Khi Giang Lan Thời tỉnh giấc, đã chẳng còn bóng dáng của Lương Tự trong căn biệt thự trống vắng.
Cô khẽ lắc đầu, rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo hơn.
Đúng thế, bọn họ đã ly hôn rồi.
Mặc dù hai người đã kết hôn ba năm, thậm chí trong thỏa thuận ly hôn, Lương Tự còn muốn dành căn biệt thự này cho Giang Lan Thời, nhưng Giang Lan Thời lại cảm thấy rốt cuộc thì trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, cô mới bắt đầu quen với nó.
Cũng là khi dọn đồ đến Iceland, Giang Lan Thời mới nhận ra phía sau biệt thự còn có một sân thượng ẩn, trên sân có đặt một chiếc ghế xích đu ngoài trời. Nhưng phía sau ghế xích đu không phải là tầng năm cao vút hay cây cối rậm rạp, mà là một mặt hồ yên ả.
Không biết lý do vì đâu, Giang Lan Thời lại ngồi trên chiếc xích đu kia một lát, khi vô tình ngước lên, cô lại trông thấy tòa nhà Thời An.
Có lẽ cái lần cô lái xe đến Thời An đã bị kẹt xe nên chỉ cảm thấy Vịnh Thủy Nguyệt rất xa, chứ không biết hai nơi chỉ cách nhau một hồ nước không quá rộng.
Giang Lan Thời ngồi trên ghế xích đu, đung đưa vài cái, nhìn hai chữ "Thời An" to lớn ngắn gọn và giàu phong cách chuyên nghiệp trên tòa nhà đối diện, cô khó kìm được suy nghĩ. Tại sao Lương Tự lại lấy tên này cho một công ty mình gầy dựng từ thời đại học.
Nghĩ mãi mà không có được đáp án nào thuyết phục, cô bèn không nghĩ nữa.
Vào buổi sáng khởi hành đến Iceland, hiếm khi Lương Tự về nhà.
"Tối nay sẽ bay, em soạn đồ rồi chứ?" Sau khi tắm xong, Lương Tự vừa cầm khăn lau tóc vừa hỏi Giang Lan Thời.
Giang Lan Thời nhìn vali co đặt trong phòng khách: "Em đem theo vài bộ quần áo mặc hằng ngày."
Với cô, quan trọng nhất là những loại thuốc giảm đau và thuốc điều trị nhắm mục tiêu cho ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nằm trong ngăn phụ của vali.
Lương Tự khẽ "ồ" một tiếng, anh đến toilet phòng ngủ chính xem rồi chợt thò đầu ra hỏi cô: "Đồ dùng sinh hoạt như bàn chải, cốc đánh răng, khăn tắm, dép... em không mang theo cái nào sao?"
Giang Lan Thời không thấy có vấn đề gì: "Ở đâu cũng mua được những thứ đồ dùng cá nhân đó mà, Ecm thuê căn hộ dài hạn ở thủ đô Reykjavik rồi, mang nhiều đồ vượt biển cũng bất tiện. Huống hồ, từ Ninh Thành đến sân bay Keflavik còn phải quá cảnh ở Frankfurt nữa, càng rắc rối hơn."
Chẳng biết Lương Tự lôi chiếc vali màu xám ở đâu ra: "Lấy nó theo, khi quá cảnh, nhân viên ở sân bay sẽ hỗ trợ chúng ta. Em không cần lo lắng, còn anh nữa mà, anh không sợ rắc rối."
Giang Lan Thời khẽ nheo mắt, cô không biết tại sao Lương Tự lại nhất quyết mang những thứ lông gà vỏ tỏi đó đi. Nhưng nếu anh bảo mang theo thì cô cũng không tiện từ chối, cứ chiều anh vậy.
Giang Lan Thời phải công nhận là trong những năm kết hôn, tuy Lương Tự luôn lạnh nhạt với cô nhưng chưa từng để cô thiệt thòi về chuyện tiền bạc. Chỉ cần nhìn đống tài sản được chia khi ly hôn là rõ.
Bọn họ đi khoang hạng nhất trên chuyến bay đến Iceland.
Khi tiếp viên dẫn họ đến khoang đã đặt trước, Giang Lan Thời mới nhận ra đó là khoang đôi. Cô quay đầu nhìn Lương Tự với ánh mắt khó hiểu.
Khoang đôi hạng nhất, tất cả đều được nối liền. Dù là hai giường đơn nhưng ghép lại trông chẳng khác gì một chiếc giường đôi. Bọn họ đã kết hôn ba năm hưng phòng ngủ chính của hai vợ chồng lại như để xó, không ngờ khi ly hôn rồi, bọn họ lại ngủ chung.
Đến khi tiếp viên hàng không đóng cửa ngăn cách, Lương Tự mới khẽ ho một tiếng, lấy nắm tay che miệng: "Vé do Mạnh Thành đặt, đặt gấp quá, chắc là hết khoang đơn rồi."
Thật ra, khi thấy khoang đôi, lòng Giang Lan Thời vẫn hơi rộn ràng, rồi ngọn lửa vừa nhen nhóm kia lập tức tắt ngúm sau câu nói của Lương Tự. Bản thân Lương Tự cũng có tính kiềm chế rất cao, sau khi lên máy bay, anh đã đeo tai nghe vào, cầm máy tính ngồi đó như đang giải quyết chuyện gì ấy.
Bất chợt, Giang Lan Thời nhớ đến lúc lên cấp hai, cô cũng chọn trường trung học sáu năm mà Lương Tự học - dù trường cách nhà khá xa.
Khi ấy, việc kinh doanh của gia đình cô đang ở giai đoạn bắt đầu, cha mẹ đều bận rộn nên không đồng ý cho cô đi học ở Tr**ng X*.
Mẹ nói: "Con nghĩ kĩ đi, bây giờ không có tài xế riêng nào trong nhà đi đón con được. Nếu cô muốn học ở trường cấp hai xa nhà, con sẽ phải đi xe bus suốt hơn một tiếng."
Một Giang Lan Thời nhỏ tuổi ấy không coi đó là vấn đề: "Không sao đâu ạ, anh hàng xóm đi học Tr**ng X* một mình bằng xe bus đấy thôi? Ngày nào con cũng có thể đi chung với anh ấy."
Cha mẹ không khuyên được cô nên cuối cùng vẫn đồng ý.
Ở trường trung học đó, khối cấp hai và cấp ba không cùng một khu. Vì vậy suốt năm lớp bảy, cô và Lương Tự chẳng có nhiều cơ hội tiếp xúc.
Nhưng với Giang Lan Thời, chỉ cần được đi cùng xe bus với Lương Tự hằng ngày là cô đã thấy vui rồi. Mặc dù Lương Tự luôn thích đeo tai nghe, không có gì để ý với cô.
Hình ảnh Lương Tự đeo tai nghe, đi xe bus mấy năm trước và Lương Tự của bây giờ bắt đầu trùng khớp lên nhau.
Bỗng dưng, Giang Lan Thời cảm giác như có một làn sương dày đặc che mắt cô, ngay ca bóng dáng Lương Tự ngay cạnh bên cũng mờ nhòe đi. Cô vội vã quay đầu đi nơi khác, lấy khăn giấy ra khỏi hộp rồi che mặt lại.
"Em sao vậy? Thấy khó chịu chỗ nào ư?" Giọng nói của Lương Tự vang lên sau lưng cô, dường như có phần lo lắng.
Giang Lan Thời lại kiên quyết lắc đầu, siết chặt khăn trong tay. Cô chui vào chăn, kéo chăn trùm kín đầu: "Không có gì, anh làm việc tiếp đi."
Lúc ở phòng chờ sân bay, Giang Lan Thời đã uống một viên thuốc giảm đau. Nó đang dần phát huy tác dụng khiến cô thấy buồn ngủ.
Từ chỗ Lương Tự, chỉ có thể thấy được sau gáy cô lấp ló trong lớp chăn, hoàn toàn quay lưng về phía anh, không định cho anh lấy một ánh mắt.
Vì dành hai tháng để đi du lịch với Giang Lan Thời ở Iceland, Lương Tự đã thức trắng vài đêm, anh vừa giải quyết nốt chuyện công việc cuối cùng trên MacBook. Ban đầu anh định làm xong mới tắt máy, hỏi Giang Lan Thời có kế hoạch gì sau khi đáp máy bay, nhưng Giang Lan Thời lại quay lưng về phía anh.
Anh chỉ đành thở dài, kéo chăn lên giúp cô rồi ngồi im lặng trên chiếc ghế bên cạnh.
Khoảng vài tiếng sau, nhân viên máy bay khẽ gõ cửa ngăn cách khoang của bọn họ.
Lương Tự nhìn Giang Lan Thời còn đang ôm chăn, anh ra hiệu "suỵt" với nhân viên kia.
Nhân viên này hạ giọng: "Chào quý khách, chúng ta sắp đến Frankfurt. Mời ngài và quý cô qua phòng chờ hạng sang nghỉ ngơi chờ chuyến bay kế tiếp."
Lương Tự gật đầu, tỏ ý đã biết.
Anh nghĩ đến cái đêm mình quyết định ly hôn với Giang Lan Thời, nghĩ đến gương mặt hốc hác bơ phờ khi cô đến phòng khách lấy nước vì mất ngủ nên không nỡ gọi cô dậy, bèn ôm cả người lẫn chăn lên, đi theo nhân viên đến phòng chờ.
Ban đầu, Lương Tự định đặt Giang Lan Thời lên giường ở phòng chờ, nhưng cô say ngủ lại dụi nhẹ vào lòng anh như cảm thấy thật an tâm. Xét thấy bọn họ chỉ có một tiếng để quá cảnh, mà Giang Lan Thời vốn đã không thường ngủ ngon, anh sợ di chuyển sẽ khiến cô tỉnh giấc nên cứ giữ nguyên tư thế ấy, không dám nhúc nhích chút nào.
Đã lâu rồi anh không được gần cô như thế.
Hơi thở ấm áp và nhẹ nhàng của Giang Lan Thời xuyên qua lớp vải áo sơ mi, lan tỏa đến bụng anh. Không biết cô mơ thấy gì nhưng hàng mi lại khẽ run run.
Lương Tự không kìm được, anh đưa tay quấn lấy lọn tóc rũ trên vai Giang Lan Thời hết vòng này đến vòng khác, người nằm trong lòng anh vẫn say trong giấc nồng.
Khi Giang Lan Thời tỉnh lại từ cơn mộng mị mơ hồ, cô nhận ra khung cảnh xung quanh có hơi khác so với lúc cô ngủ. Cô chớp chớp mắt, chắc chắn nơi này không phải khoang hạng nhất ở sân bay quốc tế Ninh Thành lúc lên máy bay.
Cô quay người lại, đã bắt gặp gương mặt của Lương Tự.
Anh nằm nghiêng sau lưng cô, theo tư thế này, lẽ ra cô phải đang nằm trong lòng anh mới đúng. Nhưng không phải thế, giữa Lương Tự và cô vẫn còn một khoảng cách nhỏ, thậm chí một đứa bé có thể chui vừa khe hở này.
Nhắc đến đứa bé, năm ấy, khi vừa mới đính hôn với Lương Tự, Giang Lan Thời thuở ấy cũng từng tưởng tượng, không biết sau này con của mình và Lương Tự trông như thế nào.
Bé sẽ giống cô hay là giống Lương Tự hơn?
Nếu bé giống Lương Tự nhiều hơn thì rõ là một bé mặt lạnh di động, còn nếu giống cô thì là bé mít ướt.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều về điều này, trong một khoảng thời gian dài.
Hồi đó, giỏ hàng Taobao của cô đầy ắp những món đồ cho trẻ, từ bỉm sữa đến áo liền quần cho trẻ sơ sinh, thậm chí còn theo dõi nhiều blogger nuôi con.
Khi người bạn cùng phòng ký túc xá bốn năm nói muốn làm mẹ đỡ đầu của đứa bé, cô cũng vui vẻ đồng ý. Cô còn nghĩ ra rất nhiều cái tên, nếu là bé trai sẽ lấy tên gì, nếu là bé gái sẽ đặt tên nào...
Tiếc rằng, trong suốt ba năm nay, hai người chưa từng ân ái. Số lần Lương Tự về nhà trong ba năm ấy "nhiều" đến mức có thể đếm đủ hai bàn tay, đa phần, anh sẽ ngủ ở phòng ngủ phụ.
Họ đã kết hôn ba năm, nhưng thậm chí chưa từng nắm tay nhau, càng đừng nói đến chuyện cùng đi dạo hay xem phim. Còn về con cái? Càng không thể. Nhưng bây giờ, dù là sức khỏe của cô hay là mong muốn của Lương Tự thì có con là chuyện không bao giờ xảy ra.
Hình như Lương Tự chỉ chợp mắt, cô vừa cựa quậy là anh mở mắt ra ngay.
Giọng anh còn hơi khàn nhưng vẫn nhẹ nhàng giải thích: "Chúng ta đang ở chuyến bay từ Frankfurt đến Reykjavik rồi."
Thấy cô còn thắc mắc, Lương Tự kiên nhẫn tiếp tục nói với cô: "Chỉ có một tiếng quá cảnh, anh cuốn em vào chăn rồi bế đi."
Nghe anh sốt ruột tách bạch giới hạn giữa hai người như thế, tuy là Giang Lan Thời hơi thất vọng nhưng cô cũng đã quen, bèn đáp: "Ừm."
Rồi cô ôm chăn ngồi dậy, bấm chuông gọi bữa ăn trên máy bay.
Sau khi tiếp viên hàng không đẩy xe ăn vào khoang, còn ân cần bày biện suất ăn tinh tế đặc trưng của chuyến bay cho hai người, rồi mỉm cười bằng tiếng Anh tiêu chuẩn: "Thưa quý ông, quý bà, còn khoảng hai mươi phút nữa là hạ cánh. Bây giờ là 8:30 sáng giờ Iceland, nếu mở tấm che cửa sổ máy bay, quý khách sẽ thấy cảnh mặt trời mọc ở Iceland từ góc nhìn trên cao. Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng."
Giang Lan Thời cầm ly lên, cắn ống hút, khi cô định quay lại thì Lương Tự đã mở tấm che cửa sổ trước cô một bước.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, vẻ mặt của Lương Tự thì vẫn thản nhiên đến lạ: "Chẳng phải em nói là tuần trăng mật bù sao?"
Giang Lan Thời im lặng, vậy... bắt đầu từ bây giờ, tất cả sự dịu dàng, kiên nhẫn và chăm sóc của Lương Tự đều à để đóng trọn vai người chồng trong chuyến trăng mật bù này ư? Suy cho cùng, sau khi chuyến đi này chấm dứt, về lại Ninh Thành, bọn họ sẽ chính thức ly hôn, còn anh thì cưới cô Liễu kia mà nhỉ?
Nhưng Giang Lan Thời không hỏi thẳng.
Cô sợ mình tranh cãi với Lương Tự ngay lúc này, cô cũng không dũng cảm xé rách lớp màng giấy cuối cùng giữa hai người bọn họ. Chỉ cần hai người không chủ động vạch trần chuyện này thì cô vẫn còn cơ hội hưởng thụ giấc mộng này.
Nghĩ kĩ rồi, bỗng dưng Giang Lan Thời lại thấy thoải mái, cô thả lỏng, không cắn ống hút nữa.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ càng thu hút sự chú ý của cô hơn. Dù trước đó cô từng xem nhiều vlog trên mạng, nhưng cảm giác khi tự mình chứng kiến vẫn hoàn toàn khác. Trước mắt không phải là những tòa cao ốc sáng đèn như các thành phố khác, mà là vùng dung nham nứt nẻ, trông như một cái bánh ngọt nướng quá lửa với những vết rạn chi chít.
Khi máy bay dần xuyên qua tầng mây và hạ thấp độ cao, có thể thấy những dãy núi gập ghềnh phía trước phủ trong màn sương mù dày đặc, đỉnh núi trơ trọi những lớp đá nâu khô cằn, còn lốm đốm tuyết chưa tan. Chuyển tầm mắt xuống phía dưới, từng dòng suối nhỏ uốn lượn đổ xuống từ trên cao, những mảng xanh rời rạc dần hiện ra ở lưng núi, chắc chúng là rêu. Càng xuống thấp, cây cối càng mọc dày đặc, đến tận chân núi thì mặt đất phủ kín một màu xanh xám.
Bên vịnh cạnh chân núi là những ngôi nhà thấp bé rải rác, đường sá đan xen, chính giữa là mặt nước được bao quanh bởi nhà cửa trông như một tấm gương xanh nhạt, phẳng lặng không gợn sóng.
Đến nơi cuối cùng của thế giới vào lúc cuối đời cũng là một sự trùng hợp và duyên phận nhỉ?
Máy bay hạ cánh ổn định, trên loa phát ra lời chào đón bằng nhiều thứ tiếng: "Chào mừng quý khách đến Iceland."
Nhân viên dẫn bọn họ đi dọc theo lối VIP để hạ cánh, đồng thời còn xếp hành lý – thứ đã được vận chuyển từ Ninh Thành từ trước vào cốp chiếc Mercedes-Benz G-Class.
Vừa bước xuống máy bay, vị muối biển nhàn nhạt đã xộc vào mũi, Giang Lan Thời dang hai tay, đứng thẳng người vươn vai, nhưng rồi ánh sáng trước mắt cô bỗng tối sầm đi.
Là Lương Tự đeo kính râm cho cô từ phía sau.
"ăng tuyết phản chiếu tia cực tím rất mạnh, em cẩn thận hại mắt."
Giọng nói của anh vẫn dịu dàng, như cánh chim lướt qua mặt hồ yên ắng phẳng lặng gần đó.
Giang Lan Thời ngây ra trong giây lát, nhưng rồi cô ép bản thân tỉnh táo lại thật nhanh. Cô không quay đầu lại, chỉ cảm ơn Lương Tự.
Lương Tự đang đeo kính, nghe vậy, tay anh khựng lại đôi chút: "Chuyện anh nên làm."
Tài xế là một hướng dẫn viên bản địa Iceland được Lương Tự sắp xếp từ trước, đó là một người đàn ông trung niên đã di cư đến Iceland từ nhiều năm trước, tên tiếng Trung của anh ta là Đường Chiêu. Đường Chiêu vừa lái xe vừa trò chuyện với bọn họ bằng tiếng Trung, tiện thể bật mí vài nét về ẩm thực và tập quán sinh hoạt của người bản địa, đồng thời hỏi thăm sở thích của hai người.
Ba đầu, Giang Lan Thời hơi bất ngờ vì sự xởi lởi của Đường Chiêu, hầu hết thời gian, người đáp lời là Lương Tự, rồi anh lại hỏi ý cô.
Qua kính chiếu hậu, Đường Chiêu cũng đoán được là Giang Lan Thời thấy hơi gượng gạo, bèn cười nói: "Cô ơi, cô không phải thận trọng quá. Ở Iceland, mọi người đều rất thân thiện và nhiệt tình, tôi tin chắc rằng tình cảm của cô và anh Lương sẽ tiến thêm một bước ở đây."
Thật sự có tiến gần thêm một bước sao? Giang Lan Thời không dám mơ, nhưng vì lịch sự, cô vẫn đáp lời Đường Chiêu: "Cảm ơn lời chúc của anh."
Căn hộ nghỉ dưỡng mà Giang Lan Thời đặt trước cách trung tâm Reykjavik không xa, lái xe chừng hơn một tiếng. Trong suốt quãng đường này, Đường Chiêu luôn hồ hởi giới thiệu những chuyện liên quan đến Iceland cho bọn họ nghe, từ lịch sử, văn hóa và những dịp đặc biệt. Về mặt nào đó, chúng đã xoa dịu bầu không khí sượng ngắt giữa cô và Lương Tự.
Theo lời Đường Chiêu nói, tuy người Iceland ở một hơi "biệt lập" như thế nhưng bọn họ cực kỳ nhiệt tình với người ngoài. Thấy có khách đến, chủ cho thuê phòng còn phấn khích hơn cả hai người bọn họ.
Bà chủ mỉm cười hỏi thăm hai người.
Giang Lan Thời giới thiệu Lương Tự với bà chủ bằng tiếng Iceland cô vừa học gần đây: "Chào bà, đây là... chồng tôi, Lương Tự." Sau đó, cô mới quay đầu nhìn Lương Tự: "Đây là chủ cho thuê phòng nghỉ dưỡng của chúng ta, tên đầy đủ là Fonn Katrina Dóttir. Katrina Dóttir là họ mẹ của bà ấy, chúng ta có thể gọi bà ấy là Bà Fonn."
Lương Tự gật đầu, chào hỏi Bà Fonn.
Điều khiến Giang Lan Thời bất ngờ là Lương Tự nói tiếng Iceland còn trôi chảy hơn cả cô. Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, anh đáp: "Vì em nói muốn đến Iceland nên anh chuẩn bị chút."
Lòng Giang Lan Thời bỗng có cảm giác là lạ, nhưng cô kìm nén thắc mắc rất nhanh, đúng là Lương Tự rất uy tín khi anh nghiêm túc trước một chuyện nào đó.
Nhìn vẻ mặt của cô, Lương Tự quyết định không nói cho cô biết cái suy nghĩ học tiếng Iceland của anh đã có từ ba năm trước.
Bà Fonn vừa đón khách, con bà ấy thì xách vali của bọn họ vào giúp Đường Chiêu, bà ấy vừa quay lại nói sơ lược về cấu trúc căn hộ.
Thực tế là ở Iceland, không phải nhà nào cũng có biệt thự nghỉ dưỡng sang trọng. Vì gấp gáp nên trước mắt, nơi này là chỗ tốt nhất mà Giang Lan Thời tìm được. Trong nhà chỉ có bà Fonn đã về hưu sớm và đứa cháu mười mấy tuổi của bà, bình thường hầu như không bị ai quấy rầy.
Bà Fonn chỉ vào một căn phòng bên cạnh và nói: "Cô đặt thuê toàn bộ tầng hai, nhưng dạo này thời tiết Reykjavik thay đổi thất thường. Cơn bão hôm qua đã khiến mái của phòng bên bị tốc lên. Tuy bọn tôi đã gọi đội cứu hộ đến sửa nhưng có thể sẽ gặp bão vào những ngày tiếp theo, cô phải cẩn thận hơn nhé."
Giang Lan Thời không hiểu tiếng Iceland cho lắm, chỉ hiểu vài từ đơn, thế là cô bèn quay đầu nhìn Đường Chiêu.
Lương Tự trao cho Đường Chiêu một ánh mắt kín đáo. Đường Chiêu nhìn Giang Lan Thời, ngoài nhắn gửi lời của bà Fonn ra, anh ta đổi câu cuối thành: "Nhưng khi có bão vẫn rất nguy hiểm, có thể không ở được."
Giang Lan Thời kinh ngạc, lầu hai của căn nhà nghỉ dưỡng này chỉ có hai căn phòng ngủ, nói vậy chẳng phải là cô phải ngủ cùng Lương Tự sao?
Nhưng vốn dĩ cô không chuẩn bị nhiều, mà bà Fonn cũng đâu thể dự đoán được thời tiết, cô không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt bà ấy nên không nói gì thêm, chỉ âm thầm tính xem sẽ ở chung phòng với Lương Tự ra sao.
Suốt dọc đường này, lòng cô vẫn luôn có hai kẻ đang đánh nhau.
"Nếu cô đi hưởng tuần trăng mật với Lương Tự thì tại sao lại không nghĩ thoáng lên?"
"Nhưng anh ấy đâu có thích tôi, chia tay êm xuôi mới là cách tốt nhất."
"Suy cho cùng, cũng chỉ còn không đến ba tháng, có êm xuôi hay không đâu hề quan trọng? Chẳng phải chuyến đi này diễn ra vì bù đắp tiếc nuối của cô sao?"
Cô vừa thả hồn lên mây, vừa đi lên lầu hai của căn nhà gỗ với bà Fonn. Bà Fonn giới thiệu cấu trúc lầu hai cho bọn họ, có hai căn phòng ngủ, nhà vệ sinh, nhà bếp, phòng khách nhỏ và ban công. Sau khi giải thích đơn giản, bà ấy lịch sự tạm biệt bọn họ.
Chỉ còn hai người trong nhà.
Lương Tự đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn chiếc sofa phòng khách: "Ngại quá, nếu em để ý thì anh có thể ngủ trên sofa phòng khách."
Giang Lan Thời nhìn theo tầm mắt của anh, trong phút chốc, cô khó lòng tưởng tượng ra hình ảnh một Lương Tự cao hơn một mét tám sẽ nằm trên chiếc sofa thấp bé đó ngủ suốt hai tháng là thế nào. Cô cau mày nhìn về phía phòng ngủ, trong phòng đã có một chiếc giường đôi một mét tám.
Cô do dự giây lát rồi vẫn nói: "Thôi, giường trong phòng đủ to mà, không sao đâu."
Nhìn biểu cảm miễn cưỡng của cô, lòng Lương Tự như bị thứ gì đó gõ vào.
Nhưng rồi anh vẫn cho qua, anh ngồi xuống mở vali, sắp xếp đồ dùng dành cho cả hai, anh ngước lên hỏi: "Đường Chiêu là người anh nhờ từ trước, hôm nay anh ta làm tài xế cho chúng ta. Nếu em không mong bị làm phiền trong khoảng thời gian này thì anh sẽ nói với anh ta là không cần đi cùng nữa. Anh cũng hiểu chút chút tiếng Iceland, có thể trao đổi với người địa phương."
Giang Lan Thời nghĩ đến bầu không khí giữa hai người, cô thật sự không muốn có người thứ ba chen vào, bèn gật đầu: "Thế thì đừng làm phiền anh ta."
"Được, để anh nói với anh ta là sau này không cần đi cùng nữa."
Giang Lan Thời cũng ngồi xuống lấy quần áo của mình ra khỏi vali, treo lên tủ đồ, mãi một lúc sau, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà hỏi: "À, anh học tiếng Iceland từ khi nào thế?"
Lương Tự khựng lại, anh đáp: "Trước đây Thời An từng phát triển ngành nghề liên quan đến Iceland nên anh học để đàm phán làm ăn với đối tác."
Giang Lan Thời không hề nghi ngờ gì.
Hai người tự sắp xếp đồ đạc rất chi là gọn gàng. Nhân lúc Lương Tự lấy đồ dùng cá nhân từ Ninh Thành đặt vào phòng tắm, cô cũng tranh thủ lấy thuốc từ ngăn vali, bỏ vào ngăn kéo gần tay mình.
Dù cuộc sống lẫn cuộc hôn nhân này sắp kết thúc, cô vẫn muốn giữ lại chút thể diện và sự tự tôn trước mặt Lương Tự.
Khi đóng nắp vali, Giang Lan Thời vô tình phát hiện đôi dép mà Lương Tự kiên quyết mang từ Ninh Thành đến lại là dép đôi.
Trên đôi dép bông là hình chú chuột lang capybara nâu, quá khác biệt với phong cách thường ngày của Lương Tự. Giang Lan Thời bật cười vì không kiềm được, cô cầm lấy một chiếc lắc qua lắc lại, rồi đặt xuống trước khi anh bước ra.
Ban đầu cô chỉ thấy thú vị, nhưng sau khi đi toilet xong, cô mới nhận ra những vật dụng cá nhân mà Lương Tự mang đến đều là đồ đôi, cũng chẳng phải đồ cô mua thêm.
Giang Lan Thời chần chừ giây lát rồi hỏi Lương Tự: "Sao lại toàn đồ đôi thế này?"
Thấy cô khẽ nhíu mày, anh buột miệng: "Dì giúp việc mua thôi, dù sao thì sau này chúng ta cũng không dùng nên giờ anh mang đi luôn."
Giang Lan Thời khẽ cụp mắt.
Đúng rồi, không khác những gì cô đoán, với tính cách của Lương Tự, sao anh có thể chu đáo đến mức mua những thứ này, còn mua loại mang phong cách đáng yêu đến vậy? Nghĩ thì cũng đúng, dì giúp việc đâu biết tình trạng hôn nhân của bọn họ thế nào, thế là chọn theo kiểu của các đôi vợ chồng trẻ thôi.
Với Lương Tự, những món đồ này sau này cũng chẳng còn dùng đến, để lại thì lãng phí, chi bằng mang sang đây dùng tạm.
Sau khi sắp xếp xong xuôi thì cũng là một giờ trưa ở Iceland, bà Fonn đế mời bọn họ ăn cơm trưa. Trước sự nhiệt tình này, hai người cùng đồng ý.
Vào mùa đông, ban ngày của Iceland rất ngắn, vừa qua bốn giờ chiều thì trời đã dần sụp tối, cũng tiện cho bọn họ nghỉ ngơi điều chỉnh đồng hồ sinh học.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ với ánh sáng dịu nhẹ, khiến không gian thêm phần ấm áp.
Giang Lan Thời ôm chăn, nằm cạnh Lương Tự, như có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Cảm giác này hơi là lạ.
Trong gần hai tháng tiếp theo sẽ là những ngày tháng như thế này, cô thấy hơi mong đợi rồi đây.
Nhưng chỉ ngắn ngủi không đến hai tháng thôi, lại thấy hơi tiếc nhỉ.
Giang Lan Thời đắn đo mãi, trong một khoảnh khắc như có ánh sáng lóe lên trong lòng, Giang Lan Thời đột nhiên xoay người, khẽ gọi một tiếng: "Lương Tự."
Lương Tự nghiêng đầu nhìn cô.
Ánh đèn quá mờ, cô không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ biết dồn hết can đảm trong lòng mà hỏi: "Lương Tự, bây giờ anh có cảm giác gì?"