Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn

Chương 5

 
Giang Lan Thời siết chặt tay mình đến nỗi móng tay như sắp đâm vào thịt, lòng cô rối như tơ vò.

Về mặt tình cảm, cô thật sự không muốn ly hôn với Lương Tự, nhưng sự thật là cô không còn lựa chọn nào tốt hơn.

Nếu cô không ly hôn, cô sẽ bị Giang Kiến Bân hút máu đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Hơn nữa, suốt ba năm, Trần Mai không hề nhắc đến chuyện giữa cô và Lương Tự, tuần trước lại đề cập, có lẽ cô Liễu kia đã quay lại thật rồi.

Nhưng cô không có can đảm thốt ra hai chữ kia thêm một lần nữa.

Cứ tưởng mình thốt ra nhiều lần thì đã chết lặng với chúng, nhưng khi hai tiếng "ly hôn" bật ra từ miệng Lương Tự, cô lại cảm thấy không nỡ buông bỏ cuộc hôn nhân thất bại này.

Giang Lan Thời cụp mắt: "Em tưởng là gần đây mình đã nói điều này nhiều lần rồi chứ."

Rồi cô nghe Lương Tự hỏi mình: "Ngoài đi tuần trăng mật bù ra, em còn muốn anh đền bù cho em cái gì không? Ví dụ như nhà hay là gì đó?"

"Không cần."

Cô cần căn nhà chứa đầy đau thương này để làm gì chứ? Có nhà cũng chẳng có mạng mà sống.

Lương Tự nói: "Được, anh biết rồi."

Giang Lan Thời ngước lên nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe: "Vậy rốt cuộc anh có đồng ý hay không?"

Lần này, Lương Tự là người nhường nửa bước: "Xin lỗi em, anh cần phải cân nhắc thật kỹ."

Nói xong, anh xoay người quay về phòng làm việc.

Nhìn cửa phòng làm việc khép lại trước mắt, cảm giác tự giễu sâu sắc trỗi dậy trong lòng Giang Lan Thời.

Với Lương Tự, lời cầu mong bù lại tuần trăng mật khó khăn đến vậy sao? Hay anh chỉ muốn dành tuần trăng mật ngọt ngào duy nhất trong đời cho cô Liễu?

Giang Lan Thời ngồi trên sofa phòng khách, nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu, cô bèn về phòng ngủ. Chắc hẳn vì mấy năm trước cô vẫn luôn nghiên cứu khoa học nên ít khi ngủ đủ, bây giờ lại hoàn toàn dừng lại, cơ thể cô chưa quen nên dễ thấy mệt.

Khi Giang Lan Thời thức giấc thì đã là nửa đêm, cơn đau dạ dày đã đánh thức cô.

Cô vội vã lấy thuốc trong tủ, nhưng khi sắp rót nước mới phát hiện trong phòng không có nước tinh khiết. Khi ra ngoài, cô đã muốn nói với dì giúp việc rồi, nhưng vì sự xuất hiện của Lương Tự nên đã quên mất.

Cơn đau quặn thắt ở dạ dày liên tục hành hạ, cô chỉ đành nuốt hết thuốc vào miệng trước. Nhưng cơn đau quặn thắt ở dạ dày không ngừng giày vò, cô đành nuốt hết thuốc vào miệng trước.

Từ chiều đến giờ cô chưa uống giọt nước nào, giờ lại sực tỉnh giữa đêm, cổ họng khô rát. Dù cố gắng nuốt, thuốc vẫn mắc nơi cuống họng. Mà viên thuốc không có bọc đường lại bắt đầu tan ra trong miệng cô, vị đắng của viên thuốc khiến cô chỉ muốn nôn.

Từ nhỏ cô đã sợ đắng, ngoài dị ứng ra, một phần lý do khiến cô không uống cà phê cũng vì sợ đắng.

Đau đớn và đắng nghét liên tục giày vò, cô chỉ đành mở cửa phòng ngủ, xuống phòng khách tìm nước, cố nuốt viên thuốc kẹt trong cổ họng xuống.

Suốt bao nhiêu năm nay, Giang Lan Thời luôn làm thí nghiệm, tuy không bị cận nhưng thị lực ban đêm đã giảm đi, cô phải nheo mắt lại mới có thể thấy rõ được.

Cô vừa lấy nước, lòng vừa thầm trách Lương Tự.

Không hiểu sao lúc thiết kế căn nhà này, anh lại làm kiểu đèn âm sàn. Ánh sáng dịu thật đấy, không chói mắt, nhưng trong tình huống này lại quá bất tiện, dễ xảy ra sự cố.

Thường thì Giang Lan Thời không sống ở đây, không biết đồ đạc nằm ở đâu, cô ngồi xuống lần mò dưới đất một lúc lâu mới tìm được một chai nước chưa mở nắp. Ai ngờ khi đang cố vặn nắp, chẳng biết thế nào mà cô ra sức mãi cũng không xong.

Bấy giờ, một bàn tay thon dài, đốt ngón rõ ràng vươn ra trước mặt, vặn nắp chai giúp cô.

Giang Lan Thời biết đó là Lương Tự nhưng bây giờ cô không có thời gian giằng co với anh, bèn cầm chai nước, ngửa đầu uống nước, rốt cuộc cô cũng đã đuổi được viên thuốc kia xuống dạ dày.

Giang Lan Thời ngồi xuống thảm, tựa đầu vào sofa, khẽ th* d*c.

May mà trong số thuốc giảm đau có cả viên ngậm tác dụng nhanh, cô đã dùng trước khi xuống nhà. Một lát sau thì thuốc bắt đầu có hiệu quả. Cô nhắm mắt lại, không thấy được vẻ lo lắng của Lương Tự.

Lương Tự vươn bàn tay đặt lên trán Giang Lan Thời, thử nhiệt độ cơ thể của cô, thấy không nóng như mình lo lắng, anh mới tạm an tâm.

"Em bị sao thế? Em thấy khó chịu ở đâu à? Để anh đưa đi bệnh viện nhé?"

Lương Tự định bế cô lên.

Giang Lan Thời lại không nhúc nhích, chẳng giấu giọng điệu mỏi mệt: "Không sao, em mất ngủ nên cáu thôi."

"Mất ngủ? Vì anh sao?" Nghe giọng Lương Tự hơi trầm.

Ý thức của Giang Lan Thời vẫn còn hơi mơ màng, không để ý nửa câu sau của Lương Tự là gì, chỉ nghe được hai chữ "mất ngủ" nên cứ gật đầu cho qua, rồi tự chống lên sofa bên cạnh để đứng dậy.

Dường như Lương Tự muốn đỡ nhưng bị cô từ chối, cô không thể mềm lòng lần nữa.

Điều cô không biết là khi cô vịn lan can cầu thang chậm rãi trở về phòng ngủ trên tầng hai, Lương Tự trong bộ đồ ngủ vẫn đứng lặng nhìn theo rất lâu – cùng vẻ ngỡ ngàng. Ánh trăng băng xuyên qua cửa sổ sát đất, khiến anh thêm phần cô liêu.

Lương Tự vò tóc, lục ra một gói thuốc trong ngăn kéo phòng khách, thứ đã lâu rồi anh không đụng đến.

Ngọn lửa xanh nhạt lóe lên trước mặt, điếu thuốc ngậm nơi môi cũng bị châm lửa, anh hít sâu một hơi. Làn khói vờn quanh khiến ý thức anh dần quay trở lại.

Lương Tự không hút thuốc và cũng chẳng nghiện thuốc, anh chỉ châm lửa khi lòng phiền muộn mà không giải quyết được. Vì anh nhớ mang máng, thuở còn học đại học, trong một lần đi chơi với bạn, có người đưa thuốc lá cho anh. Anh tiện tay cầm điếu thuốc, không ngờ một bạn học nữ đi cùng lại nói: "Mùi thuốc lá gãy mũi, nhiều cô gái không thích đâu."

Khi đó, Lương Tự sửng sốt, anh thầm nghĩ, có khi nào cô ấy cũng không thích hay không?

Nghĩ vậy, anh bèn dập thuốc.

Nửa đêm sau, Lương Tự không về phòng ngủ mà ngồi ngây ra trong phòng làm việc.

"Lương Tự, mày nghĩ kỹ chưa, mày thật sự muốn đồng ý với cô ấy sao? Mày muốn ly hôn thật sao?"

"Mày đã trốn tránh lâu như vậy rồi, còn định trốn tránh đến khi nào nữa?"

"Nhưng mày có buông được không?"

"Tiếc nuối thì có ích gì? Vì mày, cô ấy bị mất ngủ, cô ấy không muốn thấy mày mà..."

Chẳng biết đã đấu tranh tâm lý mấy trăm mấy nghìn hiệp, cuối cùng Lương Tự cũng thuyết phục bản thân thỏa hiệp.

Khi bầu trời phía đông bắt đầu hửng sáng, Lương Tự nhìn đồng hồ - sáu giờ rưỡi sáu.

Điều đầu tiên anh làm là ấn vào khung chat giữa mình và luật sư riêng của Wechat, hỏi người nọ: "Anh dậy chưa? Có một bản thỏa thuận cần anh soạn và công chứng."

Một lúc sau, luật sư trả lời: "Sếp Lương, thỏa thuận gì vậy, gấp không?"

Lương Tự muốn gõ chữ nhưng lại nhận ra đầu ngón tay anh đang run lên, mãi mới đáp lại: "Anh có tiện nghe điện thoại không?"

"Được."

Vừa nhận được lời hồi âm của luật sư là Lương Tự nghe máy, anh nói ngắn gọn: "Soạn một bản thỏa thuận ly hôn giúp tôi."

Đầu dây bên kia sửng sốt giây lát mới có người nói chuyện: "Được, sếp Lương. Mà hình như giọng anh hơi khà, anh vẫn ổn chứ?"

"Ổn, tài sản chia ra từ phía tôi, ngoài biệt thự ở Thủy Nguyệt Loan, căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, biệt thự ven biển, còn có chiếc Phantom và Maybach trong gara, 35% cổ phần công ty Thời An, 8% cổ phần tập đoàn Lương thị."

Luật sư im lặng một lúc, có tiếng gõ phím vang lên: "5% cổ phần Thời An và 8% của Lương thị? Tổng Lương, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Anh chia ra gần nửa tài sản, sau này vợ cũ của anh cũng sẽ là cổ đông lớn nhất của Thời An rồi."

Lương Tự chỉnh tiếng điện thoại nhỏ lại: "Anh không nghe nhầm đâu, tuy trước đây có công chứng tài sản, nhưng vốn dĩ mấy thứ đó là của cô ấy."

Luật sự không nói gì nữa, chỉ hỏi: "Vậy khi nào anh cần? Vợ anh có cần thực hiện nghĩa vụ gì không?"

"Cô ấy không cần nghĩa vụ gì cả, về phần thời gian... trước 9 giờ sáng hôm nay được không?"

Luật sư biết anh sốt ruột, bèn đáp: "Được, nếu không còn gì thì tôi cúp máy nhé."

"Khẩn trương lên nhé." Nói xong, Lương Tự cúp máy.

Luật sư làm việc rất nhanh, vừa quá tám giờ, bản thỏa thuận ly hôn bản điện tử đã gửi tới.

Tuy nói là thỏa thuận ly hôn nhưng sự thật là chỉ có anh chia lợi ích cho Giang Lan Thời nên cũng không có gì phải xem kĩ. Anh chú ý kiểm tra lại thêm một lần nữa xem có cần chia thêm tài sản hay không, rồi anh nghĩ ngợi, bổ sung mấy mục còn thiếu rồi gửi lại cho luật sư.

"Làm thành bốn bản, anh giữ một bản công chứng."

Sau khi nhắn tin xong, Lương Tự in hai bản ra, anh cầm một bản rời khỏi phòng làm việc.

Cửa phòng ngủ chính vẫn còn đóng, do dự chốc lát, cuối cùng Lương Tự vẫn đặt thỏa thuận ly hôn xuống trước cửa. Anh đến Thời An, chẳng thay quần áo gì.

Khi Giang Lan Thời thức giấc, cô đọc được tin nhắn của Lương Tự.

"Anh đặt thỏa thuận ly hôn trước cửa phòng ngủ, cũng đã cho người lấy số ở cục dân chính, thời gian là ba giờ chiều ngày mai."

Vẫn là cái giọng điệu như xử lý công việc chung, nghiêm túc đến nỗi cuối câu còn có một dấu chấm.

Giang Lan Thời xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, cô xốc chăn mở cửa phòng ngủ, cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn kia.

Cô thấy Lương Tự chia choc cô rất nhiều tài sản nhưng mãi không thấy điều mình cần làm là gì, cứ đọc lại mấy lần, cô vẫn không tìm được chút gì liên quan.

Thay vì nói là bản thỏa thuận ly hôn, cứ nói thẳng là đơn đền bù ly hôn.

Giang Lan Thời cầm điện thoại, cô gõ chữ, định nhắn cho Lương Tự nhưng không ngờ anh như đã đoán được từ trước.

"Nếu đã là giấy trắng mực đen thì anh không hề đùa giỡn. Còn việc em sử dụng hay bán số của cải này để lấy tiền mặt, anh không có quyền can thiệp."

Rõ là không đồng ý nhưng đến khi lập bản thỏa thuận, anh lại hành động nhanh đến thế.

Giang Lan Thời trả lời: "Được."

"Về phần tuần trăng mật bù, em muốn đi đâu? Anh sẽ cho người đi sắp xếp."

"Iceland, không cần ai sắp xếp đâu, anh đặt vé máy bay là được. Em đã lên kế hoạch rồi."

Lần này, Lương Tự chỉ đáp một chữ "ừ". Mãi đến lúc chuẩn bị đến cục dân chính, Giang Lan Thời vẫn chưa gặp Lương Tự.

Cô vừa dọn hành lí vừa an ủi bản thân: "Bình thường Lương Tự cũng đâu thường về nhà? Suy cho cùng, với anh ấy, cái gọi là tuần trăng mật bù cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ thôi, anh ấy đã nói chữ "bù" rồi, mày còn mong chờ gì nữa chứ, Giang Lan Thời ơi là Giang Lan Thời."

Khi Giang Lan Thời đến cục dân chính đã là hai giờ năm mươi lăm phút chiều. Dù không thấy Lương Tự, nhưng cô đã thấy chiếc xe anh thường lái. Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa xe bước ra ngoài, đi đến gần và gõ cửa kính xe anh.

Kính xe chống nhìn trộm từ từ hạ xuống, Giang Lan Thời suýt tưởng mình gõ nhầm xe.

Nhìn Lương Tự mệt mỏi rã rời, quầng thâm dưới mắt rõ rệt, như thể đã nhiều ngày không ngủ, còn có cả râu lún phún xanh nhạt. Cổ áo vest vốn nên gọn gàng, nay lại nhăn nhúm không nỡ nhìn.

Lòng Giang Lan Thời run rẩy nhưng vẫn cố thốt ra bằng giọng nói bình tĩnh: "Đã đến giờ rồi, anh đem theo bản thỏa thuận và giấy tờ liên quan rồi chứ?"

Lương Tự gật đầu, kéo cửa xe bước ra ngoài. Giang Lan Thời lùi về sau một bước, nhường chỗ cho anh.

Cứ thế, hai người lẳng lặng đi đến đại sảnh cục dân chính, chờ đến khi được gọi tên, cả hai lần lượt đứng dậy, đi về phía quầy làm giấy tờ.

Nhân viên cầm tài liệu từ tay họ, sau khi đọc xong, người này ngẩng đầu nhìn Lương Tự: "Anh Lương, anh chưa ký tên vào bản thỏa thuận ly hôn."

Bấy giờ, Lương Tự mới như sực tỉnh, anh cầm ba bản thỏa thuận ly hôn và chiếc bút từ nhân viên. Giang Lan Thời thấy anh siết mép tờ giấy A4, đứng lặng hồi lâu mới viết vài chữ vào đó.

Anh do dự khi ký ở tờ đầu tiên, nhưng sang tờ thứ hai và thứ ba thì quyết đoán hơn nhiều.

Một bản được luật sư giữ, một bản để lại cục dân chính, Lương Tự và Giang Lan Thời – mỗi người giữ một bản.

Sau khi nhân viên cầm thỏa thuận, đối chiếu với những tài liệu thực tế khác, sau khi xác nhận không có sai sót thì đặt vài câu hỏi theo quy trình. Giữa những tiếng cãi vã không ngớt ở cửa sổ ly hôn, hai người họ lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh và lịch sự.

"Sau thời gian ba mươi ngày cân nhắc, hai người có thể đến làm thủ tục, nếu quá một tháng mà không đến thì coi như bỏ cuộc."

Bước ra khỏi cục dân chính, Lương Tự hỏi Giang Lan Thời: "Em định khi nào đi Iceland? Anh cần sắp xếp việc công ty."

Giang Lan Thời nhìn vào đôi mắt u ám của anh: "Anh chuẩn bị mau đi, em đã dọn hành lý xong rồi, tốt nhất là xuất phát trong vài ngày tới."

Cô không biết co thể này có thể chống đỡ được đến khi nào, cô còn định ở Iceland lâu một chút.

Lương Tự gật đầu, ra hiệu anh đã biết.

Tối hôm đó, anh gửi thông tin chuyến bay tối hôm sau, đồng thời điện thoại Giang Lan Thời nhận được tin nhắn xác nhận đặt vé thành công từ hãng hàng không.

Cô trượt màn hình tin nhắn giữa mình và Lương Tự. Ba năm hôn nhân, tin nhắn chẳng được bao nhiêu. Nếu người khác nhặt được điện thoại của họ, chắc chắn sẽ không nghĩ đây là cuộc trò chuyện giữa hai vợ chồng.

Từ khi kết hôn đến giờ, khi đứng trước mặt Lương Tự, thậm chí cô còn chẳng thấy thoải mái bằng lúc gặp giáo viên hướng dẫn.

Giang Lan Thời khẽ nhắm mắt.

"Giang Lan Thời, người ta hưởng tuần trăng mật để vun đắp tình cảm vợ chồng son, còn mày, mày tính làm gì đây?"

"Thôi, sau chuyến đi Iceland này, mọi thứ đều đã kết thúc."

  
 

Bình Luận (0)
Comment