“Mẹ, gần đây sức khỏe
có tốt hơn chút nào không?” Hinh Ý ngồi trong thư phòng, nhìn bên
ngoài tuyết rơi phủ trắng mặt đất cùng đại dương mênh mông phía xa xa,
tay cầm điện thoại, cảm thấy rất nặng nề.
“Khá tốt, có đôi lúc
vẫn còn hơi chóng mặt. Đúng rồi, khi nào con về?” Lâm mẹ trực tiếp
hỏi, bởi vì hiện tại Giang Lâm chỉ còn một mình Hà Thư Mẫn nên càng
cố gắng chèn ép người trong nhà họ Lâm, Đạt Quảng nói không biết bên
phía JL có phải đã thỏa thuận gì với Giang Vũ Chính hay không mà
hình như đã toàn lực phối hợp với hành động của cậu ta. Bà biết
rõ con người nham hiểm như Giang Vũ Chính sẽ không bỏ qua cho người
của nhà họ Lâm.
“Không cần phải quan
tâm đến việc của chú hay dì, sức khỏe của mẹ không tốt lại còn
muốn quan tâm đến chuyện xấu của bọn họ làm gì.” Giọng điệu của
Hinh Ý dứt khoát, trên thực tế bọn họ cảm thấy ở trong công ty cái
gọi là người nhà họ Lâm đều toàn là bù nhìn, hai ba ngày lại gây
phiền toái cho ban giám đốc. May mắn Vũ Chính cũng không phải người
dễ bị ức hiếp, bằng không thì thật đúng là đã lộn xộn đến ngất
trời.
“Nói gì vậy hả? Làm
gì có đứa con gái nào như con, cánh tay chỉ biết hướng ra ngoài. Con
đừng quên…” Lâm mẹ càng nói càng kích động, giọng nói có chút run
rẩy, bà vĩnh viễn cũng không có cách nào quên đi cái chết của chồng
mình, muốn bà không hận Vũ Chính, dù cho có chết cũng không thể.
“Mẹ.” Hinh Ý vội vàng
chặn đứng lời bà lại, cô biết rõ bà muốn nói gì, nhưng mà cô phát
hiện mình thật sự không để ý tới, cô thầm nghĩ phải ôm lấy hạnh
phúc của mình. Nhưng cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ nói: “Con biết
rồi.” Cô biết rõ mẹ vẫn không thể quên, chấp nhất như vậy nhưng lại
không biết mình phải chấp nhất cái gì.
Hinh Ý mệt mỏi bỏ
điện thoại xuống, bên ngoài sắc trời âm u mờ mịt, khi nào thì ánh
mặt trời mới lộ ra đây?
Trong phòng khách biệt
thự bên bờ biển, Hinh Ý ngồi trên ghế salon xem nhìn Vũ Chính ngồi
bên cạnh đang đọc nhật báo Wall Street, một tay kéo kéo tờ báo trong
tay anh mà chỉ thấy Vũ Chính đang rất nhập tâm chỉ ngây người nhìn
thoáng qua cô.
Cô ngồi xổm xuống,
vừa giúp anh vén lại tấm chăn dày bị tụt xuống trên cặp đùi tiều
tụy, vừa nói: “Không cho xem nữa, vừa rồi đã hơi sốt, trở về giường
nghỉ ngơi đi.” Mắt trừng thật lớn, dáng vẻ tỏ ra không cho anh mặc
cả.
Vũ Chính khi xem báo
vẻ mặt tỉnh táo trầm mặc lạ thường giờ dần dần tỏ ra nhu hòa,
khóe miệng khẽ nhếch lên, hiện lên một nụ cười nham hiểm: “Chúng ta
cùng về phòng ngủ đi.” Nói xong liền làm bộ muốn ôm lấy Hinh Ý.
Hinh Ý lập tức đứng lên,
trong lòng biết rõ một khi bị anh quấn lấy thì hai người nhất định
sẽ không dứt ra được, vốn buổi sáng muốn cùng Dư Chân đến tổng bộ JL
họp, nhưng bây giờ chỉ có thể để cho anh ta một mình độc diễn trong
cuộc họp, sau đó nhất định thế nào thì cô cũng phải qua đó một
lát.
“Nghĩ hay quá nhỉ!” Vô
cùng kiên định cự tuyệt anh sau đó liền giúp anh lấy xe lăn, làm bộ
muốn giúp đỡ anh chuyển người sang xe lăn. Anh vừa gặp phải thời tiết
này thì liền thấy khó chịu, toàn thân mệt mỏi đau nhức, cành tay
không thể dùng lực được. Sáng nay lúc xuống giường phải nhờ đến sự
hỗ trợ của cô mới xuống được.
Cô cảm thấy lòng rất
chua xót, thời tiết âm u khí trời lại rét lạnh như vậy ba năm qua có
bao nhiêu ngày? Mà anh mỗi một buổi sáng thức dậy làm sao mà vượt
qua đây? Cô biết rõ sự kiêu ngạo của anh, việc mình có thể tự làm
tuyệt đối sẽ không để cho người khác hỗ trợ. Cô cho rằng ba năm qua
cuộc sống nội tâm của cô bị dày dò như đang ở địa ngục, nhưng mà
còn anh thì sao? Thân thể đau đớn cùng sự dày vò áy này trong lòng
rốt cuộc làm sao mà vượt qua được?
Khi cô cúi người xuống
đang muốn nâng anh lên thì hai tay của anh nắm lấy bờ vai cô, đặt trán
mình lên trán cô, chóp mũi nhẹ nhàng mà vuốt ve lấy chóp mũi cô,
nói: “Anh thật sự không sao, đừng xem anh như người bệnh, OK?”
Hai người cách nhau
gần như vậy, đôi mắt đối diện với đôi mắt của đối phương, yên lặng
mà nhìn đối phương, thuần khiết không một chút tạp niệm.
Hinh Ý cảm thụ được
nhiệt độ trên trán anh truyền đến cao hơn nhiệt độ của cô, hốc mắt
nong nóng, nhưng lại bị đánh bại chỉ có thể cười cười, “Vậy thì
không cho phép anh ra ngoài, ở lại đây chờ em về.”
Vũ Chính nhìn thấy cô
đã thỏa hiệp, bản chất lưu manh lại nổi lên, ra vẻ thảm thương nói:
“Chỉ còn lại một mình anh trong phòng thôi…”
Hinh Ý biết rõ anh
đang giả sư ăn thịt cọp, mỉm cười nói: “Anh đừng có mà xạo!” Nói xong
lập tức hôn lên môi anh một cái, nhìn thấy đôi mắt thâm thúy như dòng
nước xoáy của anh thì nghiêm túc thập giọng nói: “I love you!”
Vũ Chính cũng mỉm
cười đáp lại nụ hôn của cô, “I love you too!”
Ra khỏi hội trường khắp
nơi toàn những lời trao đổi so sánh ghanh đua nhau, Hinh Ý muốn nhanh
chóng trở về nhà nên bước nhanh hơn.
Dư Chân cũng đuổi theo
chạy đến bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ hớn hở của cô, rõ ràng cảm nhận
được cô đang vui vẻ liền cười hỏi cô: “Thế nào? Đêm qua tụ họp với
bạn học vui đến vậy sao? Không phải đã tìm được niềm vui mới nào
rồi chứ?” rất ít khi thấy cô vui vẻ như vậy, chuyện kinh doanh không
thể nào làm cho cô vui đến vậy.
Hinh Ý vui vẻ dừng
bước, nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười: “Thế nào? Chẳng lẽ anh về đến
địa bàn của mình lại không quen thêm được hồng nhan tri kỉ nào sao?
Nhàn hạ thoải mái mà để ý đến chuyện của tôi vậy hả?”
Dư Chân càng nghi hoặc,
Lâm Hinh Ý cũng bắt đầu có tế bào hóm hỉnh như vậy sao? “Chẳng lẽ
thật sự gặp được niềm vui mới rồi sao? Nhanh đến vậy sao, có đẹp
trai bằng anh không? Hẳn là trẻ tuổi hơn anh nhỉ, trông thế nào?” anh
nhướng mày nhìn vẻ mặt tươi cười không thể che dấu của Hinh Ý.
Hinh Ý cười cười,
thầm nghĩ đây có thể xem là niềm vui cũ được không, những vẫn nghiêm
túc nhìn Dư Chân, tuy anh cũng xem như là rạng ngời hấp dẫn nhưng không
biết vì sao cô cảm thấy không có loại khí chất kia của Vũ Chính. Vũ
Chính của cô, mỗi một động tác, từng biểu lộ, thậm chí dáng vẻ
nhàn nhạt mỉm cười ở trong mắt cô đều là độc nhất vô nhị, không gí
so sánh được.
Dư Chân bị cô nhìn như
vậy nên có chút sợ hãi, trừng hai mắt nói: “Thế nào, hay là anh đẹp
trai hơn hả.” Lo lắng mình không bằng.
Mà Hinh Ý chỉ lắc
đầu, thở dài nói: “Kém quá xa, bất kể là bề ngoài hay bên trong.”
Sau khi nói xong liền đi về phía thang máy, bỏ lại một mình Dư Chân
đứng nguyên tại chỗ ngẩn người.
Anh không tin, cô thật
sự đang rất tốt đẹp với Giang Vũ Chính sao? Làm sao có thể? Cô hận
Giang Vũ Chính như vậy, tuyệt đối không có khả năng.
Thế giời chỉ còn nghe
thấy tiếng hít thở của anh, anh làm sao lại cảm thấy sợ hãi như
vậy, là vì nếu như người kia không phải là Giang Vũ Chính thì anh
tuyệt đối có lòng tin có thể đánh bại. Nhưng mà, nếu như là Giang
Vũ Chính thì sao? Anh cười khổ, anh làm sao có cơ hội đây?
Lúc Hinh Ý trở lại
căn biệt thư ven biển thì trời đã tối đen, tuyết rơi càng lúc càng
lớn, phiêu linh trên không trung, Hinh Ý nhìn thấy phòng khách còn một
ngọn đèn lóe lên, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Cho dù từ trong
xe bước ra ngoài lạnh đến nỗi thở ra từng ngụm khói trắng, đáy lòng
cô vẫn thấy rất ấm áp, bởi vì cô biết rõ có người đang chờ cô, mà
quan trọng nhất người kia là Giang Vũ Chính.
Nhẹ nhàng mở cửa
phòng khách ra, ánh mắt lướt qua phòng khách rộng thênh thang, nhìn
thấy Vũ Chính nằm trên chiếc ghế quý phi bên cửa sổ, cả người đều
tự nhiên mềm mại hẳn đi.
Mặt của anh hướng về
chiếc cửa sổ thủy tinh sát đất rất lốn, ngọn đèn ố vàng ấm áp
chiếu rọi trên khuôn mặt anh, dáng ngủ an tĩnh như vậy.
Nhưng khi Hinh Ý nhìn
thấy anh mặc áo tắm ngủ ở đây, hơn nữa đùi lại không đắp chăn lông
thì lòng chùn xuống. Cho dù hệ thống lò sưởi trong phòng mở lớn cỡ
nào thì dù sao cũng đang là mùa đông đấy.
Bước nhanh về phía
trước, cầm lấy tấm chăn trên ghế sofa, nhẹ nhàng đi về phía anh, ngồi
xổm xuống bên cạnh ghế quý phi, động tác nhẹ nhàng choàng tấm chăn
lên đùi anh.
Động tác dịu dàng
vẫn đánh thức Vũ Chính đang ngủ không say, anh chậm rãi mở đôi mắt
nhập nhèm buồn ngủ ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô.
Cô vừa luồn tay vào
chăn mát xa cho anh, giọng điệu vừa nhu hòa quở trách: “Sao ngay cả
chăn cũng không đắp mà đã ngủ ở đây?” tay chạm vào chân của anh cảm
thấy khác thường, đầu gối vốn đã gầy yếu đang sưng to lên rất nhiều.
Cô xốc chăn lên, vén
ống quần anh lên đến đầu gối, cô nhìn thấy mà giật mình, lớp da trên
đầu gối sưng lên tím đen, còn kém xa một cành cây khô, hơn nữa chân
giống như không thể duỗi thẳng ra, cong cong đặt trên giường, khó trách
cô vừa mới bước vào đã cảm thấy tư thế nằm của anh là lạ.
Mắt cô đỏ lên hết,
trái tim thoáng cái như bị một nhát dao đâm vào đau đớn, mà Vũ Chính
hai tay dùng sức nâng người lên, không ngờ cổ tay trái lại truyền đến
một cơn đau kịch liệt, làm cho anh ngã lại trên ghế, lưng truyền đến
một trận co rút đau đớn làm cho anh hung hăng hít một hơi thật dài.
Hinh Ý nhìn thấy anh
đau đến mặt trắng bệch, lồng ngực đau đến nói không nên lời, nhưng
miệng vẫn nghiêm khắc nói: “Không phải đã bảo anh không được ra ngoài
sao? Hôm nay rốt cuộc đã đi đâu?”
Vũ Chính nhìn thấy
đôi mắt đỏ bừng của cô, cũng đau lòng nhưng vẫn cười nói: “Báo cáo
vợ đại nhân, thật sự không đi đâu cả.”
Hinh Ý cau mày tiếp tục
hỏi: “Vậy cái này làm sao mà bị?”
Anh thấp giọng nhàn
nhạt nói: “Ở trong phòng tắm, ngã sấp xuống.” Trên mặt của anh nhìn
không ra bất kì biểu lộ gì, bình thản như đang không phải nói chuyện
của mình.
Sau khi Hinh Ý giúp anh
đắp chăn lại, cố nén nước mắt, hơi nức nở nói: “Em gọi bác sĩ
đến.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Vũ Chính vội vàng
nói: “Căn bản là không đau, trước kia cũng…” lập tức ý thức được lời
của mình không đúng nên im lặng. Anh cố kéo lấy tay cô, không chịu để
cho cô đi gọi bác sĩ.
Hinh Ý đưa lưng về phía
anh, một giọt rồi lại một giọt nước mắt rơi trên mặt, “Trước kia
cũng…” Trước kia cũng thường như vậy, té đến nỗi đầu gối biến thành
màu đen. Cô căn bản cũng không có dũng khí nói tiếp, như vậy làm cho
cô cảm thấy rất khó thở.
Anh kéo cô xoay người
lại, dùng ngón tay thon thả gạt đi nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng an
ủi cô: “Thật sự không đau mà, đêm nay em giúp anh xoa, được không?” Sau
đó cười nói cô là cô bé ngốc, việc nhỏ như vậy cũng khóc.
Nhưng mà trong lòng
của cô, đây là chuyện lớn hơn bất kì thứ gì, cô tự trách mình tại
sao buổi chiều nhất định phải ra ngoài? Nếu như cô ở bên cạnh anh cả
ngày thì anh cũng không ngã như vậy. Nước mắt của cô, ngoại trừ đau
lòng, còn có tự trách, tự trách thật nhiều.
Buổi tối trước khi
ngủ cẩn thận mát xa toàn thân cho anh, tay chạm vào đầu gối sưng to
của anh, ngón tay của cô run rẩy, dịu dàng giống như khẽ vuốt ve, cô
cũng biết phải dùng thêm một chút sức nữa để mát xa thì thuốc mới
thấm vào, vết bầm mới có thể tan ra, nhưng mà cô sợ anh sẽ đau, nhưng
thật ra cô cũng sợ mình sẽ đau lòng, rất đau.
Lúc ngủ, cô ôm chặt eo
anh, rồi lại sỡ hãi mình sẽ đụng vào chân của anh nên tư thế cứng
ngắc mất tự nhiên, Vũ Chính lại ôm cô thật chặt vào trong lồng ngực
của mình, cô lại càng không dám động đậy chút nào.
Anh cảm giác được cô
khác thường nên nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, ở bên tai cô dịu dàng
nói: “Không phải sợ.” Không phải sợ anh tàn tật, không phải sợ sự
bất lực của anh, anh như vậy chỉ bởi vì yêu cô.
Giọng nói trầm thấp
của Vũ Chính thoáng cái đã trấn an được lòng cô, làm cho cơ thể cô
dần dần mềm nhũn, dính sát vào với anh.
Nhưng vào nửa đêm, cô
bị cơn run rẩy kịch liệt của Vũ Chính đánh thức, nương theo ngọn đèn
tường, cô nhìn thấy trên mặt anh đầy mồ hôi, như là đang chịu đựng
một nỗi thống khổ nào đó, sắc mặt đều căng cứng, cắn chặt hàm răng
làm cho cằm dưới thoạt nhìn càng bén nhọn đáng sợ hơn. Tay đang loạn
xạ tìm kiếm thứ gì đó trên tủ đầu giường, run rẩy gắt gao.
Cô vốn đang mơ màng
chưa tỉnh, nhưng vừa nhìn thấy tình cảnh này thì như bị dội một gáo
nước lạnh xuống làm cho tỉnh hẳn, run giọng hỏi: “Có phải bị co
giật không?” Tay thoáng
cái vươn đến trấn an thân thể đang run rẩy của anh.
Mà Vũ Chính thì đau
đến nhắm chặt hai mắt, gian nan lắc đầu, dường một chỉ một động tác
cũng làm cho anh mệt mỏi, trì hoãn một hồi lâu mới buông hàm răng ra,
nói hai chữ: “Thuốc…tủ…” Hô hấp cũng dồn dập.
Anh chỉ cảm thấy đầu
đau đến sắp vỡ ra, không có cách nào hình dung được nỗi thống khổ,
không có điểm dừng.
Hinh Ý lập tức trèo
qua người anh đến tủ đầu giường, mỗi ngăn tủ đều là thuốc, cô gấp
đến độ sắp khóc hỏi, “Thuốc…lọ nào?” Giọng nói của cô run rẩy đến
độ không còn là chính mình.
“…đen…”
Cô lập tức cầm lên,
ngón tay run rẩy cầm lọ thuốc xem phân lượng rồi đổ ra tay, nâng Vũ
Chính dậy cho uống vào cùng nước.
Cô căng thẳng nhìn sắc
mặt dần dần buông lỏng của anh, hô hấp vẫn còn hơi dồn dập, cảm
thấy cái lạnh dâng lên từ đáy lòng, tay run run giúp anh vuốt ngực.
Cô không biết ngoại
trừ co giật anh còn chịu đau đớn như vậy, tuy lúc trước bác sĩ có
nói với cô tổn thương não nhất định sẽ để lại di chứng, tuy nhiên
lại không ngờ nó nghiêm trọng như vậy.
Vũ Chính dựa lưng vào
giường, hô hấp chậm rãi điều chỉnh lại, Hinh Ý cẩn thận đỡ anh nằm
xuống, lấy khăn mặt ra giúp anh lau mồ hôi, nhìn anh yếu ớt một hồi
lâu mới dám chui vào trong chăn.
Mà thuốc phát huy tác
dụng rất nhanh, Vũ Chính mệt mỏi vô cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô:
“Không sao đâu, ngủ đi.” Giọng nói cùng hơi thở nhẹ nhàng giống như
một cộng lông vũ phiêu bay bên tai Hinh Ý.
Thân thể anh mệt mỏi
giống như không còn sức lực, tay chỉ nhẹ nhàng trùm lên tay cô, không
còn một chút khí lực, mềm mại rồi lại lạnh buốt.
Cô ôm anh, nước mắt rơi
như mưa, ngăn không được chảy xuống đầy mặt cô, cô để cho Vũ Chính đã
mê man tựa vào trước ngực mình, nước mắt rơi thấm ướt cả gối.
Đêm hôm đó, cô thức
trắng đêm, ôm Vũ Chính như một đứa bé, nhẹ nhàng một lần rồi lại
một lần vuốt ve tấm lưng cứng ngắc của anh.