Ân Y Vũ!
Tại thời điểm trên giảng đường đại học Tiêu Phàm quen biết cô gái đầu tiên là Đường Lâm, nhưng nam sinh theo đuổi Đường Lâm càng ngày càng nhiều, mà bản thân Đường Lâm cũng thuộc hạng người tâm cao khí ngạo, không thể nào để ý đến Tiêu Phàm, cho nên bản thân Tiêu Phàm cũng thức thời rời đi.
Sau đó, Tiêu Phàm liền gặp được hoa khôi của trường đại học Liễu Châu, Ân Y Vũ.
Tiêu Phàm nhận biết Ân Y Vũ bắt đầu từ một trận tranh tài bóng bàn.
Tại thời học sinh, Tiêu Phàm không bao giờ chơi bóng rổ, đá banh, chiều cao của hắn mặc dù không thấp, nhưng bình thường chỉ đứng bên ngoài sân bóng theo dõi, bởi vì chỉ cần hắn vừa vào sân, động tác hắn vụng về thường xuyên gây rối trên sân khiến đông đảo các bạn học nữ cười vang, dần dà, bất luận là ai mời vào sân Tiêu Phàm cũng kiên quyết không ra sân.
Nhưng hắn lại rất thích chơi bóng bàn, mà trình độ lại còn khá cao, bình thường cùng người đối chiến chưa từng thua qua.
Tại thời điểm năm thứ ba đại học, hiệp hội bóng bàn các trường tổ chức một trận đấu, Tiêu Phàm liền báo danh tham gia, hắn một đường mạnh mẽ tiến lên, lấy tư thái cường hoành mà lọt vào trận cuối cùng vòng chung kết, vốn cho rằng vị trí quán quân cuối cùng đã nắm trong tay đến chín mười phần, nhưng lại không nghĩ rằng, đối thủ đồng dạng tiến vào trận chung kết là Ân Y vũ trình độ không hề thua kém hắn bao nhiêu, mà phải nói là còn hơn hắn một bậc, cuối cùng, trong trận đánh Tiêu Phàm sơ suất chênh lệch một cầu, cùng quán quân vô duyên.
Nhưng từ đó, hai người cũng bắt đầu biết nhau, đồng thời còn thỉnh thoảng hẹn thời gian làm vài trận bóng cho thỏa sức, luận bàn một chút kỹ thuật chơi bóng.
Số lần theo Ân Y Vũ cùng chơi bóng ngày càng nhiều, Tiêu Phàm cũng đối Ân Y Vũ dần dần quen thuộc.
Ân Y Vũ, không riêng gì tướng mạo tuyệt mỹ, dáng người uyển chuyển, mà nàng lại còn đa tài đa nghệ, cái gì ca hát khiêu vũ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, có thể xưng tài mạo song tuyệt.
Mà đối mặt với cô gái tài mạo song tuyệt như vậy, đồng thời còn cùng mình có quan hệ tốt đẹp, đối với bất kỳ nam sinh nào cũng không nhịn được sẽ động tâm, Tiêu Phàm tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, còn chưa đợi Tiêu Phàm chủ động thổ lộ, hoặc là nói đang suy nghĩ xem thời điểm nào tốt nhất để thổ lộ với cô nàng, Ân Y Vũ liền cảm giác được tâm tư Tiêu Phàm đã giành trước mở miệng nói ra suy nghĩ của nàng.
Bằng hữu bình thường, bọn hắn chỉ có thể làm bằng hữu bình thường!
Nghe được Ân Y Vũ nói, Tiêu Phàm giống như bị đánh một gậy, lập tức là lập tức tỉnh táo lại.
Hắn cùng Ân Y Vũ, là không thể có nửa phần khả năng.
Sau đó, trong lòng Tiêu Phàm cũng thu hồi tâm tư, coi Ân Y Vũ là thành một người bạn bình thường, một mực không tiếp tục tiếp xúc gần thêm nữa.
Mà tại thời điểm đại học năm bốn, Ân Y Vũ đã rời trường, nghe nói là trở về hỗ trợ gia tộc, từ đó, hai người cũng triệt để cắt đứt liên lạc, cho tới bây giờ mới lại gặp mặt nhau.
“Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Ân Y Vũ nhẹ nhàng cười, nhìn Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dương nói.
Sau khi quan biết Tiêu Phàm, Ân Y Vũ cũng quen biết ba người khác cùng chung ký túc xá với Tiêu Phàm, thời điểm ở trường học mọi người còn cùng một chỗ tại nhà ăn ngồi chung một chỗ.
“Ta tới đây tùy tiện chơi đùa!” Tiêu Phàm cười cười nói “Ngươi vì sao ở đây?”
“Trận đại hội đổ thạch này chính là gia tốc ta tổ chức, ta là hội trưởng! ”Ân Y Vũ đùa lấy bên tai mái tóc, khẽ cười nói.
“Lợi hại!” Tiêu Phàm tán thán nói.
Mặc dù không rõ ràng quá trình để có thể tổ chức đại hội đổ thạch như thế nào, vốn dự trữ phải lớn như thế nào, nhưng có thể đem nhiều quan viên thương nhân như vậy đến được đại hội, đây tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Đối mặt với sự khích lệ Tiêu Phàm, Ân Y Vũ chỉ là cười nhạt một tiếng, vinh nhục không sợ hãi.
“A? Ngài không phải Tiêu Dao Tử đại sư?” Lúc này, Ân Y Vũ mới chú ý tới lão đạo sĩ bên cạnh Tiêu Phàm, ngay lập tức gương mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng lộ ra vẻ kinh sợ kêu lên.
“Ngươi là tiểu công chúa Ân gia a? Khi còn bé ngươi còn được lão đạo ta ôm qua đây, không sai, chính là bản lão đạo!” lão đạo sĩ hèn mọn cười hắc hắc nói.
“Tiêu Dao đại sư, ngài đến thành phố Giang Châu lúc nào vậy? Lúc ngài đến sao lại không thông báo đến Ân gia chúng ta một tiếng, ta chắc chắn lẽ tiếp đón ngài thật tốt!” Ân Y Vũ mỉm cười nói.
“Không cần!” Lão đạo lập tức lắc đầu, đáp lời “Ân gia các người có không ít người có thành kiến đối với ta, ta cũng không hứng thú để người Ân gia các người biết đến hành tung của ta.”
“Vậy cũng được!” Ân Y Vũ cũng không tiếp tục giữ lại, mà là mỉm cười, sau đó lời nói của nàng xoay chuyển, nhìn về phía Tiêu Phàm thông báo “Đúng rồi, chờ đến khoảng một giờ chiều, chủ sự chúng ta sẽ có một trận đấu giá, nếu có hứng thú các ngươi có thể đi công quán lầu hai nhìn một chút.”
“Được, chúng ta sẽ đến!” Tiêu Phàm gật đầu nói.
Ân Y Vũ cười cười, nàng nghĩ há miệng định nói cái gì, lại đột nhiên phát hiện nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói chuyện gì.
Hai người vốn chính là bằng hữu bình thường, năm năm sau gặp lại thì có thể còn lại tình cảm nhiều ít thế nào? Gặp mặt hàn huyên về sau lâu dần đột nhiên phát hiện không còn gì có thể nói cũng là chuyện bình thường.
“Vậy chúng ta liền đi trước một bước, ngươi tiếp tục công việc!” Tiêu Phàm cũng cảm thấy bầu không khí xấu hổ, hắn mỉm cười nói.
“Được!” Ân Y Vũ gật đầu mỉm cười nói.
Tiêu Phàm, Trương Phi Dương cùng lão đạo hèn mọn quay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Tiêu Phàm ba người rời đi, Ân Y Vũ thần sắc ngưng đứng nguyên tại chỗ.
“Đại tiểu thư, chúng ta có nên hay không thông tri với giao tộc một tiếng, nói với bọn họ Tiêu Dao Tử đang ở đây?” Phía sau Ân Y Vũ, nữ thư ký đi lên phía trước hạ người ghé vào tai thấp giọng đưa ra ý kiến.
“Không cần!” Ân Y Vũ trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lắc đầu thản nhiên nói “Tiêu Dao Tử đúng là thuộc dạng người dị năng cư sĩ, người Ân gia chúng ta cũng không hiếm lạ gì, mạnh hơn hắn cũng không phải là không có, cho nên, thêm một Tiêu Dao Tử cũng không coi là nhiều, không có hắn một Tiêu Dao Tử cũng không mất mát gì, không quan trọng. Vả lại, nếu chúng ta nói cho Tam trưởng lão bọn họ, chỉ có thể chọc bọn hắn giận tím mặt, sau đó trách cứ chúng ta làm việc không cẩn thận, không thể đưa Tiêu Dao Tử mang về, chúng ta vẫn nên giả bộ như không nhìn thấy thì tốt hơn!”
“Vâng!” Thư ký gật đầu nói.
“Bất quá, hiện tại ta lại có chút hiếu kì chính là vì sao Tiêu Dao Tử lại đi cùng với Tiêu Phàm?” Ân Y Vũ trên mặt lộ ra vẻ do dự tự nói “Tuy nói Ân gia chúng ta có thể không cần đem Tiêu Dao Tử quá mức để ở trong lòng, nhưng là đối với người bình thường mà nói, Tiêu Dao Tử tuyệt đối chính là nhân vật xưng tụng là ‘Thần tiên’, không có tư cách với tới. Nhưng bây giờ, hắn lại cùng Tiêu Phàm đi cùng một chỗ, theo ta thấy giống như còn đối với Tiêu Phàm cung kính có thừa, cái này là vì sao?”
“Căn cứ tài liệu, Tiêu Dao Tử người này mặc dù có bản lĩnh, nhưng hắn lại là lão ngoan đồng tính tình ác liệt, hãm hại lừa gạt làm qua không ít, nhất là giả bộ bị người khác đụng, làm càng đến mức lô hỏa thuần thanh.” Thư ký bên cạnh suy đoán nói “Mà hai bị bạn học của ngài, ta thấy cũng không có gì đặc biệt, so với người bình thường còn bình thường hơn người bình thường mà thôi. Cho nên, ta nghĩ có lẽ là Tiêu Dao Tử bộc phát tính tính nhất thời, đoán chừng chỉ là đang trêu đùa hai vị bạn học của ngày cũng khó mà nói được? Phải biết, loại chuyện giả heo ăn thịt hổ này, Tiêu Dao Tử trước kia đồng dạng là làm không ít.”
“Hẳn là vậy, dựa vào tính tình của Tiêu Dao Tử, khả năng hắn rất có thể làm ra chuyện như vậy!” Ân Y Vũ trầm ngâm suy tư một chút, sau đó chậm rãi gật đầu nói.
“Đi thôi, không cần quá để ý đến bọn hắn quá mức!”
Ân Y Vũ lạnh nhạt nói, sau đó nàng quay người hướng về một phương hướng khác rời đi, sau lưng Ân Y Vũ cùng nữ nhân thư ký cách đó không xa mấy người bảo tiêu vội vàng đuổi theo.
(Ps cuối cùng cũng lăn xong, ngủ dậy rồi tiếp tục dịch nào!)