” Công nhân nói lời thô tục, quay lại một vòng cười, “Ngươi một người đàn ông độc thân, có thê tử ở đâu a?”
“Ha ha ha …”
“Được rồi được rồi, mau cặm cụi làm việc.” Quản sự hùng hùng hổ hổ đi ra.
Tống Tân Đồng nhìn bầu không khí nhẹ nhõm này không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo chỉ là làm việc mệt một tí, tinh thần thân thể không có bị hành hạ, nếu không sạp thức ăn này của nàng có thể không làm nổi.
“Đừng nghe những người này nói lời thô tục.” Hà nhị thẩm kéo con lừa tới trên một khối đất trống, “Liền ở chỗ này đi, những ngày qua ta đưa cơm tới cho Hà nhị thúc ngươi chính là ở chỗ này, công trường bọn họ nhưng rất lớn, ở đây cách chỗ tối ngủ tương đối gần, nghỉ buổi trưa cũng có người vào trong rừng ngủ trưa, đều là ở đây.”
Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn đất trống, vừa lúc thích hợp để bày hàng, tìm một chút đá bên cạnh, đơn giản xây một cái lò.
Hà nhị thẩm lại nhanh nhẹn lượm không ít củi khô qua đây, đánh lửa rồi liền bắc nồi lên.
Tống Tân Đồng đem bày thùng sắt lớn đựng đồ gia vị bỏ lên lò, chẳng được bao lâu hương thơm liền phảng phất bay ra.
“Con mẹ nó, cái vị gì mà thơm như vậy a? Làm ta chảy nước bọt tới nơi rồi.” Công nhân cách gần đó không khỏi hỏi.
“Ta cũng vậy.” Người còn lại cũng không nhịn được nữa nuốt một ngụm nước bọt.
Cặp song sinh nhặt củi về cười trộm, “Tỷ, bọn họ đều nói thơm, đều muốn ăn.”
“Thơm là tốt, chỉ sợ bọn họ không tham.” Tống Tân Đồng lục tục đem gan lợn, tim heo, phổi heo, ruột già, thịt nạc đều thả xuống, sau đó lại cho một phần rau đi vào, cái muôi lớn quấy quấy cái nồi đồ kho, hương thơm xông vào mũi.
“Tân Đồng, một bát như thế ngươi bán bao nhiêu tiền a?” Hà nhị thẩm một bên thêm củi một bên nói.
“Tám văn.” Tống Tân Đồng nói.
Hà nhị thẩm có chút lo lắng, “Cái này có thể quá mắc hay không?”
“Không mắc, ta cho nhiều đồ như vậy, đợi một lúc còn thêm dầu ở trên đâu.” Tống Tân Đồng chỉ vào dầu cải mình đang nấu trong nồi nhỏ, bên trong có lạc, vừng cùng các loại gia vị, hương thơm xông vào mũi.
“Nếu như bán quá rẻ, tiền vốn này đó ta đều không thu lại được.”
“Vậy móng heo của ngươi?” Hà nhị thẩm lại hỏi.
Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút, “Mười lăm văn một phần.” Trong thị trấn một phần móng heo kho cũng phải bán mười văn, hơn nữa còn không ngon.
Đáy lòng Hà nhị thẩm có chút lo lắng, chẳng qua vẫn là khó mà nói gì, cùng lắm thì cuối cùng nếu mà không bán được, nàng để cha Bạch Vân dẫn hảo huynh đệ trong thôn giúp đỡ một chút.
Tống Tân Đồng hoàn toàn không biết lo lắng của Hà nhị thẩm, nàng đang nghiêm túc làm đồ gia vị đây.
Lúc này, một quản sự bộ dáng như nam nhân trung niên nghe mùi thơm đi tới, nhìn một tiểu cô nương ăn mặc rất cũ nát nhưng lại ăn mặc sạch sẽ dẫn một phụ nhân cùng hai tiểu tử song sinh đang nấu ăn, mấy người đều ăn mặc sạch sẽ, còn dùng khẩu trang che miệng, ngón tay cũng tỉa sạch rất sạch sẽ, thoạt nhìn rất làm người thích.
“Các ngươi tới đây làm cái gì?” Quản sự nhìn thức ăn trong nồi bốc hương thơm nồng nặc không nhịn được hít mũi một cái, sau đó làm bộ bình tĩnh hỏi.
Tống Tân Đồng vội hướng về quản sự chắp tay vái chào, “Quản sự đại thúc, chúng ta là người Đào Hoa thôn cách gần đây, vì biết làm một ít thức ăn sở trường, vừa muốn các đại thúc đại ca vừa mới đến có thể rời nhà đã lâu, thức ăn không được vừa miệng, hơn nữa nơi này cách thành xa, mua thức ăn cũng bất tiện, cho nên qua đây thử xem có hợp khẩu vị các vị đại thúc hay không.”
Tống Tân Đòng đều sắp bịa không nổi nữa, Tiểu Bảo và Đại Bảo tay nắm tay đi tới trước mặt quản sự, “Đại thúc, tỷ tỷ làm móng heo ăn rất được, ngươi có muốn nếm thử hay không?”
Hà nhị thẩm ở bên thấy kinh hoàng khiếp sợ, mấy quản sự này nhưng đều là tới từ kinh thành, đắc tội không nổi.