Khi Vũ Chính tỉnh lại thì
đã là rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, phòng bệnh chỉ lập lòe hai
ngọn đèn tường, ngọn đèn vàng nhàn nhạt phủ kín cả gian phòng.
Anh nhìn nhìn cả gian
phòng, không thấy bóng dáng Hinh Ý đâu. Cười khổ một tiếng, cô vẫn còn chưa
nguôi giận rồi. Anh kịch liệt ho khan một lúc.
Hộ lý nghe thấy tiếng
động thì lập tức chạy vào trong phòng, giúp anh vuốt ngực rồi lại rót một ly
nước ấm cho anh uống.
Vũ Chính uống hai ngụm,
nhíu mày, hộ lý lập tức cầm lấy ly nước, rất sợ làm cho ông cụ non này khó
chịu.
Anh nhắm mắt lại, đang
lúc hộ lý cho rằng anh đã ngủ thì anh lại nhàn nhạt mở miệng: “Vợ tôi
không đến sao?”
Hộ lý cẩn thận
đáp: “Cả ngày hôm qua cô ấy vẫn ở đây cùng anh, nửa đêm mới trở về. Trước
khi trở về còn cẩn thận dặn tôi phải chăm sóc cho anh thật tốt.”
Vũ Chính ừ một tiếng rồi
nhắm mắt lại ngay.
Hai ngày sau, Hinh Ý
dường như lúc vô tình lúc cố tình tránh mặt Vũ Chính, đều chọn lúc anh đã uống
thuốc rồi ngủ say mới đến, cẩn thận giúp anh lau rửa người, mát xa toàn thân.
Dường như tính toán thời gian rất chính xác, trước khi anh tỉnh lại đã rời đi.
Quản gia cùng hộ lý đều
cảm thấy khó hiểu, nếu nói là đôi vợ chồng son đang cãi nhau thì cũng không
đúng, bằng không thì phu nhân cũng không mỗi ngày đều quan tâm, chăm sóc thiếu
gia cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Nếu nói là hai người rất ân ái lại càng không đúng,
hai người vài ngày nay đều không nói với nhau tiếng nào.
Mỗi khi thiếu gia thức
dậy hỏi, hai người đều cẩn thận trả lời, rất sợ nói sai.
Ánh nắng mùa xuân hắt vào
khiến cho cả căn phòng được bao phủ bởi một màu vàng óng chói lọi, Vũ Chính
ngồi trên xe lăn, xuyên qua tấm kính cửa sổ thủy tỉnh thật lớn ngắm nhìn hồ
nước bên ngoài, sóng nước lấp lánh.
“Đã làm xong thủ tục xuất
viện. Chậc chậc, tôi nói này, người phụ nữ kia thật đúng là vô tâm.” Giọng
nói lỗ mãng của Lý Tử Ngôn truyền đến từ cửa trước. Thật ra thì anh cũng vô
cùng chú ý, sợ chính mình không cẩn thận lại phăng lung tung.
Vũ Chính không để ý đến
anh, cánh tay dùng được cố hết sức di chuyển xe lăn, Lý Tử Ngôn lập tức đi đến
đẩy anh ra khỏi phòng.
“Chừng nào thì cậu trở về
Mĩ?”
Lý Tử Ngôn không nghĩ tới
Vũ Chính lại mở miệng ra hỏi những lời này, hơi ngây người, giúp anh vào thang
máy rồi nói: “Đợi đến khi tôi giúp cậu xử lí xong chuyện kia thì tôi tự
nhiên sẽ trở về.”
Lý Tử Ngôn đẩy anh đến
trước cửa xe, đang muốn gập người đỡ lấy Vũ Chính vào trong xe thì anh nâng
cánh tay trái lên cản lại, không vui nói: “Để hộ lý làm.”
Lý Tử Ngôn biết rõ anh
rất kiêu ngạo, đành phải cười cười, bước vào phía bên kia xe nói: “Sao
thế? Sợ chuyện xấu của hai ta lọt vào tai của vợ cậu sao?”
Hộ lý giúp Vũ Chính điều
chỉnh tư thế xong, cẩn thận thắt dây an toàn, cuối cùng đắp tấm chăn lông dày
lên chân anh.
Chiếc Cadillac vững vàng
chạy trên đường.
“Chiều nay cậu trở về Mĩ
đi, sang đây lâu như vậy bên kia không có cậu không được đâu.” Lại là một
câu nói không có nhiệt độ!
“Không được, tôi muốn bắt
được Giang Vũ Minh về đã.” Không bắt được hắn, còn một mình Vũ Chính ở lại
đây làm sao có thể chống chọi nổi. Huống chi trên túi tiền chuộc kia có thiết
bị truy tìm, cuối cùng thì còn có thể lấy lại được hai triệu đô kia.
“Chuyện của Vũ Minh cứ để
vậy đi, cậu cũng không cần phải nhất định tóm được nó, không bằng cứ lấy đại
cuộc làm trọng mà trở về Mĩ đi.” Vũ Chính nói như thể anh và Vũ Minh không
có liên quan gì đến nhau.
Lý Tử Ngôn nghe xong
thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, “Cậu nói cái gì, lúc này
người chịu tội chỉ có một mình cậu thôi đấy, làm như tôi là người bị tra tấn,
tôi là người muốn trả thù không bằng. Hắn bất nhân bất nghĩa với cậu, cậu tốt
thật, lại còn muốn làm một người anh tốt cơ đấy!”
Anh kích động giống như
muốn nhấc cả chiếc xe lên.
Tay Vũ Chính đặt lên vai
anh, “Cậu cứ nghe tôi nói đi được không?” Làm CEO đã hơn
bốn năm, nhưng có đôi khi hành động lại giống như một cậu nhóc vừa bước ra
ngoài xã hội vậy.
Lúc này Lý Tử Ngôn không
động đậy nữa, sợ làm tổn thương đến Vũ Chính, chỉ khó hiểu nhìn anh.
“Năm đó lúc ông nội sắp
ra đi đã nói với tôi, từ nay về sau bất kể Vũ Minh có gây nên tai họa gì thì
cũng không thể đuổi cùng giết tận, dù gì cũng là người một nhà, cùng chung dòng
máu. Tuy cho tới bây giờ tôi cũng không hề cảm thấy nhà họ Giang đã cho tôi
tình thân ấm áp, nhưng mà chuyện tôi đã hứa thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Huống
chi hai triệu cũng không phải là gì, không cần phải lãng phí tinh lực của mình
vào đó.” Nói một đoạn dài như vậy, Vũ Chính ho khan, khuôn mặt tái nhợt
hơi đỏ ửng.
Lý Tử Ngôn vội vàng giúp
anh vuốt ngực, vô cùng bội phục điểm này của Vũ Chính, đem so với ai cũng hơn
hẳn, khóe mắt hơi giật giật, cười nói: “Cũng đúng, tinh lực hẳn là phải sử
dụng đúng chỗ.”
Vũ Chính bị nụ cười này
của anh làm cho ho khan đến nỗi mặt càng đỏ rần, Lý Tử Ngôn vội đưa nước cho
anh uống. Vũ Chính vừa uống nước vừa dùng mắt theo dõi anh.
Lý Tử Ngôn cười hối lỗi
nói: “Tôi đi, chiều nay đi được chưa! Còn nữa, vợ của cậu phải làm sao bây
giờ?” người phụ nữ kia thật đúng là không phải nhẫn tâm bình thường, anh
cũng không muốn người anh em của mình trở về lại bị đuổi ra khỏi nhà.
Vũ Chính cũng cười cười:
“Cậu không cần phải lo lắng.”
Trong tòa nhà Lâm thị.
Điều khiển hội nghị cấp
cao cả ngày cũng đủ làm Hinh Ý mệt mỏi. Trở lại văn phòng, trông thấy trên mặt
bàn có một bó hoa bách hợp thật to, chiếm cả một nửa bàn làm việc, cấp dưới của
cô thấp giọng kinh ngạc than một tiếng, cô vẫn không hề nói gì.
Cô không biểu hiện thái
độ gì nói với thư kí: “Phần nội dung của bản kế hoạch cô đi lấy tới đây.”
Thư kí cung kính trả
lời: “Được ạ.” Nhưng sau đó khi xoay người ra ngoài, vừa đóng cửa
lại thì bị những đồng nghiệp nhiều chuyện bắt lại hỏi: “Có biết là ai đưa
tới không, thật lãng mạn nha, nhìn qua không có cả ngàn thì cũng mấy trăm đóa
nha. Có phải là Giang tiên sinh không nhỉ?”
Thư kí tức giận dùng tập
văn kiện vỗ vỗ vào tay người kia: “Gần đây còn chưa đủ bận hả, ít để ý đến
chuyện người khác đi.” Cho dù cô có một trăm lá gan cũng dám động đến
chuyện làm bà chủ của mình không thoải mái nha.
Hinh Ý cầm lấy tấm thiệp
kẹp trong bó hoa, “Đêm nay anh chờ em ở nhà.”Kí tên: Yêu em, Chính. Thật
sự thì nét chữ không quá cứng cáp, vẫn dùng tay phải bị thương sau khi bị tai
nạn ghi, mặc dù trong lúc dưỡng bệnh đều luyện tập dùng tay trái, nhưng vẫn có
thể nhìn ra một chút nguệch ngoạc.
Ngón tay Hinh Ý vuốt ve
mấy chữ ghi trên tấm thiệp: Yêu em, Chính.
Nhưng mà cô không nghĩ
tới đến tận khuya hôm nay hội nghị vẫn chưa xong, thảo luận xong vấn đề này thì
lại có hạng mục khác, khó khăn lắm mới chịu đựng đến hơn 12h mới rời khỏi Lâm
thị được.
Khi về đến nhà đã gần một
giờ. Đi vào trong ga ra nhìn thấy toàn bộ đèn trong biệt thự đều không sáng, có
lẽ đã ngủ hết rồi. Cô nhìn bó hoa bách hợp sau xe, trong lòng có một chút thất
vọng.
Nhưng mà khi cô bước chân
vào vườn hoa thì lập tức ngây người.
Theo con đường nhỏ hai
bên vườn hoa, những ngọn nến đặt trong những chiếc chén thủy tinh phát ra những
đốm sáng nhỏ, kéo dài đến trong phòng.
Hinh Ý đi đến cạnh bể
bơi, nhìn thấy Vũ Chính ngồi trước cây đàn dương cầm trong mộ góc sảnh xa hoa,
mặc một bộ lễ phục màu trắng, vẻ ngoài chau chuốt cẩn thận. Nhữn gợn sóng lợn
gợn trong bể bơi chiếu rọi vào ánh nến, xuyên qua sảnh lớn rọi xuống đất và hắt
lên người anh những vầng sáng loang lổ.
Lúc này, Vũ Chính ngẩng
đầu lên nhìn cô cười, khuôn mặt điển trai giãn ra. Hinh Ý cũng nở nụ cười, cười
đến mức nước mắt lưng tròng.
Tiếng đàn vang lên, trong
màn đêm yên ắng không hề cảm thấy ồn ào, ngược lại mang theo một sự yên lặng
hoàn mĩ. Thật ra thì kĩ thuật đánh đàn cũng không tính là tốt, cho dù chức năng
tay trái của Vũ Chính cũng đã phục hồi rất tốt, nhưng muốn đàn được một khúc
nhạc hoàn hảo như trước đây là không thể. Huống chi, không phối hợp với tay
phải, càng không có âm trầm, âm bổng phối hợp trong bản nhạc, khúc nhạc này chỉ
có thể so sánh với những người vừa tập đánh đàn mà thôi.
Nhưng mà lọt vào tai Hinh
Ý thì đây chính là thanh âm của lòng cô. Đây là bản nhạc mà hoàng tử dương cầm
của cô đàn cho cô nghe.
Sau khi đàn một khúc nhạc
như vậy, trên trán của Vũ Chính đã lấm tấm mồ hôi. Tay trái run rẩy đặt trên
ghế dùng sức chống đỡ sức nặng của cả người. Thật ra thì anh ngồi như vậy là vô
cùng khổ sở, đằng sau chiếc ghế của đàn dương cầm không có bất kì vật gì chống
lưng, hai chân cũng lệch sang một bên, còn ngồi như vậy thêm nữa thì có thể sẽ
rớt ra khỏi ghế.
Sau khi Hinh Ý đi vào
trông thấy anh cũng lắp bắp kinh hãi, vội vàng chạy đến vịn lấy anh. Vừa rồi
bên bể bơi, bởi vì cả người đều bị che bởi cây đàn dương cầm nên không nhìn
thấy được cảnh tượng làm cho cô kinh hãi này.
Tay của cô
vịn lấy eo anh, cả người cứng ngắc và lạnh như băng, giống như đang bị hóa đá.
Thân thể còn nhẹ nhàng run rẩy, giống như một dây đàn đang căng thẳng đến cực
điểm.
Cô đau lòng vô cùng
hỏi: “Anh ở đây bao lâu rồi? Tay lạnh
như vậy, lại còn mặc quần áo như vậy.” Cô cúi đầu xem xét, hàng mi nhíu
lại, chân cũng khôn chịu đắp chăn vào.
Vừa rồi Vũ Chính rất vui,
không ngờ cô lại tức giận, cười nhẹ nói: “Mới một látthôi, lúc nghe
thấy tiếng xe của em…”
Hinh Ý trừng mắt nhìn
anh.
Không biết anh thật sự
yếu ớt hay là chột dạ, giọng rất nhỏ nói: “Chín giờ thì bắt đầu ngồi đây
chờ em.”
Hai mắt cô trợn tròn, run
rẩy nói: “Ngồi hơn bốn tiếng? Quản gia đâu? Hộ lý đâu? Người giúp việc
đâu?” Cô lớn tiếng gọi, nhưng mà chung quanh yên ắng, không có ai trả lời.
“Là anh bảo bọn họ chín
giờ thì rời đi, hôm nay được nghỉ.” Vũ Chính không quan tâm nói, còn không
phải đã chuẩn bị chờ cô trở về từ sớm nên đã để cho bọn họ đỡ anh đến đây sao.
Nhưng mà không ngờ nghe nói bình thường hơn chín giờ là cô về, hôm nay lại
không bình thường.
Hinh Ý càng tức giận, chỉ
có một mình anh ở nhà, nếu có chuyện gì thì phải làm sao chứ? Nhưng mà hiện tại
cô cũng không cần biết nhiều như vậy, chân Vũ Chính đã bắt đầu càng lúc càng
run lên, ngồi xuống lại có thể sẽ co giật.
Cô ôm lấy Vũ Chính, nhẹ
nhàng đẩy xe lăn tới, nhanh chóng đi đến thang máy đẩy anh lên phòng ngủ trên
lầu hai.
Vũ Chính chịu đựng cơn
đau đang lan ra toàn thân, nói không ra lời.
Hinh Ý đẩy Vũ Chính đến
trước giường, vòng quanh eo của anh, đỡ anh lên giường, nhẹ nhàng cởi giầy giúp
anh, dùng gối mềm kê lên mắt cá chân của anh để giữ vị trí 90 độ, phòng ngừa
bàn chân bị dị dạng, rồi lấy một chiếc khăn ấm lau chân cho anh. Lúc này mới
bắt đầu mát xa cho anh, mát xa những huyệt đạo dựa thoe trung y, quả nhiên cơ
thể Vũ Chính không còn căng cứng như vừa rồi.
Hinh Ý thở ra một hơi,
lại ngồi xuống đầu giường giúp anh mát xa tay phải, nắm tay phải được cô nhẹ
nhàng mát xa nên cũng chầm chậm thả lỏng.
Tay phải của Vũ Chính tuy
không còn khả năng hoạt động nhưng vẫn còn cảm giác, được bàn tay cô nhẹ nhàng
vuốt ve, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.
Rốt cuộc khi giúp anh mát
xa toàn thân xong, Hinh Ý quỳ bên cạnh giường giúp anh cởi bộ đồ vest ra. Vũ
Chính tận dụng cơ hội cô cúi người xuống, nâng tay trái đặt trên gáy cô kéo
xuống. Ha ha, gian kế đã thực hiện được, thành công đánh cắp được một nụ hôn
trên đôi môi thơm kia.
Hinh Ý trừng mắt, ngược
lại như đang nghĩ đến thứ gì đó, cúi xuống ghé vào lỗ tai anh, thổi một luồng
khí, dịu dàng nói: “Đêm đã khuya, anh cũng mệt mỏi rồi, ngày mai chúng ta
lại…”
Vũ Chính nhanh chóng
nói: “Không mệt, chúng ta tiếp tục.”
“Không được, ngày mai em
còn phải đi làm.”
Anh làm ra vẻ một người
chồng nhỏ, chịu không nổi bộ dạng này của anh, một bộ dạng vô cùng ngây thơ,
giả trư ăn thịt cọp.
“Ai bảo anh ngồi bốn
tiếng trước đàn dương cầm làm gì?” Không nói đến thì thôi, nghĩ đến bộ
dạng gắng gượng vừa rồi cuả anh, lòng cô như dao cắt.
“Đây còn không phải là vì
đổi lấy một nụ cười của hồng nhan sao!” Vũ Chính uất ức nói, anh bị bắt
cóc, ngủ suốt ở bệnh viện, em còn xa cách như vậy. Đừng ra đòn sát thủ
như vậy được không?
Hinh Ý ngừng động tác
giúp anh cởi quần áo, khẽ đẩy anh ra, xoay người muốn rời đi.
Một tiếng kêu đau của Vũ
Chính làm cho cô khẩn trương quay đầu lại, còn chưa kịp mở miệng hỏi: Anh đau ở
đâu? Thì anh đã ôm chặt lấy cô, cuồng nhiệt hôn lên môi cô. Cô không thể làm gì
được, đẩy anh ra lại sợ anh bị thương. Cuối cùng toàn thân nóng bừng, hai người
cùng nhau triền miên, cả căn phòng nồng đậm hương vị *** (ta ko bít nhà, 3 cái
dấu sao kia là tác giả để vào đấy ^_^)