Sáng hôm sau quần thần tập trung ở Nguyệt Quang điện, Hoạ Y lấy ý kiến lần nữa về chuyện liên hôn, lần này thì đa số mọi người đều đồng ý.
Phụ tử nhà Lưu Nam Di và Y Nguyệt gặp Hoạ Y ở Di Hoà điện, trước khi Lưu Nam Di theo phụ thân trở về Quang Dao quốc.
- Hôm qua trẫm đã hỏi qua ý kiến của tứ công chúa, hôm nay muốn hỏi lại chỉ huy sứ một lần nữa, chuyện hôn sự lần này khanh có ý kiến như thế nào, ta không muốn chuyện trăm năm của tứ muội được định đoạt qua loa.
Y Nguyệt nhìn Hoạ Y cực kì biết ơn, hoàng tỷ đối với nàng xưa nay chưa từng tính toán lại hết mực yêu thương nàng, vậy mà xưa kia nàng nỡ làm tổn thương tỷ và người đó.
Lưu Nam Di đứng lên cúi đầu cho đúng lễ rồi ngước lên nhìn Hoạ Y, nàng lần đầu tiên hắn gặp và bây giờ không hề khác nhau, thậm trí nhan sắc còn thêm tăng hạng nhưng nàng là người mà hắn mãi mãi chẳng với tới được nên đã biết chọn điểm dừng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Hắn đối với chuyện hôn sự này cũng không có ý kiến, bởi tứ công chúa rất đáng yêu, vô lo, vô nghĩ là người hắn có thể bảo vệ được.
- Bẩm Hoàng thượng, thần biết chuyện trăm năm không phải trò đùa nên cũng không dám nghĩ qua lo cho phải hiếu.
Thần đối với tứ công chúa là tình cảm thật lòng, cũng xin hứa với Người luôn yêu thương chăm sóc cho nàng ấy.
Lưu Nam Di hôm nay nói chuyện nghiêm túc, phong thái chuẩn mực rõ ràng nàng cũng không có gì để bắt bẻ, thôi thì uyên ương đã quyết nàng cũng không còn gì để cản chia.
Ánh mắt Y Nguyệt dành cho Lưu Nam Di luôn tràn ngập ý cười, mong rằng muội ấy chọn đúng bến đỗ của đời mình rồi.
Nửa năm sau, Hoàng hoa quốc lồng đèn đỏ treo ngập đường, hoàng triều Hoàng Hoa cũng ngập tràn chữ hỷ đỏ.
Y Nguyệt mặc giá y đỏ, cài trâm phượng hoàng đúc bằng vàng, má hồng, môi đỏ, Hoàng Hoa quốc hôm nay chẳng ai đẹp bằng nàng.
Đã sắp đến giờ lành, đoàn rước tân nương của Quang Dao quốc cũng sắp đến, Hoạ Y mang theo của hồi hôn tới Thư Di cung gặp tứ muội của mình.
Cả hai nhìn nhau, hai mắt long lanh lệ, mới ngày nào còn là một tiểu hài nhi bây giờ đã đến lúc gả cho người ta rồi.
Hoạ Y dìu Y Nguyệt ngồi xuống, lấy ra chiếc vòng vàng chạm chữ viên mãn bên trong đeo cho Y Nguyệt, ngoài ra còn năm gương châu báu làm của hồi môn cho nàng, Hoạ Y nắm chặt tay Y Nguyệt dặn dò.
- Muội hãy hạnh phúc trong chính cuộc đời của muội, đừng bận tâm đến tước vị công chúa mình đang mang.
Ai cũng chỉ có một lần được sống, sau này cứ làm những gì mà mình thích, nếu có mệt mỏi quay đầu, nơi này vẫn là nhà của muội.
Y Nguyệt ôm lấy Hoạ Y gật đầu, nước mắt rơi không ngưng được, người ta nói tân nương trong ngày xuất giá không được khóc nhưng nước mắt nàng đang rơi là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Đoàn rước tân nương của Quang Dao quốc đã đến, chính tay Hoạ Y dắt Y Nguyệt trao cho Lưu Nam Di, thái thượng hoàng và mẫu phi của Y Nguyệt đứng một bên sụt sùi khóc.
Y Nguyệt nắm tay Lưu Nam Di, đi được vài bước nàng quay đầu nói với Hoạ Y.
- Hoàng tỷ, tỷ và người ấy phải sống thật hạnh phúc, mỗi người chỉ có một lần được sống mà thôi.
Hoạ Y ngẩn người vừa hiểu vừa không hiểu lời Y Nguyệt nói, có phải muội ấy đã biết Lữ Vỹ Kỳ còn sống hay không?
Y Nguyệt lên kiệu hoa, giá y đỏ rực rỡ một khoảng trời, nàng không quay đầu lại nữa vì quay đầu là tiếc nuối.
Bạch Trạch Dương nhận nhiệm vụ đưa tứ công chúa tới nơi an toàn, y kéo dây cương nhìn Hoạ Y đứng ở dưới kia đột nhiên cũng rơi nước mắt.
Họ đi rồi Hoạ Y còn đứng lặng ở cổng thành phía bắc, tiếng vó ngựa, tiếng kèn hoa đã dứt, tứ muội chính thức là nương tử của người ta.
Làm người ai cũng có một lần để sống, làm nữ nhân ai cũng có một lần lên xe hoa.
Kiếp này của nàng áo thêu rồng cũng đã mặc, chỉ có áo tân nương mãi mãi chỉ có thể đứng nhìn.
- Nàng đang nhìn cái gì vậy?
Lữ Vỹ Kỳ đứng trong kia mãi chẳng thấy nàng trở vào, mây đen đã kéo tới nếu còn đứng ở đây mưa sẽ ướt vai nàng.
- Vỹ Kỳ, thiếp muốn ôm chàng.
Hai mắt Hoạ Y đỏ hoe buồn bã nhìn hắn, Lữ Vỹ Kỳ nhìn xung quanh rồi kéo tay nàng chạy nhanh vào một khúc cua nhỏ, chẳng ai nhìn thấy họ nữa.
Lữ Vỹ Kỳ dang tay ôm lấy nàng, họ nép vào nhau mặc cho mưa đang trút xuống.
Bờ vai nhỏ của Hoạ Y run lên, Lữ Vỹ Kỳ biết nàng đang khóc, hắn biết nàng không chỉ khóc vì Y Nguyệt mới gả đi mà còn khóc cho chính mình.
Hắn sống một đời thất bại quá, đến rượu giao bôi còn là do nàng mời, áo tân nương lại chẳng cho nàng mặc được.
Lữ Vỹ Kỳ cũng khóc, khóc cho nhân duyên của đôi uyên ương trọn tình trọn nghĩa nhưng trớ trêu thay thiên hạ lại không chấp nhận mối tình này..