Ăn cơm xong, Hà Tam Lang liền phân phó
mọi ngưòi đi tới phòng Lưu thị, cùng một lúc nhiều người đi vào như vậy, căn phòng vốn khá lớn lập tức trông có vẻ chật chội.
Diệu Ca Nhi vừa vào phòng liền chạy tới
bên người Lưu thị gọi nương, Lưu thị vội nói, “Thuận nhi, giữ nó lại,
đừng để cho Diệu Ca Nhi lại đây, người ta toàn mùi thuốc, không tốt cho
Diệu Ca Nhi.”
“Ta hiểu được, thím.” Thuận An vội ôm lấy Diệu Ca nhi, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn trấn an. Diệu Ca Nhi liền ngoan ngoãn nuốt nước mắt lại.
Lưu thị vừa nhìn thấy Diệu Ca Nhi liền
nước mắt rơi ra, nàng mang thai mười tháng, tân tân khổ khổ sinh hạ đứa
nhỏ này, vậy mà mệnh mình lại không tốt, hiện tại ngay cả ôm đứa nhỏ một chút cũng không làm nổi.
Hà Tam Lang vào phòng liền an vị ở bên
giường Lưu thị, thấy nàng khóc, nhận lấy khăn tay Trinh nương đưa qua,
nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khoé mắt Lưu thị. Lưu thị liền nắm lấy tay Hà Tam Lang, thiên ngôn vạn ngữ lại không nói nổi thành lời, chỉ nhỏ
giọng, “Tướng công…” Cổ họng lại nghẹn ngào, trong lúc nhất thời vợ
chồng ân ái nhìn nhau. (thiên ngôn vạn ngữ: nghìn câu vạn từ, ý chỉ rất
nhiều điều muốn nói)
Lưu Đại Trụ cùng Lưu ma ma nhìn thấy tình cảnh này, một người cúi đầu , một người quay mặt đi khóc nức nở, Trường An lôi kéo Bình An, Trinh nương cũng đỏ cả hốc mắt, nước mắt từng giọt
từng giọt rơi xuống, Hoa Đào nhéo nhéo tay nàng, Bành thị đưa tay vỗ nhẹ lên vai Trinh nương, cúi đầu buông tiếng thở dài.
Lưu thị lau nước mắt, thấy không khí
trong phòng trầm xuống, miễn cưỡng cười, “Đều ngồi xuống đi, đừng đứng,
đến đây, tìm chỗ ngồi đi.”
Hà Tam Lang cũng gật gật đầu, ý bảo mọi
người ngồi xuống. Mọi người đều ngồi xuống, Diệu Ca Nhi bị Thuận An ôm
vào trong ngực. Lưu thị liền nhìn về phía Hà Tam Lang.
Hà Tam Lang đợi một lúc, thanh thanh cổ
họng, “Hai nhà chúng ta, ở cùng một chỗ đã nhiều năm như vậy, hôm nay
gọi mọi người tới, là có chút chuyện muốn nói cùng mọi nguời, chuyện đầu tiên chính là chuyện hôn sự của Trinh nương.”
Trinh nương lắp bắp kinh hãi, nàng mới
mười hai tuổi, còn chưa tới cập kê, đệ đệ tuổi nhỏ như vậy, nương lại
bệnh, nàng không muốn phải gả cho người ta. Nàng vừa định mở miệng nói,
một thanh âm so với nàng còn nhanh hơn.
“Hà thúc, Trinh nương còn nhỏ, nàng còn
chưa…” Là Thuận An. Hắn ôm Diệu Ca Nhi trong lòng, trong mắt có khiếp
sợ, có chờ đợi, còn có chút kiên trì mà Trinh nương không hiểu.
“Thuận An!” Thanh âm sắc nhọn đã cắt
ngang lời hắn, là Lưu ma ma, nàng bình tĩnh nhìn Thuận An, lắc lắc đầu,
“Nghe lão gia nói xong đã.”
Hà Tam Lang có chút không đành lòng, lời
Thuận An tuy bị cắt ngang nhưng mà trên mặt hắn, đôi mắt loé sáng sự chờ mong. Thuận An đã mười lăm tuổi, đối với việc nam nữ đã có hiểu biết
đôi chút, hắn thở dài một tiếng trong lòng.
Hà Tam Lang nhìn Trinh nương, trong mắt
có đau đớn, nữ nhi của hắn, còn nhỏ như vậy, Lưu thị phủ tay lên trên
bàn tay của Hà Tam Lang. Hắn ổn định lại tinh thần, “Chuyện thứ nhất,
chính là hôn sự của Trinh nương. Chuyện này, ta chưa từng nói cho mọi
người biết, Trinh nương cùng tứ tiểu tử nhà họ Thẩm là Thẩm Nghị, ngày
bé đã có hôn ước. Đây là do trưởng bối hai nhà Thẩm Hà định ra, còn có
định thư làm bằng chứng. Hiện tại, tuy rằng trưởng bối Thẩm gia đã mất,
nhưng mà cọc hôn sự này cũng không thể quên đi như vậy.”
Tâm Thuận An lập tức rơi xuống đáy cốc,
đầu hắn cúi thấp xuống, chuyện Trịnh nương có hôn ước hắn không biết,
nương hắn từng cùng Lưu thị nói giỡn rằng cho hai nhà kết thân. Đại ca
tuổi đã lớn, Bình An tuổi quá nhỏ, hắn vẫn nghĩ rằng, hắn và Trinh nương sẽ thuận lý thành chương. Hắn luôn luôn hỗ trợ cửa hàng vì muốn cưới
Trinh nương sau đó giúp nàng chiếu cố cả nhà… Trinh nương đâu? Trinh
nương có phải cũng biết hay không? (thuận lý thành chương: hùa theo,
nhưng mang ý tốt, thật sự không nghĩ ra từ để diễn tả, càng nghĩ càng
không tìm được nên thôi khỏi nghĩ nữa >.
Hắn ngẩng đầu nhìn Trinh nương, lại phát
hiện trong mắt Trinh nương, chỉ có sự khiếp sợ đối với tin tức này,
không có phản đối, không có tức giận, cũng không có cảm giác giống như
hắn…
“… Thẩm gia tứ tiểu tử trước đó vài ngày
đã đỗ tú tài, người cầu thân với hắn cũng nhiều. Ta nghĩ, tứ tiểu tử
tuổi cũng không sai biệt lắm, liền nghĩ rằng, hôn sự này không bằng cứ
tổ chức đi thôi.”
Lưu ma ma lo lắng liếc nhìn con trai một
chút. Nàng biết tâm tư của Thuận An với Trinh nương, nàng cũng hy vọng
hai đứa chúng nó có thể thành một đôi, nhưng mà… Tuy rằng không thể nhận Trinh nương làm con dâu, nhưng nhìn thấy nàng lớn lên, Hà gia đối với
nàng có ân quá lớn, nàng đối đãi với Trinh nương thậm chí còn tốt hơn cả đối với Hoa Đào.
“Lão gia…” Lưu ma ma chần chừ nói, “Thẩm
tú tài năm nay đã mười bảy tuổi, Trinh nương nhà chúng ta mới có mười
hai tuổi, cũng chưa tới tuổi cập kê… Có quá nhanh hay không… Dù sao hôn
ước vẫn còn đó, cũng không sợ bọn họ hối hôn.” (hối hôn: từ chối, chối
bỏ hôn ước)
Thanh âm khàn khàn của Lưu thị mang theo chút buồn bã vang lên, “Tiểu Thuý, ta sợ không qua được năm nay…”
Lưu ma ma liền rơi nước mắt, “Phu nhân…”
Hai người vẫn làm bạn nhiều năm qua, hiện tại nghe thấy mấy câu này, đều nhịn không được. Lưu thị vừa mới nói xong, trong phòng liền vang lên
một trận tiếng khóc cố nén lại. Nước mắt Trinh nương lại từng giọt rơi
xuống.
Luu thị khoát tay, ý bảo bọn họ đừng
khóc, Hà Tam Lang liền giúp nàng uống nước, xong xuôi, nàng thở hổn hển, chậm rãi nhìn từng người trong phòng, nhìn Diệu Ca Nhi hồi lâu, chỉ sợ
nhìn không đủ.
“Ta mười tám tuổi gả cho Tam Lang, lúc đó công công bà bà vẫn còn sống, đại bá nhị bá cũng không có nháo ra ở
riêng. Ta mười năm không sinh được đứa nhỏ nào, chính vì nguyên nhân này mà công công bà bà sau khi qua đời chỉ phân cho Tam Lang một cái sân và hai gian cửa hàng. Sau sinh được Trinh nương, nhu thuận lanh lợi, hai
năm này là ta làm khổ nó…”
Trinh nương đã khóc không thành tiếng,
nghe thế, liền đi lên cầm lấy tay của Lưu thị, lắc đầu khóc, “Nương,
không phải, Trinh nương nguyện ý hầu hạ người, người không cần nói như
vậy…”
Lưu thị trìu mếm sờ sờ đầu nàng, “Hài tử
ngốc, đừng khóc. Cả đời này nương có cha con, có con, có Diệu Ca Nhi đã
vô cùng hạnh phúc rồi.”
Hà Tam Lang cả đời này cũng chưa từng
nghe thấy thê tử nói như vậy, trong lúc nhất thời có hàng vạn cảm khái,
đỏ hốc mắt, chính là vẫn gắt gao nắm lấy tay thê tử.
Lưu thị lại tiếp tục nói, “Ta sinh được
Trinh nương, thân thể càng ngày càng không tốt. Năm đó chia nhà, không
sinh được con trai cho chàng, đại tẩu cùng nhị tẩu nói rất nhiều lời khó nghe…” Nhớ lại năm đó đại tẩu và nhị tẩu chỉ vào nàng mà mắng nàng là
điềm xấu, nói tam phòng là chỗ tuyệt hậu, Lưu thị nước mắt liền rơi
xuống. Hà Tam Lang nghe thấy mấy câu này cũng nhớ lại ngày đó, mặt cũng
có chút đỏ. Đối với việc năm đó đại tẩu và nhị tẩu hắn mắng thê tử, hắn
cũng có canh cánh trong lòng như vậy. (tam phòng: ở đây ý chỉ nhánh thứ
ba trong nhà, hay chính là nhánh của Hà Tam lang)
“… Nói chúng ta là chỗ tuyệt hậu… Ta chịu đựng những lời này qua hai mươi mốt năm, hai mươi mốt năm mới có được
Diệu Ca Nhi…” Lưu thị hai mắt rưng rưng nhìn Diệu Ca Nhi, Diệu Ca Nhi
cũng mở to hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, Lưu thị ôn nhu nở nụ cười.
“Ta hiện tại có con, đứa con mà ta liều
mạng mới có được, Diệu Ca Nhi của ta… Cái này, ai cũng không thể nói tam phòng Hà gia là tuyệt hậu nữa! Chỉ tiếc… Thân thể này của ta… Lại không còn trụ nổi lâu nữa…” Trong giọng nói của Lưu thị lộ ra kiêu ngạo, lộ
ra áp lực được giải phóng, chỉ còn thống khoái, cũng lộ ra nuối tiếc…
“Nương…” Trinh nương nghẹn ngào không nói ra lời.
Lưu thị nhìn nữ nhi, mặt nữ nhi tròn
tròn, cặp mắt hồng hồng thật to, có nước mắt sáng rọi, vẻ mặt trẻ con đã bị thay thế bởi đau thương. Nàng muốn trước khi mình ra đi, vì nữ nhi
làm chuyện này, “Trinh nương, con tuy chưa tới tuổi cập kê, nhưng mà
thân thể này của nương, có lẽ không thể trụ lại bao lâu nữa. Thẩm Nghị
năm nay cũng đã mười bảy tuổi, nương mà mất, con phải giữ đạo hiếu ba
năm, khi đó hắn đã hai mươi tuổi. Cho nên năm nay phải đem cọc hôn sự
này của con làm…”
Lưu thị dừng lời, bàn tay nhẹ nhàng vuốt
ve khuôn mặt tinh tế như ngọc của Trinh nương, “Thẩm Nghị có công danh
tú tài, phụ mẫu đi sớm, trong nhà chỉ còn có mấy ca ca cùng tẩu tử, con
gả qua đó, chỉ cần chăm sóc cho phu quân, như vậy là tốt nhất…”
Trinh nương khóc gật đầu, “Nương, con nghe lời người, con nghe lời người mà.”
Lưu thị lau nước mắt, lại nhìn về pháo
Lưu Đại Trụ cùng Lưu ma ma, “Tiểu Trụ, Tiểu Thuý…” Nàng nhẹ giọng gọi
xưng hô trước kia, Lưu Đại Trụ và Lưu ma ma không nói một câu đều chạy
nhanh tới. Hai vợ chồng đều rơi nước mắt.
Lưu thị nhìn Lưu ma ma, cười thực ôn nhu, “Tiểu Thuý, Trinh nương gả ra ngoài, nhưng mà Diệu Ca Nhi còn nhỏ, mong các ngươi cố gắng chiếu cố nó giùm ta… Ta tại nơi này, cám ơn vợ chồng
các ngươi…”
Vợ chồng Lưu Đại Trụ tất nhiên nhất loạt đáp ứng.
Một lúc nói nhiều như vậy, hơi thở của
Lưu thị đã không thuận, liên tục ho khan, nữ quyến trong phòng đều vội
vàng đút dược, lau mặt, bận rộn một thời gian, mới đem không khí bi
thương trong phòng hoà tan đôi chút.
Lại ngồi về chỗ của mình, Lưu thị đã muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Hà Tam Lang thanh thanh cổ họng, tiếp lời Lưu thị,
“Chuyện này liền quyết định như vậy, ngày mai ta sẽ mời người đi dò hỏi
tin tức. Chuyện thứ hai, chính là ta chuẩn bị đem hai gian cửa hàng giao cho Trinh nương làm của hồi môn, sân này, còn có ba mươi mẫu đất ở bên
ngoài trấn lưu lại cho Diệu Ca Nhi.”
Trinh nương vừa nghe liền nóng nảy, “Phụ
thân, không được, cho con cửa hàng này, người cùng nương, còn có một nhà Lưu thúc, làm sao mà sống?” Phải biết rằng, chi phí sinh hoạt hằng ngày của cả đại gia đình hơn phân nửa đều là đến từ hai gian cừa hàng này.
Hà Tam Lang thở dài, “Trưởng tử của Thẩm
gia lão đại trong kinh doanh, lão nhị nhiều năm làm kinh thương bên
ngoài. Bọn họ tuy rằng không ở riêng, nhưng mà cha mẹ đã không còn, hiện tại gia đình sống tốt hoàn toàn là dựa vào hai ca ca này. Thẩm Nghị là
tú tài, hai gian cửa hàng này giao cho con, ngày sau huynh đệ bọn hắn ở
riêng, có hai gian cửa hàng này, các con cũng không phải chịu khổ.”
Nước mắt Trinh nương vừa nhịn xuống lại dâng lên, phụ thân cùng nương hao hết tâm tư, cũng đều là vì muốn bọn nàng sống tốt.
“… Cửa hàng ta trước vẫn giúp con kinh
doanh, hàng năm chúng ta sẽ lấy từ lời nhuận ra hai phần làm tiền công,
còn lại cho các con. Điểm này ta sẽ cùng cô gia nói rõ ràng. Ba muơi mẫu ruộng hàng năm cũng thu hoạch được không ít. Sau này ta cùng với Lưu
thúc bọn họ sống trong sân này. Diệu Ca Nhi còn nhỏ, chờ nó trưởng thành giao lại cho nó cũng được, vài năm này làm thêm chút việc nữa, chắc
cũng sống ổn định được.”
“Cha, hai phần quá ít… Mọi người lấy sáu
phần đi, cả đại gia đình như vậy, đều cần dùng tới.” Trinh nương chịu
đựng chua xót trong lòng, phụ thân nhắc tới của hồi môn, nàng vốn định
tránh đi, nhưng đây là chuyện bắt buộc, nàng làm sao có thể trốn tránh
được? Vừa nghe phụ thân nói chỉ chừa lại hai phần lợi nhuận, nàng không
muốn, như vậy cha và mọi người sống làm sao đây.
Lưu Đại Trụ suy nghĩ một chút rồi nói,
“Trinh nương, nghe lời phụ thân con đi. Tuy rằng cô gia đỗ tú tài, nhưng mà sau này nếu hắn muốn thi lên cử nhân, trong lúc thi cử, khó nói
trước sẽ xảy ra chuyện gì, các con có hai gian cửa hàng này hộ thân,
cũng tránh được sầu lo sau này. Bên này chúng ta có tay nghề của Trường
An, Thuận An cũng đã lớn, có thể ra ngoài làm ăn, chúng ta sẽ không có
việc gì.”
Vì chuyện cửa hàng mà thương lượng thật
lâu, cuối cùng Trinh nương kiên trì hạ quyết định, thương nghị Hà Tam
Lang lấy bốn phần lợi nhuận từ cửa hàng, còn lại là giao cho Trinh
nương.
Tiễn một nhà Lưu gia ra cửa, Lưu thị kéo Trinh nương lưu lại trong phòng, cầm một chiếc chìa khoá ra.
“Trong khố phòng kia có một cái thùng sơn màu hồng, bên trong là một ít trang sức hồi môn của ta, ta đã nghĩ, đem số trang sức này tân trang lại một chút, là có thể cho Trinh nương của
chúng ta làm đồ cưới.” Lưu thị ôn nhu nhìn nữ nhi, trên mặt cười vui
mừng.
Trinh nương thẹn thùng cúi đầu.
Lưu thị càng nhìn càng vui mừng, nhéo tay Trinh nương, “Con năm nay còn nhỏ, ta và phụ thân con thương nghị qua,
sau khi gả đừng vội viên phòng, chờ con cập kê rồi nói sau. Việc này cha con sẽ bàn lại với cô gia.”
Lưu thi ốm đau nhiều năm nên vẻ mặt có
chút vàng như nến. “Con nên nhanh nhanh thêu giá y, hiện tại là tháng
mười, trước khi tới năm mới, hai con liền tiến hành hôn sự đi.”
“Nương…” Trinh nương xấu hổ, vùi mặt vào tay Lưu thị làm nũng.
Buổi tối cứ vừa nói chuyện rồi vừa khóc,
tinh thần Lưu thị vốn không tốt, cứ ngáp vài cái lại dặn vài câu, do
Trinh nương không ngừng làm nũng mới để Trinh nương ngủ lại trong phòng.
Tư Đồ Hiểu Sa: tội nghiệp Thuận An haha