Hôm nay là ngày Hàn Nhược Vũ và Y Cơ được thả tự do.
Cánh cửa lãnh cung lạnh lẽo mở ra, Hàn Nhược Vũ xác xơ như một bọt biển, năm nay bà đã gần 60 tuổi, năm năm không phấn son giờ héo úa chẳng còn nét cao quý như ngày nào.
Thị vệ mở cửa cho Hàn Nhược Vũ, bà lại không muốn bước ra vì bà được thả tự do rồi còn ái nữ của bà đã chết, giỗ này đã là giỗ thứ năm, ngoài kia còn gì để bà trông mong nữa.
Hàn Nhược Vũ bị giục mãi mới nhấc đôi chân nặng nề bước đi.
Bà đi qua lối mòn nhỏ, phía trước là đâu bà cũng đã quên mất rồi.
- Mẫu thân.
Hàn Nhược Vũ giật mình nghe tiếng ai đó gọi mình, rất giống tiếng của Y Cơ, hay là do bà lâu ngày không được bước ra ngoài nên bị ảo tưởng rồi.
- Mẫu thân.
Hàn Nhược Vũ nhắm mắt lắc lắc đầu, lúc sau mở ra đã thấy một thân ảnh quen thuộc chạy tới.
Hai mắt bà mở to hết cỡ, trái tim như bị ai dùng băng ướp vào.
Y Cơ, đúng là Y Cơ rồi, Y Cơ còn sống, Y Cơ còn sống.
Hàn Nhược Vũ khóc hu hu như một đứa trẻ dang tay ôm lấy Y Cơ vào lòng.
Năm năm qua bà cứ tưởng nàng chết rồi, còn chết một cách đau đớn không vẹn toàn thể xác, làm sao, làm sao nàng lại thoát ra được, làm sao nàng có thể vượt qua án tử đó?
Mẫu tử ôm nhau khóc lóc một hồi, Y Vân cũng đi tới, nàng áo gấm rực rỡ khác xa với dáng vẻ bần cùng của Hàn Nhược Vũ và Y Cơ bây giờ.
Họ nhìn thấy nàng cũng không dám lại gần, vì họ biết nàng bây giờ đã là phu nhân của Thái úy đương triều rồi.
Dù cho có là ruột thịt nhưng họ là tù nhân còn nàng bây giờ là bậc nhất phẩm phu nhân trong thiên hạ, sợ chạm vào nàng lại cười chê.
Y Vân bước tới kéo hai người họ vào lòng mình, đã là ruột thịt thì làm sao mà phân biệt.
Bao năm bao nàng cũng thương nhớ họ nhưng lỗi lầm họ gây ra khó mà dung thứ, nên cũng chẳng dám tới thăm.
Ba mẹ con ôm nhau mừng mừng tủi tủi, sau khi biết được chính Hoạ Y đã tha chết cho Y Cơ, lương tâm Hàn Nhược Vũ càng thêm cắn rứt.
Nàng ấy, vậy mà lại cho mẫu tử bà được đoàn tụ với nhau.
Bà ngày đêm khóc trong lãnh cung, cảm nhận nỗi mất mát mới biết thương cho Hoạ Y 8 tuổi ngày nào, cứ tưởng rằng tất cả tội ác bà đều trả giá rồi nhưng hôm nay thấy Y Cơ bà mới thấy tội của bà còn nặng lắm.
Hàn Nhược Vũ và Y Cơ được sắp xếp sống ở một gia trang nhỏ trong cung, chẳng còn tước vị nào, cũng chẳng được cấp phát ngân lượng, muốn có tiền tiêu phải thêu khăn giống cung nữ rồi nhờ họ mang đi bán, dần dần chẳng còn ai nhớ đến tên của hai người họ nữa.
*************
Bạch Minh Viễn là con trưởng của công chúa Y Vân và Bạch Đông Quân, từ nhỏ đã hiếu học, võ công chẳng thua kém ai, thông minh lanh lợi.
Phụ thân là Thái úy đứng đầu vạn quân, đường bá là Thừa tướng đương triều, còn cô cô là Hoàng đế Hoàng Hoa quốc, dòng dõi hiển hách, khiến Bạch Minh Viễn trở nên xuất chúng và thông minh hơn người.
Hoạ Y cũng đặt niềm tin vào Bạch Minh Viễn, nàng không có con trai nên sau này ngai vàng sẽ trao lại cho Bạch Minh Viễn.
Hoạ Y vẫn còn trẻ, vẫn còn có thể trị vì giang sơn nhưng thanh xuân của nàng sắp qua rồi.
Lời hứa với non nước nàng đã tròn nhưng lời hứa với Lữ Vỹ Kỳ nàng vẫn chưa trọn, nàng không thể bắt chàng xuất hiện nếp nhăn vẫn che mặt đợi nàng theo năm tháng.
Nàng còn lời hứa ngao du thiên hạ với chàng, còn lời hứa sẽ là một nương tử bình thường để chàng bảo vệ.
Mùa xuân năm thứ 10 Hoạ Y lên ngôi, trước Di Hoà điện nàng quyết định tháo long mão nhường ngôi.
Quần thần nhốn nháo không đồng ý, Bạch Trạch Dương càng thêm thất thần nhưng Hàn thái y cho hay nàng bị bệnh nặng không thể tiếp tục điều hành đất nước nên họ đành gạt nước mắt nhìn nàng trao lại long mão cho Bạch Minh Viễn.
Bạch Đông Quân và Bạch Trạch Dương sẽ là cố vấn cho vị vua trẻ.
Bạch Minh Viễn không đổi vương triều Hoàng Hoa theo họ của mình, mà vẫn giữa cái tên Hoàng Hoa quốc, Hoạ Y vẫn luôn là một người có tiếng nói quan trọng trong hoàng cung.
Lúc nàng mới lên ngôi ai cũng gièm pha chê trách, lúc nàng thoái vị họ lại không nỡ nhìn nàng rời đi.
Hoạ Y là nữ đế vương đầu tiên trong lịch sử Hoàng Hoa quốc cũng là nữ đế cuối cùng.
Hoạ Y về lại Cảnh Nghi cung thu xếp hành lí, nàng mang theo Uyển Đồng và Tiểu Châu, còn Sở Tiêu tiếp tục làm thị vệ cho vị vua trẻ.
Nàng cùng Lữ Vỹ Kỳ rời cung sinh sống ẩn dật trong một nha trang ở phía Tây Hồ, cuộc sống sau này sẽ không sợ ai chê trách nữa.
Cũng không cần phải lén lút sợ bị ai phát hiện.
Hoạ Y cùng Lữ Vỹ Kỳ lên xe ngựa rời đi, nàng chẳng mang theo thứ gì quý giá, lúc rời đi cũng chẳng ai biết, chỉ có Bạch Trạch Dương rơi nước mắt vẫy tay..