Túc Hạ

Chương 3

Thời điểm tờ mờ sáng, Lâm kỳ kéo chăn ló đầu ra ngoài, cơ hồ đã ngủ đến 10 giờ, trong phòng bài trí một cách xa lạ làm cho hắn sửng sốt, chậm rãi nhớ tới sự việc hoang đường ngày hôm qua, lén đem mặt chui xuống nghĩ muốn xoay người, trên lưng lại bị một lực đạo chế trụ làm cho hắn dừng một chút. A, cái thiếu gia kia thật là có đạo đức nghề nghiệp nha, quay đầu lại muốn hảo hảo cám ơn Nhạc Phong…Nhớ lúc đó hắn cùng mình…….Từ từ!!! Lâm Kỳ đột nhiên xoay người kéo cái gối của nam nhân trước mặt hất ra, không chút khách khí liền đoàng đoàng đập vài cái lên trên vai người kia.

“Uy, uy, uy!”

Nhạc Phong cau mày mở mắt, không có mang kính mắt, hơn nữa giường trong khách sạn quá mềm ngủ thực không thoải mái, làm cho mắt hắn thoáng có chút thâm quầng, nhưng vô luận như thế nào, khuôn mặt nam nhân đoan chính anh tuấn này không thể ngờ được hắn…!

“A ———— Đồ con lừa nhà ngươi sao lại nằm ở đây!” Lâm Kỳ vò đầu bức tóc rống to.

Nhạc Phong lấy một chiếc kính mắt từ bên cạnh đeo lên, vẻ mặt lạnh lùng,

“Như thế nào không thể là ta, ngươi có ý kiến gì…”

“Lão tử phải đi về, mẹ nó rốt cuộc là chuyện rắc rối gì đây a!”Lâm Kỳ quay đầu lại vô tình làm áo ngủ phanh ra, xốc chăn dưới lên, “Thao, chân của lão tử đâu a?”

“Chân không phải đang ở trên người của ngươi sao?”

“Thao, không phải cái này, một cái khác…”Lâm Kỳ nhất thời ngừng lên tiếng, trừng mắt to quay đầu nhìn Nhạc Phong, qua hơn nửa ngày căn bản muốn đứng lên bỗng ngã phịch trên giường, lưng cùng đầu cũng lún xuống, “A Phong, ngươi cũng biết?”

“Ân, sớm đã…” Nhạc Phong nhăn mày, hiện tại hắn thực muốn hút một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh.

“Ta…Kia, cái kia…” Lâm Kỳ túm chặt ga giường, không biết nói như thế nào mới tốt.

Nhạc Phong trong lòng muốn trấn an hắn, nhưng không hiểu sao khi nhìn đến bộ dáng nơm nớp lo sợ của hắn lại cảm thấy bực bội, đơn giản đưa tay kéo chăn đắp ngang thắt lưng hắn.

“ Nghĩ ngơi một chút nữa đi, ngày hôm qua giằng co cả đêm, ngươi không sao nhưng ta còn mệt lắm.”

Lâm Kỳ hiển nhiên hiểu lầm câu nói kia, trong miệng vẫn lẩm bẩm “Gây sức ép” cùng “Mệt”, run rẩy tránh xa Nhạc Phong ra, lại xoay người kiểm tra mông của mình. Nhạc Phong sửng sốt, gục đầu vào trong gối cười rộ lên, Lâm Kỳ lúc này mới kịp phản ứng, bỗng chốc lao tới bên cạnh Nhạc Phong lắc lắc vai hắn.

“Lừa lão tử, ngươi dám lừa lão tử, cái đồ hổn đản nhà ngươi đi chết đi!”

“Ha ha ha ha, ta chưa có nói đem ngươi làm…Ha ha ha, ngươi thực tự giác a…”

“Ngươi ngươi…Ngươi lại khi dễ ta a!”

Nhạc Phong ôm lấy thắt lưng Lâm Kỳ đem người kia đặt phía trên mình, ngẩng đầu liền hướng đôi môi đang thở phì phì vì xấu hổ chạm qua một chút.

“Làm cái gì a!!!”Lâm Kỳ chấn động lớn, vội vàng đẩy ra làm đầu hắn đập trở lại trên gối.

“Hôn ngươi.”

“Ngươi hôn lão tử để làm gì!!!” Trái tim hắn lúc này đã bị Nhạc Phong làm cho đập mạnh đến mức như muốn nổ tung, mặt cũng không thể kìm chề liền nóng lên.

“Ngươi còn nhớ tối qua ngươi đã nói gì hay không?” Bàn tay Nhạc Phong đang đặt trên lưng Lâm Kỳ bỗng lén lút dời xuống, mờ ám xoa xoa một phen.

“Nói, nói cái gì?”

“Không nhớ rõ,” Nhạc Phong chậm rãi đem Lâm Kỳ nằm úp sấp trên người mình, tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Ngươi nói chỉ cần làm cho ngươi ra, mặc kệ ta muốn cái gì ngươi đều đáp ứng…”

“Đáp ứng ngươi cái rắm!” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cả người Lâm Kỳ từ căng thẳng lại dần dần buông lỏng, cảm giác cách quần ngủ có một bàn tay to lớn đang xoa bóp cái mông hắn, trong lòng bây giờ là một mảnh tro tàn, đại gia hắn, xem ra lúc này khó giữ được cái mông nguyên vẹn a.

Nhạc Phong cúi đầu cười rộ lên, làn da ấm nóng kia như muốn xuyên thủng thân người Lâm Kỳ, loại cảm giác này làm cho cả người hắn nghĩ muốn co rút lại.

“Lâm Kỳ,” Nhạc Phong lại tiến đến bên tai Lâm Kỳ, cúi đầu dùng hơi thở nồng đậm mà nói, “Ta nghĩ muốn làm, chúng ta…liền làm đi.”

Lâm Kỳ từ bên tai đến hai gò má soát cái ửng đỏ, “ngươi ngươi ngươi ngươi” đến nửa ngày vẫn không thể nói rõ được một câu, bàn tay Nhạc Phong có điểm gấp gáp liền từ áo ngủ luồn vào trong vuốt ve lưng trần của Lâm Kỳ, phần eo của hắn một trận chấn động, Nhạc Phong bỗng kéo lấy đầu Lâm Kỳ, hướng đôi môi của hắn bắt đầu hung hãng mà hôn lên. Lâm Kỳ muốn tách ra, Nhạc Phong vẫn bám lấy không chịu thả, bên tai tất cả đều là tiếng hít thở động tình của đối phương.

Tính khí hai người đè ép cùng một chỗ đều đã cương cứng, Nhạc Phong một bên vuốt ve cặp mông của Lâm Kỳ, một bên dùng một chút lực tách đùi Lâm Kỳ ra, làm cho hắn ngồi trên người mình, thuận tiện chỉnh thẳng lưng mình cọ xát một chút.

Lâm Kỳ dần dần cũng không nhăn nhó, dùng đùi làm điểm tựa khởi động thân thể một chút, lắc lắc cái mông cùng tính khí của Nhạc Phong cọ xát liên tục. Cúi đầu xem người dưới thân đang chăm chú nhìn chằm chằm mặt mình, toàn bộ nhiệt khí lan tỏa xung quanh càng làm cho bầu không khí thập phần mê mị, khiến cả người không có một chỗ nào là không động tình. Dường như muốn trút giận, Lâm Kỳ liền nhắm đến trước ngực Nhạc Phong, túm lấy khỏa hồng đào hung hăng nhéo xuống.

“A… đau quá!” Nhạc Phong như muốn cảnh báo mà giữ chặt cái tay đang giở trò xấu kia.

“Đau a?Lão tử bên dưới còn đau hơn, rất đau a!”Lâm Kỳ ưỡn thắt lưng, ý muốn chỉ trạng thái của vị huynh đệ bên dưới.

Nhạc Phong nghe xong bật cười, đem Lâm Kỳ từ trên người mình di chuyển xuống dưới, chính mình ngồi quỳ xuống cởi áo ngủ ném xuống dưới giường, làn da bánh mật, cơ thể cân đối, thân thể nam tính liền như vậy quang lõa trước mặt Lâm Kỳ. Cơ thể của Nhạc Phong không phải là lần đầu tiên Lâm Kỳ trông thấy, hiển nhiên hắn chú ý không phải chuyện này. Lâm Kỳ nghiêng người một chút đưa tay sờ lên trên chỗ *trọng yếu ( giữa hai chân) của Nhạc Phong —— từ trong khố liền nhô lên một vật dài cứng rắn, bụng dưới Nhạc Phong chợt căng thẳng, tính khí bao bọc ở bên trong khố giật giật mãnh liệt.

“Trên đây đều ướt a…”Khóe miệng Lâm Kỳ chợt nhếch lên cười khúc khích, dùng đầu ngón tay đặt lên vật cứng rắn kia sờ nắn liên tục, toàn bộ đầu đỉnh đều chảy ra dịch thể ẩm ướt, từ bên trong khố liền lộ rõ một màu hồng hồng làm hắn có phần buồn cười.

“Muốn hôn nó hay không?” Nhạc Phong vừa nói một bên di chuyển đầu gối, ngồi chồm hỗm cạnh Lâm Kỳ tiếp đó áp sát một chút.

Lâm Kỳ liếc Nhạc Phong một cái, một bộ lộ ra biểu tình ghét bỏ, nhưng tay vẫn là đối con cá sống trong tiết khố của đối phương tiếp tục chà xát, theo xuống dưới sờ soạng một chút, đầu ngón tay vân vê hai quả cầu phía dưới, bàn tay vẫn tiếp tục chuyển động trên khố hạ.

“Giúp ta cởi.”Nhạc Phong cúi đầu nhìn Lâm Kỳ đang đối điện ở trước quần lót của mình, cảnh tượng tràn đầy khiêu khích làm cơ bắp dưới bụng hắn từng đợt co rút lại.

Lâm Kỳ ngoan ngoãn cởi quần lót Nhạc Phong xuống, tính khí khoảng chừng mười phân rốt cục cũng bật ra ngoài, vểnh cao, độ cong vừa phải, Nhạc Phong liền kéo lấy bao đầu đỉnh tụt xuống một chút, sau đó toàn bộ đầu đỉnh đều lộ ra, Lâm Kỳ nhìn chằm chằm chưa đến hai giây, liền một hơi ngậm tính khí của Nhạc Phong vào miệng. ( Tiêu: *** đãng thụ ))

“Ách…Thật thoải mái…” Nhạc Phong ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, mặc cho Lâm Kỳ một miệng đùa nghịch tính khí của chính mình. Trong chốc lát liếm một chút, tuy không có kỹ xảo gì, nhưng cảm thấy sung sướng đến lạ thường, cảm giác co giật khi vừa được liếm mút, đặc biệt thích nhất là lúc nhìn người kia nhắm hai mắt ngậm hạ thể của mình, loại hành động này thập phần làm cho cả người hắn bừng bừng bốc hỏa, thân thể cùng tư tưởng đều cực kỳ thỏa mãn.

Lâm Kỳ chơi đùa một trận, ngẩng đầu lên lau khóe miệng, vẻ mặt ghét bỏ mà xoa nhẹ hai quả cầu khí. Nhạc Phong sờ đầu của hắn, trêu chọc nói:

“Ô, vị đạo thế nào?”

“Thực mặn…”

Nhạc Phong tụt hẳn quần lót còn vướng trên đầu gối xuống, cười tà một phen sau đó nhào về phía trước đè ép Lâm Kỳ.

“ Thao, ngươi nhẹ chút… Đè trúng tiểu bảo bối của lão tử!”Lâm Kỳ dùng sức đẩy thân người bên trên ra.

Nhạc Phong thò tay lôi tụt quần lót của Lâm Kỳ xuống,

“Đè đau a, xoa bóp cho ngươi nha…”

Lâm Kỳ “Đừng đừng” hai tiếng, Nhạc Phong ung dung thuận tiện mà đem chân đối phương tách ra. Xong nghiêng người nằm bên cạnh Lâm Kỳ, một bên hôn lên cổ của hắn, tính khí nóng bỏng của chính mình lại dán sát bên đùi người kia tiếp tục cọ đến cọ đi, một bên tay không ngừng xoa nắm bộ vị trọng yếu của Lâm Kỳ.
Bình Luận (0)
Comment