Vũ Chính nghe thấy tai
nghe truyền đến âm thanh của tiếng vỡ rồi sau đó điện thoại bị tắt.
Lòng anh chùn xuống, bên kia nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Anh lập tức gọi Kelvin
vào, dặn dò anh gọi về nước xem đã xảy ra chuyện gì. Vì sao lúc
nói chuyện giọng điệu của Hinh Ý lại như vậy? Cô nói đến văn kiện
kia, chính là thứ buổi chiều anh đã gửi cho ba…
Cả ngày không được
nghĩ ngơi nên cơ thể đã bắt đầu báo động đỏ, liên tục dây dưa với
hội đồng quản trị của JL mấy ngày, không ngừng đàm phán cùng chỉnh
sửa bản kế hoạch khiến cho đầu óc của anh không một khắc nào được
nghỉ ngơi.
Tay của anh ấn ấn lên
hai thái dương đang bị một cơn đau đánh úp lại, cố nhớ lại xem đến tột
cùng là đã phạm phải sai lầm gì mà Hinh Ý căng thẳng lại như vậy,
thậm chí ngay cả điện thoại cũng không nhận.
Tiếng gõ cửa vang lên,
“Vào đi.” Giọng nói của Vũ Chính tràn đầy mệt mỏi.
Kelvin nhìn thoáng qua
ông chủ đang nhíu chặt mày từ từ nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi,
dường như đang cân nhắc xem phải thông báo tin tức từ cuộc điện thoại
vừa rồi thế nào.
“Giang tiên sinh, vừa
rồi bộ phận PR (Public Relations – quan hệ công chúng) truyền ra một tin
tức, chủ tịch Lâm Đạt Bình đã qua đời vào lúc 19:42.”
Vũ Chính choàng mở
mắt ra, tất cả mệt mỏi trong tích tắc đều tan biến, yên lặng nhìn
Kelvin vừa dứt khoát nhưng không thành tiếng nói những lời vừa rồi,
dường như vẫn chưa thể tiêu hóa được những lời này.
Làm sao có thể? Qua
đời?
Trời đã sáng, ánh
mặt trời từng vệt hắt vào thư phòng rộng lớn của nhà họ Lâm.
Trong căn phòng vẫn
bật hệ thống sưởi ấm, Hinh Ý vẫn giữ tư thế ngày hôm qua, ngồi dưới
đất, hai tay ôm quanh mình. Bộ quần áo công sở từ tối hôm qua chạy từ
công ty đến bệnh viện vẫn còn được mặc. Đầu vùi thật sâu vào hai
tay, nước mắt lần lượt rơi xuống ướt nhem, được hệ thống sưởi ấm
hong khô hết lần này đến lần khác.
Cô dường như không còn
cảm giác gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Lúc này cửa thư phòng
bị mở ra, có người kinh ngạc hô lên một tiếng.
Cô nghe được đã có
người lục đục chạy tới, nhưng mà cô không muốn để ý, cũng không còn
sức mà để ý.
Chị Hàng đi vào thư
phòng trông thấy bộ dáng của Hinh Ý như vậy thì chạy tới ôm lấy cô,
nước mắt cũng chảy xuống. Từ nhỏ bà đã nhìn thấy tiểu thư lớn lên
luôn tràn đầy tự tin, thần thái rạng rỡ. Chưa từng nhìn thấy cô cuộn
mình không nói một tiếng như vậy.
“Không sao đâu, đã có
chị Hàng đây. Không sao đâu…” bà vừa trấn an vừa nói.
Hinh Ý chỉ nghiêng đầu
dựa vào vai bà, hai tay níu lấy quần áo của bà, càng túm càng
chặt, cả cơ thể đều run rẩy.
“Khóc lên đi, khóc lớn
lên đi. Cô bé…” Chị Hàng không đành lòng, người ba mà cô yêu nhất đã
không một tiếng mà ra đi, nỗi đau của ai xem ra cũng kém cô.
Tiếng khóc của Hinh Ý
càng lúc càng lớn, giống như khi còn bé làm đứt vòng cổ trân châu
của mẹ, sợ bị bà phát hiện trách mắng nên chỉ có thể vụng trộm
chạy đi tìm chị Hàng khóc lóc kể lể mình không cố ý.
“Mẹ…mẹ….mẹ?” Hinh Ý
dần ngừng khóc, cô còn có mẹ, hôm qua chú nói rất đúng, cô là trụ
cột của cả gia tộc, làm sao có thể gục ngã được?
Chị Hàng cũng chỉ có
thể rơi nước mắt, từ Thái Lan về đây cũng không dám nói cho phu nhân
tin tức này, chỉ nói trong nhà có việc gấp phải về. Phu nhân còn
trách bà nói quá lên, còn có chuyện gì quan trọng hơn đi cầu Bồ
Tát.
Bà cùng phu nhân tới
nhà họ Lâm, từ nhỏ đã ở bên cạnh phu nhân, làm sao không biết phu nhân
yêu chồng mình thế nào? Nhớ
ngày đó dù có bị đuổi ra khỏi nhà cũng phải gả cho nhà họ Lâm, vì
một cậu con trai nghèo khó mà tình nguyên từ bỏ quần lục châu báu
của mình. Không ai có thể hiểu được phu nhân sẽ đau lòng thế nào so
với bà.
Lúc hai người đến
bệnh viện thì phu nhân dường như đã biết chuyện rồi, nhưng chỉ cho
rằng ông chủ nhập viện thôi nên kinh hãi đứng cũng không vững.
Lúc quản gia dẫn mọi
người đến nhà xác, bà đã xụi lơ gé vào một bên
giường, chi trừng to mắt nhìn, nước mắt không ngừng chảy xuống, hai
tay nắm thật chặt đôi tay đã không còn một chút nhiệt độ nào của ông
nữa, cười nhẹ nói: “Đạt Bình, em đã trở về.”
Còn tưởng rằng ông
chỉ đang ngủ, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đã xám xanh của ông, không hề
khóc la ầm ĩ, nhưng lại làm cho người bên cạnh không nhẫn tâm nhìn
nữa.
“Phu nhân quá mệt mỏi,
bác sĩ đã tiêm một mũi an thần giúp bà nghỉ ngơi một chút.” Chị
Hàng chỉ có thể nói qua loa với Hinh Ý như vậy.
Hinh Ý khẽ cắn răng,
đè nén những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống, cô, giờ khắc này
nhất định phải kiên cường mà đối mặt với tất cả.
Cô hít hít mũi, dùng
giọng nói khàn khàn nói: “Kế tiếp phải làm gì đây? Chị Hàng, chị
trở lại bệnh viện trông nom mẹ trước đi. Em sợ mẹ sẽ gặp tình huống
xấu nào đó. Còn nữa, gọi điện thoại cho bộ phần PR của Lâm thị gọi
người chuẩn bị tang lễ cùng lễ truy điệu cùng các việc vặt khác.”
Chị Hàng nhìn Hinh Ý
ngẩng đầu lên, đôi mắt bởi vì khóc cả
đêm mà sưng lên giống như quả hạch đào, lớp trang điểm bị nước mắt
rửa trôi, ánh mắt mờ mịt, mũi hồng hồng. Bà nhìn thấy thế mà lòng
đau vô cùng.
Sau khi Vũ Chính nghe
tin thì lập tức bảo Kelvin chuẩn bị máy bay, anh còn đang suy nghĩ
rốt cuộc có phải là nước cờ kia đã phạm sai lầm không. Không phải thật
sự bởi vì anh gửi cho ba văn kiện kia nên ba mới phát bệnh tim chứ.
Bởi vì từ ngày hôm qua đến nay tiêu hao quá nhiều thể lực nên thật
sự không thể nghĩ ra được gì nữa. Lòng anh vô cùng nóng vội, chỉ
cần nghĩ tới Hinh Ý thì lại càng bình tĩnh không được.
Anh biết rõ tình cảm
của Hinh Ý dành cho ba, chính vì vậy nói đến Hinh Ý, anh mới lo lắng
cho cô như vậy. Điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy, gọi điện về
nhà thì nói cô không trở về, gọi đến nhà họ Lâm thì người giúp
việc nói bận quá nên không rảnh nhận điện. Trong chuyện này nhất
định là có chuyện xảy ra vượt ngoài tầm tay của anh.
Càng nghĩ lại càng
rối, những cơn đau đầu ngày càng kịch liệt.
Anh kéo ngăn kéo ra,
lấy thuốc giảm đau, ngay cả nước cũng không uống mà trực tiếp nuốt
vào.
Kelvin nhìn anh, trong
lòng không khỏi có chút lo lắng. Từ khi bị thương đến nay, bởi vì
não bị di chứng nên thường bị đau đầu, đặc biệt công việc quá nhiều
nên vô cùng mệt mỏi lao lực. Nhưng mà anh chưa từng uống thuốc giảm
đau, bởi vì lúc trước bác sĩ đã nói với anh, dùng thuốc nhiều sẽ
trở nên phụ thuộc vào nó. Anh cũng chịu đựng rất giỏi, thường thì
có đau đến đổ mồ hôi lạnh cũng không uống thuốc giảm đau.
Nhưng mà hôm nay lại….
Lúc Vũ Chính trở về
nước thì đã là mười mấy giờ sau, vừa xuống máy bay, về nhà thay
quần áo xong là lại vội vàng chạy đến bệnh viện. Thật ra thì anh
đã vô cùng mệt mỏi, liên tục họp, mười mấy giờ ngồi trên máy bay,
đối với một thân thể khỏe mạnh cũng đã không tiêu hóa được, huống
chi thân thể anh hiện tại lại vô cùng yếu ớt như vậy.
Nhưng mà anh một khắc
cũng không muốn dừng lại, ngay cả ngồi mười mấy tiếng trên máy bay
cũng không hề nhắm mắt, anh thật sự quá lo lắng cho Hinh Ý.
Nhưng mà anh không nghĩ
đến sau khi đi đến bệnh viện mình sẽ phải đối mặt với cái gì, càng
không nghĩ tới mưa gió sẽ đánh úp về phía anh nhiều hơn nữa.
Lúc Vũ Chính đến
bệnh viện thì trời đã tối, cả tòa nhà trong bệnh viện tĩnh lặng
đến mức dường như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, ngọn
đèn trong hành lang rất sáng, nhưng lại lạnh đến mức làm cho người ta
không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Kelvin giúp Vũ Chính
đi vào thang máy, sau khi ra khỏi thang máy, Vũ Chính lại bảo Kelvin
buông tay, anh muốn tự mình đi đến.
Bầu không khí vô cùng
nặng nề đau thương, mẹ của Hinh Ý ngồi
trên chiếc ghế dài bên hành lang, bộ dạng
thất thần nhìn về phía trước, trong tay nắm chặt một miếng ngọc, đây
không phải là một miếng ngọc tốt nguyên chất, nhưng lại là sính lễ
duy nhất nhà họ Lâm trao cho bà lúc kết hôn với ba Lâm. Nhiều năm qua
đi, bà đã đeo vô số châu báu, nhưng miếng ngọc bình thường này lại
chưa từng rời khỏi người bà.
Hinh Ý đứng bên cạnh
mẹ mình, tay nhẹ nhàng vuốt lưng mẹ giống như đang làm với một đứa
bé.
Cô vừa di đời ánh mắt
thì đã thấy Vũ Chính đứng một góc.
Vũ Chính
cũng đang nhìn cô. Anh trông thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, môi không
có một chút màu sắc gì, đôi mắt sưng lên vì khóc, chóp mũi hồng
hồng. Hinh Ý xinh đẹp của anh giờ phút này đã trở nên tiều tụy không
còn chút sức sống nào, quần áo màu trắng trên người cô càng làm
nổi bật sắc mặt trắng bệch của cô. Anh chỉ làm thấy lòng mình đau,
anh muốn đi đến ôm lấy cô mà nói anh đã trở về, có anh ở đây, không
phải sợ.
Cô yên lặng nhìn anh
trong chốc lát, ánh mắt không hề mang theo chút tình cảm nào. Qua một
hồi lâu, cô mới bảo chị Hàng đến đỡ mẹ, đi về phía anh. Cô không có
bất cứ ý gì muốn gặp anh, nhưng mà không muốn anh đến gần kích động
đến mẹ, cô không biết làm sao mẹ lại biết chuyện văn kiện kia, nhưng
giờ phút này những gì cô có thể làm cũng chỉ là bảo vệ người nhà
của cô.
Cô cách Vũ Chính hai
bước thì dừng lại, “Chúng tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây, anh đi
đi!” Cô cực kì đè nén muốn cho mình bình tĩnh một chút, nhưng mà
giọng nói vẫn có chút run rẩy. Giờ khắc này cô muốn làm rất nhiều
thứ, kể cả việc cho anh một cái tát.
Nhưng mà, cô lại rất
muốn ôm lấy anh, nói cho anh biết lòng mình đau đớn thế nào. Cô hận
mình như vậy, rõ ràng hận anh đến chết nhưng lại hy vọng đây không
phải là sự thật, cô thật sự muốn anh nói với mình chuyện này không
phải anh làm.
Vũ Chính vừa di
chuyển xe lăn về phía trước, Hinh Ý đã lùi lại một bước.
“Em hãy nghe anh nói…”
“Tôi hỏi lại anh một
lần nữa, văn kiện kia có phải là anh đưa tới không?” Cô rất hy vọng
anh có thể nói không phải như vậy nha, dù cho có là lừa gạt cô, cô
cũng không muốn như bây giờ, lòng cô như đang bị cắt thành từng mảnh.
Vũ Chính cũng đau khổ
nhắm hai mắt lại, “…”
“Vậy có phải anh từng
có tranh cãi với ba ba trong điện thoại
không?” Cô chỉ có thể bất lực nhìn thế giới của cô từ từ sụp
xuống.
“Thật sự anh và ba có
thảo luận, nhưng mà cuối cùng ba…” Anh cố gắng giải thích.
“Giang Vũ Chính, anh đi
ngay cho tôi! Tôi thật sự không muốn tranh cãi với anh ở đây.” Thảo
luận? Thảo luận mà làm cho ba ném vỡ hết bình hoa trong thư phòng
sao? Thảo luận mà lại viết xuống tám chữ vô cùng đau đớn kia sao. Cô
trừng mắt nhìn anh, hai mắt đã một ngày một đêm chưa hề nhắm lại đã
nổi lên những tơ máu màu đỏ.
Đôi mắt anh nhìn chỉ
cảm thấy đau lòng, vươn tay muốn bắt lấy tay của cô, “Anh…”
Nhưng lại bị cô dùng
sức đẩy ra, anh chỉ có thể kinh ngạc
nhìn cô.
Hinh Ý cắn răng nhịn
xuống không cho nước mắt chảy ra, “Tôi bảo anh cút đi!”
Vũ Chính chưa từng từ
bỏ ý định tiếp tục đến gần cô, Hinh Ý đã đụng phải tường. Mắt
thấy anh vươn tay ra là có thể chạm vào cô, Hinh Ý tiến về phía
trước một bước dùng sức đẩy xe lăn về phía sau.
Xe lăn lui về phía sau
đụng vào bức tường hành lang bên kia.
Khi xe lăn đụng phải
vách tường vang lên một tiếng thì cũng là lúc sắc mặt Vũ Chính
không còn chút máu, cực kì đè nén vẻ mặt đau khổ, cả thân thể bởi
vì lưng bị đụng mạnh vào tường mà run rẩy đau đớn. Anh không thể tin
được nhìn cô, không thể tin được cô lại có hành động như vậy.
Cô chỉ cảm thấy hận,
căn bản không biết mình đang làm gì, “Tôi bảo anh cút đi!”
Xa xa Kelvin đứng trước
cửa thang máy trông thấy tình huống như vậy, trong lòng biết có
chuyện không ổn nên liền đi về phía trước. Cũng không đợi anh đi đến
trước mặt, Hinh Ý đã xoay người bỏ đi.
Toàn thân Vũ Chính
kịch liệt run rẩy, ngồi lệch một bên trên xe lăn, nhìn theo bóng cô
rời đi, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà run rẩy hiện lên một nụ cười
khổ, quá bất ngờ, làm cho người ta không thể hiểu được đến tột cùng
đang xảy ra chuyện gì.