Trong biệt thự nhà họ
Lâm, Lâm Đạt Quảng ngậm một điếu xì gà đi vào trong đại sảnh, thỉnh
thoảng mắt liếc nhìn về phía Lâm mẹ, lại nháy mắt ra dấu cho vợ
mình mở miệng.
Vợ của Lâm Đạt Quảng
là La Hiểu Lan hiểu ý, nghĩ một lát xem làm thế nào để mở miệng,
cuối cùng vẫn nói: “Chị dâu, Hinh Ý có nói khi nào thì trở về
không?” Lúc nói còn bất chợt nhìn biểu lộ của Lâm mẹ.
Lâm mẹ chỉ thở dài
nói: “Cuộc họp hàng năm của JL diễn ra trong hơn một tuần lễ, để cho
nó ở bên kia học hỏi thêm cũng tốt, dù sao có thể giữ vững trận
tuyến trong JL, sau khi trở về sẽ dễ dàng nắm chắc cục diện hơn.” Bà
thật sự nghĩ con gái của mình có thể giành lại những gì thuộc về
ba của mình, đó cũng là kỉ niệm duy nhất Đạt Bình để lại cho bà.
La Hiểu Lan không có ý
định nói thêm gì nữa, nhưng Lâm Đạt Quảng lại nháy mắt ra hiệu, bà
cau mày nói tiếp: “Nhưng em cảm thấy Hinh Ý vẫn nên trở về nhanh một
chút, chị dâu chị nghĩ lại xem, Giang Lâm mới là thứ chúng ta chú
trọng nhất, dù sao người của nhà họ Lâm cùng nhà họ Phương chúng ta
đều ở trong Giang Lâm. Vả lại, từ sau khi Hinh Ý sang Mĩ họp, Giang Lâm
đều không còn một ai trong nhà, địa vị của Đạt Bình cũng đang lung
lay…” Bà kích động nói, một đống lớn những lời nói đều đường hoàng
giống như tất cả đều là vì người nhà họ Lâm và nhà họ Phương.
Nhưng Lâm mẹ chỉ nhìn
về phía bức ảnh của chồng mình ngẩn người, bà cũng cảm thấy mệt
mỏi, dây dưa như vậy, nhưng mà sao có thể quên tại sao chồng mình lại
chết đi? Không phải Giang Vũ Chính thì Đạt Bình cũng không ra đi nhanh
như vậy, ngay cả gặp mặt ông lần cuối cùng bà cũng không thể.
Điều này, làm sao có
thể chỉ dùng một chữ hận để hình dung?
New York tuyết rơi không
ngừng, bay lả tả trên không trung, càng không ngừng đảo quanh, ngoài
cửa sổ đang là ban ngày nhưng sắc trời lại rất âm u mênh mông bụi mờ,
làm cho người ta lười biếng chỉ muốn ở nhà cả ngày.
Sắc trời tuy hơi u ám
nhưng căn biệt thư ven biển bởi vì có một khung cửa sổ sát đất rất
lớn hướng ra biển cho nên cũng không quá u tối.
Hinh Ý bưng khay thức
ăn, đặt trên tủ đầu giường, nhìn dáng vẻ ngủ say của Vũ Chính, đau
lòng khẽ cười cười. Bởi vì ấm áp, khuôn mặt bình thường không có
chút huyết sắc nào nay trở nên đỏ ửng.
Cô nhẹ nhàng lấy tay
vén mấy sợi tóc mất trật tự trước mặt anh, ngồi ở bên giường cúi
người ghé vào lỗ tai anh dịu dàng nói: “Con heo nhỏ lười biếng, ăn
cơm tối rồi ngủ tiếp được không?” giữa trưa sau khi ăn cơm xong thì ngủ
đến hiện tại, hơn nữa giữa trưa căn bản cũng chưa ăn gì, chỉ một
chén cháo duy nhất mà phải thật lâu anh mới miễn cưỡng uống hết.
Vũ Chính mở hai mắt
ra, nháy hai cái, sửng sốt một hồi lâu mới xác định đúng cô cười
cười, anh cho rằng mình đang nằm mơ, hạnh phúc thì ra gần như vậy.
Hinh Ý cẩn thận nâng
anh dậy tựa lưng vào giường, lại cầm một cái gối mềm đặt dưới eo
của anh để giảm áp lực cho phần eo. Nhưng anh vẫn kéo cô qua ôm lấy eo
cô, nghiêng đầu tựa vào trước ngực cô: “Rất xin lỗi.”
Giọng nói rầu rĩ
truyền vào trái tim cô, cô dùng tấm lòng của mình mà nghe thấy được,
không phải lỗ tai. Cái gì mà hận, cái gì mà oán, những lời này
đều làm cho tất cả tan rã, phòng tuyến trong lòng cô đều đã bị đánh
bại bởi ba chữ này của anh.
Hôm nay sau khi nói
chuyện điện thoại với mẹ xong, thật ra cổ vẫn còn do dự, không biết
phải nói với mẹ thế nào, làm sao để mở miệng đây? Hoặc là cô tha
thứ cho anh là sai. Nhưng mà, cô không thể buông tay, không thể.
Cô cố gắng thả lỏng,
từng cái từng cái vuốt ve tóc của anh, giọng cố ý buồn bực nói:
“Đừng tưởng rằng làm nũng thì em sẽ bỏ qua cho anh, đêm nay anh nhất
định phải ăn cơm.”
Anh chỉ đang cười, ôm
cô nhẹ nhàng cười đến run rẩy.
Tuy cô nói như vậy
nhưng Vũ Chính vẫn ăn rất ít, cô cầm thìa đút cho anh từng miếng, tuy
ăn rất chậm nhưng cô rất kiên nhẫn, giống như đang đút cho một đứa
trẻ. Nhưng cuối cùng, chỉ ăn được một phần ba bát thì anh bỏ.
Hinh Ý cầm khăn tay
cẩn thận lau khóe miệng cho anh, nhìn thấy một tay đặt trong chăn của
anh đè lên bụng, nhíu mày làm cho lòng cô vô cùng nặng nề.
Cô ngồi bên cạnh anh,
ôm lấy anh để cho đầu anh tựa vào vai mình, đặt bàn tay lên bụng anh
nhẹ nhàng mát xa, một vòng rồi lại một vòng.
Vũ Chính ngửi thấy
mùi thơm chỉ thuộc về Hinh Ý, đầu không tự chủ được nhẹ nhàng cọ
cọ vào cổ cô, cuối cùng nghiêng đầu cô sang thâm tình hôn cô, kìm lòng
không được mà hôn.
Hinh Ý chậm rãi buông
bàn tay đang mát xa trên bụng anh xuống, nhiệt tình đáp lại anh, trong
miệng anh còn vương mùi canh gà nhàn nhạt, còn có khát vọng sở hữu
cô.
Khi anh càng hôn càng
không thể kìm chế được, tay chậm rãi cởi quần áo của cô ra, trong
lòng Hinh Ý biết rõ tình huống hiện tại của anh không thích hợp để
làm chuyện kia nhưng lại không có cách nào đẩy anh ra, bởi vì ngay cả
chính cô cũng không thể khống chế được lòng mình.
Lúc này, tiếng chuông
điện thoại đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh làm cho người ta
thấy phản cảm lạ thường, Hinh Ý như tìm được vị cứu tính, nhẹ
nhàng đẩy anh ra, nói: “Nghe điện thoại trước đi.” Giọng nói hơi run
rẩy.
Mà Vũ Chính như vẫn
đang quấn quýt lấy cô, miệng thì thào nói: “Đừng để ý đến nó…”
Động tác tay không có một chút nào muốn dừng lại.
Nhưng Hinh Ý lại đẩy
anh ra, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, “Alo…” Bởi vì nụ hôn
kịch kiệt vừa rồi nên cô vẫn còn thở hổn hển.
Lý Tử Ngôn ở đầu dây
bên kia hơi thất thần, nhận điện thoại riêng của Vũ Chính ở trên
chiếc tủ đầu giường lại là Lâm Hinh Ý, hai người kia đã hòa nhau rồi
sao? Ngây người một hồi lâu mới tìm được trở lại giọng nói của
mình: “Ừ…Vũ Chính có đây không?” Trong tình huống bình thường hẳn là
phải nói tiếng xin lỗi, sau đó ngắt điện thoại mới đúng, nhưng hôm
nay lại không quay ngoắc đi, Lâm Hinh Ý cũng bị Vũ Chính thu phục rồi
sao?
Cô đưa điện thoại cho
Vũ Chính, mà Vũ Chính lại trầm thấp thở dài, cố gắng bình ổn lại
hơi thở của mình, lãnh đạm mở miệng hỏi: “Có chuyện gì?”
Lý Tử Ngôn ở đầu dây
bên kia nghe thấy giọng điệu của anh thì biết không ổn, đã làm lỡ
chuyện tốt của người ta rồi. Nhưng không thể không nói gì mà cúp
máy, ấp a ấp úng nói: “Đại hội cổ đông của JL ngày mai cậu có ra
mặt không?”
Vũ Chính chỉ nhắm hai
mắt lại, áp chế cảm xúc xao động trong lòng, bình tĩnh nói với anh:
“Hôm nay là ngày đầu tiên cậu làm CEO trong JL hả? Lệ cũ như vậy cũng
phải hỏi tôi sao? Cuộc họp buổi sáng dời sang xế chiều.” Sau đó liền
cúp điện thoại.
Lý Tử Ngôn nghe thấy
tiếng cúp điện thoại thì thở thật mạnh một hơi, hôm nay thật là đã
làm kì đà rồi. Vốn nghĩ khí trời như vậy nhất định cậu ta sẽ rất
khó chịu, tính gọi điện thoại an ủi cậu ta một chút, nhưng người ta
lại đang ôm mĩ nhân! Nhưng mà anh vẫn rất vui vì cuối cùng Lâm Hinh Ý
cũng trở lại bên cạnh bạn mình, cậu ta chịu khổ cũng quá nhiều
rồi.
Vũ Chính bỏ điện
thoại xuống, tiếp tục quấn quýt với Hinh Ý nhưng cô lại nhẹ nhàng
đẩy anh ra, lạnh giọng nói: “Ngày mai anh muốn ra ngoài hả?” Thân thể
của anh trong thời tiết này vốn đã không dễ chịu, tối hôm qua lại bị
ngã, đầu gối sưng to đến không thể duỗi thẳng chân ra, hôm nay suốt
một ngày đều không thể xuống giường được, ngày mai còn tinh ra ngoài
dự họp sao?
Vũ Chính bối rối “Ừ”
một tiếng, không có ý định bỏ qua cơ hội quấn quýt với cô, tiếp tục
hôn lên mặt cô.
Cô lại lạnh lùng,
giọng buồn bực nói: “Không cho phép ra ngoài!” Hai tay bưng mặt anh lên,
nghiêm túc nhìn vào ánh mắt của anh, bất kể thế nào cũng không được
ra ngoài.
Vũ Chính bất đắc dĩ
dùng tay ôm lấy eo của cô, giọng điệu sâu xa nói với cô: “Anh nói này,
đừng xem anh như một bệnh nhân mà.”
Tuy giọng điệu của anh
không nặng nề, nhưng vẫn nặng nề mà khắc sâu vào lòng cô, cô luôn
muốn chăm sóc cho anh thật tốt, nhưng mà anh lại là một người đàn ông
như vậy, làm sao có thể chịu được người khác chăm sóc anh bởi vì anh
là một người không lành lặn.
Cô lập tức phản
ứng lại: “Đi ra ngoài cũng được, trừ khi dẫn em đi cùng.” Không hề
nghĩ ngợi thốt ra, sau khi nói xong cô lại muốn cho mình một cái tát,
anh mở đại hội cổ đông thì liên quan gì đến cô? Cô làm vậy không phải
làm cho anh nghĩ mình đang có mục đích hay sao?
Nhưng Vũ Chính lại
lập tức đồng ý với cô, “Được.” Sau đó mỉm cười nhìn cô, không có
bất kì tạp niệm nào, thậm chí cô còn không thể tìm được một chút
hoài nghi nào trong ánh mắt anh.
Cô đã có chút hối
hận, ấp a ấp úng nói: “Hay là thôi đi…”
Anh kéo cô vào trong
lồng ngực, giống như làm nũng nói: “Mặc kệ, em đã đồng ý rồi.”
Cô thấy anh làm nũng
giống như một đứa trẻ hư, chỉ cảm thấy hốc mắt nong nóng, cô nhớ
tới dáng vẻ của anh ở trước mặt người ngoài, dáng vẻ vĩnh viễn
chỉ có lãnh đạm như nước làm cho lòng cô đau nhói.
Vũ Chính ôm cô, dán
mặt trên mái tóc cô, ngửi mùi thơm dìu dịu trên những sợi tóc của
cô, thật lâu sau mới nói: “Qua Noel chúng ta sẽ trở về, được không?”
Lòng của cô run lên,
nước mắt lại lăn xuống, bọn họ rõ ràng yêu nhau, vì sao giờ khắc
hạnh phục như vậy lại như đang tranh thủ vụng trộm, cẩn cẩn thận
thận, nâng niu trong lòng bàn tay, lại giống như bông tuyết xinh đẹp,
vừa đến mùa xuân thì đã tan ra.
Bọn họ vừa trở về
thì liền không còn lựa chọn nào khác, nhất định phải đứng ở hai
phía đối lập. Cô rất muốn vứt bỏ tất cả, không cần thứ gì cả,
nhưng cô không chỉ là vợ của Vũ Chính, cô còn là con gái nhà họ Lâm
nữa. Cô biết rõ anh muốn bọn họ ở New York lâu hơn một chút là vì
không muốn sau khi trở về cô phải khó xử giữa hai bên. Chẳng lẽ bọn
họ cả đời này phải như một con rùa đen rút đầu sao?
Trong ngày đông, cây
cối hai bên đường đã trụi lá, chỉ có những bông tuyết lốm đa lốm
đốm đậu trên nhành cây, yếu ớt lạ thường.
Trong chiếc xe đang
vững vàng chạy đến tổng bộ JL, hai tay Vũ Chính chống lên ghế, không
thể cho thân thể lệch sang một bên, nhưng cổ tay trái lại truyền đến
một cơn đau đớn rõ ràng lạ thường, xem ra hôm đó ngã không nhẹ chút
nào.
Anh nhắm mắt lại, lại
đột nhiên cảm giác được có người đang đụng vào bờ vai anh, mở to
mắt, Hinh Ý cố ý ngồi gần lại một chút, dựa sát vào người anh, tay
đem đầu anh dựa vào vai của cô, sau đó ôm lấy eo của anh, dịu dàng
mát xa.
Anh mỉm cười tựa đầu
vào vai cô, cả người đều cảm thấy thư thả dễ chịu, an nhàn như không
có bất kì phiền não nào.
Mà cô chỉ cúi đầu
nhìn lên chóp mũi anh, nhìn thấy hàng mi tuấn tú của anh giãn ra,
mặt dán lên mái tóc của anh, tuy mái tóc không phải đặc biệt mềm
mại nhưng lại làm cho cô cảm thấy rất thoải mái.
Văn phòng của Lý Tử
Ngôn tại tầng cao nhất trong JL, Hinh Ý vừa vào cửa thì lập tức giúp
Vũ Chính ngồi lên ghế salon, căn bản cũng không có tâm tư mà quan sát
xem văn phòng của vị CEO có thế lực nhất toàn cầu ra làm sao, hiện
tại trong lòng cô chỉ có anh, vừa rồi trên đường tới đây đã phát
hiện ra anh không được bình thường, không ngờ vừa rồi ở trong thang
máy chuyên dụng chân của anh run rẩy kịch liệt, làm cho cô kinh hãi vô
cùng.
Vũ Chính nhắm mắt lại,
anh không uống thuốc chống co giật là vì thuốc sẽ làm cho anh thấy
buồn ngủ, các cổ đông của JL có kẻ nào là chiếc đèn đã cạn dầu
đâu, cho dù là anh cũng không thể không để cho tình thần tỉnh táo dự
hội nghị. Nhưng mà không ngờ tới cơn co giật này lại bất thình lình
ập tới.
Sau khi Hinh Ý giúp anh
ngồi lên ghế sofa thì liền duỗi thẳng chân anh ra, nhấc đùi anh đặt
lên chân mình, nhẹ nhàng xoa nắn đầu gối đang sưng to của anh, sau đó
nâng đôi chân còn run run của anh lên, đang muốn giúp anh cởi giày thì
lại bị anh ngăn lại, “Không cần, sắp phải họp rồi.” Anh nhẹ giọng
nói, nhưng thật ra là không muốn mình trở nên vô dụng trong mắt cô, mấy
ngày nay đều đã như vậy rồi.
Cô không để ý đến anh,
tiếp tục cởi giày của anh ra, không cho thương lượng chút nào nói:
“Nói bọn họ lùi thời gian họp lại đi.”
Anh thở dài, thì ra
đây mới thật sự là bà chủ lớn. Trong lòng lại vui mừng nở hoa, anh
thích cô vì mình mà trở nên hung dữ, cô ở trước mặt người ngoài luôn
lí trí đến gần như lạnh lùng, lại duy nhất ở trước mặt anh mới có
thể biểu lộ bản tính thật của mình.
Lý Tử Ngôn vốn đang
mở cuộc họp thường kì trong phòng thị trường, nghe Kelvin nói sếp đã
đến thì lập tức trở lại phòng làm việc của mình, lúc mở cửa
phòng làm việc ra, còn cố ý gọi lớn: “Tiểu Lý Tử xin thỉnh an
hoàng thượng và hoàng hậu nương nương.” Anh nói như vậy nguyên nhân là
vì lần trước gọi điện thoại cho Vũ Chính đã phá hoại chuyện tốt
của người ta, hôm nay thật sự không muốn làm kẻ phá đám.
Nhưng khi anh đi đến
trước ghế sofa nhìn thấy Vũ Chính tựa vào thành ghế, từ từ nhắm
mắt lại, lông mày nhíu chặt, mà Lâm Hinh Ý đang cởi giày mát xa cho
anh thì lòng cũng chùn xuống, vội hỏi: “Cơn co giật lại phát tác
sao?”
Hinh Ý vẫn nghiêm túc
mát xa cho anh, nhìn ngón chân bình thường đều cuộn lại của nay giờ
phút này thẳng băng, còn còn không ngừng run rẩy, cảm giác được có một loại
đau đớn sắc bén chạy khắp toàn thân. “Hủy bỏ hội nghị đi.” Giọng
nói không chút tình cảm của cô vang lên.
Lý Tử Ngôn biết cô
đang nói với mình, nhưng lúc này Vũ Chính lại mở mắt ra, nhàn nhạt
nhìn anh, không lên tiếng. Loại ánh mắt này quá mức uy hiếp, nhưng
cũng không thể nào coi như không nghe thấy lời vừa rồi của Hinh Ý.
Anh yên lặng đứng bên
cạnh, không dám động đậy, số mệnh của anh làm sao lại thảm như vậy
chứ? Đây không phải là một cổ hai tròng sao?
“Tôi nói hủy bỏ hội
nghị.” BOSS lớn hạ lệnh.
“Đi gọi tất cả mọi người
chờ ở phòng họp.” BOSS cực lớn bác bỏ.
Lý Tử Ngôn nhìn anh,
rồi lại nhìn sang cô, buồn bực vì mình đường đường là CEO của JL
nhưng lại đang bị hai người này đùa giỡn quay như chong chóng.
Cuối cùng người thắng
tất nhiên là Vũ Chính, ai bảo người ta là BOSS cực lớn chứ? Đây cũng
là chuyện không còn cách nào khác, những chuyện Giang Vũ Chính đã
đích thân ra tay thì cậu ta nhất định biết chuyện gì mình nên làm,
dường như chưa từng có ai có thể thuyết phục được cậu ta.
Nhìn Lý Tử Ngôn giúp
anh vào phòng họp, cô thở dài một hơi, dù sao trong này cũng chỉ thêm
lo lắng, không bằng xuống phòng họp tầng 30 nghe những nghiên cứu và
thảo luận trong cuộc họp hàng năm của JL thì hơn.
Nhưng khi cô đi đến
thang máy, đang định đến phòng họp quốc tế thì lại nghe thấy có
người gọi tên cô, cô quay đầu lại, “Dư Chân?”
Dư Chân nhìn Hinh Ý đã
vài ngày không gặp, lại nhìn nơi cô vừa đi ra, vẻ mặt nghi hoặc nhìn
cô, như chiếc máy chụp X quang muốn săm xoi cô. Thang máy kia là thang
máy chuyên dụng, làm sao cô có thể bước ra từ đó.
Hinh Ý bị ánh mặt
tìm tòi nghiên cứu của anh khiến cho không được tự nhiên, quay đầu lại
nhìn thang máy, đột nhiên giống như đã tỉnh ngộ. Chẳng lẽ anh ta cho
rằng niềm vui mới của cô là Lý Tử Ngôn.
Cô sững sờ trong chốc
lát mời nói: “Không phải như anh nghĩ đâu.” Lời nói chỉ đơn giản như
vậy, không phải lời giải thích, cô xem anh như một người bạn tốt mới
nói như vậy.
Dư Chân cười cười,
không hỏi thêm nữa, cùng lắm thì anh cũng chỉ là một người bạn, một
người bạn thôi. Anh mở miệng nói: “Sao đến New York lâu như vậy mà chưa
từng gặp Giang tổng nhỉ?” anh cũng không biết tại sao mình lại nhắc
tới anh ta, là muốn chứng thực bọn họ vẫn chưa làm hòa, để giữ lại
cho mình thêm một chút ảo tưởng sao?
“Anh ấy rất ổn, bận
rộn một số chuyện khác cho nên không thể đến JL dự cuộc họp hàng
năm.”
Nghe câu trả lời của cô,
như rất khách sáo, hoặc là thực chất rất rõ ràng tình huống hiện
tại của anh ta, làm cho Dư Chân không thể nhìn thấu cô, nhưng chẳng qua
là một Lâm Hinh Ý làm cho người ta đoán không ra mới khiến cho người
khác một khi đã gặp thì không thể kìm chế được mà rung động.
Hinh Ý đi thẳng về
phía phòng họp quốc tế, Dư Chân đuổi theo cô, thoải mái mở miệng
nói: “Đêm nay có thể cùng đi ăn một bữa cơm được không, anh vẫn chưa
làm tròn vai trò của một chủ nhà.”
Cô chăm chú nhìn khuôn
mặt anh, nhớ tới lần trước anh tới một quán ven đường ăn thức ăn
không sạch sẽ bị viêm đường tiêu hóa nên buồn cười nói: “Tôi không
muốn giống như anh lần trước.”
Anh lại lập tức đính
chính: “Sẽ không như vậy nha, lần này anh sẽ thật sự đưa em đến một
nhà hàng, thức ăn cùng không gian đều rất đỉnh.”
Hinh Ý căn bản không
quan tâm đến thức ăn, quan trọng là người ăn cùng cô, cô uyển chuyển
từ chối: “Thật ngại quá, mấy ngày nay thật sự tôi rất bận, sau này
có cơ hội tôi sẽ…”
Dư Chân ngắt lời
cô, quật cường nói: “Là
vì Giang Vũ Chính sao?” anh cứ liều lĩnh hỏi như vậy, bởi vì không
có cách nào chịu đựng việc mình cứ như một đứa ngốc mà suy đoán,
suy đoán một kết quả dù có thể nào cũng không hề liên quan đến anh.
Sau khi cô nghe được câu
hỏi kia thì nét vui vẻ trên mặt biến mất, bình thản nói: “Tôi nghĩ
đây là chuyện của tôi, hoàn toàn không liên quan gì đến anh.”
Dĩ nhiên Dư Chân đã
biết rõ đáp án nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vì sao? Lại là
anh ta?” Lúc ở châu Úc chính miệng cô đã nói hận anh ta đến nỗi muốn
anh ta lập tức chết đi, làm sao quanh đi quẩn lại lại trở về bên cạnh
anh ta? Anh không rõ, không rõ Giang Vũ Chính đến tột cùng là có ma
lực gì mà có thể làm cho cô khóc cô cười, làm cho những vui buồn yêu
hận của cô đều tập trung trên người anh ta.
Hinh Ý không nhìn anh,
ánh mắt mơ hồ nhìn ra những bông tuyết ngoài cửa sổ, giọng nói
phảng phất như từ xa xôi truyền đến, “Có nhiều thứ, không phải muốn
từ bỏ là có thể từ bỏ được; có một số ít người, không phải muốn
hận thì có thể hận được.”
“Em chỉ thương hại anh
ta, anh ta dùng mọi phương pháp để chiếm được sự thương hại của em, em
chỉ thương hại cho anh ta tàn phế, thương hại anh ta bị liệt, cho nên
mới…” Anh bắt đầu nóng vội nói năng hơi lộn xộn, bởi vì lòng của
anh đau đến mức làm cho anh nói không nên lời.
Hinh Ý hung hăng trừng
mắt nhìn anh, cắn răng nói: “Đừng để cho tôi nghe thấy câu kia nữa. Tôi
nói rõ với anh là vì tôi xem anh là bạn, nguyện ý chia xẻ với anh,
đừng để cho tôi phải chán ghét anh.” Cô cũng đã từng nói với anh như
vậy, làm tổn thương anh rất sâu, rất sâu, đến nay cô vẫn không có cách
nào quên được ngày đó trước khi cô xoay người đi đã nhìn thấy nỗi đau
đớn khắc sâu trong ánh mắt của anh, làm cho lòng cô rung động mãnh
liệt.
Cô không hề để ý đến
anh ta nữa, tiếp tục đi vào phòng họp, mà giọng nói của Dư Chân từ
phía sau cô truyền đến, “Em không được quên sau lưng em còn có người
nhà họ Lâm, anh ta làm như vậy cũng chỉ muốn kìm chế em mà thôi…” Anh
biết người nhà họ Lâm trong Giang Lâm vẫn nghĩ sẽ có một ngày xoay
chuyển tình thế được, mà với người thủ đoạn như Giang Vũ Chính, làm
sao có thể để cho người khác đánh bại đơn giản như vậy được?
Lòng cô run lên từng
cơn, nhưng vẫn không ngừng bước, ý chí kiên định hướng về phía tương
lai mình muốn đến, cô chỉ muốn anh.
“Cô trực tiếp đến
trước cửa chính của JL đi, Vũ Chính nói cậu ấy không cần cô phải lên
đó.” Giọng nói của Lý Tử Ngôn cực kì cẩn thận vang lên trong điện
thoại.
Hinh Ý đang nghĩ xem
nên đi lên đó với anh hay là trực tiếp đi xuống bãi đỗ xe, cô biết rõ
tính cách quật cường của anh, anh không cần cô phải lên đó nhìn anh
được người ta khó khăn bế lên xe, đặc biệt là trước mặt người
ngoài. Cho nên đành phải đơn
giản trả lời: “Biết rồi.”
Lý Tử Ngôn hơi sửng
sốt một chút, rất hiếm khi Lâm Hinh Ý lại nghe lời vậy nhỉ. Nhìn
lại Vũ Chính vẻ mặt mệt mỏi ngồi trên ghế sofa chợp mắt, thở dài.
Ngoài cửa lớn JL, mới
ra bãi đỗ xe Dư Chân đã nhìn thấy từ đằng xa Hinh Ý đứng trước cửa
ra vào thì liền chạy xe đến gần cô, hạ cửa kính xe xuống nói: “Hiện
tại đang là giờ cao điểm rất khó đón xe, để anh đưa em về.”
Hinh Ý chỉ cười nhàn
nhạt với anh nói: “Có xe tới đón tôi rồi.” Giọng điệu khách khí lại
có chút không vui.
Dư Chân cảm thấy cô
vẫn còn tức giận chuyện chiều nay nên nhún vai sau đó lái xe rời đi.
Một lát sau, chiếc
Lincoln màu đen dừng bên cạnh cô, cô lập tức mở cửa xe bước vào, Dư
Chân dừng xe ở góc ngã tư nhìn thấy cô bước vào trong xe, ánh mắt
lướt qua một đôi chân đang đắp chăn dày, nghiêng ngả tựa vào ghế dựa
bên cạnh, không có chút sức sống giống như đã chết. Mười đầu ngón
tay anh ta bám sâu vào vô lăng, chăm chú nhìn theo bóng chiếc xe đã đi
xa.
Hinh Ý bước vào xe
nhìn thấy Vũ Chính mệt mỏi mở mắt không ra, khuôn mặt thon gầy,
đường nét khắc sâu, lông mày hơi nhíu lại, cô vươn tay vuốt ve những
nếp nhăn của anh rồi lại sợ đánh thức anh. Nhớ tới lời nói lúc
giữa trưa của Dư Chân, thật sự không phải thương hại mà là đau lòng,
trái tim run lên từng đợt làm cho cô ngay cả hít thở cũng khó khăn.