Từ Tiên Hiệp Thế Giới Trở Về (Dịch)

Chương 38 - Bảo Vật Tới Tay

Bảo vật tới tay!

“Lão đạo, ngươi cùng gia tộc Ân Y Vũ có mâu thuẫn sao?” Đi tới, Trương Phi Dương đột nhiên hiếu kì hỏi.

“Đương nhiên!” Lão đạo sĩ hèn mọn bĩu môi nói “Ân gia từ trên xuống dưới cơ hồ tất cả mọi người đều là một cái tính tình, nhìn bề ngoài bọn hắn là người khách khí lễ phép, nhưng trên thực tế, thực chất bên trong bọn hắn căn bản chính là xem thường bất luận kẻ nào, một bộ dạng cao cao tại thượng không hề thay đổi, mà lão đạo ta thấy phiền nhất chính là những người tự cho là đúng.”

“Bởi vì căn bản không thể cùng nước tiểu chứa trong một bồn [ý nói tính cách khác nhau, xem thường lẫn nhau] , cho nên lão đạo cùng với một số lão già Ân gia bọn họ phát sinh qua không ít xung đột.”

“Đúng là như vậy!” Trương Phi Dương đồng cảm gật đầu nói.

Ba người cùng chung ký túc xá với Tiêu Phàm vì thế mới nhận biết được Ân Y Vũ, đám ba người Trương Phi Dương mặc dù nhìn thấy Ân Y Vũ nói chuyện rất khách khí, cũng rất có lễ phép, nhưng bên trong nàng lúc lơ đãng nói ra cùng bản năng mang theo một chút nhỏ trong động tác, đồng thời Trương Phi Dương hết sức rõ ràng ngạo khí Ân Y Vũ đối với nhóm người mình chính là khinh thường.

Tiêu Phàm chính là kẻ EQ [Emotional Quotient có nghĩa là chỉ số cảm xúc] thiếu sót mới không phát giác được chuyện gì, thậm chí còn cảm thấy Ân Y Vũ chính là con người khá tốt, nhưng đổi lại chuyện khác nếu có người hướng Ân Y Vũ thổ lộ tình cảm sẽ tránh xa chừng nào tốt chừng đó.

Đi bên cạnh nghe Trương Phi Dương cùng hèn mọn gầy còm lão đạo nói chuyện Tiêu Phàm chỉ yên lặng cười một tiếng, tiếp tục đi đến phía trước.

Mình trước kia, đúng là kẻ rất ngu ngốc, không riêng chuyện gì chỉ cần biết sẽ nói hết, không suy nghĩ, hơn nữa còn là không nhìn mặt người khác mà nói chuyện, thậm chí trong lời nói đôi khi khiến người khác đều là nghe mà không hiểu, bây giờ nghĩ lại một chút cảm thấy bản thân khi đó thật buồn cười.

Bất quá bây giờ cũng cũng không sao, bởi vì chính mình bây giờ không phải là bản thân trước kia nữa, trước kia bản thân là thằng ngốc cùng với một vài chuyện cũng như một ít người, để bọn họ vĩnh viễn lưu trong trí nhớ là được rồi.

Trong lúc suy nghĩ, ba người Tiêu Phàm đã đi tới khối cực phẩm phỉ thúy nguyên liệu khô trước mắt.

Lúc này, không ít người vây quanh nhìn nó nhưng không ai can đảm đi mua.

Dù sao, giá tiền này cũng hơi cao một chút, hai ngàn vạn xác thực không phải con số nhỏ, nếu là không cẩn thận mua đổ sụp, lúc đó bản thân trở về liền tìm góc xó nào đó mà ngồi khóc thôi.

Tiêu Phàm không nói hai lời đi lên trước nói “Món hàng thô này ta mua!”

“Được!” Lão bản của quầy nguyên liệu thô này chính là một tên mập mạp, nhìn thấy Tiêu Phàm muốn mua tảng đá lớn này, ngay lập tức vui vô cùng, khuôn mặt núc ních thịt trên mặt nở nụ cười xán lạn, lập tức đáp ứng nói.

Bất quá!

“Chờ một chút, lão bản, nguyên liệu thô này bán ra cái giá đó không phải là ngươi quá chiếm tiện nghi hay sao?” Lão đạo sĩ đột nhiên tiến lên, ngăn cản Tiêu Phàm, nhìn tên mập mạp nói.

“Không thể nào? Lão đạo trưởng, ta nhìn ngài chắc chắn cũng là một người thích chơi đổ thạch, ngài chắc hẳn cũng hiểu tại Miến Điện bên kia phỉ thúy nguyên liệu thô có bao nhiêu khó lấy, không nói những cái khác, cái này ta mang về chỉ riêng phí chuyên chở liền…!” Khuôn mặt tên lão bản một bộ đau lòng nói.

“Bớt nói nhảm!” Hèn mọn gầy còm lão đạo vừa trừng mắt quát “Một giá cuối cùng, một ngàn năm trăm vạn, ngươi nếu thành tâm bán, chúng ta liền lấy đi, nếu ngươi không chịu bán, vậy ngươi liền tiếp tục chờ đi!”

“Con mẹ nó, lão đạo trưởng, ngươi ép giá cũng quá độc ác a? Há miệng liền giảm đi của ta năm trăm vạn? Không được, không được, không được!” Mập mạp lập tức tức giận, liên tục lắc đầu nói.

“Vậy chúng ta đi!” Lão đạo sĩ không nói hai lời, lạnh hừ một tiếng, hùng hổ lôi kéo Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dương hướng đến quầy hàng khác rời đi.

“Chờ một chút!” Mập mạp lập tức liền toát mồ hôi, lập tức gọi tên đạo trưởng lại, làm vừa cười vừa nói “Lão đạo trưởng, chớ vội đi nha, như vậy đi, một ngàn tám trăm vạn, cái giá này như thế nào?”

Đối mặt với lão đạo sĩ trả giá đến muốn thổ huyết, nếu đổi lại là những người khác bảo đảm không nói hai lời, ngài nên làm gì làm cái đó đi, ta tiếp tục chờ vị khách kế tiếp đến xem.

Nhưng, mập mạp sở dĩ lại do dự, động tâm nghĩ muốn bán, đó là bởi vì hắn hiện tại thật sự là không có biện pháp.

Tảng phỉ thúy nguyên liệu thô này không có vấn đề gì quá lớn, đường đường chính chính từ Miến Điện trong khi mỏ quặng của Mạc Gia lấy ra khối nguyên liệu thô, theo đạo lý mà nói coi như giá cả cao một chút, hắn cũng không lo bán không được, nhưng mấu chốt là tảng nguyên liệu thô này trước hết bên trong không biết nhiều ít phỉ thúy nhưng bề mạt bên ngoài lại có khá nhiều vết nứt nhỏ uốn lượn xung quanh.

Những kẻ chơi phỉ thúy, đổ thạch lâu dài đều biết đến, không sợ những tên bán nguyên liệu với giá cao mà chỉ sợ nguyên liệu thô có vết nứt sẽ ảnh hưởng lớn đến phỉ thúy bên trong có khi còn mất giá trị, cho nên mặc dù mập mạp đem tảng nguyên liệu thô trưng bày ở đây, nhiều người nhìn thấy nhưng phân vân do dự, người chân chính có gan tốn một lần hai ngàn vạn để mua nó đánh cược một lần đã ít nay cang thêm ít.

Lão mập cũng không phải không nghĩ tới bản thân mở nó, nhưng hắn do dự rất nhiều lần vẫn là không dám, vì trước đó hắn xúc động mua xuống khối mao liêu này tốn hết của lão số tiền một ngàn ba trăm vạn, nếu là đổ trướng thì còn tốt, nhưng đổ sụp thì phải làm sao bây giờ? Nếu là bên trong toàn là đá tảng không có chút phỉ thúy thì làm sao bây giờ?

Cho nên, khối phỉ thúy nguyên liệu thô này vẫn còn lưu lại.

Mà gần đây nhất, trên phương diện làm ăn của lão gặp chút vấn đề về tài chính, nhu cầu cấp bách hiện tại là lưu chuyển tài chính, hắn lại không muốn đi vay nặng lãi, cho nên thừa dịp đại hội đổ thạch hắn liền đem cái lớn đồ chơi này tranh thủ thời gian xử lý, sau đó quay vòng tài chính, đem công ty cứu dậy mới là việc cáp bách hiện giờ.

Kỳ thật tại thời điểm cử hành đại hổi đổ thạch năm ngoái tại công quán Thiên Duyệt ở thành phố Giang Châu, hắn liền đem khối mao liêu lớn mang ra trưng bày, nhưng kết quả ba ngày đều không người hỏi thăm, lần đại hội đổ thạch này rốt cục gặp ba khách hàng lớn có ý nguyện mua nó, không bán còn chờ cái gì?

“Cao nhất là một ngàn sáu trăm vạn, nhiều một phần đều không mua!” Hèn mọn gầy còm lão đạo quay đầu, phi thường kiên quyết nói.

“Ngài thêm một chút đi, ngài nhìn…!” Mập mạp cười theo nói.

“Đi!” Hèn mọn gầy còm lão đạo lần nữa quay đầu muốn đi.

“Được được được, một ngàn sáu trăm vạn liền một ngàn sáu trăm vạn, ta bán!” Mập mạp lập tức bất đắc dĩ lớn tiếng nói.

“Cái này còn tạm được!” Mặt mày lão đạo sĩ lập tức hớn hở nói.

Một ngàn sáu trăm vạn, vẫn có chút thua thiệt, bởi vì khối mao liêu này ở trong tay mình gần năm năm rồi, hơn một vạn ba trăm triệu lợi tức trong năm năm không không phải ít? Bất quá giá tiền này còn đang trong giới hạn chịu đựng, chỉ cần tiền của mình có thể trở về, hết thảy đều đáng giá.

Nhìn thấy chủ quầy mập mạp đồng ý bán đi khối này cự thạch phỉ thúy nguyên liệu thô, Tiêu Phàm hướng về phía Trương Phi Dương gật đầu, Trương Phi Dương liền lập tức xuất ra thẻ ngân hàng cùng lão đầu tiến hành giao dịch chuyển khoản.

Rất nhanh, giao dịch liền hoàn thành.

“Bỉ nhân [cách xưng hô khiêm tốn] họ Mã, đây là danh thiếp của ta!” Mập mạp nhìn thấy tin nhắn thông báo nhận tiền bên trong điện thoại di động của mình lập tức hoàn toàn yên tâm, cười hắc hắc, đồng thời đưa qua một tờ danh thiếp màu vàng trước mặt ba người.

Tiêu Phàm nhận lấy, nhìn phía trên một chút thông tin, khóe miệng co quắp động.

Mã Hữu Tiền, giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Thiên Hoa châu bảo, 158 * * * *.

“Đây là tên mà cha ta đặt cho, cũng không có cách thay đổi, Mã Hữu Tiền, lập tức có tiền mà!” Mập mạp xấu hổ cười nói.

“Liên lạc một chút với tài xế Hoàng, để hắn đi lái xe tới đây, sau đó đem cái này chở đi, tạm thời đặt bên trong nhà Lâm lão!” Tiêu Phàm nhìn lão đạo sĩ nói.

Đêm qua, Tiêu Phàm đã liên hệ một xe hàng lớn, chính là vì hôm nay vận chuyển nguyên liệu thô, bởi vì Tiêu Phàm không có ý định ở trước mặt người khác cắt đá, hắn định đem tất cả nguyên liệu thô mua xuống đều chở về, sau đó bản thân tại nơi bí mật cắt đá, hấp thu linh khí trong đó.

“Được!” Hèn mọn gầy còm lão đạo lập tức liền tạm thời rời khỏi, ra ngoài tìm tài xế Hoàng để chở khối mao liêu này về.

(Ps rất muốn khóc một dòng sông khi vét sạch thời gian thư giãn để hoàn tất chương truyện)

Bình Luận (0)
Comment