“Trinh nương… Khụ khụ…” Lão phụ nhân
nằm trên giường ho khù khụ, trên cánh tay gầy có thể nhìn thấy rõ gân
xanh phập phồng. Trinh nương bưng bát thuốc, nhẹ nhàng nói, “Nương, dậy
uống thuốc a.” Nàng thuần thục vỗ nhẹ lưng lão phụ nhân, lại cầm bát
thuốc chậm rãi đút cho Lưu thị, uống xong thuốc, tinh thần Lưu thị tốt
hơn khá nhiều. Nhắm mắt bình ổn lại hơi thở, mở mắt ra nhìn nữ nhi vừa
hầu hạ mình uống thuốc đã đang thêu hoa bên cạnh. (lão phụ nhân: đàn bà
đã có chồng, nương: cách gọi mẹ ngày xưa của TQ)
Khuôn mặt oa nhi tròn tròn, còn có một
chút nét trẻ con, nhưng lúc làm việc đã có nét trầm ổn tự nhiên. Một năm này, không chỉ ở bên mình chăm lo bệnh tật, còn chiếu cố thêm cả đệ đệ
mới hơn một tuổi. Cuộc sống quá nhiều trọng trách đã làm cho đứa nhỏ này hiểu được nhiều đạo lý. Trinh nương năm nay mười hai tuổi, chớp mắt,
tiểu nha đầu lúc trước còn lơ thơ bím tóc nay đã dần trưởng thành trở
nên duyên dáng yêu kiều. Lưu thị trong lòng đau xót, nếu nàng không sinh con trai…. Nhắm mắt lại, nàng ngăn lại cảm xúc chát đắng trong lòng,
tuy rằng một năm này đã khiến nữ nhi mệt mỏi, nhưng mà nàng không thể để cho Hà gia tuyệt hậu, không thể để cho người ta nói Hà gia là gia đình
không có con cháu được.
“Trinh nương, Diệu Ca Nhi đâu?” Lại mở mắt ra, giọng nói Lưu thị đã không còn yếu ớt như vừa rồi.
Trinh nương buông đồ thêu trong tay xuống, “Đệ đệ hiện giờ đã có thể đi rồi. Lưu ma ma đang trông chừng ở bên ngoài.”
Lưu thị gật gật đầu, lại nhắm mắt lại. Trinh nương cũng không nói nhiều, tiếp tục làm công việc còn dang dở.
“Trinh nương, gọi phụ thân con vào đây
một chút đi.” Nhiều năm uống thuốc khiến cho thanh âm Lưu thị có chút
khàn khàn. Trinh nương không nghĩ nhiều, đứng dậy, mở cửa kêu nữ nhi của Lưu ma ma là Hoa Đào đi vào. Tinh tế căn dặn vài câu, Hoa Đào ở lại
trong phòng, hầu hạ bên cạnh Lưu thị.
Nhà Trinh nương không lớn, có hai tiểu
viện một trước một sau. Một tiểu viện có năm gian phòng, cấu trúc hai
tiểu viện như nhau. Trước mặt là hai gian mặt tiền, cửa hàng tạp hoá của Hà gia nằm ngay đó. Hà gia không tính là phú quý nhưng so với bá tánh
bình thường vẫn no đủ hơn một chút. Tiểu viện phía trước là chỗ ở của
nhà Lưu ma ma, Lưu ma ma vốn không mang họ Lưu, khuê danh Tiểu Thuý, là
nha đầu Lưu thị nang theo khi gả vào Hà gia. Nhà mẹ đẻ Lưu thị cũng
không phải là gia đình giàu có gì, của hồi môn vốn không có nha đầu,
chính là vừa khéo, tiểu nhị Lưu Đại Trụ mà Hà gia mời về khi Hà gia
thành thân có chạy qua hỗ trợ, thường xuyên qua lại, sau đó vừa mắt Tiểu Thúy. Lưu thị liền làm chủ, đem Tiểu Thuý làm nha hoàn hồi môn, gả cho
Lưu Đại Trụ. Hai người thành thân, Tiểu Thuý liền trở thành Lưu tẩu tử,
sinh ra nữ nhi là Hoa Đào, nam nhi là Lưu Trường An, Lưu Thuận An, Lưu
Bình An, sau khi sinh, Lưu tẩu tử đổi thành Lưu ma ma.
Lưu Đại Trụ từ bé tới lớn không có thân
thích, ở Hà gia làm tiểu nhị, có nghề nghiệp, lại cưới nha hoàn của chủ
nhân, sinh đứa nhỏ, liền coi Hà gia như nhà của chính mình, mang theo
toàn gia đình ở lại tiểu viện đầu tiên, cũng là thuận tiện trông coi cửa hàng. Lưu thị là người thiện tâm, từ lúc Lưu ma ma sinh bảo bảo liền
xóa bỏ nô tịch cho Lưu ma ma, cứ như vậy mấy đứa nhỏ của Lưu Đại Trụ đều là có thân phận đàng hoàng, có thể đọc sách viết chữ, về sau cũng có cơ hội đi thi khoa cử. Vợ chồng Lưu Đại Trụ cảm động và nhớ ơn ân tình của Hà gia, làm việc càng thêm chăm chỉ. (nô tịch: ở đây hiểu là thân phận
nô lệ)
Tiểu viện thứ hai là chỗ ở của một nhà
Trinh nương. Chính phòng vốn là phòng ở của Hà Tam Lang và Lưu thị, sau
này Lưu thị sinh bệnh, liền chuyển ra phòng khác ở một mình. Một nhà bốn người, nhưng lại phân ra ở tại bốn phòng khác nhau, cái còn lại chỉ có
thể miễn cưỡng dùng làm khố phòng.
Trinh nương ra sân ngoài, rẽ vào một lối mòn, thấy Lưu Thuận An đang sửa soạn một ít trúc, liền tiếp đón, “Thuận ca ca.”
Thuận An ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mở miệng cười, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nửa ngày mới ừ được một tiếng.
Trinh nương ngượng ngùng chẳng dám nói gì thêm, rồi bước nhanh đến phía trước cửa sau cửa hàng, vén một góc mành
lên, liền thấy trong cửa hàng, Hà Tam Lang đang làm việc, thanh âm nho
nhỏ vang lên, “Phụ thân, phụ thân…”
Hà Tam Lang quay đầu, hạ tay áo xuống, ý
bảo Trinh nương buông mành xuống. Trinh nương thả mành, lui lại phía sau mấy bước, đợi một lúc Hà Tam Lang mới từ bên kia cái mành đi tới, “Làm
sao vậy?”. Hà Tam Lang cao cao gầy gầy, cũng chẳng còn trẻ nữa, đã dần
có vẻ mặt lão nhân, trên mặt có một hàng râu. Nhiều năm buôn bán khiến
cho một cái liếc mắt của hắn cũng làm cho người ta có một loại cảm giác
phi thường khôn khéo.
Trinh nương cúi người làm lễ với phụ thân xong mới nhẹ nhàng nói, “Nương bảo con gọi người qua.”
Hà Tam Lang nhíu mi, “Bây giờ?” Lúc này
là giữa trưa, nhìn qua, người trong cửa hàng cũng không nhiều lắm, một
mình Lưu Đại Trụ cũng đủ ứng phó, lấy tay phủi đi tro bụi trên người,
“Đi thôi.”, đi nhanh vào phía trong nhà, Trinh nương đi theo phía, Thuận An nhìn thấy, kêu to, “Hà thúc, chỗ trúc này ta sửa soạn tốt liền mang
tới của hàng.” Hà Tam Lang cũng không thèm nhìn tới đám trúc, không
ngừng bước chân, “Tốt, cha ngươi đang ở trong quán, trực tiếp đưa cho
hắn đi.”
“Dạ.” Thuận An hô to đáp lại, nhìn Trinh nương cười cười, lại tiếp tục cúi đầu làm tiếp công việc của mình.
Từ phòng ngoài đã có thể nghe thấy thanh
âm chạy nhảy không vững của Diệu Ca Nhi. Diệu Ca Nhi đã được một tuổi
rưỡi, đã tới tuổi nghịch ngợm, mỗi ngày đều ở trong sân ầm ĩ. Lưu ma ma
vội đi theo phía sau Diệu Ca Nhi, không ngừng hô, chậm một chút chậm một chút.
Diệu Ca Nhi thấy phụ thân cùng tỷ tỷ đi tới, cao hứng chạy lại bên này, miệng còn hô, “Phụ thân… Phụ thân… Tỷ tỷ…”
Hà Tam Lang nhìn thấy con liền cao hứng,
hắn già gần chết mới có được một đứa con trai bảo bối, cười lên, lập tức nét tang thương trên khuôn mặt cũng tan đi không ít. Bế con trai lên,
liền đem Diệu Ca Nhi giao cho Lưu ma ma, “Ngươi trông nó đã, ta muốn vào phòng xem phu nhân, mùi thuốc không tốt.”
Hoa Đào từ trong phòng Lưu Thị đi ra, cúi người làm lễ với Hà Tam Lang, “Hà thúc, thím bảo một mình người đi vào thôi.”
Trinh nương sửng sốt, rất nhanh liền phản ứng lại, “Đệ đệ nghịch một hồi nên đi ngủ trưa rồi, con đi trải giường chiếu.”
Hà Tam Lang ừ một tiếng, liền đi vào phòng của Lưu thị, tiếp đón hắn là một mùi thuốc nồng đậm, Hà Tam Lang cúi đầu hít một hơi.
Trinh nương bế Diệu Ca Nhi đi vào phòng ngủ, Lưu ma ma liền lôi kéo Hoa Đào nhỏ giọng hỏi, “Con thấy bộ dạng thím ra sao?”
Lưu Đại Trụ cũng không phải phó dịch nhà
Hà gia, mà là tiểu nhị của Hà gia vốn vẫn ở tại trong điếm. Lúc trước
khi hắn thành thân, Hà Tam Lang từng định cho hắn một ngôi nhà ở bên
ngoài, nhưng mà Lưu gia cảm động và nhớ nhung ân đức của vợ chồng Hà Tam Lang, liền ở lại ngoại viện tiện thể trông coi cửa hàng. Hà Tam Lang
không lay chuyển được, cũng đành theo ý hắn. Lưu Đại Trụ cũng theo xưng
hô của Lưu ma ma, từ ông chủ đổi thành lão gia. Đến khi sinh đứa nhỏ, Hà Tam Lang liền kiên quyết thoát hộ tịch cho Lưu gia, không cho mấy đứa
nhỏ kêu lão gia, chỉ bảo kêu thúc và thím. Thời gian lâu dần, mọi người
cũng theo thói quen này mà xưng hô.
Hoa Đào và Trinh nương chỉ hơn kém nhau
một tuổi, cũng là một tiểu cô nương diện mạo thanh tú. Lưu thị ốm đau,
một mình Trinh nương không có cách nào vừa chăm sóc Lưu thị, vừa chiếu
cố được Diệu Ca Nhi. Lưu ma ma liền để Hoa Đào giúp đỡ Trinh nương chăm
sóc gia đình, hầu hạ Lưu thị, chiếu cố Diệu Ca Nhi.
Nghe nương hỏi như vậy, Hoa Đào có chút
do dự, nghĩ nghĩ, vẫn là nói, “Thím không tốt lắm, vừa mới… Trinh nương
vừa đi, thím… Thím ho ra máu…”
Lưu ma ma vừa nghe thấy liền sợ hãi. Nàng biết Lưu thị thân thể ngày một kém, nhưng cũng không nghĩ tới cư nhiên
lại ho ra máu. Nhớ tới mấy ngày hôm trước Lưu thị cùng nàng nói chuyện,
chẳng lẽ…
Ban đêm, cửa hàng đóng cửa, trên chiếu,
hai gia đình Hà gia và Lưu gia cùng nhau ăn cơm. Đứa lớn nhất của Lưu ma ma là Trường An từ nhỏ đi theo Bành thợ mộc nổi danh ở trấn trên học
tập, năm trước mới lập gia thất, cưới chính cô nương nhà Bành gia.
Bành thị giúp đỡ Lưu ma ma xào rau, Trinh nương ở phía dưới thêm củi, lửa nóng làm cho khuôn mặt nàng hồng lên,
Hoa Đào ở một bên kéo đẩy phong tương, vù vù kéo vài cái, phát hiện
Trinh nương không yên lòng, trên tay cầm một khúc gỗ không biết suy nghĩ cái gì. Hoa Đào nhíu mi, đoạt lấy khúc gỗ trong tay nàng quăng vào
trong bếp, “Muội đang nghĩ gì vậy?” (phong tương: có thể là cái dùng để
thổi lửa ngày xưa)
Sắc mặt Trinh nương không tốt lắm, nhíu
mi sầu lo nói, “Muội nghĩ tới nương muội, Đào Hoa tỷ, buổi chiều nương
muội bảo cha muội cái gì tỷ có biết không?”
Hoa Đào cũng nhíu mi, tay không ngừng,
một tay thêm củi một tay đẩy phong tương, ngọn lửa liền bốc lên thật
cao, “Tỷ làm sao có thể biết thím định nói cái gì… Chắc là tâm tình thím không tốt… Nếu không… Chính là có việc muốn bàn với phụ thân muội
thôi…”
Trinh nương suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, còn định nói cái gì, chợt nghe thấy Lưu ma ma kêu nàng, “Trinh
nương, đừng nghĩ nhiều như vậy.” Nhanh nhẹn đưa đồ ăn cho Trinh nương,
“Đến đây, đem chỗ đồ ăn này bưng lên đi, còn lại không cần ngươi nữa,
tẩu tử ngươi sẽ làm nốt.” (tẩu tử: chị dâu)
Trinh nương tiếp nhận đồ ăn, Bành thị ở
một bên cười, “Trinh nương đi thôi, ta hấp quả trứng gà này cho Diệu Ca
Nhi, rồi sao lại hai đĩa đồ ăn này là xong. Hôm nay Trường An ca nhà
ngươi khắc một tiểu ngựa gỗ cho Diệu Ca Nhi, cơm nước xong, ta đưa ngươi vào phòng lấy đồ đưa cho Diệu Ca Nhi.”
Sau khi Trường An và Bành thị thành thân
vẫn đi theo Lưu Đại Trụ ở tại sân trước. Thuận An và Bình An ngủ chung
một phòng, nhiều người liền có chút hơi chật chội. Trinh nương cùng Lưu
thị thương lượng, nếu Bành thị có đứa nhỏ, liền bảo Hoa Đào tới ở cùng
phòng với nàng.
Bành thị lúc trước vốn không muốn gả cho
Trường An. Tay nghề của Bành thợ mộc trên trấn là số một số hai, điều
kiện trong nhà cũng không kém, liền cảm thấy một nhà Lưu Đại Trụ nếu
không phải phó dịch sao lại cùng Hà gia ở cùng một chỗ. Nhưng mà cha
nàng – Bành thợ mộc lại nhìn trúng điểm ấy, cảm thấy một nhà Lưu đại Trụ tri ân báp đáp, Trường An lại là đứa nhỏ hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, bản
tính thế nào hắn biết rõ, liền giải thích rõ ràng cho nữ nhi. Bành thị
cũng liền mang theo một chút vui mừng, một chút ngượng ngùng, một chút
không tình nguyện gả qua đây.
Trước lúc gả còn từng lo lắng ông chủ của Hà gia đối đãi không tốt, chờ vào cửa Lưu gia, mới thực sự cảm thấy
được hai nhà đều giúp đỡ nhau, đều là tri ân báo đáp, tương kính như
tân. Hà gia mặc kệ là đối đãi với Lưu gia hay là đối đãi nàng đều như
đối đãi người nhà. Về điểm không tình nguyện này của nàng cũng dần dần
tiêu tán. (tương kính như tân: ý chỉ rất kính trọng nhau)
Nàng vào cửa hơn nửa năm vẫn chưa mang
thai, chính mình có chút lo sợ bất an, nhưng Trường An cũng không nói
gì, Lưu mẹ trái lại còn an ủi nàng. Lưu thị đối đãi nàng tốt như vậy,
nàng cũng không mang theo chút khúc mắc nào mà chân chính dung nhập vào
gia đình này.
Trinh nương bưng đồ ăn đi ra ngoài, Bình
An mới mười tuổi đã mang Diệu Ca Nhi tiến vào, Diệu Ca Nhi nhất thời
nhảy cẫng lên, đã bị Thuận An vừa tiến vào tiếp lấy ôm vào ngực. Hà Tam
Lang nhìn nàng vài lần, nhẹ thở dài. Trinh nương lập tức cảm giác được,
từ lúc nàng phát hiện nương giấu nàng việc ho ra máu, nàng liền càng
ngày càng mẫn cảm.
Trong lúc do dự muốn hỏi, Lưu ma ma, Bành thị cùng Hoa Đào đã đem đồ ăn bưng lên, Hà Tam Lang liền bảo mọi người ăn cơm.
Ăn cơm xong, thu thập bát đũa, Hà Tam
Lang do dự một hồi, nhìn mọi người chung quanh phòng một chút, “Mọi
người theo ta vào trong phòng phu nhân đi.”
Tư Đồ Hiểu Sa: dù mới chỉ beta đến chương thứ 2 nhưng mình cảm thấy rất thích văn phong của chuyện này.