Tuần Trăng Mật Vĩnh Hằng

Chương 27

Trong phòng họp tòa nhà Lâm thị.

Cuối cùng thì Hinh Ý cũng kết thúc cuộc họp cuối cùng trong ngày hôm nay, xương cốt cả người đều rã rời, việc duy nhất cô muốn làm lúc này là về nhà tắm rửa đi ngủ.

Lần trước còn nghĩ rằng mang thi giai đoạn này ngoại trừ hay nôn mửa thì không có gì khác thường cả, lúc này thì không như vậy nữa. Thì ra từ lúc mang thai thì đặc biệt thích ngủ, hơn nữa còn rất dễ mệt mỏi.

Cô là người có đồng hồ sinh học vô cùng chuẩn, đây là thói quen từ lúc còn nhỏ của cô, mỗi ngày đều tuyệt đối nghiêm túc thức dậy đúng giờ. Nhưng gần đây cô lần đầu tiên có ý niệm ngủ nướng. Nhớ đến tuần này đã ba ngày đến công ty muộn so với trước kia, thư kí bày ra vẻ mặt vô cùng khó tin, làm cho cô cảm thấy rất buồn cười.

Cô thể là vì chồng không có bên cạnh mình, chuyện hạnh phúc như vậy không có ai chia xẻ, cô rất muốn bay qua tìm anh ngay lập tức, hoặc là có đôi khi trò chuyện qua điện thoại, lời nói đã đến miệng nhưng vẫn nuốt lại. Thật sự là quá dày vò.

“Hinh Ý, đêm nay chúng tôi đi ăn món Pháp, có hứng thú đi cùng không?” Giám đốc Lưu bộ phận nghiệp vụ đã qua tuổi bốn mươi nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy sức sống như một cô gái cho nên Hinh Ý cũng đã quen không cần phân biệt lớn nhỏ.

Hinh Ý nghĩ có về nhà cũng chỉ ăn cơm một mình, không bằng đi ra ngoài bồi dưỡng tình cảm với cấp dưới một chút cũng tốt nên đã đồng ý ngay.

Đang lúc mọi người cười cười nói nói đi ra khỏi phòng họp thì điện thoại của Hinh Ý vang lên.

Mọi người đều rời khỏi, chỉ có một mình Hinh Ý ở trong phòng họp. Cô nhìn màn hình điện thoại di động một lúc.

“Chú hả?” Người chú bình thường đều không muốn nói chuyện nhiều với mình Lâm Đạt Quảng hôm nay lại gọi điện cho mình, thật là hiếm thấy. Ngàn vạn lần đừng mang tới chuyện phiền toái gì thì thật tốt.

“Hinh Ý, con mau chạy đến bệnh viện Nhân Ái ngay, bệnh tim của anh cả phát tác, đang ở trong phòng cấp cứu.” Giọng nói của Lâm Đạt Quảng vô cùng vội vàng.

Lòng Hinh Ý như một tảng đá ‘đùng’ một tiếng rồi rơi xuống hố nước không đáy, nặng nề vô cùng.

Đầu óc mơ hồ, chống tay lên chiếc bàn dài một lát mới định thần lại được. Cô lập tức lao ra khỏi phòng họp, chạy về hướng thang máy đi xuống bãi đỗ xe.

Bỏ lại một nhóm người không hiểu chuyện gì, không phải đã nói sẽ cùng đi ăn món Pháp sao?

Hinh Ý run rẩy cầm tay lái, lòng bàn tay toát mồ hôi làm cho tay cô trơn trượt gần như không thể cầm lái được.

Làm sao bệnh tim lại đột ngột tái phát như vậy? Mấy ngày hôm trước cô rõ ràng đã nói chuyện với bác sĩ chuyên khoa, ông ấy nói chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt thì bệnh tình sẽ không nghiêm trọng mà.

Cô vừa nghĩ vừa nhấn ga tăng tốc, chiếc xe thể thao chạy cực nhanh trên đường.

Chỉ là cô tuyệt đối không thể tưởng tượng được lại xảy ra chuyện như vậy, không thể tưởng tượng được mình lại không thể nhìn thấy mặt ba mình lần cuối cùng.

Khi cô lảo đảo bước tới phòng cấp cứu của bệnh viện thì trông thấy chú đang che mặt gục vào tường, trên mặt thím cũng có vài giọt nước mắt.

“Ba à…” Một lúc lâu có mới tìm lại được giọng nói của mình, cô áp chế không để cho mình run rẩy.

“Anh cả vừa đi rồi, bác sĩ nói là đột ngột bị nhồi máu cơ tim, cấp cứu quá trễ…” Vừa nói vừa nức nở, nước mắt rơi đầy mặt, vẻ mặt rất bi ai thống khổ.

Hinh Ý cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn, cô không thể nhìn rõ bất kì thứ gì, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, hoặc là thật ra thì chính mình cũng không dám nghĩ đến.

Cứ như vậy yên lặng một phút đồng hồ mới dần dần cảm giác được mình còn có sức phát ra tiếng nói.

“Chú gạt cháu, đầu tuần này cháu mới về thăm ba, sắc mặt của ba vẫn cực kì tốt, vẫn đánh cờ với cháu, vẫn trò chuyện với cháu về chuyện khi còn bé. Ba của cháu đang ở đâu? Ba của cháu hiện đang ở đâu, cháu muốn đi tìm ba.”

Cô không hề chảy nước mắt, đơn giản là vì không tin.

Bởi vì vừa được đưa đến phòng cấp cứu, hiện giờ vẫn chưa đưa đến nhà xác, chỉ có thể đứng ở trước cửa phòng cấp cứu.

Cô từng bước từng bước đi qua, y tá giúp cô vạch tấm vải trắng xuống.

Cô vừa nhìn thấy mặt ba mình thì nước mắt liền rơi xuống. Hai tay dùng sức nắm lại, không muốn để cho chính mình khóc thành tiếng, cả người run rẩy, không thể tin được đây là sự thật.

Mới vài ngày trước, ba vẫn dạy cho cô sau khi có con rồi thì nên đặt tên gì cho hay.

Mới vài ngày trước, ba vẫn còn nắm tay cô nói khi còn bé cô rất bướng bỉnh, không chịu luyện chữ, phải đặt mua chocolate từ Thụy Sĩ về thì cô mới chịu viết.

Mới vài ngày trước, ba còn chê cười cô một ngày trước khi lấy chồng tối hôm ấy còn ở trong thư phòng của ông khóc đến không thể kìm nén được, nói không muốn gả đi, không muốn rời khỏi ba ba. Nhưng mà sau khi gả đi thì cả tháng không về nhà lấy một lần.

Ba của cô vài ngày trước còn dùng ánh mắt hiền hậu yêu thương nhìn cô, đôi bàn tay khô gầy kia còn vuốt ve mái tóc cô. Nhưng mà, hiện tại ông đã mất, làm sao có thể?

Hinh Ý nâng bàn tay ba mình lên, nơi đây vẫn còn một chút nhiệt độ, vẫn chưa lạnh, nhất định vẫn còn sống.

Hai mắt cô đẫm lệ nhìn bác sĩ đứng bên cạnh, vừa run rẩy khóc vừa nói: “Anh xem…vẫn còn nhiệt độ…tay…vẫn còn nóng…tiếp tục cấp cứu đi…cứu ba…”

Hai tay kéo lấy tay bác sĩ, bác sĩ cho dù đã nhìn quen cảnh sinh li tử biệt giờ phút này cũng phải động lòng, nhưng cũng chỉ có thể tiếc nuối nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin hãy nén bi thương!”

“Không phải…vẫn còn nóng…tay…” Ngay cả một câu nói cô cũng không thể nói hoàn chỉnh.

Y tá bên cạnh đi tới đẩy giường bệnh đi, cô nhìn thấy mặt của ba mình cứ từng chút từng chút một bị tấm vải che lại.

Cô dùng sức cầm lấy tay y tá, y tá kinh ngạc lùi lại một bước, nhìn thấy cô khóc đến nỗi mặt mũi lấm lem thì đều không đành lòng.

“Đừng ai nghĩ đến việc bắt ba tôi đi…không được phép…” Cô cầm thật chặt thành bảo vệ của giường bệnh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống tấm chăn đơn màu trắng, không có hình dáng, chỉ còn lại một vệt nước nhàn nhạt.

Lúc này, Lâm Đạt Quảng đi tới vỗ vai cô, “Hãy để cho anh cả yên tâm ra đi đi.”

“Không…ba của cháu vẫn chưa đi…chú gạt cháu…” Cô có chết cũng không chịu buông tay.

Lâm Đạt Quảng kéo tay cô sang một bên, đau lòng nói: “Sao cháu lại như thế? Cháu không nghĩ xem nếu chị dâu biết thì làm sao bây giờ, cháu là đứa con duy nhất của nhà họ Lâm, cháu là trụ cột của cả nhà.” Mỗi khi mình gặp phiền toái, Lâm Đạt Quảng mới thừa nhận Hinh Ý là trụ cột.

Hinh Ý như không còn sức lực mà ngã ngồi trên mặt đất, đúng vậy, cô còn có mẹ.

Nếu như mẹ đang đặc biệt sang Thái Lan cầu phúc cho ba mà biết ba đã qua đời thì tình cảnh sẽ thảm như thế nào đây?

Lúc trước mẹ của cô mạo hiểm bỏ qua lời phản đối của toàn gia tộc để lấy con trai của một thầy giáo, dưới áp lực như vậy mà cũng có thể kiên định không phải là ba thì sẽ không lấy chồng, tình yêu này lớn cỡ nào.

Cô không dám tưởng tượng sau khi mẹ biết chuyện này sẽ như thế nào, không dám nha!

Lâm Đạt Quảng nhìn bộ dáng thương tâm xuất thần của Hinh Ý, cân nhắc xem phải nói như thế nào. Ông nghĩ ngợi, rồi đảo mắt sang vợ mình.

Bà lập tức hiểu ý, đi qua ôm lấy Hinh Ý, vừa để cho cô tựa vào ngực của mình khóc, vừa vỗ lưng giúp cô thở dễ dàng hơn, vừa an ủi cô: “Cháu ngoan, cháu là bảo bối của anh cả. Anh ấy đi rồi cũng không muốn nhìn thấy cháu đau khổ như vậy. Nhưng mà…nhưng mà thím có vài lời không biết có nên nói hay không.” Giọng của bà càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài.

Hinh Ý tuy vẫn còn khóc nức nở, nhưng mà vẫn nghe được lời của bà rất dè dặt. Người thím này bình thường ở trong nhà cũng không được xem là nhân vật lợi hại gì, cùng ít khi trò chuyện với Hinh Ý.

“Thím, hai người đều là…người thân nhất của cháu, có lời gì…mà không thể nói với cháu chứ?”

“Chỉ là, chuyện này…thím…thật sự không biết nên nói thế nào.”

Hinh Ý càng thêm nghi hoặc, càng cảm thấy được có vấn đề.

“Là như vầy, hôm nay quản gia nhận được một bưu kiện của Vũ Chính gửi về từ bên Mĩ. Bởi và là khẩn cấp nên chúng tôi lập tức đưa cho anh cả. Nhưng mà anh cả cầm bưu kiện kia mở ra xem rồi ở trong thư phòng cả ngày không ra ngoài, trong thư phòng thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng ném đồ đạc, mà anh cả lại dặn dò chúng tôi không được vào. Không còn cách nào khác thím mới gọi điện bảo chú cháu trở về, không nghĩ tới vừa bước vào cửa…” thím nghẹn ngào, nói không được.

Hinh Ý cảm thấy không thể tin được, làm sao có thể? Đều là lừa gạt cô, cảm giác đầu tiên của cô chính là bọn họ đang bắt tay lừa gạt cô.

Lúc này Lâm Đạt Quảng đi tới nói: “Phần bưu kiện kia bây giờ vẫn còn đang ở trong biệt thư nhà họ Lâm, cháu có thể về nhà xem, chúng tôi đều không lừa gạt cháu.”

Hinh Ý đẩy bọn họ ra, thẳng một đường lao như điên ra khỏi bệnh viện, cắm chìa xóa vào khởi động xe, buông phanh ra, đạp ga chạy đi. Tất cả những động tác này rất quen thuộc, động tác này đã làm ngàn vạn lần nên có thể hoàn thành trong nháy mắt. Nhưng mà hôm nay cô gần như dùng hết tất cả sức lực mới có thể làm xong.

Tiếng động cơ của chiếc xe thể thao trầm thấp mà mạnh mẽ, xe lại chạy như bay trong màn đêm, lần lượt vượt qua vài đèn đỏ, còn không muốn sống mà lấn sang đường hai chiều vượt lên trong chốn thành thị phồn hoa.

Chạy điên cuồng như vậy là vì cô muốn chứng minh sự thật không phải như thế. Không phải là vì có liên quan đến Vũ Chính mà ba ba mới phát bệnh tim.

Cô tin tưởng anh, không có gì có thể làm cô dao động.

Nhưng mà sự thật chính là như vậy, anh vĩnh viễn không giống như những gì cô nghĩ.

Lúc Hinh Ý trở lại biệt thự nhà họ Lâm, cô dừng xe lại nhưng không có dũng khí bước vào.

Nếu như là sự thật, vậy thì phải làm sao? Cô chỉ có thể tự nói với mình đây không phải sự thật, tuyệt đối không thể nào là thật sự.

Tất cả mọi người trong nhà đều chạy đến bệnh viện, cả vườn hoa và các phòng đều im ắng.

Hinh Ý dừng xe trước cửa hành lang biệt thư, nhưng không tắt máy ngay lập tức.

Cho dù thật sự có một bưu kiện, như vậy cũng không thể khẳng định là do Vũ Chính gửi tới.

Cô từng bước một bước lên bậc thang, mở cửa ra, lại đi về phía cầu thang xoắc ốc trước đại sảnh. Đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, không chú ý đến tấm thảm trước cầu thang, bị vấp một cái, đầu gối đập vào tay vịn cầu thang. Nhưng mà cô tuyệt đối không cảm thấy đau, ánh mắt của cô chỉ nhìn lên lầu, tâm tư của cô chỉ hướng về phía thư phòng.

Thư phòng vẫn là thư phòng kia, vẫn là thư phòng nơi cô từng chơi đùa lúc nhỏ, nhưng mà giờ khắc này, cô lại hy vọng chính mình lại chưa từng biết đến nơi này.

Hinh Ý mở đèn thư phòng lên, trên mặt đất phủ đầy những mảnh vỡ bình hoa, nhưng bình hoa kia bình thường vẫn là bảo bối của ba.

Cô đi đến trước bàn sách, nhìn bưu kiện đã bị vò nát, trống ngực không ngừng đập nhanh hơn.

Mở ra, xem từng chữ một, lòng càng xem càng chùn xuống, ngón tay nắm chặt lấy tờ giấy, run rẩy.

Cô không tin, tuyệt đối không tin, đây không phải là thứ Vũ Chính gửi cho ba ba xem. Làm sao có thể?

Điện thoại không ngừng vang lên, cô dường như không nghe thấy gì, nhưng mà tiếng chuông vẫn vang lên, như thể không nhận sẽ không bỏ qua.

Cô nhìn màn hình, cầm điện thoại lên nhận.

“Hinh Ý, tại sao lâu như vậy mới chịu nghe? Ngày mai anh sẽ trở về, rất nhanh em có thể nhìn thấy anh.” Giọng nói của Vũ Chính không kìm nén được hưng phấn, xa cô lâu như vậy, thật sự rất rất nhớ cô. Vừa nghĩ đến việc có thể được nhìn thấy cô, khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhẹ.

Tay của anh nắm lại ngồi của ngày không nhúc nhích, eo đã chết lặng không còn cảm giác, mày nhíu lại, bộ dạng rất thống khổ. Ngày hôm nay liên tục mở năm hội nghị, chính là muốn trở về thật sớm, có thể nhanh chóng được nhìn thấy cô.

Hinh Ý chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình, trong thư phòng to như vậy, lại tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mình.

“Hinh Ý?” Vũ Chính thấy cô không trả lời nên nghi hoặc gọi một tiếng.

“Anh…đã gửi một văn kiện cho ba em sao?” Hinh Ý nói từng chữ từng chữ một, nói thật chậm, sợ anh nghe không được rõ.

“Là anh gọi người đưa đến, chuyện này nhất định phải được ba ủng hộ mới thành công. Hơn nữa ba…” Anh nghe thấy giọng nói nghiêm túc của cô nên cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

Hinh Ý không còn nghe thấy những lời anh nói tiếp sau đó, nước mắt không một tiếng động mà rơi đầy mặt. Chân nhũn ra đứng không vững nữa, ngã ngồi trên mặt đất, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cô nhìn những tờ giấy tuyên thành trên mặt đất, trên đó còn có vài chữ viết bằng bút lông: “Tâm huyết cả đời, hủy trong chốc lát.” Đó là chữ của ba ba, từ nhỏ ông đã cầm tay dạy cô viết, làm sao cô không nhận ra được. Nhìn những con chữ kia, cô cảm thấy thế giời của mình như sụp đổ.

Giọng nói của Vũ Chính vẫn còn truyền đến từ trong điện thoại, cô giơ tay lên, dùng sức vứt nó vào góc tường.

Những bộ phận vỡ thành từng mảnh nhỏ, tựa như lòng cô bây giờ.

Cả đêm nay, biệt thự nhà họ Lâm chỉ nghe thấy tiếng đứt quãng của một cô gái, âm thanh nức nở không ngừng vang lên, lẳng lặng quanh quẩn trong căn phòng.
Bình Luận (0)
Comment