Tuần Trăng Mật Trước Khi Ly Hôn

Chương 6

 
Giang Lan Thời nhắm mắt lại nhưng cứ trằn trọc mãi, khó khăn lắm cơn buồn ngủ mới ập tới, thì cô lại mơ thấy gương mặt của Lương Tự trong lúc mơ màng.

Nhưng đó là Lương Tự của thời thiếu niên.

Năm ấy, sản nghiệp nhà họ Lương vẫn chưa chưa lớn mạnh, cũng chưa phải thế lực hùng mạnh trong giới kinh doanh Ninh Thành, nhà họ với nhà cô vẫn chỉ là hàng xóm.

Lương Tự lớn hơn Giang Lan Thời bốn tuổi. Trong mắt một Giang Lan Thời thuở ấy, anh trai hàng xóm rất lễ phép, không thích nói chuyện nhiều với người khác, cư xử có chừng mực, khuôn phép, khác hẳn con cái nhà bình thường – thậm chí có thể nói là hơi nghiêm túc quá đà.

Hai nhà có thiết kế giống nhau, ban công đối diện nhau. Khi Giang Lan Thời ngồi trên chiếc xích đu ngoài ban công phòng mình, cô luôn có thể thấy Lương Tự cũng đứng trên ban công nhà mình, cúi đầu cầm sách lẩm nhẩm. Thật ra, đã qua nhiều năm rồi, Giang Lan Thời không nhớ rõ cảnh tượng ấy xuất hiện từ khi nào, cũng không nhớ lúc trước Lương Tự đọc cái gì, nhưng hình ảnh đó lại khắc sâu vào trong ký ức cô, không cách nào xóa nhòa.

Khi ấy, bầu trời là mảng màu pha trộn giữa sắc cam và tím khói, ánh hoàng hôn rọi vào ban công, vừa lúc chia không gian trong và ngoài phòng thành hai phần sáng tối. Lương Tự đứng trong ánh chiều tà, ánh nắng như cũng ưu ái anh, bao phủ quanh người một tầng hào quang mơ hồ, bộ đồng phục học sinh bình thường cũng toát ra phong thái đặc biệt khi khoác lên người anh.

Vì ánh sáng nên Giang Lan Thời không thấy rõ gương mặt chàng trai, nhưng cô cũng không hiểu tại sao mình lại ngồi trên xích đu, chống cằm nhìn anh cả buổi chiều.

Khi ánh đèn lạnh ngoài ban công thay thế ánh tà dương, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô.

"Em không vào nhà hả?"

Giọng nói rất trong trẻo, không hề khàn khàn, ồm ồm hay khó nghe của tuổi vỡ giọng.

Bấy giờ, Giang Lan Thời mới hoàn hồn, bịa cái cớ vụng về: "Trong nhà nóng nên em muốn ra ngoài hóng gió."

Gió đêm Ninh Thành thổi dọc theo mặt sông, nói thật là hơi lạnh, nhất là khi chưa vào giữa hè. Nhưng anh không hề bóc mẽ cô, chỉ nói: "Vậy em coi chừng có muỗi."

Giang Lan Thời mỉm cười dịu dàng: "Cảm ơn anh nhưng em không sợ muỗi."

Gió trên mặt sông chợt thổi tới, lạnh đến nỗi Giang Lan Thời co quắp, cô khẽ co người lại nhưng cuối cùng cũng bước xuống khỏi xích đu.

"Hình như hơi lạnh thật..."

Thiếu niên chớp mắt: "Em đừng lo, lúc nãy anh không nghe thấy gì cả."

Nụ cười này khiến Giang Lan Thời cảm thấy dường như có thứ gì đó đâm chồi trong lòng mình.

Ngày cô chính thức tiếp xúc với Lương Tự là vào kỳ nghỉ hè giữa năm nhất và năm hai trung học cơ sở. Cha mẹ sợ cô không theo kịp môn Vật lý khi lên lớp 8, nên nhờ Lương Tự dạy kèm trước.

Năm ấy cô mười ba tuổi, Lương Tự mười bảy tuổi. Dù còn một năm nữa thì mới đủ tuổi trưởng thành nhưng anh đã có phong thái của người lớn, từ áo phông ngắn tay, anh đã chuyển sang mặc sơ mi.

Giọng nói của thiếu niên vừa trầm thấp vừa êm tai, hương bạc hà và hương chanh tươi mát thoang thoảng từ anh, vừa sạch sẽ vừa lạnh lùng – hệt như anh vậy.

Khi giảng bài, anh luôn ngồi cách cô đúng hai nắm tay, rồi hơi nghiêng người về phía trước. Những khái niệm rối rắm phức tạp được anh phân tích từng phần trên giấy nháp, bằng nét chữ gọn gàng và sắc sảo.

Chiếc bút nước màu đen bình thường lại như có phép màu khi nằm giữa những ngón tay thon dài của anh, mọi công thức, con số rối rắm bỗng như có linh hồn, ráp lại thành một đáp án hoàn chỉnh.

Cô chống cằm nhìn đống công thức chi chít đầy trang giấy được Lương Tự ghi ra: "Anh ơi, chữ viết của anh đẹp ghê!"

Lương Tự cũng lịch sự đáp: "Cảm ơn em."

Khi giảng bài cho cô, Lương Tự luôn rất kiên nhẫn, rất điềm tĩnh, hệt như làn gió đêm mát dịu giữa trời nóng ẩm, khiến lòng người chộn rộn nôn nao.

"Em tư duy đúng, nhưng chắc là khi thao tác đã gặp lỗi sai nhỏ nào đó, nhưng không sai, vậy cũng tốt lắm rồi."

Đôi khi, Giang Lan Thời trả lời chính xác một câu hỏi nào đó, Lương Tự cũng sẽ nở nụ cười khích lệ.

"Anh muốn nghe suy nghĩ của em về đề bài này."

Rồi khi Giang Lan Thời trả lời, Lương Tự sẽ xoay bút nhẹ nhàng: "Giỏi lắm, đây là hướng mà anh chưa nghĩ đến, chúng ta tiếp tục làm theo lối tư duy này nhé?"

Cô nhớ Lương Tự từng nói: "Làm bài tập cũng giống như xây nhà, nếu củng cố nền móng vững chắc thì mai sau sẽ có thể thỏa sức tô điểm. Nhưng nếu cẩu thả, nền móng sẽ sụp đổ bất kỳ lúc nào, vậy nên chúng ta phải bắt đầu từ nguyên lý cơ bản nhất."

Lần đầu cô mất tập trung là khi làm một đề Địa lý. Cô chẳng nhớ nổi đề là gì, nhưng lại nhớ rất rõ đáp án – Iceland.

"Đi chơi ở Iceland vui không anh?" Giang Lan Thời chống cằm, mỉm cười nhìn Lương Tự.

Lương Tự cong môi: "Anh chưa từng đến đó, nếu sau này có cơ hội thì anh sẽ thử."

Hiếm khi cô thấy Lương Tự cười, đáy mắt anh như một biển sao lấp lánh bừng sáng.

Cô thầm nghĩ, suốt đời mình chắc là không quên được.

Sau mùa hè năm ấy, cánh cửa trái tim non nớt của cô thiếu nữ được khẽ khàng hé mở. Cô bắt đầu chú ý đến mọi điều liên quan đến Lương Tự.

Thời khóa biểu của anh, bạn bè xung quanh anh, thức uống anh thích, đường cong đẹp mắt khi anh ném bóng vào rổ...

Rất nhiều, nhiều đến nỗi gần như chiếm hết tất cả những trang nhật ký thời trung học của Giang Lan Thời.

Hè đi đông đến, cây cối lại sinh sôi, lòng thiếu nữ cũng lặng lẽ trổ mầm theo thời gian.

Thế nhưng, những ngày như thế không kéo dài được bao lâu. Khi ấy Lương Tự đã là học sinh lớp 12, thời gian anh ở trường cũng chỉ tính bằng tháng. Mà anh còn là học sinh được tuyển thẳng vào trường đại học hàng đầu với giải thưởng quốc gia.

Giang Lan Thời nhớ rõ, mùa đông năm lớp 8 ấy, hình như cô đã không gặp Lương Tự ở trường suốt gần một tháng.

Ban đầu, cô giả vờ tình cờ đi ngang khu vực lớp 12, nhưng suốt mấy ngày cô vẫn không gặp Lương Tự. Thậm chí ánh đèn nơi căn phòng đối diện ban công của cô cũng chẳng sáng lên.

Mãi đến khi, cô gặp được một chị gái học cùng lớp với Lương Tự.

Chị gái kia nhìn cô: "Em hỏi bạn học sinh xuất sắc họ Lương ấy hả, cậu ấy xin nghỉ một tháng để đi thi tuyển riêng các trường đại học hàng đầu rồi."

"Khi nào anh ấy mới về ạ?"

Chị gái kia à một tiếng: "Chị không biết, vì bình thường theo tính cách của cậu ấy, cậu ấy sẽ không kể chuyện như vậy với bọn chị đâu."

Giang Lan Thời cụp mắt thất vọng, khẽ "vâng" một tiếng.

Thật ra, hôm nay là ngày nhà trường chính thức cho nghỉ đông.

Lớp 12 vẫn học bù, nhưng lớp 8 thì được nghỉ, có nghĩa là nếu hôm nay cô không gặp được Lương Tự thì khả năng cô sẽ khó nhìn thấy anh trong suốt kỳ nghỉ đông. Suy cho cùng, học sinh lớp 12 rất bận rộn, thường sẽ về nhà lúc nửa đêm, mà Giang Lan Thời thì không thể thức đến lúc đó được.

Vốn là cô định về trong nỗi ủ dột, nhưng khi vừa cúi đầu quay người thì lại va vào lòng ngực một bóng người cao lớn.

Cô ngước lên, là Lương Tự.

Hôm ấy là ngày tuyết rơi hiếm thấy ở Ninh Thành, Lương Tự mặc áo khoác dạ dài màu đen, choàng chiếc khăn xám nhạt, hoa tuyết li ti rơi vụn trên tóc anh. Khi nhìn thấy Giang Lan Thời, anh cũng hơi bất ngờ.

Vừa trông thấy Lương Tự, Giang Lan Thời chỉ cảm thấy bụng mình thắt lại, hệt cái cảm giác rơi xuống khi đi tàu lượn siêu tốc.

"Sao em/ anh lại ở đây?"

Gần như hai người đồng thanh hốt ra, rồi không hẹn mà cùng im lặng một lúc.

Tựa như một bộ phim cũ đột ngột mất tiếng, chỉ còn lại hình ảnh đang phai dần, chẳng thể nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Cuối cùng Lương Tự cất bước nhường đường: "Chỗ cầu thang này gió lớn lạnh lắm, coi chừng bị cảm, để anh đưa em về."

Nói xong, anh cởi khăn choàng cổ xuống, nghiêng người choàng cho Giang Lan Thời.

Trong giây phút ấy, hai người ở rất gần nhau, Giang Lan Thời như có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Trong một giây phút nào đó, cô lại nhớ đến khoảng thời gian nghỉ hè, những ngày tháng anh dạy kèm cho cô.

Khi chiếc khăn choàng ấm áp vì thân nhiệt của Lương Tự chạm vào làn da của Giang Lan Thời, chẳng biết tại sao sống mũi cô lại cay cay, hốc mắt cũng rơm rớm.

"Sao em lại khóc?" Lương Tự chớp mắt, anh nói như vậy.

Giang Lan Thời không đọc được cảm xúc nơi anh, chỉ đành hít hít mũi, chỉ vào ngọn đèn trên đầu hai người: "Đèn hơi lóa mắt em thôi, không có gì."

Lương Tự nhìn chiếc đèn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ kia, anh im lặng giây lát rồi lấy một túi khăn giấy ra khỏi túi áo, lại lấy giấy đưa cho Giang Lan Thời.

"Em lau đi."

Sau đó, bọn họ sóng vai bước xuống lầu, chẳng nói câu nào.

Khi đến cổng trường, Giang Lan Thời lại chợt dừng bước, ngước nhìn Lương Tự, bật thốt một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Em nghe nói anh xin nghỉ suốt cả tháng này?"

Lương Tự gật đầu: "Ừ, anh đi thi tuyển riêng vào đại học Bắc Kinh và vài trường đại học khác nữa. Các trường đó đều ở xa Ninh Thành nên mấy hôm nay anh ở khách sạn gần khu đại học." Anh ngừng lại một chốc: "Trưa nay anh vừa phỏng vấn ở đại học Ninh Thành xong, giờ thì về trường dọn dẹp sách giáo khoa."

Đại học Bắc Kinh là trường đại học đứng đầu cả nước. Giang Lan Thì thầm nghĩ, nếu anh thật sự học ở đó, có lẽ từ nay về sau cô chỉ có thể gặp anh vào những kỳ nghỉ hè hoặc Tết.

"Vậy anh muốn học ở đại học Bắc Kinh hả?"

Lương Tự im lặng chốc lát, anh sửa khăn choàng cho cô: "Anh cũng không chắc, cũng có thể anh sẽ tiếp tục ở lại Ninh Thành học đại học, vì gần nhà anh mà."

Tuy đây chỉ là một câu trả lời nước đôi, nhưng lòng Giang Lan Thời lại thoáng an tâm, cô khó kìm được nụ cười với đôi mắt cong cong, lại hỏi: "Vậy anh còn về trường vào học kỳ sau không?"

"Chắc là có, dù được tuyển thẳng thì anh cũng không thể lơ là, anh còn phải học trước một số môn của đại học."

Nhận được một đáp án vừa ý, Giang Lan Thời chỉ lúng túng và cẩn thận đáp: "Vâng."

Lương Tự đi với cô đến trạm xe buýt gần trường, chờ chuyến xe về nhà của cô.

Mùa đông ở Ninh Thành lạnh thấu xương, Giang Lan Thời không kìm được, vừa thổi hơi ấm vào tay vừa xoa tay.

Cô chỉ ngơ ngác một lúc, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Lương Tự đâu. Cõi lòng vừa hân hoan đôi chút lại chìm xuống đáy, Giang Lan Thời nhấc chân đá vào hòn đá vụn bên chân, lẳng lặng an ủi bản thân: "Thôi, chắc anh ấy bận quá."

Chiếc xe bus quen thuộc dần trờ tới, rồi dần giảm tốc khi sắp vào trạm.

Theo phản xạ, cô quay đầu nhìn lại, bỗng thấy Lương Tự đang chạy vội về phía cô.

Tiếng còi xe bus từ ông tài xế hối hả vang lên sau lưng, giục cô lên xe. Lương Tự chỉ kịp đưa cốc trà sữa vừa mua cho cô: "Trời lạnh rồi, em cầm cho ấm tay." Rồi đẩy cô quay người lại, bảo cô lên xe.

Sau khi bước lên xe, Giang Lan Thời nhìn xuyên qua tấm kính mờ đục sau xe, dường như Lương Tự nói gì đó với cô, nhưng xe đã khởi hành nên cô không nghe rõ, mà gương mặt anh cũng dần mờ đi trong tầm nhìn, mãi đến khi biến mất.

Cô cầm cốc trà sữa trân châu anh mua vội, hơi nóng chầm chậm lan tỏa đến lòng mình.

Vậy nên, sau cái lần ấy, Giang Lan Thời chỉ uống trà sữa trân châu.

Sau này, dù đã lên đại học, rồi học cao học, cô từng uống rất nhiều loại trà sữa ít đường, ít béo, ngon hơn, đắt hơn. Nói thật là loại trà sữa trước cổng trường cấp ba năm đó ngọt đến phát ngấy, thậm chí, chỉ cần tìm bừa một tiệm trong chuỗi, gọi một cốc trà sữa trân châu, chắc chắn cũng sẽ ngon hơn cốc trà sữa năm ấy.

Vậy mà suốt bao nhiêu năm về sau, cô vẫn luôn nhớ cốc trà sữa mùa đông năm ấy, mà Lương Tự đã đưa cho cô để làm ấm tay.

Rồi sau đó, việc làm ăn của nhà họ Lương dần phát đạt, mua được căn nhà to trên đoạn đường vàng của Ninh Thành. Vào cái ngày Lương Tự về dọn đồ đi, ấy cũng là khi Giang Lan Thời thê thảm nhất.

Từ bé, cha mẹ của Giang Lan Thời đã chẳng êm ấm, vào hôm ấy, bọn họ đã hoàn toàn xé rách mọi lớp ngụy trang vì cả hai đều ngoại tình.

Mẹ cô gào thét trong tuyệt vọng, chất vấn cha cô vì sao có thể phản bội hôn nhân như vậy, trong khi rõ ràng bà mới là người đã cùng ông trải qua bao sóng gió. Cha lại trợn mắt lườm Giang Lan Thời, mắng nhiếc mẹ cô: "Cô sinh ra một đứa con gái vô tích sự như vậy, còn hỏi tại sao tôi tìm người khác? Vả lại cô cũng ngoại tình, có tư cách gì mà trách tôi?"

Tiếng cãi vả, tiếng đập bát chén liên tục vang lên. Giang Lan Thời năm mười lăm tuổi ấy rúc vào góc, không dám nói gì, nhưng cô biết rõ mâu thuẫn của trận khắc khẩu này đã âm thầm chĩa về phía mình.

Cô muốn khuyên cha mẹ ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh nhưng lại ăn một cú tát của cha.

Giang Lan Thời sững người tại chỗ, đầu cô ù đi, gò má bỏng rát.

"Cút!" Cha giận dữ quát vào mặt cô.

Giang Lan Thời sợ cha giáng thêm một bạt tai, bèn vội chạy đi khi nước mắt chưa khô. Vừa chạy xuống lầu, cô đã thấy bóng người quen thuộc kia.

Giang Lan Thời vô thức che đi gò má sưng đỏ, quay người đi, muốn tránh mặt Lương Tự.

Mười lăm tuổi là độ tuổi nhạy cảm, mong manh. Cô không muốn để người mình thích nhìn thấy dáng vẻ tệ hại như vậy, nhưng Lương Tự vẫn bước đến, nắm lấy cổ tay cô.

Giang Lan Thời vẫn ngoan cố quay người đi, tuy nói mình không sao nhưng tiếng nói nghẹn ngào trong cơn đau vẫn tố cáo cảm xúc thật của cô.

Chắc là Lương Tự lười dỗ dành cô nên chỉ đến cửa hiệu thuốc ở gần đó mua vài túi chườm lạnh và một ít thuốc mỡ, thoa lên vết sưng trên mặt cô. Lương Tự ngồi cạnh cô dưới tán cây ngô đồng to lớn, không ai nói câu nào.

Sau một lúc lâu, Giang Lan Thời mới khẽ hỏi Lương Tự: "Em thật sự là đứa con gái "vô dụng" như những gì bọn họ nói sao?"

Lương Tự vươn tay xoa đầu cô, dịu dàng đáp: "Sao lại thế được? Em giỏi lắm, nếu anh có một cô em gái như em, anh sẽ rất vui, cũng rất tự hào về em."

Anh công nhận "giá trị" của cô, nhưng Giang Lan Thời lại không vui nổi. Thì ra, Lương Tự từ đầu đến cuối... chỉ coi cô là em gái.

Cuối cùng, ly hôn chính là cách hai vợ chồng nhà họ Giang chấm dứt trò hề này.

Giang Lan Thời vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, vẫn còn cần người giám hộ. Trên tòa, cha mẹ đều không cần cô, cha cảm thấy cô là "kẻ vô dụng", mẹ thì cho rằng cô là đồ vướng víu. Cô bị đẩy tới đẩy lui không khác gì một món đồ.

Cuối cùng, luật sư bên phía mẹ cô "cao tay" hơn một tí nên cô bị đưa cho cha.

Chưa đầy một tuần sau khi ly hôn, cha đã dẫn một người dì lạ mặt và một cậu em trai chỉ nhỏ hơn cô hai, ba tuổi về nhà. Bắt đầu từ lúc ấy, cuộc sống ở nhà của cô càng khó khăn.

Cô bị ức h**p, bị đổ oan, bị phớt lờ và không có quyền lên tiếng - ấy đều là những chuyện bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.

Nhà họ Lương dọn đi nơi khác, không ai để ý đến cảm xúc của cô, vậy nên tinh thần cô dần đi đến bờ vực tan vỡ.

Năm mười lăm tuổi, một mình cô đi bệnh viện khám bệnh, được chẩn đoán là mắc bệnh kén ăn, rồi thì bệnh rối loạn lo âu, mắc chứng trầm cảm, thậm chí có khuynh hướng tâm thần phân liệt.

Nhiều đêm khuya khoắt, cô đứng trên lan can ban công, định nhảy từ tầng năm xuống.

Cô ôm mặt khóc nức nở: "Tất cả là lỗi của mình... đều tại mình nên mới ra nông nỗi này..."

Vào cái đêm cô định rời khỏi thế giới này mãi mãi, cô ngước lên, không ngờ lại thấy ánh đèn ở ban công căn phòng trống đã lâu bên kia đã sáng lên từ khi nào.

Giang Lan Thời nhớ lại, vào mùa hè Lương Tự dạy kèm cho cô, anh từng nói: "Em giỏi lắm, chắc chắn sau này em sẽ trở thành một người xuất chúng."

Cô biết đó chỉ là ảo giác, nhưng vẫn lặng lẽ leo xuống, vờ như chưa từng có chuyện gì, quay về phòng.

Về sau, cô được đặc cách tuyển thẳng vào đại học Ninh Thành theo diện thi đấu học thuật, nối gót Lương Tự. Cô trở thành sinh viên xuất sắc, là thiên tài nghiên cứu trong mắt giáo sư, là đối tượng được bao nhiêu nam sinh theo đuổi.

Nhưng Giang Lan Thời không để ý đến chuyện này cho lắm, vì dõi theo bước chân của Lương Tự nhiều năm như thế, những thói quen tạo nên thành tích ấy đã khắc sâu vào máu thịt cô.

Thứ khiến cô canh cánh trong lòng là số phận lại đùa cợt với cô lần nữa.

Đúng là cô đã đỗ vào đại học Ninh Thành, nhưng năm cô thi đỗ thì Lương Tự đã tốt nghiệp đại học Ninh Thành, kế thừa sự nghiệp gia đình.

Giang Lan Thời cứ tưởng ít nhiều gì Lương Tự cũng có thiện cảm với mình. Nhưng vào năm hai đại học, bỗng dưng cô hiểu được, tòa thành mình cất công xây đắp bấy lâu, chỉ cần một tích tắc là có thể sụp đổ.

Đó là một ngày thứ tư bình thường như mọi khi, Giang Lan Thời không có tiết vào buổi chiều, cô định đến thư viện học bài nhưng lại nhận được tin về Lương Tự vào buổi sáng.

Lương Tự hỏi cô chiều thứ tư có thời gian gặp nhau không. Tất nhiên là cô không từ chối rồi.

Từ xưa đến nay, Giang Lan Thời luôn rất sợ phiền phức, nhưng trước khi gặp Lương Tự, gần như là cô thử hết tất cả những bộ quần áo có trong tủ. Cuối cùng, cô chọn một chiếc váy tay phồng màu trắng đơn giản.

Khi xuống đến dưới ký túc xá, cô gặp một nam sinh đã theo đuổi mình suốt một thời gian dài. Lúc ấy cô đang vội gặp Lương Tự nên không có tâm trạng tiếp chuyện, chỉ qua loa kiếm cớ đẩy đưa rồi nhanh chóng rời khỏi.

Lương Tự đứng dưới tán cây liễu ở gần đó, anh mặc tây trang phẳng phiu, mái tóc được chải vuốt gọn gàng ra sau, còn cầm một bó hoa theo nữa.

Chỉ mới nhìn thấy anh, Giang Lan Thời đã cảm thấy tim mình thót lên tận cổ họng, như thể chỉ cần thở nhẹ là tim cô sẽ nhảy ra ngoài.

Giang Lan Thời ép bản thân hít sâu rồi mới dám đến chỗ Lương Tự, cẩn thận hỏi anh: "Hôm nay anh đến tìm em vì chuyện gì sao? Sao anh còn cầm hoa theo nữa?"

Nhìn Lương Tự lại khá thờ ơ, anh buông lời nhẹ hẫng: "Hôm nay anh có một buổi tọa đàm ở đại học Ninh Thành, hoa là do khoa chuẩn bị. Chiều nay rảnh, nghĩ cũng lâu rồi chưa gặp em nên gọi đi ăn một bữa."

Hóa ra chỉ là tiện đường gặp cô thôi.

Nhưng Giang Lan Thời vẫn cố kìm nén nỗi thất vọng và tủi thân trong lòng, cô lên xe của Lương Tự. Trong xe phảng phất mùi nước hoa nam dịu nhẹ, cũng chính là mùi hương cô ngửi thấy trên người anh.

Chỉ là... Giang Lan Thời còn nhớ, lúc trước Lương Tự không có thói quen dùng nước hoa, hơn nữa, bó hoa được đặt ở ghế sau là hoa hồng – loài hoa đại diện cho tình yêu. Làm gì có chuyện khoa tặng hoa hồng cho anh được?

Khi ấy, Giang Lan Thời còn hơi hoang mang, nhưng rồi khi đến nhà hàng thì cô cảm thấy chắc mình biết được sự thật rồi.

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng mặc sườn xám, tiếp đón Lương Tự: "Anh Lương phải không ạ? Chào anh, phòng anh đặt trước ở ngay cạnh đây."

Dù Giang Lan Thời chỉ ru rú trong nhà, cô cũng biết đây là nhà hàng Trung Hoa hạng nhất Ninh Thành, mà Lương Tự còn đặt phòng riêng trước nữa.

Nhưng vừa rồi Lương Tự chỉ nói là tiện đường đi ăn cơm với cô thôi.

Có lẽ không cần phải hỏi, bó hoa kia không phải do khoa tặng anh, mà là anh sắp tặng cho người khác. Ắt hẳn người hôm nay anh muốn gặp vốn cũng không phải cô.

Suốt bữa cơm kia, Giang Lan Thời chỉ thấy nhạt nhẽo.

Trong thời gian sau đó, cô chỉ tập trung vào nghiên cứu, không dám tơ tưởng mong chờ gì ở Lương Tự nữa. Chẳng biết có phải số phận trêu người hay không, tốt nghiệp đại học được hai năm, cô lại "bị ép" kết hôn với Lương Tự.

Nhưng cuộc hôn nhân này kéo dài đến bây giờ, chỉ có thể nói là thật nực cười.

 

Bình Luận (0)
Comment