Gió nhè nhẹ thổi bay
tấm rèm cửa, nắng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng manh chiếu vào trong
phòng.
Hinh Ý mơ màng mở hai
mắt ra, phát hiện mình đang cuộn tròn trong lòng Vũ Chính, hai tay ôm
lấy thắt lưng của anh. Cô nhớ đến màn kích tình tối qua của hai
người, khuôn mặt bỗng đỏ ửng, nhếch miệng mở nụ cười. Vũ Chính của
cô là người đàn ông tuyệt nhất, luôn có thể khiến cho người khác đạt
đến khoái cảm vô tận.
Vũ Chính cúi đầu,
ghé vào bên tai cô nhẹ giọng hỏi: “Đang ngây ngô cười gì thế?”
Hinh Ý không nghĩ đến
anh tỉnh dậy sớm như vậy, lúc 4h giúp anh xoay người, vẻ mặt anh còn
mơ mơ màng màng, mệt đến độ không để ý đến ai.
“Em đang suy nghĩ, Giang
Vũ Chính là người đàn ông tuyệt nhất.” Cô cũng ngẩng đầu lên ghé
vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói, khuôn mặt tươi tắn.
Vũ Chính vừa hôn lên
trán của cô vừa dùng giọng khàn khàn xấu xa nói: “Đó là đương nhiên,
em có muốn kiểm chứng lại một lần nữa không?”
Câu hỏi này từ trong
miệng anh dị thường kiên định, khiến cho thân thể của Hinh Ý vốn còn
đang yếu ớt vô lực càng thêm mềm mại.
Hai tay cô đặt lên cổ
của anh, hôn một cái thật mạnh trên mặt anh, nhắm mắt lại, hạ quyết
tâm nói, “Xuống giường!” rồi ngồi bật dậy.
Cô gái này thế nhưng
lại không bị cám dỗ, Vũ Chính đành phải ngượng ngùng nhìn cô, dùng
ánh mắt như một con chó nhỏ bị vứt bỏ nhìn Hinh Ý.
“Không cần giả vờ
đáng thương, em còn phải đi làm nữa!” xuống giường, lúc đang chuẩn bị
tìm áo ngủ mặc vào thì phát
hiện trước ngực và cổ của mình có những vết hồng hồng, Hinh Ý khẽ
cắn môi. Người này tối hôm qua tiến công mãnh liệt như vậy, buổi sáng
lại còn muốn nữa sao? Không có cửa đâu.
Sau khi Hinh Ý mặc
quần áo vào trước tiên muốn đỡ Vũ Chính ngồi dậy, một tay của cô
khoác qua nách anh, một tay ôm lấy
vai anh, tay trái của Vũ Chính cũng đồng thời dùng sức.
Khi nhìn thấy vết sẹo
thật to do phẫu thuật trước ngực Vũ Chính, Hinh Ý lấy tay nhè nhẹ
vuốt ve thấp giọng hỏi: “Bây giờ còn đau không?” giọng nói tràn đầy
vẻ đau lòng.
Vũ Chính sợ cô nhớ
đến lại đau khổ tự trách mình nên bâng quơ nói: “Đã không còn đau lâu
rồi.” Nhìn thấy dáng vẻ suy tư của cô, anh vội vàng chuyển đề tài,
“Anh muốn đi toilet.”
Cô kéo lại suy nghĩ
của mình, tìm quần áo giúp anh mặc vào, lại đỡ anh ngồi lên xe lăn,
giúp anh mang đôi dép lê mềm mại vào chân, rồi đẩy anh vào phòng tắm.
Tuy rằng nửa người
dưới của Vũ Chính bị liệt, không có cảm giác, nhưng bởi vì lúc còn
hôn mê bệnh viện có những biện pháp trị liệu phù hợp, điều khiển
hệ cơ quan tiết niệu, đúng giờ rút nước tiểu ra cho nên cũng không
làm mất đi công năng của bàng quang cùng chức năng khống chế nước
tiểu. Cuộc sống vẫn bình thường, chỉ cẩn uống nước đúng giờ, đúng
giờ đi toilet là được.
Hinh Ý từ bên phải
vươn tay đỡ lấy thắt lưng anh, tay trái của Vũ Chính cũng dùng sức
chống đỡ lấy thành bồn cầu và giá đỡ để giữ thăng bằng cho cơ thể.
Cô lại dùng tay phải nhẹ nhàng mát xa vị trí quanh bàng quang cho anh,
giúp anh được thoải mái hơn.
Cho dù là người đàn
ông bình thường thì ở giờ khắc này cũng sẽ cảm thấy thất bại,
huống chi là người tự tôn, ngạo khí cao ngút trời như Giang Vũ Chính.
Anh cúi đầu nói: “Vất vả cho em rồi.”
Hinh Ý phát giác ra
vẻ mất tự nhiên của anh, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của
anh, cho anh một nụ cười thật tươi như ánh mặt trời, “Anh không biết
gần đây khí sắc của em tốt hơn rất nhiều sao? Đó là bởi vì chăm sóc
cho anh đó. Có thể chăm sóc cho người mình yêu chính là người hạnh
phúc nhất trên đời này.”
Vũ Chính dùng môi
chặn lại lời cô đang muốn tiếp tục nói, hai người liền quên đây là
chỗ nào.
Hôn Hinh Ý đến khi cảm
thấy não sắp hết dưỡng khí, tay trái đặt tại phần eo của anh đã
không còn sức, anh mới lưu luyến mà buông ra.
Hinh Ý há miệng thở,
nhìn anh sẵng giọng: “Anh còn chưa chịu an phận hả?”
Vũ Chính cười nhìn
cô, hàng mi chớp chớp. Anh thật sự cũng là người hạnh phúc nhất,
bởi vì có thể được người mình yêu nhất chăm sóc.
Nắng sớm đầu xuân luôn
làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Vũ Chính đang ngồi bên ô
cửa sổ đầy nắng xem báo Wall Street, đôi khi ánh mắt lại lơ đãng nhìn
sang Hinh Ý ngồi ở đối diện xem tạp chí thời trang.
“Không phải nói hôm nay
phải đến công ty sao?” Anh hỏi thật cẩn thận, thật ra thì chuyện công
việc trong lúc hai người ở bên nhau không ai nhắc tới, nhưng nó vẫn là
một rào cản chắn ngang giữa hai người.
Lúc trước bởi vì Lâm
thị trợ giúp Giang thị trong hạng mục hợp tác với JL mà tài chính
bị thâm hụt nghiêm trọng, hiện tại tuy rằng quyền hành của Giang thị
gần như đã nằm trong tay Vũ Chính, nhưng trong mắt người ngoài thì Vũ
Chính không có quan hệ gì với JL thì làm sao có khả năng cứu nguy
được? Huống chi trong lòng Vũ Chính thật ra còn có một kế hoạch
khác, anh muốn làm cho Lâm thị và Giang thị đều thoát ra khỏi hình
thức kinh doanh lạc hậu này, nhưng mà hiện tại xác thực là không
biết phải mở miệng thế nào với Hinh Ý.
Bởi vì quan tâm đến
cô, cho nên anh luôn hy vọng dùng phương cách hoàn mĩ nhất để bảo vệ
cô.
Hinh Ý cũng cố gắng
lảng tránh vấn đề này, “Lát nữa chuyên gia vật lí trị liệu của
bệnh viện sẽ đến, em muốn cùng anh làm xong trị liệu, ăn cơm trưa xong
rồi mới đi. Huống chi, hôm nay là thứ bảy, anh muốn vợ anh mệt chết hả?”
Cô cười nhìn anh.
“Thật ra thì anh…” Vũ
Chính muốn giải thích.
“Em tin tưởng anh.” Cô
cắt ngang lời nói của anh, thẳng tắp nhìn
vào ánh mắt anh, không mang theo một ý nghĩ xấu nào khác. Cô chỉ đơn
thuần tin tưởng người đàn ôn của mình, không có việc gì đơn giản hơn
việc này.
Vũ Chính nắm lấy tay
cô, dùng sức nắm. Là một người đàn ông, luôn đứng trên đỉnh vương
giả, ước muốn thật ra cũng rất đơn giản, chính là người mình yêu
luôn hiểu và ủng hộ mình.
Cô cười cười, đến bên
cạnh anh sửa sang lại tấm chăn trên chân nói: “Không nên xem báo nữa,
hôm nay trời nắng đẹp như vậy, chúng ta cùng tản bộ đi. Không phải
bác sĩ đã nói sao? Phải thường xuyên phơi nắng mới tăng cường khả
năng hấp thu…” rồi đi đến phía sau anh, kéo phanh xe lăn, vừa nói vừa
đẩy anh ra ngoài vườn hoa.